Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 146: Chương 146
Cậu ta nhích tới trước 10 cm, "Đừng sợ, tôi có bùa do đại sư vẽ, không sợ không sợ."
"Có, tôi đã tận mắt nhìn thấy." Chu Tuấn Kiệt nắm chặt lá bùa vàng, "Cô không cần lo quá, có ma thì có đạo sĩ, bố tôi nhất định sẽ đến cứu tôi."
Không kịp nói nhiều, cậu ta kéo lấy Hạ Hương Quân, bất ngờ lăn một cái, cả hai chui vào gầm giường.
Chu Tuấn Kiệt đau đầu, "C·h·ế·t rồi! Cửa không khóa, nhỡ ma hay người khác vào thì sao?"
Giang Trì nhướng mày, “Vào một nơi kỳ quái như thế này, tất nhiên phải làm rõ. Tôi đã dùng nhiều cách để đối phó với thứ đó, gậy gỗ, dao, dây thừng đều không chạm được vào nó. Sơ bộ phán đoán, đây là một loại sinh vật bất thường chưa biết.”
Thùng thùng thùng, thùng thùng thùng!!
Hạ Hương Quân học mỹ thuật, mang theo màu vẽ bên người là chuyện bình thường.
Một đôi giày đen dừng lại ngay bên giường, thứ đó dường như thốt lên một tiếng đầy khó chịu, "Dưới gầm giường, có người."
Giọng nói khàn khàn, đáng sợ và đầy vẻ tức tối.
Chu Tuấn Kiệt hít thử một cái, quả thực có mùi mực dầu.
Trong cơn hoảng loạn tột cùng, cô ấy phản ứng theo bản năng, bật chăn chạy điên cuồng.
Chu Tuấn Kiệt cũng đang run, nhưng là một người đàn ông, lúc này không thể tỏ ra sợ hãi.
"Hình như... chưa."
Cậu ta nghi ngờ Giang Trì bị ma nhập, đứng đây la lối bắt ma. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tuấn Kiệt cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, "Đừng lại đây, cô đừng lại đây!"
Giang Trì phủ nhận dứt khoát: “Thế giới này không có ma. Mọi thứ chưa biết đều là sự phản chiếu giả dối của mắt trước thế giới bên ngoài, bộ não của cậu đang tự lừa chính mình.”
Hạ Hương Quân không ngừng run rẩy, "Nó đến rồi, thứ đó đến rồi."
"Đây không phải là máu." Hạ Hương Quân giơ hai tay lên cho cậu ta xem, "Em vô tình làm đổ màu vẽ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thứ gì?" Chu Tuấn Kiệt nhìn chăm chú ra phía cửa, "Nó đi đâu rồi?"
Không biết bao lâu trôi qua, cửa chính bị gõ mạnh, trần nhà bắt đầu rỉ nước, một bàn tay lạnh lẽo sờ lên lưng cô.
Hạ Hương Quân khóc nức nở, "Anh Chu, em là Hạ Hương Quân, anh không nhận ra em sao?"
Thùng thùng thùng!!
Cậu ta có phải đã hiểu lầm cô gái này không?
Ma có biết khóc không?
Chu Tuấn Kiệt cười khô hai tiếng, “Cậu nói xem, phải làm gì bây giờ?”
Bầu không khí có chút ngượng ngùng, Chu Tuấn Kiệt thử bắt chuyện, "À, cô ăn gì chưa?"
Chu Tuấn Kiệt nhìn vào lòng bàn tay, lá bùa vẫn không có gì thay đổi. Hạ Hương Quân có lẽ không phải là ma.
“Cậu nói cái quái gì vậy.” Chu Tuấn Kiệt không hiểu nổi những lời văn vẻ, cậu ta giơ lá bùa vàng trong tay lên, “Không chỉ có ma, mà còn có đạo sĩ trừ ma nữa, không tin thì cứ chờ xem?”
Hạ Hương Quân hỏi, "Ma trông như thế nào?"
Chu Tuấn Kiệt khôn ngoan, nhưng người trước mặt còn ngạo mạn hơn.
Cậu là cái gì chứ, chưa nghe đại danh của Tuấn Kiệt này sao?
Hai người bò ra khỏi gầm giường, trước mặt họ là một thanh niên cao lớn. Đôi mắt phượng của cậu ta vô cùng đẹp, sáng lấp lánh như pha lê.
Cậu ta lạnh lùng nói: “Không quen biết, rốt cuộc anh là người hay là ma?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng bước chân vang lên rõ mồn một phía sau, Hạ Hương Quân không dám quay đầu lại, trong cơn hoảng loạn đ.â.m sầm vào một cánh cửa, ngã nhào vào trong.
"Khỏe, còn chú Chu thì sao?"
Bút tiên có thể nhập vào Trương Chí Đào, con ma ở đây cũng có thể nhập vào Hạ Hương Quân.
"Đừng đi, không được đi! Trở lại đây!!!"
“Khoan đã.” Chu Tuấn Kiệt kinh ngạc, “Sao cậu biết nhiều vậy?”
Aaa! C·h·ế·t mất!
Tiếng gõ cửa ngắn và dồn dập lại vang lên, cả hai đều căng thẳng tột độ.
Chu Tuấn Kiệt vỗ vào trán, tiếp tục cuộc trò chuyện gượng gạo, "Chú Hạ vẫn khỏe chứ?"
Hạ Hương Quân xoa bụng, "Có lẽ là chưa."
Cậu ta bất ngờ dán lá bùa vàng về phía đôi mắt trước mặt, nhưng cổ tay lại bị ai đó bắt lấy.
Cậu ta lùi một bước, nuốt nước bọt lo lắng: “Sao cậu lại ở đây?”
Ở nơi này, chỉ có cậu ta là có bùa hộ mệnh do đại sư ban cho, lòng người có khi còn đáng sợ hơn ma quỷ.
Người bên cạnh đột nhiên im lặng, Hạ Hương Quân nhìn cậu ta, "Anh Chu, sao vậy?"
Nhìn kỹ, trên mặt cô ấy, trên tay cô ấy, trên quần áo cô đều đầy máu, đôi mắt sáng rực như vai phản diện ngây thơ trong phim kinh dị.
Giang Trì sờ cằm, “Quái vật, từ này cũng được, cứ tạm gọi thứ bên ngoài là quái vật.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thùng thùng thùng, thùng thùng thùng!!
“Ha ha, cậu còn có tâm trạng quản chuyện gọi là gì.” Chu Tuấn Kiệt nghiến răng từng chữ, “Bên ngoài là ma! Ma, cậu hiểu không?!”
Giang Trì phân tích: “Tôi vừa đi một vòng bên ngoài, phát hiện một thứ kỳ quái, không có da, khắp người toàn máu, không thở được, đi rất chậm...”
“Ơ?” Chu Tuấn Kiệt từ từ mở mắt, “Hạ Hương Quân, để tôi ra ngoài xem trước.”
Quái thật! C·h·ế·t tiệt thật!!
Hạ Hương Quân ngơ ngác,
Khi phòng tối dần, cô ấy phát hiện điện thoại không có sóng, vội trốn vào trong chăn.
Chu Tuấn Kiệt nhanh chóng nắm bắt điểm quan trọng, “Mẹ kiếp! Cậu đánh nhau với con quái đó à?”
Bị mắc kẹt ở nơi tối tăm thế này, làm sao mà ăn được? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ma?" Hạ Hương Quân yếu ớt hỏi, "Trên đời này thật sự có ma sao?"
Giọng điệu ngạo mạn, biểu cảm khinh thường, nếu không phải vì hoàn cảnh không phù hợp, Chu Tuấn Kiệt đã cãi lại.
Một luồng khí lạnh dâng lên trong lòng, Chu Tuấn Kiệt dựng tóc gáy, cố gắng lùi lại một cách kín đáo.
Người bên cạnh cậu ta, là người hay là ma?
Sống ngần ấy năm, cô ấy chưa bao giờ gặp phải chuyện kỳ quái như thế này. Phòng tự nhiên không bật được đèn, ngoài cửa còn có tiếng bước chân và tiếng hét thất thanh.
“Câu hỏi này không có ý nghĩa gì.” Giang Trì thản nhiên lướt mắt qua hai người, “Giờ phải làm rõ cách ra khỏi đây, chứ không phải làm sao vào được.”
"Ha ha, bố tôi cũng khỏe."
Khi chạy trốn, cô ấy hoảng loạn đến mức không để ý xem cửa đã khóa hay chưa.
Chương 146: Chương 146
Chu Tuấn Kiệt nhìn thấy cô ấy khóc, đơ người.
Chu Tuấn Kiệt gãi đầu, cảnh giác nhìn cậu ta, “Anh là ai?”
Thanh niên nheo mắt, giọng lười nhác: “Cậu đoán xem.”
Chu Tuấn Kiệt nhắm chặt mắt, hét to: “Yêu quái! Đem mạng đến đây!”
Trong căn phòng tối chỉ còn lại hai người, họ tựa vào nhau để lấy chút hơi ấm, mắt chăm chăm nhìn vào cửa lớn.
Chu Tuấn Kiệt tay trái cầm bùa, tay phải nắm chặt lấy Hạ Hương Quân. Cảm nhận được người bên cạnh không ngừng run rẩy, cậu ta giơ lá bùa lên giữa hai người.
Lúc đó, cô ấy sợ muốn c·h·ế·t.
"Không ổn rồi, nó đến rồi!!"
Chu Tuấn Kiệt vừa định cử động thì một đôi mắt đen trắng rõ rệt xuất hiện bên giường.
Cậu ta trợn mắt nhìn, "Máu trên tay cô từ đâu ra?"
Chu Tuấn Kiệt gào thét trong lòng.
Một người thì rất sợ, hai người thì bớt sợ hơn.
Có điều, hiện giờ đang ở một nơi quái dị, lại có một cô gái bên cạnh, Chu Tuấn Kiệt không thể bốc đồng.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Hương Quân là trốn dưới gầm giường, và thế là hai người đụng nhau.
Chu Tuấn Kiệt run lẩy bẩy, "Chắc chắn là ma rồi!"
Tiếng gõ càng lúc càng gần, tay Chu Tuấn Kiệt run lên bần bật. Đột nhiên cậu ta nhớ ra một chuyện, "Cô đã khóa cửa chưa?"
Cánh cửa bị đá tung từ bên ngoài, tiếng bước chân vang lên rồi ngừng hẳn.
Cậu ta sắp phải đối mặt với ma rồi sao?
Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, sắc mặt Hạ Hương Quân tái nhợt, đôi môi run rẩy, "Có thứ gì đó... đang đuổi theo em..."
Quả là gan lớn, người bình thường sợ không dám nhúc nhích, còn cậu ta lại xông thẳng lên đánh nhau với nó. Không hổ danh là "hỗn thế ma vương".
Chu Tuấn Kiệt định đứng dậy khóa cửa thì một loạt tiếng bước chân nổ vang bên tai.
Chu Tuấn Kiệt cố gắng nhớ lại bút tiên, "Ma không có thân xác, có thể nhập vào người khác..."
Rầm!!
Hạ Hương Quân lắc đầu, "Em không biết."
Đôi mắt đó chớp chớp hai cái, "Tìm thấy hai người rồi."
“Tôi không phải yêu quái, hai người mau ra đây.”
Chu Tuấn Kiệt cắn chặt môi, không dám thở mạnh.
"Đừng sợ, đại sư sẽ phù hộ cho chúng ta."
Cuối cùng Chu Tuấn Kiệt cũng thở phào nhẹ nhõm, "Vừa rồi là hiểu lầm, chúng ta tiếp tục nghỉ ngơi."
“Cùng... cùng đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.