Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 135: Chương 135
Quan trọng là, cô nhớ rõ từng câu mình đã nói, từng hành động mình đã làm, và cả cảm giác khi Phó Kinh Nghiêu chạm vào cô.
"Đi thôi, ăn sáng trước đã."
V·ú Ngô nhìn lướt qua bàn ăn, món chua món cay đều không đụng tới.
"Không sao, em đừng cử động." Phó Kinh Nghiêu nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, giọng anh trầm thấp.
Ngủ một giấc từ mười giờ sáng đến bốn giờ chiều, người đàn ông này ngồi lặng lẽ bên cạnh cô suốt sáu tiếng, Lâm Khê thấy hơi ngại, cô đưa tay xoa xoa đùi anh, "Chân anh không sao chứ?"
Lâm Khê nhắm mắt, "Anh đi làm đi, không cần lo cho em, nằm một lúc là ổn."
Phản ứng đầu tiên của V·ú Ngô là cậu chủ đúng là Đ* c*m th*, tình trạng của mợ chủ thế này mà anh còn dám ôm ấp... như vậy.
Lâm Khê nhìn bà thêm một cái, không có âm khí, không bị ma nhập, vậy sao bà ấy lại cười kiểu đó?
Mợ chủ lần này sẽ sinh con trai hay con gái nhỉ?
Như vậy, Khê Khê sẽ dễ chịu hơn một chút.
Lần trước uống say, lần này đến kỳ, mỗi lần đầu óc không tỉnh táo là lại thích nói linh tinh.
Phó Kinh Nghiêu rất tự nhiên nắm lấy tay cô, hai người cùng bước vào phòng ăn.
Bà ấy bịt tai chạy vào bếp, vừa chạy vừa lẩm bẩm, không nghe, không nghe, tôi không nghe.
"Ừm ừm, trợ lý Trần rất tận tâm." Lâm Khê lẩm bẩm đáp, rồi gối đầu lên đùi anh ngủ thiếp đi.
Lâm Khê nhìn người trước mặt, "V·ú Ngô, bà cười ngớ ngẩn gì thế? Bị ma nhập à? Để tôi trừ tà cho nhé?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hấp thụ nhiều linh khí tím quá, nóng trong người.
Phó Kinh Nghiêu cúi xuống nhìn cô, "Anh nấu hoặc ra ngoài ăn đều được, em muốn ăn gì?"
Bà thử thăm dò, "Mợ chủ, bữa sáng hôm nay không hợp khẩu vị của mợ sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
V·ú Ngô đứng chờ trước cửa thang máy, mặt mày rạng rỡ, bà ấy lớn tiếng chào, "Cậu chủ, mợ chủ, chào buổi sáng."
Đến kỳ nên cảm xúc không ổn định, ngày đầu tiên chỉ muốn buông xuôi mọi thứ.
Tối qua dám bạo gan như vậy, vừa đòi ôm, vừa đòi ngủ chung, giờ tỉnh dậy thì lại nhút nhát.
Phó Kinh Nghiêu không rời đi, "Hôm nay anh không đi làm."
Lâm Khê giật giật khóe miệng, "V·ú Ngô đúng là cần nghỉ ngơi, trông cứ như bị trúng tà vậy."
Ban đêm thì đau quằn quại, đau đến buồn nôn, ói mửa, thiếu oxy, cuộn tròn trong chăn lăn lộn.
Lâm Khê còn chưa kịp lên tiếng, Phó Kinh Nghiêu đã trả lời trước, "Khê Khê đang trong thời kỳ đặc biệt, không nên ăn cay hay đồ lạnh."
Bà chỉ mong bệnh viện có thể lập tức chuyển đến đây, chuẩn bị đón cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ về.
Nụ cười phảng phất trên đôi môi mỏng của anh, ánh mắt đầy tình cảm vấn vương. Lâm Khê vội cúi đầu, nhẹ ho khan, "Khụ khụ, ăn đi."
Chương 135: Chương 135
Lâm Khê cứng đờ cả người, anh đang ám chỉ gì vậy?
V·ú Ngô trốn sau khe cửa, say sưa ghép đôi hai người, càng ghép càng phấn khích, không cẩn thận đá đổ thùng rác, giẫm lên vỏ chuối và ngã trật lưng.
Phó Kinh Nghiêu bưng đĩa trái cây đặt bên cạnh, "Em thấy sao rồi?"
Cậu chủ và mợ chủ, đúng là trời sinh một cặp, xứng đôi vừa lứa, ngọt ngào quá.
Phó Kinh Nghiêu ngơ ngác, "V·ú Ngô, bà đang nói gì vậy?"
V·ú Ngô len lén tiến gần phòng ăn, quan sát mợ chủ ăn gì.
Phản ứng thứ hai là cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ mà bà ấy mong đợi... không còn nữa.
Phó Kinh Nghiêu buông tay, "Được."
Khóe miệng của bà ấy cười đến tận mang tai, phát ra tiếng cười khúc khích.
Cái xưng hô "lão nô" này lại xuất hiện, mỗi lần nghe thấy chẳng bao giờ có chuyện tốt.
Phó Kinh Nghiêu cười khẽ, "Gánh tội cho em là vinh hạnh của anh."
Lâm Khê ngẩn ra, "Hôm nay là thứ Tư mà, không đi làm sao?"
Lâm Khê vẫy tay chào, "V·ú Ngô, chào buổi sáng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
V·ú Ngô chống nạnh thở dài, "Cậu chủ, cậu phải biết kiềm chế, mọi thứ phải đặt sức khỏe của mợ chủ lên hàng đầu, đừng chỉ lo cho cảm giác của mình."
V·ú Ngô hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân, lấy tay che miệng cười sung sướng, "Hi hi, he he..."
V·ú Ngô, bà hiểu cái gì chứ! Mau quay lại đây! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người ôm nhau rất lâu, chân Lâm Khê bắt đầu tê cứng, cô cười gượng hai tiếng để xua tan sự ngại ngùng, "Ha ha, em hơi đói rồi, hay mình đi ăn trước nhé?"
"Chuyện này, v.ú Ngô..."
Phó Kinh Nghiêu liếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay, "Bốn giờ chiều, còn sớm."
Lâm Khê liếc mắt nhìn ra cửa, "V·ú Ngô, có chuyện thì vào đây nói, đừng đứng đó cười một mình như thế."
"V·ú Ngô có nói đúng một câu, anh đã độc thân rất lâu, rất lâu rồi, lửa nóng bốc cao."
Ăn sáng xong, Lâm Khê nằm dài trên sofa ngẩn người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nhưng dù sao cũng phải chú ý sức khỏe."
Ban ngày thì đau từng cơn, bụng dưới nặng trĩu, cảm giác như có thứ gì đó đang xé rách từng thớ thịt.
Lâm Khê quyết định mấy hôm nay sẽ bù đắp cho chúng.
Tưởng tượng quá đà là bệnh, cần chữa.
Aaa! Nghĩ đến đó, Lâm Khê cảm thấy bức bối trong lòng.
Hai người cùng đi thang máy xuống, Lâm Khê cảm nhận ánh nhìn nóng bỏng và mãnh liệt bên cạnh, cô ngước lên nhìn trần thang máy, không dám quay đầu lại.
Chắc chắn là mợ chủ yêu cậu chủ quá nên mới cho phép cậu ấy tùy tiện như vậy.
"Không, ngon lắm." Lâm Khê cắn một miếng bánh bao nhỏ, vỏ mỏng nhiều nước, hương vị thơm ngon.
Hôm qua, bọn nhỏ bay hai lần, vừa dính mưa vừa bị sét rượt đuổi, rất vất vả.
Phó Kinh Nghiêu báo cho quản gia Lưu đến đón v.ú Ngô về, bảo bà ấy nghỉ ngơi, tuần này không cần đến làm.
Lâm Khê nhanh chóng rời khỏi phòng, "Em có thể tự đi được, không yếu đuối đến mức ấy đâu."
Lâm Khê: "..."
Chọn món ăn vào giờ cơm là một câu hỏi nan giải. Lâm Khê không biết ăn gì, liền thả ra năm tiểu tinh linh.
Lâm Khê lùi ra một chút, nhìn quanh, "V·ú Ngô đâu rồi?"
Phó Kinh Nghiêu: "V·ú Ngô vui quá nên lỡ làm trật lưng, về nghỉ ngơi rồi."
V·ú Ngô chớp mắt, "Mợ chủ, mợ không còn thích ăn cay nữa."
"Mợ chủ, thời kỳ đặc biệt?!"
"Mợ chủ, tôi hiểu, tôi đều hiểu ~" V·ú Ngô nháy mắt, cười gian, "Để tôi đi pha cho mợ một ly nước đường đỏ bổ m.á.u nhé."
Người xưa có câu, thích chua sinh con trai, thích cay sinh con gái. Bà ấy đã đặc biệt chuẩn bị dưa chua và mì cay, để xem mợ chủ thích ăn món nào.
Không ngoài dự đoán, v.ú Ngô đang làm bữa sáng ở dưới nhà. Nếu để bà ấy thấy thì ngượng c.h.ế.t mất.
Hôm nay lại được hít đường, vui thật.
V·ú Ngô mở to mắt nhìn vào.
"Đừng giả vờ ngốc." V·ú Ngô lườm anh một cái, nghiêm túc giáo huấn, "Thích là buông thả, yêu là kiềm chế, cậu chủ hiểu không?"
Cô bước chân lóng ngóng rời đi, Phó Kinh Nghiêu chậm rãi đi theo bên cạnh, luôn chú ý đến sắc mặt của người bên cạnh.
Phó Kinh Nghiêu ngồi xuống bên cạnh cô, hờ hững cười, "Mấy ngày nay công ty không có việc gì quan trọng, mấy chuyện nhỏ Trần Chiêu lo được."
Lâm Khê ngủ dậy, mở mắt ra đã đối diện với khuôn mặt đẹp trai của anh, cô giật mình ngồi bật dậy, "Bây giờ mấy giờ rồi?"
Lâm Khê uống một ngụm sữa, định thần nhìn anh, "Hình như anh vừa gánh một cái tội rất to."
Phó Kinh Nghiêu đắp kín chăn cho cô, bàn tay anh đặt lên bụng cô, hoàn hảo trở thành một chiếc "miếng dán ấm bụng".
Nhưng, Khê Khê như thế này cũng đáng yêu, dù là vợ tối qua hay vợ bây giờ đều rất đáng yêu.
Phó Kinh Nghiêu vừa định giải thích, v.ú Ngô lại thở dài thườn thượt, "Giải thích là che giấu, che giấu là sự thật, cậu chủ đã độc thân lâu như vậy, thanh niên thì lửa nóng, tôi hiểu, tôi đều hiểu mà ~"
V·ú Ngô cúi người một góc chín mươi độ, làm động tác mời, "Mợ chủ, mời mợ. Lão nô đã chuẩn bị sẵn bữa sáng."
Những lời này khiến người nghe nghĩ bậy nghĩ bạ, Lâm Khê cảm thấy có gì đó không đúng, cô thấy cần phải giải thích giúp Phó Kinh Nghiêu vài câu.
"Em không sao, không đau nữa." Lâm Khê vò đầu, ban ngày đỡ hơn ban đêm.
"V·ú Ngô không ở đây, chúng ta ăn gì đây?"
Phó Kinh Nghiêu không để tâm, đẩy ly sữa ấm đến trước mặt cô, "Đừng bận tâm v.ú Ngô, ăn đi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.