Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 127: Chương 127

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 127: Chương 127


Bạch Mị yếu ớt gọi: "Bạch... Bạch Nhu..."

Một tảng đá lớn bay thẳng vào cánh tay Lang Nhân, sức va chạm khủng khiếp làm gãy rời cánh tay còn lại.

Lâm Khê dùng Tâm Linh Tam Châm bảo vệ tâm mạch của Bạch Mị, truyền cho bà ta một chút linh khí và kiểm tra vết thương trên người bà.

Tí tách! Tí tách!

Bạch Nhu cũng nhận ra điều này, "Cô ơi, nội đan của cô..."

Nắm đ.ấ.m sắp chạm vào Bạch Mị, cửa động đột nhiên nổ tung.

"Cô ơi..." Con hồ ly tím khóc không ngừng, Lâm Khê vỗ nhẹ lưng cô ta, "Đừng khóc nữa, cô của cô chưa c.h.ế.t đâu."

Rõ ràng mọi chuyện đã an bài, vậy mà cô gái đó từ đâu xuất hiện?

Không khí xung quanh nồng nặc mùi m.á.u tanh. Trên tường, trên mặt đất, và cả trên trần đều là máu.

Đêm nay trăng tròn, vốn dĩ là thời khắc sum vầy của gia đình, thế nhưng tộc hồ ly Đông Bắc lại suýt bị diệt tộc.

Lần đầu tiên bà ta dịu dàng như vậy, cũng có thể là lần cuối cùng, Bạch Nhu không thể ngừng rơi lệ.

Bạch Mị giữ chặt hắn, một cú vả thẳng mặt, "Cái này là vì những con hồ ly Đông Bắc đã c·h·ế·t!"

Dù có g.i.ế.c con sói này, dì Hoàng Hoàng, cô Hồng Hồng, chú A Cường, và những con hồ ly khác cũng không thể quay lại.

Hắn chưa từng biết móng vuốt của hồ ly lại sắc bén như vậy, cú vả này làm năm tạng sáu phủ của hắn đau đớn.

"Xin lỗi." Bạch Nhu lập tức đứng ngay ngắn.

"Hu hu, cô ơi, cô đừng bỏ con mà."

Hôi Trí ngã xuống đất, toàn thân đầy máu, không biết là m.á.u của mình hay của hồ ly. Hắn mở to mắt nhìn Bạch Mị tiến lại gần.

"Có thể luyện lại nội đan." Lâm Khê vừa cầm m.á.u vừa truyền tử khí, "Bây giờ bà xem như là một con hồ ly bình thường, sau này từ từ tu luyện lại."

Bản năng của sói mách bảo hắn rằng, cô ta rất mạnh, dù đại ca của hắn có tới cũng chưa chắc đánh lại.

Mệt quá, kiếp sau lại đến chuộc lỗi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạch Mị lại đánh thêm một cú nữa, "Cú này vì gia đình của ta!"

Lâm Khê băng bó xong vết thương, quay lại quan sát một người một sói.

Nước mắt cô ta rơi lộp bộp xuống.

Móng vuốt sắc nhọn c*m v** da thịt, xé ra một mảng lớn, Hôi Trí đau đến muốn khóc.

Lâm Khê hỏi: "Hai người này xử lý thế nào?"

“Những thứ trong cấm địa liên quan đến cả thế giới, tuyệt đối không để người ngoài cướp đi.”

"Cô ơi, con đến muộn quá rồi, nếu đến sớm hơn, thì mọi người sẽ không phải c·h·ế·t." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bà ta bóp chặt cổ sói, dồn toàn bộ phẫn nộ và đau đớn vào trong móng vuốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người phụ nữ nằm bất động trên đất, Lang Nhân mất đi hai cánh tay, dựa vào tường thở hổn hển.

Một luồng sức mạnh kỳ diệu tràn vào cơ thể, vết thương ở bụng Bạch Mị đang dần hồi phục, bà ta mừng rỡ vô cùng, "Đại sư, thật vậy sao?"

Bạch Mị khó nhọc nhìn về phía cửa động, một con hồ ly màu tím chạy đến, kêu lên: "Cô, cô ơi, con về rồi, con đã mang đại sư đến cứu cô đây."

Lâm Khê ngẩng đầu nhìn trời.

"Khốn kiếp! Lang tộc chúng ta vốn sinh ra là bậc vương giả. Nếu Tiểu Hoa Hoa biết ta c.h.ế.t trong tay hồ ly, mặt mũi ta để đâu?"

Hôi Trí vừa chảy m.á.u vừa vung nắm đấm, mất đi một cánh tay, Tiểu Hoa Hoa sẽ không bao giờ yêu hắn nữa, tất cả đều do con hồ ly này mà ra.

Yêu quái mất nội đan sẽ mất hết tu vi, Bạch Mị đã tự tay móc nội đan của mình ra, khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng, thân thể bà ta đã bị tổn hại nặng nề.

"Không, con đã làm rất tốt rồi." Bạch Mị mỉm cười hài lòng, "Đừng khóc, từ giờ con sẽ là tộc trưởng, tộc hồ ly Đông Bắc giao cho con."

Lang tộc có sự kiêu hãnh riêng, hắn thà tự sát chứ không muốn c.h.ế.t dưới tay một con hồ ly yếu đuối.

“Aaaaa!!”

Bạch Mị gạt tay cô ta ra, từng bước tiến về phía Lang Nhân.

Đánh đến cuối cùng, móng vuốt đầy m.á.u tươi, bà ta vẫn không dừng lại.

"Tất nhiên." Lâm Khê điềm tĩnh nói, "Không phải tôi nói quá, chỉ cần còn một hơi thở, tôi đều có thể cứu sống được."

Cho dù g.i.ế.c cả hai tên này cũng chẳng sao, mảnh vỡ đang nằm trong tay cô, cuối cùng sẽ có ngày cô đào ra được bí mật của Hỗn Độn Hội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn nghẹn giọng gằn ra một câu, "Buông ta ra!"

Toàn bộ thánh địa của hồ tộc bị phá hủy, những con hồ ly trưởng thành gần như c.h.ế.t hết, chỉ còn Thanh Hồ và một vài con hồ ly nhỏ.

Bạch Mị nằm bệt xuống đất, mí mắt nặng trĩu.

Lâm Khê nhíu mày, "Nội đan của bà đã mất rồi."

Bạch Nhu nhìn thấy những người quen thuộc, "Dì Hoàng Hoàng, cô Hồng Hồng, chú A Cường..."

Đôi mắt Bạch Mị đỏ hoe, từng chữ từng chữ nói: "Chúng g.i.ế.c tộc nhân của tôi! Phá hủy thánh địa của tôi! Tôi phải báo thù cho tộc hồ ly Đông Bắc!"

“Đi c.h.ế.t đi!”

"Khụ khụ khụ!" Bạch Mị ho sặc sụa vài tiếng, "Con đè lên vết thương của cô rồi."

Biết mình không thoát được, Hôi Trí cố gắng hết sức đứng dậy, từ từ lao đầu vào bức tường bên cạnh.

Hôi Trí khó nhọc quay mắt, lén lút nhìn cô gái đang đứng đó.

Lang Nhân, người phụ nữ bí ẩn, phong thủy sư, nhà sư kỳ quái... Chỉ cần dám đến, Lâm Khê nhất định sẽ bắt được bọn chúng.

Bạch Nhu còn sống, mảnh vỡ không bị mất, bà ta có thể yên tâm ra đi rồi.

"Aaa!" Hôi Trí gào thét.

"Không, cô sẽ tự tay làm!"

Bạch Nhu đứng bên cạnh, lấy tay che miệng khóc, "Cô ơi..."

Ngày trước, bà ta cũng kiêu ngạo như Bạch Nhu, lúc nào cũng muốn ra ngoài thế giới bên ngoài chơi.

Lang Nhân trong hố dường như đã bò lên, giơ nắm đ.ấ.m đập về phía đầu bà ta.

Có lần trốn ra ngoài, gặp phải đạo sĩ xấu, suýt chút nữa bị lột da rút gân.

"Không sao." Bạch Mị nhận được một chút linh khí, cuối cùng cũng có thể mở miệng nói, bà ta nhẹ giọng an ủi, "Cô không sao."

Tiếng gào thét của sói dần dần tắt lịm, Bạch Mị kiệt sức ngã xuống đất.

Cô có thể hiểu được nỗi đau và sự phẫn nộ của Bạch Mị, sói c.h.ế.t thì cũng đã c.h.ế.t rồi, dù sao bên kia vẫn còn một tên.

Tộc trưởng vì cứu bà ta mà bị thương nặng, “Bạch Mị, ngươi có thiên phú rất cao, hãy tu luyện cho tốt, thay ta bảo vệ Hồ Tộc Đông Bắc.”

Thanh Ô tuổi đã cao, các con hồ ly khác còn quá nhỏ, Bạch Nhu sắp trưởng thành rồi, từ giờ cô ta sẽ là người bảo vệ tộc hồ ly Đông Bắc.

Bạch Nhu ôm chầm lấy con hồ ly nằm trên đất, "Cô ơi, tốt quá rồi, cô không cần c.h.ế.t nữa."

Chương 127: Chương 127

Bạch Nhu lắc đầu quầy quậy, "Không, con không muốn, cô tự làm đi, con không muốn làm tộc trưởng..."

Ở góc tường, có rất nhiều xác hồ ly, đầy vết cào xé và bóp nghẹt.

Lâm Khê bất ngờ lên tiếng, "Có tôi ở đây, bà sẽ không c.h.ế.t được."

Bạch Mị hoàn toàn không cử động được, nước mắt làm mờ tầm nhìn, bà ta lẩm bẩm, “Tộc trưởng, con đã cố hết sức… Các tộc nhân, xin lỗi… Chúng ta kiếp sau lại làm người một nhà…”

Bạch Mị vươn móng vuốt kéo hắn lại, "Không được tự sát, ngươi phải c.h.ế.t dưới tay ta!"

Lần này, tình thế đảo ngược, hồ ly trở thành thợ săn, còn hắn trở thành con mồi.

Thế nhưng bà ta không làm được, Hồ Tộc Đông Bắc dưới tay bà ta sắp bị diệt vong, mong Thanh Hồ đưa được những con hồ ly nhỏ trốn thoát, cũng mong Bạch Nhu mang mảnh vỡ sống sót...

Bà ta gắng gượng đứng lên, Bạch Nhu hóa thành hình người, "Cô ơi, để con làm, cô nghỉ ngơi đi."

Đôi mắt Bạch Nhu sáng lên, "Đại sư, xin hãy cứu cô tôi, dù phải trả bất kỳ giá nào tôi cũng đồng ý."

Bạch Mị mấp máy môi, còn muốn nói gì đó.

Bạch Mị rơi nước mắt đồng ý, “Tộc trưởng yên tâm, sau này con sẽ không bao giờ kiêu ngạo nữa, nhất định sẽ bảo vệ Hồ Tộc Đông Bắc, cùng những thứ trong cấm địa.”

Cổ Hôi Trí gân xanh nổi lên, ngửa mặt lên trời thét lớn, “Tay ta! Tay ta!!”

Bạch Mị không còn sức để trả lời.

Bà ta nhìn lên những vì sao trên trời, thần sắc vô cùng nghiêm túc, "Ta đã báo thù cho mọi người rồi."

"Cô ơi, là con đây." Bạch Nhu khóc đến nỗi mặt đầy nước mắt, "Cô ơi, hu hu hu, cô đừng c.h.ế.t mà..."

"Aaa!!!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 127: Chương 127