Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 161: Xung đột
Âm thanh ấy không lớn, nhưng lại mang theo một luồng áp lực vô hình, khiến cả khu vực phía trước cổng học viện lập tức yên tĩnh hẳn. Tất cả ánh mắt đều đồng loạt quay về nơi phát ra tiếng nói.
Cùng lúc ấy, khi tại Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện đang tất bật chuẩn bị cho yến tiệc sắp tới, thì ở một nơi khác — Ngọc Tiểu Cương đã sớm rời khỏi học viện, một mình lặng lẽ đi đến Võ Hồn Điện.
Nhưng có một điều mà Tuyết Băng tuyệt đối không thể ngờ tới — cũng không hề lường trước được — đó là lần này, hắn đã vô tình chọc trúng phải kẻ mà đời này hắn không nên dây vào, càng không nên đắc tội.
Dù sao, chọc vào Mộng Thần Cơ lúc này cũng không có lợi gì. Vì thế hắn hừ lạnh một tiếng, gương mặt tỏ vẻ không phục, rồi lạnh lùng quay người bỏ đi.
...
Mà Tuyết Băng lại hoàn toàn không hề biết, khởi đầu cho kết thúc của hắn...
“Chuyện gì xảy ra ở đây?”
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã vài ngày. Vào một buổi sáng tinh mơ, khi ánh nắng vàng óng ánh len lỏi qua từng tán lá, chiếu xuống đại lộ đá xanh trong học viện, một tin tức chấn động được truyền đi từ nội bộ hoàng thất Thiên Đấu Đế Quốc, chẳng mấy chốc lan truyền khắp toàn thành.
Nghe câu này, Tuyết Băng tuy trong lòng tức tối, nhưng cũng biết mình không thể tiếp tục dây dưa thêm.
Nhìn thấy tình cảnh đó, ánh mắt Mộng Thần Cơ hơi trầm xuống, khí thế vô hình lan tỏa khiến người xung quanh có chút khó chịu, không khí vốn đang căng thẳng lại càng nặng nề hơn vài phần.
Không khí bên trong như đặc quánh lại, tỏa ra một cỗ áp lực vô hình khiến người ta bất giác thu liễm khí tức, không dám thở mạnh.
Trên con đường lát đá cẩm thạch trắng phau, hắn bước đi chậm rãi mà kiên định. Cuối cùng, trước mặt hắn, cánh cổng chính của Võ Hồn Điện sừng sững hiện ra trong tầm mắt.
“Viện trưởng!”
Khi xoay người rời đi, khóe miệng hắn còn khẽ nhếch lên thành một đường cong quái dị, trong mắt lướt qua một tia giảo hoạt.
Tần Minh cũng vội vàng ngoảnh đầu nhìn lại, vừa trông thấy người tới, sắc mặt lập tức như trút được gánh nặng, vội vàng tiến lên một bước, cung kính cúi người hành lễ:
Chương 161: Xung đột
Nhưng thực chất, bên dưới lớp vỏ đó là một con sói đang lặng lẽ chờ thời, nhẫn nhịn từng chút một, chờ đến ngày cục diện đổi thay.
Nhìn cánh cổng quen thuộc ấy, trong lòng Ngọc Tiểu Cương không nhịn được hiện lên một bóng hình mà suốt cả cuộc đời hắn khó có thể quên được — một thân ảnh phong hoa tuyệt đại, mỹ lệ khuynh thành, đôi mắt lạnh lùng thâm thúy.
“Hoàng tử, chuyện của học viện, mời ngài bớt nhúng tay vào thì tốt hơn.”
Một bữa tiệc, một cơ hội, một trận cờ ngấm ngầm bắt đầu được bày ra. Và chẳng ai biết rằng, trong bữa yến tiệc sắp tới ấy, sóng ngầm cuộn trào, những toan tính và v·a c·hạm giữa các thiên tài, thế lực và cả âm mưu hiểm độc đều đang chờ đợi bộc phát.
...
Thực ra, Tuyết Băng bên ngoài là một tên công tử ăn chơi ngang ngược, vô dụng tiếng tăm khắp nơi, nhưng đó chỉ là lớp mặt nạ mà hắn cố tình duy trì suốt nhiều năm.
Hoàng thất Thiên Đấu đương nhiên không thể nào bỏ qua cơ hội lôi kéo đội ngũ yêu nghiệt này.
Tuyết Băng, với tính tình quen thói kiêu căng, ngông cuồng và khinh người của mình, đã quá coi thường thiên hạ.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại vạt áo, vuốt phẳng những nếp nhăn trên vạt áo cho chỉnh tề, rồi nâng bước tiến về phía cánh cổng sắt sừng sững kia.
Ánh mắt lạnh băng cùng sát ý chợt lóe lên trong đáy mắt Đường Tam khi đó, đã chính thức đặt tên hắn vào danh sách tất sát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kẻ nào không có, cho dù là công tử nhà quyền quý hay thiên tài các học viện nổi danh đi chăng nữa, cũng đừng mong đặt chân vào yến tiệc này.
Lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng hàm chứa uy nghiêm không thể chống lại. Mộng Thần Cơ thân là viện trưởng học viện, là cường giả Hồn Đấu La, há lại sợ thân phận hoàn khố hoàng tử của Tuyết Băng? Người khác ngại ngùng, chứ hắn thì không.
Tính tình hắn vốn nghiêm khắc, không thích bị người khác trì hoãn vô cớ. Thế nên, trong cơn bực tức, hắn trực tiếp đứng dậy rời văn phòng, định thân tự ra ngoài tìm người, ai ngờ vừa bước tới cổng thì liền chứng kiến một màn đối chọi căng thẳng vừa rồi.
Sau đó, dưới sự sắp xếp của Tần Minh và sự cho phép của hai vị viện trưởng, nhóm học viên Sử Lai Khắc cùng ba vị lão sư là Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực và Ngọc Tiểu Cương chính thức gia nhập vào Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện.
Dù gì thì phía trên hắn còn một vị thái tử tài năng xuất chúng, nếu như bản thân quá mức nổi bật, tất sẽ bị anh trai mình diệt trừ sớm. Mà nếu giả vờ ngu dốt vô năng, ăn chơi trác táng, thì vừa tránh được họa sát thân, vừa có thể ẩn nhẫn chờ thời, tích lũy thế lực ngấm ngầm.
Thì ra, chờ đợi trong văn phòng đã lâu mà vẫn không thấy Tần Minh dẫn người vào, Mộng Thần Cơ sớm đã cảm thấy khó chịu trong lòng.
Không có gì ngoài ý muốn — Tiềm Long Chiến Đội do Trần Phàm dẫn đầu cũng nhận được thư mời trực tiếp từ trong cung truyền đến.
Chính là nàng… bóng hình ấy từng khắc sâu vào tận tâm khảm hắn, khiến hắn nhớ mãi không quên.
Dĩ nhiên, một yến tiệc như vậy không phải ai cũng có tư cách được mời tham dự. Muốn góp mặt, nhất định phải có thư mời chính thức do hoàng thất ban xuống.
Nội dung tin tức ấy vô cùng rõ ràng — hoàng thất Thiên Đấu Đế Quốc sẽ tổ chức một bữa đại yến long trọng tại hoàng cung, với mục đích để các thiên tài trẻ tuổi, những nhân kiệt xuất chúng từ khắp nơi trong đế quốc có cơ hội gặp mặt, giao lưu, kết bạn, đồng thời cũng là dịp để hoàng thất âm thầm dò xét thực lực các thế lực trẻ tuổi đang nổi lên.
Cánh cổng cao lớn mười mấy trượng, được đúc bằng kim loại đen tuyền, bên trên chạm khắc phù điêu rồng bay phượng múa, tản mát ra khí thế uy nghiêm và thần thánh, khiến bất kỳ ai đứng trước nơi này cũng phải sinh lòng kính sợ.
Tiếng cánh cửa kim loại dày nặng mở ra, vang vọng giữa không gian yên tĩnh.
Ngay khi bước chân vào bên trong, một cảnh tượng tráng lệ hiện ra trước mắt.
Phải biết rằng, Tiềm Long Chiến Đội từ sau khi đặt chân vào Thiên Đấu Thành, với những chiến tích huy hoàng trong Đấu Hồn Tràng cùng thực lực mạnh mẽ vượt xa đồng lứa, đã sớm trở thành tâm điểm của vô số thế lực lớn nhỏ.
Tần Minh lập tức tiến lên, giọng điệu vô cùng cung kính, nhanh chóng giải thích đầu đuôi sự việc vừa xảy ra, không dám để sót chi tiết nào.
Ngọc Tiểu Cương vẫn giữ vững thần sắc, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng phía trước, sải bước từng bước chắc chắn tiến sâu vào bên trong đại điện.
Hàng mi khẽ run, trong mắt hắn hiện lên một tia kích động.
Trong lúc Tần Minh đứng giữa tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, sắc mặt tái xanh, mồ hôi lấm tấm trên trán, không biết phải xử lý tình huống căng thẳng trước mắt thế nào, thì từ phía xa xa chợt vang lên một giọng nói trầm ổn mà uy nghiêm: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn họ được bố trí nơi ở riêng, đồng thời sắp xếp lịch trình học tập và rèn luyện phù hợp với thực lực hiện tại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho nên, từ trước tới nay, trong mắt người ngoài, Tuyết Băng chỉ là một tên hoàng tử hoàn khố vô dụng, ngoài việc trêu hoa ghẹo nguyệt, không làm nên trò trống gì.
Bao năm rồi, cuối cùng cũng đứng trước nơi này, nhưng Ngọc Tiểu Cương rất nhanh liền hít sâu một hơi thật dài, gắng đè nén cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đến chính là Mộng Thần Cơ — một trong hai vị viện trưởng của Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện, cũng là người mà Tần Minh và đám người Sử Lai Khắc hẹn gặp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe xong, Mộng Thần Cơ sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, ánh mắt trầm tĩnh quét qua Tuyết Băng hoàng tử đang đứng đó, khóe miệng nhếch nhẹ một tia cười lạnh, rồi thản nhiên nói:
“Cạch…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.