Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 137: Kết thúc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Kết thúc


Độc Cô Bác thấy cảnh đó, khóe miệng hơi co giật một cái, trong lòng dở khóc dở cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Mặc dù có một chút ngoài ý muốn, nhưng mọi chuyện xem như vẫn trên quỹ đạo.” Hắn thầm nghĩ, khóe miệng khẽ cong lên.

Chỉ một nháy mắt sau đó — mọi sự kh·iếp sợ ban nãy, ngay lập tức thành niềm vui sướng tột độ!

Tiếng hò reo như sấm rền vang vọng, cuồn cuộn không dứt, vang khắp học viện từ khu vực sân chính cho đến các dãy hành lang xa xôi, tựa như sóng lớn đập vào bờ đá, khiến toàn bộ Lam Bá Học Viện trở nên sôi trào đến cực điểm.

Các học viên kích động đến đỏ mặt tía tai, gương mặt ai nấy đều ánh lên vẻ tự hào và cuồng nhiệt. Bởi vì từ giây phút này trở đi — học viện của bọn họ chính thức có một Phong Hào Đấu La tọa trấn!

Một cảnh tượng trông rất khôi hài, nhưng mà không ai dám bật cười. Tất cả đều im phăng phắc, chỉ có âm thanh “phịch phịch phịch” của thân thể va đập trên nền đất, dần dần nhỏ lại rồi biến mất phía xa cổng học viện.

Bọn họ có thể sẽ không dám ra mặt đối đầu, nhưng đừng quên, âm thầm ngáng chân thì lại là sở trường của đám quyền quý kia.

Thế nhưng, chưa kịp thốt ra hết câu, đã bị một luồng khí tức mạnh mẽ cho đóng đinh tại chỗ, không dám nói tiếp.

Dù sao, đối với một số thế lực trong Thiên Đấu Đế Quốc, Lam Bá Học Viện bị xem như cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt, nếu có cơ hội, bọn chúng không ngại đi lên cắn một miếng.

Một luồng áp lực nặng nề, căng thẳng đến nghẹt thở bao trùm khắp nơi, khiến đám học viên xung quanh đều không khỏi toát mồ hôi lạnh, dù ánh mặt trời đang chiếu rọi trên đầu.

Chỉ một chữ đơn giản đó, lại như đạo sấm rền, khiến toàn thân Bạch Bảo Sơn đông cứng, không dám nhúc nhích.

Giọng nói của lão vang lên, lạnh lùng và đầy sát khí, một chữ duy nhất nhưng mang theo áp lực khiến kẻ khác phải ngạt thở.

Thế nhưng, tại khu vực chiến đấu của Lam Bá Học Viện lúc này, bầu không khí lại hoàn toàn trái ngược với vẻ đẹp yên bình của thiên không.

Trả thù Độc Cô Bác sao?

Nàng bước lên phía trước, dáng người thẳng tắp, dù thân thể còn chút mệt mỏi sau trận chiến, nhưng khí thế lại vô cùng vững vàng. Giọng nói của nàng tiếp tục vang vọng khắp nơi: "Vị tiền bối này chính là Độc Cô Bác! Từ nay, hắn sẽ là khách khanh trưởng lão của học viện chúng ta!"

Chương 137: Kết thúc

Tại vị trí sát mép tường, giữa đ·ống đ·ổ n·át, Bạch Bảo Sơn đang trong trạng thái thê thảm chưa từng có.

Còn về việc tại sao không trực tiếp g·iết Bạch Bảo Sơn?

Trong lúc không khí vẫn còn bao trùm bởi sự im lặng và căng thẳng, ánh mắt của mọi người vẫn đang tập trung về phía Bạch Bảo Sơn vừa b·ị đ·ánh bay, thì bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo nhưng đầy uy nghiêm vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của toàn bộ học viện.

Sững người trong nháy mắt, sau khi lấy lại tinh thần, Bạch Bảo Sơn bỗng cảm thấy như vừa được ban cho đại xá, trong lòng mừng rỡ như điên, nước mắt suýt rơi ra vì xúc động. Trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ duy nhất: "Ta... còn sống! Tiền bối không g·iết ta! Ta có cơ hội sống rồi!"

"Hoan hô! Hoan hô Phong Hào Đấu La! Hoan hô Độc Cô tiền bối!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Lăn!"

Đừng có nằm mơ, tìm Phong Hào Đấu La phiền phức, Ngươi ngại mình sống quá nhiều hả?

Một ánh mắt... định đoạt kết cục của Bạch Bảo Sơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lời tuyên bố ấy giống như một cơn gió mạnh cuốn qua mặt hồ phẳng lặng, khuấy động cả học viện Lam Bá. Các học viên bên dưới ban đầu còn ngẩn người sững sờ, không ai dám tin vào tai mình.

Độc Cô Nhạn và Diệp Linh Linh đứng sau lưng Trần Phàm, thấy nụ cười trên gương mặt của hắn, hai nàng bất giác cũng cười theo, tựa như hai đoá hoa nở rộ, đáng tiếc Trần Phàm không thấy được...

Một ánh mắt... khiến Phong Hào Đấu La phải ra tay như lôi đình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không dám chậm trễ, hắn không nói thêm nửa lời, càng không dám quay đầu nhìn lại, mà trực tiếp lăn người rời đi, đúng vậy — lăn theo đúng nghĩa đen!

Gương mặt hắn vốn dĩ sắc bén, kiêu ngạo là thế, giờ đây lại sưng phù lên một cách quái dị, đặc biệt là má bên trái in rõ dấu năm ngón tay đỏ ửng, sưng như quả cà chua chín, vô cùng chướng mắt, mặt mũi cũng bị máu tươi nhuộm đỏ. Nhìn qua vừa khôi hài, lại vừa đáng thương.

Trước ánh mắt kinh ngạc của bao người, một tên nam nhân trung niên quái dị, chật vật như c·h·ó nhà có tang, mặt sưng như đầu heo, lại đang lăn tròn trên mặt đất như một cuộn vải, tốc độ nhanh đến mức cuốn theo cả bụi đất bay mù mịt.

Trần Phàm ung dung đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt bình thản nhìn toàn cảnh bên dưới.

Chẳng những vậy, hành động này còn có thể làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa Lam Bá Học Viện và Thiên Đấu Hoàng Gia, gây ra rạn nứt.

Ở một góc khuất đằng xa, Trần Phàm đang đứng cạnh Độc Cô Nhạn và Diệp Linh Linh.

Thế nhưng, không một ai dám bật cười, thậm chí không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào. Đám học viên chỉ có thể im lặng đứng nhìn, ánh mắt trợn to, thân thể hơi run rẩy.

Hắn chật vật lồm cồm bò dậy, tay chân run rẩy, cả người phủ đầy bụi đất và mảnh vỡ tường, nhìn chẳng khác gì một tên ăn mày vừa bò ra từ đống rác.

Bầu trời xanh thăm thẳm, từng áng mây trắng như bông lững lờ trôi qua dưới ánh nắng vàng óng rực rỡ, chiếu rọi khắp thế gian, khiến vạn vật dưới mặt đất như được phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng, ấm áp.

Tất cả… đều là kết quả từ một cái liếc mắt của Trần Phàm — nhẹ nhàng, nhưng quyết đoán.

Liễu Nhị Long thì sao? Đương nhiên càng không có vấn đề, bởi vì nàng là Hồn Đấu La, cũng không phải kẻ ất ơ...

Phong Hào Đấu La? Độc Cô Bác? Khách khanh trưởng lão?

Khi thấy được nụ cười chân thành trên gương mặt của Liễu Nhị Long, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui vẻ theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thực ra lý do rất đơn giản — hiện tại chưa phải lúc thích hợp. Nếu ngay lúc này mà g·iết c·hết tên đó tại Lam Bá học viện, chẳng khác nào vạch mặt công khai với một số thế lực trong Thiên Đấu Đế Quốc. Dù hắn không sợ, nhưng làm vậy sẽ gây ra phiền toái không cần thiết.

Và sau đó — chính là toàn bộ cảnh tượng kinh thiên động địa vừa rồi:

Tựa như sợ rằng một cái nhúc nhích nhẹ cũng sẽ khiến cơn thịnh nộ của Phong Hào Đấu La kia rơi xuống đầu mình.

Đương nhiên, nếu Bạch Bảo Sơn biết kẻ sau màn là Trần Phàm, hắn chắc chắn không thể còn sống mà rời khỏi đây!

Nhưng điều quan trọng nhất, chính là ở chỗ — ngoại trừ những người thân cận, không ai biết kẻ đứng sau tất cả chuyện này là Trần Phàm.

Lão thầm nhủ: "Ta bảo “lăn” là cút ra ngoài, không phải lăn thật như vậy... Nhưng hắn lăn nhiệt tình thế, thôi, kệ đi vậy..."

Tâm trạng hắn lúc này vô cùng thư thái, chẳng có gì tốt hơn việc nhìn thấy người mình yêu thương vui vẻ a~

Lúc này, Bạch Bảo Sơn thân thể run rẩy dữ dội, đôi chân như nhũn ra, gần như không thể đứng vững. Hắn cố gắng gượng người, há miệng định nói điều gì đó, giọng khàn khàn run rẩy: "Tiền..."

Độc Cô Bác lúc này đang đứng giữa không trung, gương mặt lạnh lẽo như băng sương, ánh mắt sắc bén như đao, tựa hồ có thể xuyên thủng thân thể của kẻ đối diện.

Tất cả ánh mắt, lúc này, đều đổ dồn về phía giữa sân, nơi vẫn còn dư âm khí thế của cường giả Phong Hào Đấu La, và một Bạch Bảo Sơn chật vật không chịu nổi.

Bạch Bảo Sơn đang đắm chìm trong ảo tưởng chiến thắng, bị một tiếng hừ lạnh đánh thức, sau đó là quỳ rạp trên mặt đất dưới áp lực cường đại, phun máu tươi, bị tát bay như bao cát, va mạnh vào tường, sắc mặt tái nhợt như tro tàn!

Cho dù có kẻ muốn trả thù đi chăng nữa, bọn chúng cũng không biết phải tìm ai để mà báo thù.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Kết thúc