Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 107 : Ký ức

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107 : Ký ức


Hắn cảm thấy khó chịu.

Lần này, hắn tập trung hơn, điều chỉnh tư thế, cảm nhận khẩu s·ú·n·g trong tay. Viên đ·ạ·n thứ hai bắn ra, một loạt lon ở giữa đổ xuống!

Hắn không biết. Hắn chỉ biết hắn căm hận.

Công dụng: Chặn một lần công kích chí mạng.

Đến từ: Thế giới Fantasy cổ đại

Bạch Minh nheo mắt. Đối với một người từng chơi đủ loại game bắn s·ú·n·g, trò này quá hấp dẫn để bỏ qua.

Cũng từ lúc đó, hắn tin rằng—chỉ cần ăn, hắn sẽ mạnh lên.

Cầm lấy phần thưởng, hắn giơ lên nhìn một chút, khóe môi khẽ nhếch. "Tốn kha khá tiền, nhưng không uổng công."

Hắn bị nhốt vào một nơi tối tăm, lạnh lẽo. Chúng cắt da hắn, xẻ thịt hắn, rút tủy hắn để nghiên cứu. Những cơn đau khủng kh·iếp lặp đi lặp lại ngày qua ngày.

Nhưng hắn không quan tâm.

Hắn lao thẳng về phía chợ đêm, chuẩn bị biến nơi này thành một địa ngục tràn ngập máu tanh!

Hắn có tay, có chân, có giọng nói… Hắn đã trở thành một con người.

Giới thiệu: Một con búp bê hộ mệnh được thêu bằng chỉ bạc ma thuật, mang dấu ấn bảo hộ cổ xưa. Khi chủ nhân gặp nguy hiểm, nó sẽ kích hoạt, tạo ra một kết giới ánh sáng hấp thụ toàn bộ sát thương chí mạng. Sau khi kích hoạt, nó sẽ mất đi ma lực và trở thành một món đồ trang trí bình thường. 】

Chính lúc đó, hắn nhìn thấy một đống đồ ăn…

"Không được rồi, còn sót lại mấy cái."

Nhưng… liệu hắn có còn là chính mình không?


"Ta sẽ hủy diệt tất cả!"

Một cơn cuồng phong b·ạo l·ực tràn qua thành phố. Hắn giẫm nát mọi thứ trên đường đi, vồ lấy bất cứ sinh vật nào trước mặt, cố gắng nuốt chửng chúng vào bụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cha hắn ngã xuống, thân thể đồ sộ run rẩy, ánh mắt dần lịm đi. Mẹ hắn lao đến nhưng cũng bị một viên đ·ạ·n khác xuyên qua. Từng người, từng người trong đàn ngã xuống trước mặt hắn.

Lần bắn tiếp theo, hắn suýt bắn hụt nhưng vẫn kịp điều chỉnh, hạ thêm một vài lon.

Hắn gào thét, hắn giãy giụa, nhưng tất cả đều vô ích. Không ai đến cứu hắn.

Dưới bầu trời đêm rực rỡ ánh đèn, chợ đêm náo nhiệt với dòng người tấp nập qua lại. Hương thơm từ các quầy hàng đồ ăn vặt hòa lẫn với tiếng nói cười, tiếng nhạc đường phố, tạo nên một bầu không khí sôi động.

Trong đầu hắn, những mảnh ký ức vỡ vụn đan xen, chồng chéo, tạo thành một cơn ác mộng không hồi kết.

Một người đàn ông vừa quay đầu lại, chưa kịp hét lên đã bị bàn tay to lớn của hắn chộp lấy, xé toạc. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ mặt đất. Những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này, lập tức hoảng loạn bỏ chạy, tiếng la hét vang vọng cả con phố.

Cơn đói biến mất. Sức mạnh bùng nổ. Hắn đứng dậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khiến hắn ghê tởm.

【Vật phẩm: Ngự Hồn Linh

Đoàng!

Tiếng hét thất thanh vang trời. Một đêm kinh hoàng lại bắt đầu…

Nhưng khi hắn đi ngang qua quầy trò chơi bắn s·ú·n·g, ánh mắt hắn sáng lên.

Một phát s·ú·n·g chính xác, toàn bộ chồng lon đổ sập!

Bỗng!

Hắn chỉ vào con búp bê treo trên giá, một con búp bê vải hình một chú mèo con dễ thương. "Cho tôi con đó." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"ĂN… TA PHẢI ĂN!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong con hẻm nhỏ, ký ức ùa về như lưỡi dao sắc bén đâm vào tâm trí hắn. Hắn quỳ xuống, hai tay ôm c·hặt đ·ầu, hơi thở trở nên gấp gáp.

"GÀO—!!"

Một giọng nói vang lên trong đầu. Hắn bò tới, ngấu nghiến, điên cuồng nuốt tất cả mọi thứ vào bụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn trả tiền rồi cầm lấy khẩu s·ú·n·g hơi bằng nhựa. Nhắm mục tiêu, bóp cò.

Bọn chúng ném hắn vào một căn phòng lạnh lẽo, nơi chỉ có bóng tối và c·ái c·hết. Hắn b·ị đ·ánh đến hấp hối, máu chảy khắp cơ thể.

Bạch Minh mặc một bộ trang phục đơn giản nhưng thoải mái, tay đút túi quần, chậm rãi dạo bước giữa dòng người. Hắn lướt qua một quầy xiên nướng, mùi thịt nướng thơm lừng khiến bụng hắn khẽ réo. Không chần chừ, hắn mua một phần xiên thịt bò cay cùng một cốc trà chanh mát lạnh. Cắn một miếng, vị cay hòa cùng vị ngọt của thịt khiến hắn khẽ gật gù hài lòng.

Một luồng ánh sáng rực rỡ đập vào mắt hắn.

Bọn người đó đến gần, bắt hắn. Hắn bị trói chặt, lôi đi trong tuyệt vọng, đôi mắt tràn ngập bi thương nhìn t·hi t·hể gia đình dần khuất xa…

Dưới ánh trăng lờ mờ, bóng dáng quái nhân lao điên cuồng trên đường lớn, mỗi bước chân đều tạo thành chấn động. Hắn gầm gừ, mắt đỏ rực, hơi thở nặng nề như một con thú hoang đang phát cuồng.

"Phụt!"

Hắn siết chặt nắm tay, móng vuốt đâm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi nhỏ xuống mặt đất.

Hắn gào thét. Đau đớn. Sợ hãi. Nhưng không ai đáp lại.

Mùi thức ăn thơm phức, tiếng người nói cười náo nhiệt, những gian hàng đầy màu sắc… Tất cả hòa quyện thành một khung cảnh rực rỡ.

Cho đến một ngày, giấc mơ ấy vỡ nát.

Hắn cúi đầu, mở rộng cái miệng đầy máu, chuẩn bị nuốt chửng sinh mạng bé nhỏ kia—

"Bắn chưa quen thì khó lắm đấy!" Ông chủ quầy cười cười, "Có muốn thử lại không?"

Hắn lườm nhẹ, tập trung hơn, và cuối cùng cũng vớt được ba con cá đủ điều kiện nhận thưởng. Phần thưởng là một chiếc móc khóa nhỏ hình cá vàng, hắn nhận lấy và treo ngay lên dây kéo ba lô của mình.

Tiếng vỗ tay vang lên từ những người xung quanh. Ông chủ quầy cũng tròn mắt: "Cậu chơi hay lắm đấy!"

"Bụp!"

Hắn cau mày. Cảm giác không giống như trong game, tay cầm s·ú·n·g không quá chắc chắn, và sức gió cũng ảnh hưởng đến đường bay.

Lần này, hắn thả lỏng vai, điều chỉnh hơi thở, nhắm thẳng vào điểm yếu của chồng lon.

Một ý nghĩ điên cuồng trào dâng trong hắn.

Sau khi ăn uống no nê, hắn bắt đầu thử sức với các trò chơi trong chợ đêm.

Ăn…

Nơi đó quá vui vẻ, quá yên bình. Hoàn toàn trái ngược với thế giới tối tăm, đau khổ của hắn.

Trước mặt hắn là một quầy hàng đơn giản với những lon thiếc được xếp thành từng tầng trên một chiếc kệ gỗ. Trò chơi rất đơn giản: b·ắn h·ạ toàn bộ số lon trong vòng ba lượt bắn. Nếu làm được, sẽ nhận được một phần thưởng đặc biệt.

Từ đó, cơn ác mộng bắt đầu.

"Nhóc à, trò này cần kiên nhẫn đấy!"

Từng cái xác, từng tiếng hét, từng hơi thở của con mồi càng kích thích bản năng điên loạn trong hắn.

Bạch Minh hừ nhẹ, rút thêm tiền, đổi thêm lượt bắn.

Hắn nở một nụ cười méo mó, thân hình khổng lồ gồng lên.

Hắn nhớ… Một cánh đồng cỏ rộng lớn, bầu trời xanh cao vời vợi. Hắn từng là một con voi nhỏ, sống giữa thiên nhiên cùng gia đình. Những ngày tháng yên bình, tiếng rống của cha, tiếng vỗ về của mẹ, sự nô đùa của đàn anh em… tất cả như một giấc mơ đẹp.

Những người xung quanh bắt đầu chú ý, có vài người còn dừng lại xem hắn chơi.

Cảnh tượng này…

Dưới màn đêm u ám, một bóng dáng xiêu vẹo lê từng bước trong con hẻm nhỏ. Chiếc áo choàng xám rách rưới phủ kín cơ thể khổng lồ, chỉ để lộ đôi bàn chân to lớn, móng vuốt cào mạnh xuống mặt đất gồ ghề. Hắn lang thang, không mục đích, không phương hướng, chỉ biết đi, đi mãi…

Ánh sáng khiến đôi mắt đỏ ngầu của hắn co rút. Tiếng cười đùa, tiếng nhạc rộn ràng khiến đầu hắn như muốn nổ tung.

Tiếng s·ú·n·g xé toạc không gian. Một cơn đau thấu tim dội vào tận linh hồn hắn. Hắn quay đầu lại, ánh mắt hoảng loạn nhìn thấy… máu. Rất nhiều máu.

Một ngày nọ, hắn bị đem ra thử nghiệm cuối cùng. Nhưng lần này, mọi chuyện không như trước. Hắn b·ị đ·ánh, bị t·ra t·ấn, bị đối xử như một con quái vật.

Hắn là ai?

Chương 107 : Ký ức

Hắn chỉ muốn ăn.

Hắn khựng lại.

Hắn tiếp tục săn đuổi. Một người phụ nữ ôm con nhỏ chạy thục mạng, nhưng chỉ kịp đi vài bước đã bị móng vuốt của hắn xé nát. Đứa trẻ ngã xuống đất, khóc ré lên trong vô vọng.

Tiếng gầm thét xé toạc màn đêm—

Ngày qua ngày, thân thể hắn thay đổi. Những kẻ đó tiêm vào hắn thứ chất lỏng kì quái, từng thớ thịt, từng mảng da bắt đầu biến đổi. Một ngày, hắn nhận ra mình đã không còn là một con voi nữa.

Phía trước, ánh đèn lung linh chiếu rọi cả một khu vực rộng lớn—chợ đêm.

Tiếp tục dạo chơi, hắn ghé qua quầy "Vòng Xoay May Mắn" đặt cược một chút nhưng chỉ trúng được một cây kẹo nhỏ. "Xem ra vận may hôm nay không phải tốt nhất," hắn thầm nghĩ.

Đổi thêm một lượt nữa.

Hắn rống lên điên loạn, lao ra khỏi con hẻm.

Viên đ·ạ·n nhựa bay đi nhưng chỉ làm chao đảo lon trên cùng mà không rơi xuống.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, hơi thở nặng nề, trái tim đập loạn nhịp.

Hắn cắn môi, không thể bỏ cuộc được. Lòng kiêu hãnh không cho phép hắn thua trong một trò chơi đơn giản như thế này.

"Gào!!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107 : Ký ức