Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 948: Món Quà Anh Tặng Em
Anh ngừng lại một chút rồi đáp: "Tất nhiên rồi."
Cảnh Đồng không để tâm tới biểu cảm của họ, lạnh lùng hỏi: "Anh Giang Dực có ở nhà không?"
Cô cũng nhớ lại việc anh đã đánh ngất cô trong phòng nghỉ khi nói chuyện với giáo sư Từ. Rốt cuộc, giữa họ đã trao đổi điều gì mà anh không muốn cô biết?
Dù đã ba năm trôi qua, cô vẫn nhớ rõ nơi người đàn ông đó sống, điều này khiến cô không khỏi tự cười giễu mình.
Giống như một vòng lặp, nếu từ ngày mai, cuộc sống của họ có thể trở lại bình thường, thì thật tốt. Nhưng liệu mọi chuyện có thực sự đơn giản như vậy?
Sau nửa đêm, Cảnh Đồng cuối cùng cũng hạ cánh tại sân bay Kinh Đô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vâng, có ạ." Người giúp việc nhanh chóng đáp và chạy vào trong báo tin.
Cô nhõng nhẽo kéo cổ áo anh: "Thế thì anh phải hứa với em đi."
Sênh Ca chớp mắt, cảm thấy khóe mắt mình nóng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đã ba năm rồi..." Giọng cô khàn đặc, "Ba năm trước, cũng vào khoảng thời gian này, chúng ta đã chia tay."
...
Một nụ hôn kết thúc, cô không khỏi thở d ốc. Lúc này, hơi thở của Thời Đình cũng trở nên gấp gáp, nhưng anh vẫn bật cười, ôm cô càng chặt hơn.
Đúng lúc đó, kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ. Ánh mắt họ gặp nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Anh tặng gì, em cũng nên vui vẻ mà nhận lấy." Anh nhướng mày, giọng cứng rắn.
Chương 948: Món Quà Anh Tặng Em
Cô lập tức lắc đầu, vì biết rõ đêm nay không phải lúc thích hợp. Có thể còn có camera giám sát, và cô chắc chắn không muốn bị ghi lại cảnh thân mật này.
Cô cũng nhớ lại việc anh đã đánh ngất cô trong phòng nghỉ khi nói chuyện với giáo sư Từ. Rốt cuộc, giữa họ đã trao đổi điều gì mà anh không muốn cô biết?
Suy nghĩ một lúc, anh tháo chiếc cúc tay áo bên phải, đặt vào lòng bàn tay cô: "Đây là lời hứa của anh."
Cô hiểu rằng anh đang cảm ơn vì cô đã sinh ra hai đứa trẻ cho anh.
Người giúp việc nhà họ Giang vẫn còn nhớ cô, không khỏi kinh ngạc khi thấy cô xuất hiện.
Cô thầm chúc hai đứa con trong lòng, và biết rằng anh cũng đang có cùng suy nghĩ.
Cô bĩu môi, tuy vẫn có chút không hài lòng, nhưng cuối cùng cũng cẩn thận cất chiếc cúc áo đi.
"Ơ... chỉ một món đồ nhỏ mà muốn qua loa với em sao?" Cô giả vờ khó chịu.
Thời Đình cũng nở nụ cười: "Ngủ đi nào."
"Muốn nữa không?" Anh cười khàn, hỏi trêu chọc.
Cô nhớ lại ngày cô sinh A Chân và Khuynh Nhi , đó là lần cuối cô gặp anh. Ba năm sau, họ mới gặp lại ở Hạ Thành.
"Không có gì đâu." Cô chớp mắt, rồi nói chắc chắn: "Thời Đình, dù sao đi nữa, em sẽ luôn ở bên anh." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Chân, sinh nhật vui vẻ. Khuynh Nhi, sinh nhật vui vẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay sau đó, Thời Đình thì thầm vào tai cô: "Sênh Ca, em đã vất vả rồi."
Bước chân trở lại mảnh đất mà cô đã xa rời suốt ba năm qua, cô không khỏi có chút ngỡ ngàng. Nhưng giờ không phải lúc để bận tâm tới cảm xúc của mình, cô nhanh chóng bắt một chiếc taxi, báo địa chỉ nhà họ Giang.
Đôi mắt cô cay xè, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại: "Ừm."
"Em đang nghĩ gì vậy?" Anh cười nhẹ, vuốt v e gương mặt cô.
Thời Đình giữ lấy gương mặt cô, ngón tay cái áp lên môi cô, đôi mắt đen của anh sâu thẳm và dịu dàng, dường như có rất nhiều điều muốn nói nhưng anh chỉ im lặng.
Vì đêm khuya nên đường xá không tắc, chỉ mất nửa tiếng, cô đã đến nơi. Cảnh Đồng vội vàng xuống xe và chạy nhanh đến cổng chính.
Sênh Ca gần như đã hoàn toàn dựa vào anh, bàn tay cô áp lên ngực anh, cảm nhận hơi nóng từ cơ thể săn chắc của người đàn ông, khiến cô không kìm được mà khẽ li3m môi.
Trong lòng cô dấy lên sự nghi ngờ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.