Chồng Tôi Là Quỷ
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 212
Tổ Hàng gật đầu, rồi mang theo tôi xuống dầu trước. Tôi tới khi rời đi cũng chưa nhìn thấy Tiểu Vi. Có điều tôi nghĩ tôi cũng không cần nhìn thấy, đó hẳn là hình ảnh rất đáng sợ.
“Chắc chắn, khi đó ở dưới lầu một vẫn còn có người đứng ở cửa nói chuyện. Thật sự không phải tôi g·i·ế·t cô ấy, khi tôi đi cô ấy vẫn còn rất khỏe.”
Sắc mặt tôi hẳn rất khó nhìn. C·h·ế·t đột ngột, hơn nữa vừa rồi Ngụy Hoa nói những lời kia, còn cả sợi tơ hồng trên ngón tay của Ngụy Hoa… có phải là đều có thể chứng minh Tiểu Vi bị hắn rút hồn?
Anh Đàm không nói gì nữa. Cảnh sát Trương ở bên cũng nói với anh Đàm: “Bây giờ anh cũng cứ chờ tin đi. Hoặc là giúp thông báo tới vợ anh ta, xem có cần chuẩn bị quần áo hay đồ ăn uống gì đó không.”
Tổ Hàng nghiêng đầu nói bên cạnh tai tôi: “Báo cáo bên pháp ý nói, người đã c·h·ế·t lúc chín giờ. Là c·h·ế·t đột ngột mà không phải do mất máu. Máu là sau khi c·h·ế·t mới bị chảy ra, vì để người đã c·h·ế·t chảy máu, thi thể bị ngâm trong nước ấm ở bồn tắm.
Tổ Hàng đưa tôi đi tới tầng 5. Đèn ở tầng 5 lại không sáng. Rất rõ ràng, tầng 5 so với bốn tầng phía dưới sẽ ẩm ướt hơn một ít. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cửa phòng đang mở, phòng khách rất nhỏ, có ba cảnh sát, anh Đàm, cùng giám đốc của chúng tôi thì đã kín. Phòng bên trong cũng mở cửa, nhưng Tổ Hàng vẫn luôn nắm tay tôi, không để tôi đi vào xem. Nhà vệ sinh cũng ở trong phòng, vào là hẳn sẽ thấy được.
“Hơn mười một giờ, chưa tới mười hai giờ.”
Anh Đàm vừa đi, cảnh sát Trương quay sang Tổ Hàng, nói: “Khúc Thiên à, cậu xem chuyện này… Ài, chúng tôi cũng chỉ có thể làm tới đây thôi.”
Cảnh sát Trương lại lần nữa hỏi: “Anh xác định thời điểm đi là hơn mười một giờ?”
“Sao anh không đi bệnh viện?”
Tổ Hàng kéo tôi ra phía sau, nói: “Cô ấy đi với tôi.”
Mấy viên cảnh sát khẽ cười.
“Anh đi vào giờ nào?”
Cảnh sát Trương đây là muốn đuổi người.
“Tối hôm qua… tối hôm qua tôi phải về với vợ của tôi. Nếu đi bệnh viện thì cô ấy chắc chắn sẽ tra hỏi. Hơn mười hai giờ về nhà ngủ, vợ tôi sẽ không để ý. Sáng xuống giường sớm là có thể giấu được vợ tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì chúng tôi đứng ở cửa, người bên trong không để ý tới, cảnh sát Trương tiếp tục hỏi:
Tổ Hàng chỉ lên trần nhà, tôi ngẩng đầu lên, mới thấy được trên lớp sơn màu trắng của trần nhà có vệt nước rất rõ ràng. “Nhà nơi này tương đối ẩm thấp, nếu không có trường minh đăng để cân bằng thì sẽ xuất hiện nhà ẩm thấp, ở bên trong sẽ dễ bị phong thấp. Dù thân thể không sao cả nhưng ở lâu trong hoàn cảnh ẩm thấp thì người cũng sẽ không thoải mái, sẽ gặp vận rủi. Loại đèn này cũng không phải là để hong khô không khí, mà là dùng hỏa khí điều tiết. Đèn sáng hàng năm, sẽ giải quyết vấn đề ngũ hành. Những hoàn cảnh như này đều dùng màu trắng, không chọn màu đỏ. Xem ra chủ nhà này cũng có chút am hiểu.”
“Cả tối hôm qua cô ấy đều không bình thường. Trước kia cô ấy đều nằm rất an tĩnh nhưng hôm qua lại cắn tôi. Các anh xem, đây chính là do cô ấy cắn.” Giám đốc kéo khăn quàng cổ xuống, trên đó quả thật có một vết thương rất sâu, bây giờ vẫn còn vết máu loang lổ, chưa được băng bó.
“Tôi… tôi…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sao tối qua anh không đi bệnh viện ngay?”
Cảnh sát Trương lắc đầu, nói nhỏ: “Cậu nhóc tài năng này mới theo tôi từ năm ngoái, chưa gặp chuyện của mấy năm trước. Các cậu có thể giúp gì thì giúp nhiều một chút. Nếu không có vài án tử loại này được báo lên thì tôi cũng khó làm.”
“Khi anh đi, cô ấy có gì dị thường không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi vừa định đi bệnh viện thì đã bị các anh đưa tới đây.”
Một cảnh sát trẻ ở bên liền nói: “Sao lại thế được? Án lớn như vậy, chẳng lẽ tìm không được chút manh mối nào về hung thủ sao?”
Tổ Hàng đưa tay ra hiệu im lặng, bảo tôi nghe cảnh sát tra hỏi giám đốc. Người hỏi là cảnh sát Trương, cũng đã gặp nhau vài lần, thảo nào Tổ Hàng có thể đi vào trong hiện trường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi giám đốc bị giải đi thì nhìn thấy tôi, anh ta kinh ngạc một chút, không nói gì với tôi mà cứ vậy rời đi. Anh Đàm cũng thấy tôi, kêu lên: “Ai cho cô vào đây? Cô vào đây là có ý gì? Tới xem ông chủ của mình bị xấu mặt à?”
Tôi hỏi nhỏ: “Có phải Tiểu Vi bị rút hồn?”
Chương 212
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.