Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 147
Dường như nàng đã hiểu vì sao Từ Ly Lăng lại gọi cả Quan Dập quay về.
Tuy bình thường Oanh Nhiên ôn hòa, nhưng lúc nhìn chằm chằm chất vấn y như vậy, y vẫn thấy hoảng hốt.
Nàng ta vô thức muốn kháng cự, song không thể nhúc nhích.
Đột nhiên, nàng ta nhớ lại sư phụ và sư muội cũng bị hút khô tiên tủy mà c·h·ế·t.
Dâng mệnh ta, trao người yêu dấu.
Nhưng nàng thoát được Hứa Thu Quế, lại không thoát được Quan Dập có tu vi cao hơn nàng.
Trước đây nàng ta luôn mặc định chỉ có Thánh Ma mới làm vậy được.
Ba người ngồi xuống tiếp tục ăn.
Từ Ly Lăng lạnh nhạt nói: “Vở kịch nhàm chán.”
Trái phải đều bị giữ chặt, Oanh Nhiên ra sức vẫy vùng nhưng không được, nàng đột ngột đâm đầu vào bàn đa.s
Thần Đế bảo Xu Hoàng rời đi, Xu Hoàng trốn sang trắc điện, vẫn không muốn đi.
Oanh Nhiên nhìn về phía ba người họ.
Oanh Nhiên: “Vậy cũng phải trở về nghỉ ngơi chứ, ai lại nghỉ ngơi trên chiến trường.”
Bỗng chốc, trong đầu Xu Hoàng nổ vang như sấm. Nàng ta ngỡ như toàn bộ thế giới đều bỗng chốc xám xịt và tan vỡ.
Nàng liếc nhìn Quan Dập và Tần Hoán: “Mọi người cũng không biết...”
Hứa Thu Quế im lặng.
Hứa Thu Quế nhào tới ôm lấy nàng, hai mắt đẫm lệ, dịu giọng dỗ dành, nói chuyện cùng nàng.
Từ mái tóc rối tung, Oanh Nhiên nhìn thấy nó đang dần trở nên ảm đạm.
“Không... Phụ thân...”
Ba người còn lại lập tức căng thẳng.
Hứa Thu Quế lúc thì nhìn Tần Hoán, lúc lại nhìn Quan Dập. Bà nhíu mày, biểu cảm vô cùng phiền muộn, bối rối.
Tấm vải linh bị cỏ cây bên đường kéo ra, trâm cài lăn vài vòng rồi dừng lại, để lộ nguyên trạng cây trâm.
“Oanh Oanh, con nói gì đi, con nói với câu với ta đi, đừng dọa ta mà... Con nhìn ta đi, đừng nhìn viên ngọc nát đó nữa!”
Xu Hoàng bị cơn rung chấn hất văng, bay thẳng đập gãy ba cột thần trụ, sau đó mới nặng nề rơi xuống đất.
Trong ánh lệ mờ nhòe, Xu Hoàng nhìn thấy Từ Ly Lăng đang nhìn mình và Thần Đế, trông như thưởng thức kịch hay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó gã càng cười càng to tiếng, càng cười càng điên dại, nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng, phát rồ nói: “Ta là Thần Đế của huyền đạo... Ta không thể c·h·ế·t được... Ta không thể c·h·ế·t được!”
Quan Dập cũng bước tới khống chế nàng: “Muội đợi một chút, có lẽ lát nữa hắn sẽ về.”
Nàng hoảng hốt bò dậy, nhặt cây trâm lên, xoay người vội vàng bảo Đại Hoa: “Đưa năng lượng cho ta, đưa năng lượng cho ta!”
Nàng ta phun ra một ngụm máu lớn, sau khi ý thức được thứ tạo ra dư chấn vừa rồi là ma khí thì đã đoán được kết quả.
Máu của Thần Đế chảy dọc theo khe nứt như suối đỏ tuôn tràn, nhuộm cả thần tọa vốn tinh khiết thành một màu đỏ tươi loang lổ.
Miệng Thần Đế ọc máu. Trong tiếng máu tí tách, gã nhìn kẻ mang đầy ấn chú trừ ma trước mặt mà thều thào: “Thật sự xin lỗi...”
Những áng mây màu son bay từ chân trời, màu ráng chiều nhuộm đỏ cả khoảng sân như máu đổ.
Thuật pháp của hai người đều đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao, chẳng phải thứ mà Xu Hoàng có thể quan sát.
Khi bóng người nhã nhặn kia thản nhiên bước vào điện, Thần Đế liền đứng dậy, tỏa ra thần quang chói lòa, ngay lập tức giao chiến kịch liệt với ma khí trên người hắn.
Chương 147
Gã đột nhiên giữ chặt ma đao đang đâm xuyên người mình, dùng thần uy chế ngự tay Từ Ly Lăng, hét to: “Hoàng nhi!”
Nàng ta vội vàng thu kiếm xoay người, nhưng có một sức mạnh đang ép nàng ta lao vào Thần Đế.
Oanh Nhiên hỏi: “Có phải Hoài Chân đã nói gì với mọi người không?”
Nó im lặng.
Nàng ta khó khăn thốt ra từng chữ, nhưng vì hồn phách bị xé nát và hấp thụ nên nàng ta không thể nói nhiều hơn.
Phụ thân nói bọn họ c·h·ế·t trong tay ma tu, nàng ta chưa bao giờ hoài nghi.
Oanh Nhiên im lặng rất lâu, không muốn nghĩ thêm, cũng chẳng muốn ấn tượng cuối cùng về mình của cha mẹ và Quan Dập chỉ toàn tiếng cãi vã, cuối cùng bèn ngồi xuống: “Ăn cơm đi.”
Vô Cực Thiên.
Quan Dập vội vàng nói: “Đúng vậy. Muội đã muốn tìm c·h·ế·t cùng hắn thì bây giờ đi muộn một chút cũng có khác gì đâu?”
Ồ... Phụ thân... Người không trốn được đâu.
Sắc trời dần tối, mây đen cuồn cuộn, trông như thể sắp mưa.
Thần tọa chí tôn của Vô Cực Thiên vốn được kết tụ từ linh vật thiên cực và tạo hóa thiên địa, nay lại nứt vỡ như mạng nhện.
Đại Hoa vẫn không nhúc nhích. Nó có một suy đoán khiến chính nó cũng chấn động.
Từ Ly Lăng giẫm qua thi thể gã, ma khí quanh thân như lưỡi đao nghiền nát tất cả mọi thứ dưới chân.
Oanh Nhiên trầm giọng: “Đưa năng lượng cho ta!”
Bỗng nghe nàng ta nghẹn ngào nói: “Người... Lại trở thành như vậy...”
Máu thịt nhầy nhụa nổ tung.
Chỉ là Oanh Nhiên không có hứng ăn.
Từ xa, nàng ta nhìn thấy Thần Đế bị ghim chặt trên thần tọa.
Quan Dập lắc đầu: “Không có.”
Oanh Nhiên: “Sắc trời không còn sớm nữa, vậy mà chàng vẫn chưa về, ta muốn đi xem tình hình...”
Đại Hoa vẫn còn khóc: “Vậy còn cô? Cô phải g·i·ế·t anh ta trước, sau đó tự g·i·ế·t chính mình hai lần thì mới c·h·ế·t được, như thế đau đớn biết bao...”
Ánh mắt Oanh Nhiên trở nên hung hăng, nàng duỗi tay muốn bắt Đại Hoa, song cuối cùng vẫn không nỡ giận cá chém thớt: “Ta tự tìm cách vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có lẽ là hắn đã khắc khi làm pháp trượng cho nàng...
Quan Dập: “Ăn cơm đi. Muội làm ầm làm ĩ như thế, đợi hắn về gặp muội, muội không thấy xấu hổ sao?”
Đại Hoa bị nàng dọa sợ, ngây ngốc truyền năng lượng cho nàng.
Nàng vùng khỏi tay Hứa Thu Quế, đi ra ngoài.
Tuy ba người Quan Dập không hiểu năng lượng mà nàng nói là gì, nhưng bọn họ hiểu từ “c·h·ế·t”.
Đại Hoa gấp gáp đứng dậy, gương mặt hoảng hốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Oanh Nhiên: “Ta sẽ c·h·ế·t một lần.”
Đại Hoa vẫn còn khóc: “Cô lên đó làm gì? Lên đó chịu c·h·ế·t à... Cô đã quyết định c·h·ế·t chung với anh ta, bây giờ chỉ còn một chút thời gian, không thể ở bên tôi sao?”
Dần dần, nó hóa thành một viên bảo châu bình thường.
Oanh Nhiên gọi: “Cha? Mẹ?”
Oanh Nhiên đứng dậy: “Con sẽ lên Thiên Tiêu nhìn xem.”
Đạo châu quay về tay Từ Ly Lăng, đúng một trăm lẻ tám viên trắng như ngọc, tinh khiết không tì vết.
Nàng tự nhủ với chính mình: Bây giờ Hoài Chân chưa về cũng là chuyện bình thường thôi.
*
Muốn bao nhiêu thì truyền bao nhiêu.
Đôi mắt nàng ta trợn to như muốn nứt ra, kiệt sức gằn từng chữ qua kẽ răng: “Sư phụ... Sư muội... Rốt cuộc là...
Nàng ta gắng gượng bò về phía thần điện.
Những tầng mây vẫn tiếp tục biến đổi, tuy nàng nhìn không hiểu, nhưng điều đó chứng minh cuộc chiến vẫn đang tiếp tục, vì vậy...
Nhưng rõ ràng Oanh Nhiên đâu có g·i·ế·t Từ Ly Lăng.
Ánh sáng diệu kỳ tỏa ra từ thân trâm, bên trên đính một viên bảo châu màu vàng rực rỡ.
Cuối cùng, hắn giẫm lên đầu gã.
Phần tàn hồn trong bản thế Thần Đế hét lớn một tiếng rồi lao thẳng về phía Từ Ly Lăng.
“Ngươi...”
Vào khoảnh khắc Thần Đế ngã xuống đất, Xu Hoàng mở mắt ra nhưng không thể cử động, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hoàng và không cam lòng.
Xu Hoàng liều mạng đứng dậy, rút kiếm lao về phía Từ Ly Lăng.
Song chỉ trong chốc lát.
Thiên Đạo đã sớm bỏ mặc người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Và khi ánh sáng của Mắt Thần Ánh Dương dập tắt, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy rõ mắt hắn.
Sắc trời dần tối, mặt trời lặn xuống phía tây.
Quan Dập ấp úng, trực tiếp trốn sau lưng Tần Hoán.
Còn về việc lên đó kiểu gì, nàng cúi đầu xin Đại Hoa năng lượng.
Nàng ta đột ngột trợn trừng mắt, ngay sau đó, bàn tay Thần Đế đã đặt trên đỉnh đầu nàng ta.
Tần Hoán nhíu mày, bày ra sự uy nghiêm của người phu tử: “Nếu hắn muốn về thì hắn sẽ về, con gấp cái gì? Khó khăn lắm cả nhà mới có một bữa cơm cùng nhau, lại còn là bữa cơm cuối cùng, con làm ầm ĩ như thế, muốn ta và mẹ con cả đời không được yên ổn hay sao? Con và hắn ra quyết định mà không nói với bọn ta một tiếng, bây giờ lại nhìn chằm chằm chất vấn bọn ta, bọn ta có thể biết được chuyện gì?”
“Đây không phải viên ngọc nát.”
Thần Đế sững sờ.
Hứa Thu Quế vội vàng kéo tay nàng: “Con c·h·ế·t cái gì?”
Sắc mặt Tần Hoán lạnh tanh, Quan Dập hoang mang lúng túng.
Có lẽ... Phụ thân vốn là vậy.
Hứa Thu Quế ôm nàng, liên tục gọi: “Oanh Oanh, Oanh Oanh, con nhìn ta đi, nghe ta nói, ta biết quan hệ giữa con và con rể rất tốt, con đợi một chút, có lẽ lát nữa hắn sẽ về ngay thôi. Con đừng đi mà, con ở lại cùng ta có được không...”
“Không!”
Nói rồi nàng khom lưng v**t v* Đại Hoa, bảo Đại Hoa đưa năng lượng cho mình.
Quan Dập bất ngờ không kịp giữ nàng lại, chỉ kịp kéo giật nàng ngã ra sau, rơi vào bụi hoa, lưng đập vào cây.
Oanh Nhiên: “Thật không?”
Oanh Nhiên: “Mẹ, không phải mẹ đã biết rồi sao? Con đã đồng ý sẽ c·h·ế·t cùng Hoài Chân rồi.”
Bọn họ quá mất tự nhiên.
Khoảnh khắc đó, nàng ta cảm thấy cả người đau đớn như bị nghiền nát. Đó là nỗi đau khi thần hồn bị xé toạc và hấp thu.
Thần Đế nhìn chằm chằm nàng ta, đôi mắt chất chứa nỗi thương hại: “Sư phụ con thân là thần nữ Diệu Cảnh nhưng chỉ lo cho mình Diệu Cảnh, ra lệnh ép buộc địa tiên Diệu Cảnh không được tham chiến. Sư muội con cũng cùng một tính nết với nàng ta... Bọn họ cứ ngăn cản con tham dự ma chiến, con nghĩ ta có thể làm sao bây giờ?”
Tần Hoán: “Ừm, sắp về rồi. Ăn chậm một chút, có lẽ sẽ vừa lúc hắn trở về ăn cơm.”
Bỗng nghe một tiếng nổ rung trời, thoáng chốc đất trời chìm vào tĩnh lặng.
Sức lực cả người Oanh Nhiên dường như đã biến mất cùng ánh sáng rực rỡ ấy, nàng đột nhiên ngã gục xuống đất.
Ngoái nhìn lại, cây trâm bị vải bọc lại đã rơi xuống con đường lát đá trong hoa viên.
Cuối cùng Oanh Nhiên cũng có phản ứng.
Nhưng dường như nàng không nghe thấy gì cả, chỉ cầm cây trâm và nhìn chằm chằm viên ngọc đính trên đầu trâm cài mà không chớp mắt.
Xu Hoàng sửng sốt.
Bằng mắt ta, thấy tình ta.
Oanh Nhiên ra sức giãy dụa.
Giờ phút này mới ý thức được... Sư phụ là thần nữ Diệu Cảnh, thứ ma nào có thể hút khô tiên tủy của người?
Chỉ biết ngẩn ngơ nhìn chằm chằm viên bảo châu kia.
Từ Ly Lăng không đánh trả, chỉ nghiêng người né đòn làm nàng ta xông thẳng vào Thần Đế.
Nàng ta âm thầm ẩn nấp, lặng lẽ quan sát thế cục, muốn chờ đến Từ Ly Lăng để lộ sơ hở thì sẽ hiện thân trợ giúp Thần Đế g·i·ế·t hắn.
Phụ thân... Phụ thân...
Bước từng bước đi thẳng về phía đó.
Dù sao nàng cũng phải c·h·ế·t, không cần chữa trị.
Lúc này Đại Hoa cũng cảm thấy kỳ lạ.
Con đã không còn là người thực thi nhiệm vụ. Người cũng... Không còn là Thần Đế từ lâu rồi.
Xu Hoàng nghe thấy giọng nói gã vang lên trong đầu: “Ta nuôi con nhiều năm như vậy, đã đến lúc con phải báo đáp ta rồi. Hoàng nhi, đừng sợ...”
Hứa Thu Quế kích động, nhào tới ôm chặt lấy Oanh Nhiên, “Con không thể đi, không thể đi!”
Ba người lập tức đứng dậy theo nàng.
Quan Dập: “Muội đi làm gì? Muội lên đó kiểu gì?”
Quan Dập duy trì nét mặt bình thường: “Chuyện gì?”
Nhưng quá mất tự nhiên.
Tần Hoán vẫn trả lời nàng như bình thường: “Sao vậy?”
Thanh tiến độ nhiệm vụ đã dừng lại rất lâu bỗng nhiên chuyển động.
Nhưng cho dù truyền bao nhiêu thì nàng đều trút hết vào viên bảo châu.
Từ Ly Lăng tung người nhảy lên, thân hình nhanh nhẹn như hạc, ung dung đáp xuống đất.
C·h·ế·t một lần, năng lượng bảo hộ của hệ thống sẽ truyền vào người nàng, đến lúc đó nàng sẽ dùng số năng lượng ấy.
Đôi mắt nàng ta dần trắng dã, tê dại. Nàng ta mở miệng, môi răng khó nhọc khép mở, “Phụ thân, vì sao...”
Nghe nói người cũng từng không ngơi nghỉ chém g·i·ế·t tà ma ác quỷ để bảo vệ chúng sinh; nghe nói người cũng từng vì giữ đạo nghĩa mà căm giận bất bình, bị sư trưởng trừng phạt nặng nề, được chúng sinh tam giới kính ngưỡng...
Mặc dù Xu Hoàng là thần nữ Diệu Cảnh trong mắt thế nhân, nhưng giờ phút này cũng chỉ là con kiến hèn hạ bị khí thế thần ma đè bẹp xuống đất, không thể động đậy.
Oanh Nhiên nói với Quan Dập: “Huynh nói đúng, vừa giao đấu xong, chàng rất mệt, ta phải đi đón chàng.”
Nàng ta cắn răng chịu đựng nỗi đau đớn toàn thân, liều mạng bò về phía thần điện.
Nàng ta vô cùng hoảng sợ, vô thức chống cự, không thể tin nổi: “Phụ thân...”
Hứa Thu Quế không nói gì.
Nàng nói: “Đây là mắt của chàng.”
Ba người Quan Dập, Tần Hoán và Hứa Thu Quế nghe vậy thì ngẩng đầu. Mây trời đã tĩnh lặng, nhưng nỗi nghẹn ngào trong lòng bọn họ lại cuộn trào không yên.
Bên trên có khắc chữ.
Từ Ly Lăng giẫm một chân lên thần tọa, tay cầm ma đạo hóa từ cốt châu xuyên thẳng qua thân thể Thần Đế, ghim chặt vào thần tọa.
Nhưng chỉ thấy Từ Ly Lăng vung tay áo lên, đạo châu phân tách ngay lập tức xuyên thủng cả Thần Đế lẫn thân xác Xu Hoàng trên mặt đất.
Đôi mắt gã lập lòe ánh sáng, dường như muốn tiếp tục giao chiến cùng Từ Ly Lăng.
Và cho dù trút xuống bao nhiêu thì cũng không cản được ánh sáng của viên bảo châu dần tắt.
Oanh Nhiên: “Hoài Chân sắp về rồi.”
Lại nghe Thần Đế mắng một tiếng: “Ngu xuẩn.”
Còn chưa kịp thấy đau, nàng đã nghe một tiếng động vang lên.
Ngay lập tức, Xu Hoàng cảm thấy phần hồn phách còn sót lại cũng bị nghiền nát.
Đôi mắt thần nữ bỗng lóe lên thần quang rồi nhắm mắt lại, giả vờ làm thi thể nằm gục xuống đất.
Thần nữ nói, nếu ánh sáng của Mắt Thần Ánh Dương dập tắt, tức là Từ Ly Lăng đã c·h·ế·t.
Quan Dập: “Đâu nhanh đến vậy, mới vừa đánh nhau xong mệt c·h·ế·t được, không thể nghỉ ngơi một lát à?”
Hứa Thu Quế lập tức giữ chặt nàng lại.
Oanh Nhiên không cúi đầu nhìn Đại Hoa, vẫn nhìn chằm chằm ba người trên bàn.
Nàng nói: “Đợi chàng quay về thì ta cũng vẫn tìm c·h·ế·t thôi, cần gì phải chờ chàng tới tìm ta? Ta đi tìm hắn...”
Nàng nhìn sắc mặt ba người: “Con không đi tuẫn táng, chỉ là... Mọi người cũng biết chàng làm vậy vì con mà, sao con có thể để chàng ra đi một mình được.”
Những tầng mây bỗng nhiên dừng lại.
Hắn ngước mắt nhìn về phía thần tọa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Là một phần hồn phách mà Thần Đế phân tách ra đã trốn vào trong đó.
Nghe ông nói vậy, Oanh Nhiên không ép hỏi nữa, chỉ chậm rãi hỏi Quan Dập: “Nói cho ta biết, Hoài Chân đã nói gì với huynh?”
Oanh Nhiên không có hứng ăn uống, chỉ im lặng chờ đợi.
Cành lá rơi rụng lên người nàng. Nàng đau đớn kêu lên một tiếng, quần áo xộc xệch, búi tóc rối loạn, cây trâm trên đầu văng ra ngoài.
Trên mặt đất xuất hiện một vũng máu đỏ tươi.
Thần Đế hét lớn một tiếng, dư chấn đánh văng Từ Ly Lăng.
Thần Đế bỗng nhiên bật cười, trong tiếng cười còn xen lẫn tiếng máu nghẹn ngào.
Nhưng lại quên mất trên đời này còn có một người khác cũng có thể.
*
Sắc mặt ba người thay đổi thất thường. Dưới cái nhìn chăm chú của nàng, bọn họ đều cúi đầu né tránh, vùi mặt ăn cơm.
Nếu phụ thân không như thế, vậy vì sao năm nàng ta sáu tuổi lại nói đùa muốn đính hôn nàng ta với Từ Ly Lăng để khống chế Từ Ly Lăng. Vì sao tạo ra sức mạnh Thánh Ma để bản thân đột phá, sau khi thất bại không thể gánh vác hậu quả thì lại đẩy hết trách nhiệm lên người Từ Ly Lăng.
Oanh Nhiên bỗng bật cười: “Mẹ không biết.”
Nước mắt dâng trào, nàng ta không hiểu vì sao phụ thân lại trở thành như vậy.
Oanh Nhiên bất ngờ đứng dậy.
Oanh Nhiên nhíu mày: “Chàng đã nói gì với mọi người?”
Oanh Nhiên: “Cuộc chiến trên Vô Cực Thiên kết thúc rồi sao?”
Đại Hoa vội vàng nói: “Cô định đi kiểu gì?”
Nếu phụ thân gặp chuyện, nàng ta sợ rằng sẽ không ứng cứu kịp thời.
Chỉ nghe Thần Đế nói: “Ta không thể c·h·ế·t được... Vì huyền đạo, ta không thể c·h·ế·t được... Hoàng nhi, đưa thân thể của con cho ta... Con có thể xuyên qua các thế giới mà đúng không? Đợi ta trở thành con rồi, ta sẽ sang thế giới khác tu luyện lại và báo thù cho con...”
Thần Đế cười lạnh trong đầu nàng ta, khinh miệt chẳng buồn đáp lại.
Oanh Nhiên lại gọi: “Quan Dập?”
Nhưng nghe nói, ban đầu khi mới trở thành Thần Đế, phụ thân không như vậy...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.