Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26


Hoảng hốt là xong đời.

Nhìn thấy chuông báo, anh có chút giật mình.

Anh buông cô ra, đứng dậy.

Cô cũng không cứu được Phi.

Hoa Hiền Phương bò lên lan can: “Các người không được tới, tới tôi sẽ nhảy xuống!”

Âm nhạc bên trong rất lớn, người bên ngoài vốn không nghe được tiếng bên trong.

Gã còn có rất nhiều thủ đoạn kinh khủng uy h**p đối phương, làm cho đối phương không dám báo cảnh sát.

Nơi này cách Karaoke không xa, năm phút hoàn toàn tới kịp.

Cô cực kỳ sợ hãi, liều mạng nói với mình, không được hoảng.

Đám đàn em đỡ anh Lang tới.

“Mấy tên khốn chúng mày, bà đây có c·h·ế·t cũng sẽ thành quỷ về đòi mạng chúng mày!” Cô quyết tâm liều mạng, quay người qua.

Lúc này, Lục Kiến Nghi đang ở trên xe, bên cạnh còn có Finn.

Cô nhìn bóng đêm đen kịt bên dưới, một giọt nước mắt rơi xuống.

Tiếng cười của đám đàn em quanh quẩn trong không khí, cô cảm thấy buồn nôn vô cùng, thà c·h·ế·t cũng quyết không cho đám khốn kiếp này đụng vào mình.

Lái xe bỗng nhiên ngoặt tay lái, xe lao nhanh như chớp.

Chương 26

Người đó dùng sức kéo một phát, vì lực quá lớn nên cả hai đều té ngã trên đất.

Hoa Hiền Phương chọn cho gã một bài, gã cầm micro lên bắt đầu hát, Hoa Hiền Phương liền dùng một tay đấm bóp cho gã, một tay khác lén lút gửi tin nhắn cầu cứu.

Sân thượng cũng không có cửa ra vào nào khác.

Đôi mắt ti hí của anh Lang hít lại thành sợi chỉ nhỏ: “Nói có lý lắm, cô em vẫn rất biết điều.”

Nhưng lúc cô chạy đến sân thượng, bọn chúng cũng đuổi lên kịp.

“Sợ, nhưng sợ bị chà đạp hơn.” Sắc mặt cô vẫn trắng bệch như cũ, qua ánh mắt anh lại như trong suốt.

“Con khốn, xem mày có thể trốn chỗ nào.”

Nhắn xong, cô lại gọi điện thoại.

“Anh vừa hát, em vừa đấm bóp cho anh, em biết massage đó.” Hoa Hiền Phương cười ha ha.

Gã là đầu xỏ vùng này, chỉ cần gã nhìn trúng, đều không thoát khỏi móng vuốt của gã được.

Do dự một chút, vẫn gửi cho Lục Kiến Nghi: “Tôi ở Karaoke Minh Châu, cứu tôi.”

Cô rung động dữ dội, đột nhiên quay đầu, trông thấy gương mặt đẹp trai vô cùng kia, một hàng nước mắt không nhịn được tràn ra.

Trong bóng tối, anh Lang và nhóc đàn em bị Finn đánh nằm rạp trên đất.

“Tôi không biết là người phụ nữ của cậu Lục, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi không dám nữa.” Anh Lang bị Finn đấm cho gãy mấy cái răng, dùng cái miệng móm cầu xin tha thứ.

Cô lấy ra đèn pin phát sáng.

Gã nổi trận lôi đình, gương mặt dữ tợn không ngừng run rẩy.

Nhưng sao mà gã ngờ tới được, lần này sẽ bị chơi xỏ.

“Ôi giời, làm chuyện chính đi, hát hò cái gì.” Anh Lang không kiên nhẫn xoa xoa quần.

Anh Lang thở hổn hển hít vào một hơi: “Cô em muốn chờ cái gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Người phụ nữ ngu ngốc này, là tôi!” Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, âm thanh này bình thường lạnh lẽo vô cùng, khiến cô không nhịn được run lên, mà giờ phút này, lại giống như tiếng của thiên sứ, từ trên trời giáng xuống.

Ngay khi cơ thể của anh Lang đè lên cô, cô liền lớn tiếng kêu: “Chờ một chút!”

Trên bậc thang tầng dưới, có hai tên đang ngồi xổm hút thuốc, cô muốn xông thẳng xuống nhất định sẽ bị bọn chúng bắt được, thế là chỉ có thể chạy lên sân thượng, nhất định trên đó có cửa ra vào khác.

Cô cho rằng là tên đàn em, liều mạng giãy dụa, điên cuồng đấm đá: “Thả tao ra, thằng khốn, tao c·h·ế·t cũng không cho chúng mày đụng vào đâu!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh Lang được Hoa Hiền Phương xoa bóp đến máu nóng sôi trào, trực tiếp quẳng micro đi: “Được rồi, người đẹp, tới đi.”

“Mày nhảy đi, nhảy xuống thì ông sẽ kéo thi thể mày lên!” Anh Lang tức giận gào thét.

“Thế này thì được, để anh xem bản lĩnh của cô em thế nào.” Thịt mỡ trên mặt anh Lang đều rung lên.

Đây là lần đầu tiên người phụ nữ ngu xuẩn kia gọi điện cho anh: “Chuyện gì?”

Một tia khát máu lạnh thấu xương chợt lóe lên trong mắt Lục Kiến Nghi, dữ tợn vô cùng.

Trong lòng Lục Kiến Nghi như trùng xuống: “Cô thật sự muốn nhảy à?”

Trong hành lang vang lên tiếng gào thét, nhanh chóng thu hút sự chú ý của hai tên kia.

“Không sợ c·h·ế·t à?” Anh có hơi nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt, tình cảm dần biến mất.

Hoa Hiền Phương lấy bình xịt hơi cay giấu sau lưng ra, dùng sức phun một cái vào mặt gã, gã ta gào lên.

Khóe miệng lạnh nhạt của anh nhẹ nhàng rung động, như bị hòa tan: “Đợi ở đây, đừng nhúc nhích.

Cô cười quyến rũ một tiếng: “Anh Lang, dù sao em cũng không chạy thoát, hay là anh bảo bọn họ ra ngoài, em và anh cùng nhau vui vẻ. Anh nói hai chúng ta cùng một chỗ thì sảng khoái biết bao, bên cạnh một đống người nhìn, chẳng thoải mái chút nào!”

Vốn Lục Kiến Nghi chê cô bẩn, giờ cô mà bị làm tập thể thế này, chẳng khác nào làm cho anh mất hết thể diện, anh nhất định sẽ ném cô như ném rác rưởi vào thùng rác.

Cô liều mạng chạy, chạy đến cuối đường thì không còn đường trốn.

Cô thừa thế xông ra ngoài.

Chương 26: C·h·ế·t cũng không bỏ qua.

Đám đàn em tuy không tình nguyện lắm nhưng vẫn ra ngoài, đóng cửa lại.

Bên trong không có tiếng trả lời, chỉ có âm thanh của một người đàn ông: “Người đẹp, lát nữa anh nhất định sẽ đại chiến mười hai hiệp với em…”

Nhưng nếu không nhảy sẽ sống không bằng c·h·ế·t.

Bên ngoài chỉ có hai tên, lúc cửa bị đẩy ra, trong nháy mắt, ánh sáng mãnh liệt phóng tới, mắt hai tên kia lập tức mù tạm thời.

Một tia khát máu xẹt qua mặt Lục Kiến Nghi: “Năm phút nữa đến Karaoke Minh Châu.”

Buổi chiều, lúc ăn cơm, gã nhận được một cuộc điện thoại, nói ở phòng hai linh một của Karaoke Minh Châu sẽ có một người đẹp, gã tin là thật, liền dẫn người qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoa Hiền Phương rót cho anh Lang một cốc nước trái cây đông lạnh: “Anh Lang, giọng anh dễ nghe quá, nếu đi vào giới văn nghệ sĩ, nhất định sẽ nổi tiếng, em thích nhất là đàn ông có giọng nói dễ nghe, anh hát cho em nghe một bài đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay khi coo nhắm mắt lại, chuẩn bị thả người xuống trong chốc lát, một bàn tay như gọng sắt vươn tới, lấy thế như sét đánh kịp tóm lấy cơ thể cô.

Nhưng Hoa Hiền Phương phải xông ra ngoài mới được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đi c·h·ế·t đi!” Hoa Hiền Phương hung hăng đạp một cái, gã ối một tiếng ngã nhào trên đất.

Nếu nhảy, Phi phải làm sao? Bố mẹ phải làm sao bây giờ?

“Không nhảy thì phải làm sao?” Cô thút thít khóc, dùng sức lắc đầu, lau nước mắt nơi gò má, dương như muốn che đi sự yếu đuối của mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26