Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 142: Mua một tô mì đi
"Khách ở bàn số 5 đi rồi, còn không mau đi dọn dẹp..."
Tôi phục hồi tinh thần lại, hỏi: "Bây giờ đi đâu đây? Chúng ta không có tiền, chỉ có năm đồng tám, làm sao đủ đi xe." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Có thể ăn được cái gì?" Tôi hỏi lại.
"Không phải em mới vừa nói mua một tô mì cũng không đủ sao?"
"Không phải em muốn ăn mì sao? Vậy thì mua một tô mì đi!"
là không dám tiến vào cửa hàng của bà!
Tuy rằng ở đây là thị trấn nhỏ, nhưng hàng hóa cũng không phải rẻ!
Được rồi, kỳ thật tôi muốn ăn mì, tôi muốn ăn mì thịt bò, nhưng ở nội thành, một tô mì thịt bò cũng bán 8 đồng, bây giờ chỉ có 5 đồng, có thể mua (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Muốn ăn cái gì?" Anh ta hỏi.
"Sàn nhà bẩn như vậy cũng không lau... Tôi bỏ tiền ra mướn các người để làm cái gì? Thật là tức c·h·ế·t mà..."
Người đàn bà thở phì phò không ngừng la mắng, quơ tay chỉ trỏ liên tục, hiển nhiên là đang rất tức giận!
Tôi nhìn sang cách đó không xa, nghe được mùi thịt bò, nuốt nước miếng:
Giữa chợ, xung quanh người qua người lại.
Năm đồng tiền, ăn được cái gì chứ? Tôi lẩm bẩm trong đầu, còn chưa kịp nói
Chủ tiệm là một người đàn bà giọng nói chanh chua đang ra lệnh cho nhân viên làm việc.
Ôi! Tôi đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Chương 142: Mua một tô mì đi
"..." Tôi không còn lời gì để nói.
quá đẹp trai, có khí chất, dáng người chuẩn, cao lớn, mặc quần áo giá rẻ vào vẫn rất đẹp! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ta suy nghĩ một chút, "Đi tìm một chỗ ăn cái gì trước đi, không phải em đói bụng sao?"
"Hay là mua mấy cái bánh bao đi, 5 đồng không đủ mua mì đâu."
ra, anh ta đã đi về phía trước, tôi chạy nhanh đuổi theo anh ta.
ta toàn mặc hàng hiệu, đột nhiên bây giờ mặc quần áo rẻ tiền, đúng là (đọc tại Nhiều Truyện.com)
hút, nhất định sẽ làm mấy cô gái c·h·ế·t mê c·h·ế·t mệt!
lồng ngực rắn chắc kia, còn có khuôn mặt anh tuấn, mái tóc rối bời cuốn
Bình thường nhìn anh
Dường như Lục Minh Hiên biết rằng tôi rất muốn ăn mì, đoạt lấy tiền trong tay tôi: "Để tôi thử xem." Nói xong đi qua tiệm mì.
được sao?
Tôi hơi sợ, theo bản năng trốn ra sau lưng Lục Minh Hiên, người đàn bà này
Nếu anh ta mà c** tr*n đi trên bãi cát, với
"Ai nói tôi muốn ăn mì?" Tôi nói lúc nào chứ?
"Này này này, anh chờ tôi một chút!" Tôi nhanh chóng chạy theo.
"Đi thôi!" Lục Minh Hiên gọi tôi một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
giống như đại ca xã hội đen, không mang theo tiền trong người thật đúng
không quen! Nhưng cũng không thể không thừa nhận, dáng dấp của anh ta
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.