Chờ Tôi Có Tội
Đinh Mặc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 5 - Chương 266: Sự thẹn thùng của anh (3)
Vưu Minh Hứa phát hiện Ân Phùng rất ra dáng trước mặt người ngoài. Làm gì còn vẻ khi thì ngốc nghếch đáng yêu, khi thì lạnh lùng cool ngầu, lúc lạnh lúc nóng như khi ở riêng cùng cô. Dù sắc mặt anh nhợt nhạt song vẫn mỉm cười, cử chỉ lời nói đều rất đúng mực.
Vưu Minh Hứa thấy tinh thần anh vẫn tốt, vừa nãy hôn… còn rất nồng nhiệt, bèn gật đầu đồng ý. Cô ở đây cũng chẳng có gì phải ngại, ai mà chẳng biết chuyện hai người họ dây dưa không dứt? Cô và Trần Phong vừa cùng chuẩn bị vài tách trà xong thì Đinh Hùng Vĩ và lãnh đạo bước vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đợi cô đến gần, anh cuối cùng cũng cười, nói: “Thượng cấp của thượng cấp của thượng cấp của thượng cấp của em… đều bảo em phải chăm sóc anh cho tốt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vưu Minh Hứa im lặng một khắc, v**t v* mặt anh, nói: “Lão Đinh vừa bảo em ngày mai về Tương Thành làm việc. Em phải về rồi.”
Tiễn khách xong, Vưu Minh Hứa trở về phòng bệnh liền thấy Ân Phùng nhìn cô chằm chằm.
Vưu Minh Hứa lùi sang một bên. Đinh Hùng Vĩ mỉm cười nhìn cô rồi cùng vài vị lãnh đạo đi tới giường bệnh của Ân Phùng.
Vưu Minh Hứa không thích ngữ điệu này của anh nhưng nhẫn nhịn, nói: “Hiện tại trong đội có rất nhiều người bị thương, Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn chưa thể quay về được, vụ án này có rất nhiều công việc hậu kỳ cần phải xử lý, còn có cả những án khác nữa. Lão Đinh không còn ai khác, em không thể không về. Ân Phùng, em là một cảnh sát.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ thì nghĩ vậy song Trần Phong không để lộ ra mặt, cũng không nhìn Ân Phùng mà nói luôn với Vưu Minh Hứa: “Bà chủ, Đinh Hùng Vĩ và mấy lãnh đạo cùng đến thăm thầy Ân, sắp đến nơi rồi.”
Cô nói: “Vừa rảnh là em sẽ đến thăm anh. Em sẽ gọi điện thoại cho anh mà.”
Hết chương 266
Cuối cùng lãnh đạo cũng để ý tới Vưu Minh Hứa, họ đều biết cô, một người trong số đó nói: “Minh Hứa, nhớ chăm sóc tốt cho thầy Ân.” Ai nấy đều mỉm cười.
Giọng anh lạnh như băng. Nếu không phải hai người đã rất khăng khít, Vưu Minh Hứa chắc chắn sẽ lại tưởng anh là gã Ân Phùng lạnh lùng ngang bướng vừa mới tỉnh lại kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vưu Minh Hứa nhẹ vỗ khuôn mặt điển trai cực ít ửng hồng đó, nói: “Tuy không biết anh đang thẹn thùng cái gì… nhưng nghĩ thông rồi thì gọi điện cho em.”
Đinh Hùng Vĩ nhìn cô bằng ánh mắt khó mà hình dung. Sau đó ông nói: “Ngày mai cháu phải về đội, giờ mấy người họ đều bị thương, vụ án cần được kết thúc, những công việc khác cũng phải dựa vào cháu, ngày mai có về Tương Thành cùng chú được không?”
Vưu Minh Hứa gật đầu.
Các vị lãnh đạo quan tâm thương tích của Ân tác gia xong, tiếp tục hỏi một vài vấn đề liên quan đến kẻ trừng phạt, anh giải đáp từng câu một. Lãnh đạo không nhắc đến chuyện người đứng đầu tổ chức là anh trai ruột của anh, Ân Phùng cũng không giải thích gì thêm. Mọi người đều ăn ý tránh đề cập đến điều này.
Đợi họ ra ngoài hết, Vưu Minh Hứa vừa định đi theo tiễn khách thì thấy Ân Phùng mỉm cười, nhìn cô đau đáu. Vưu Minh Hứa thầm nghĩ, lãnh đạo mới chỉ nói một câu vậy thôi mà cái đuôi của người nào đó đã vểnh tít lên rồi. Cô cố ý phớt lờ anh, ra khỏi phòng.
Hiếm lắm Đinh Hùng Vĩ mới hóng chuyện thế này, Vưu Minh Hứa “Ồ” lên một tiếng, dứt khoát bồi thêm một câu: “Bọn cháu vẫn luôn tốt.”
Hóa ra là anh đang đắc ý trước một câu khách sáo đó.
“Em nói cái gì thế?” Anh chậm rãi nhả ra mấy chữ qua kẽ răng.
Ân Phùng ngoảnh đầu sang hướng khác, chỉ để lại cho cô khuôn mặt nghiêng với đường nét tinh tế.
Vưu Minh Hứa ngẩn ra một chút, lập tức đáp: “Vâng.”
Ân Phùng không lên tiếng song bàn tay đang nắm tay cô kia thì siết lại, gương mặt nghiêng lạnh lẽo một lần nữa đỏ bừng.
Đinh Hùng Vĩ đi cuối cùng, nói với cô: “Lại làm lành rồi?” Không nghe ra được vui mừng hay thất vọng qua giọng nói của ông.
Ân Phùng nhìn cô mấy giây, lạnh giọng nói: “Em phải về?”
Anh hừ một tiếng châm chọc, tựa như chẳng thèm để ý đến lời cô nói. Nhưng Vưu Minh Hứa lại ghé sát đến, hạ giọng: “A Phùng, anh làm nũng với em cả một ngày rồi, còn chưa đủ hả?”
“Anh ít nhất cũng phải mất một tháng mới có thể xuống giường.” Anh nói, “Được, em đi đi. Anh có Trần Phong rồi.”
Vưu Minh Hứa buồn cười, cũng có chút mềm lòng, nắm chặt tay anh, anh không động đậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.