Chờ Tôi Có Tội
Đinh Mặc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 4 - Chương 146
Hai thanh âm đó như kề sát bên ta. Khóe mắt Vưu Minh Hứa có thể nhìn thấy khuôn mặt cùng dáng người quen thuộc đó vẫn bám sát lấy cô. Cô ngoảnh đầu mặc kệ anh.
Hơi thở cực nhẹ của anh lướt qua cằm cô, Vưu Minh Hứa như bị người ta niệm chú định thân, ngồi cứng đờ một lúc. Cô nghiêng đầu, có thể nhìn thấy đường nét xương lông mày, sống mũi và cằm anh. Vành mắt cô bỏng rát nhưng lập tức đè xuống.
Ai ngờ bên cạnh có động tĩnh. Đợi đến khi cô hoàn hồn, đầu Ân Phùng đã ngoặt sang một bên, gác lên vai cô, vẫn ngủ li bì không tỉnh.
Ngắt cuộc gọi, anh nhìn Vưu Minh Hứa. Bấy giờ mới phát hiện nơi anh nằm là vị trí lúc trước của cô, còn cô di chuyển đến vị trí cách anh hơn một mét, vẫn đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Quyển 4 - Chương 146
Lại một lúc nữa trôi qua, Vưu Minh Hứa nghe được tiếng hít thở đều đặn của người bên cạnh. Nhịp thở này cô vô cùng quen thuộc, anh ngủ say rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vưu Minh Hứa ngồn im thin thít, rất lâu sau mới vươn tay v**t v* đầu anh.
Tôi đảm bảo không làm vướng chân cô.
“Ừm?”
Con ngươi Ân Phùng co lại: “Anh hỏi bạn gái cậu ta kiểu gì?”
Trong nhà không có người. Cũng có nghĩa là, cảnh sát sắp phải bắt đầu cuộc phục kích có khả năng kéo dài đằng đẵng. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn hội họp, thương lượng đơn giản vài điều rồi chia nhau tìm vị trí ẩn náu.
Ân Phùng không vui, lạnh nhạt nói: “Mục tiêu rất nhanh sẽ quay về, mang theo cả con mồi.”
Ân Phùng: “Được rồi, tôi biết rồi.”
A Hứa, tôi làm vướng chân vướng tay cô rồi sao?
“Có tình huống mới thì gọi tôi.” Anh nói.
Đồ Nha nói: “Tôi đến huyện Thần Khê rồi. Chu Thiếu Lăng không có nhà, cũng không ở quán. Tôi hỏi bạn gái cậu ta, cô ta nói hôm nay cậu ta phải đi bàn chuyện làm ăn với một ông chủ đến từ Tương Thành, từ lúc dùng bữa tối xong thì chưa gặp lại.”
“A Hứa……” Thanh âm thì thào mơ hồ vang lên, mày anh nhíu chặt lại, thậm chí còn dụi đầu vào hõm cố cô, dường như sau khi cảm nhận được sự ấm áp trên cơ thể cô, đầu mày anh mới vô thức thả lỏng.
Vưu Minh Hứa quay đầu nhìn anh.
Người ta vẫn không thèm để tâm tới anh.
Vưu Minh Hứa vẫn không nhìn anh, chỉ khẽ gật đầu: “Biết rồi.”
Ánh trăng thôn quê sáng rõ, đổ đầy trong sân. Vưu Minh Hứa ẩn mình sau một dãy chuồng gà bỏ hoang, ngồi dựa bên hàng rào, bên chân chỉ đặt một chai nước, mắt nhắm bất động.
Trong giấc mộng, biểu cảm thâm trầm không một gợn sóng của ban ngày đã thay đổi. Đầu mày anh khẽ nhíu, đó là đôi mắt của một người đàn ông trưởng thành. Nhìn một lúc, Vưu Minh Hứa chuyển tầm mắt, nhìn thẳng về phía trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ân Phùng tựa vào hàng rào cách cô khoảng gần ba mươi phân. Khi trước, anh trợ giúp cảnh sát phá án đều là ngồi cùng Cục trưởng, Chỉ huy trưởng tại bộ chỉ huy, nào đã bao giờ tham gia với những cảnh sát cơ sở này, còn phải ngồi phục nghi phạm. Anh vừa cảm thấy mới mẻ, cũng có cảm giác như đứng trên nơi cao nhìn xuống những con tốt nhỏ bé vậy.
“A Hứa……” Anh lại gọi, tiếng hít thở càng thêm dài, dựa vào cô bất động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ân Phùng bị điện thoại rung đánh thức, mở mắt phát hiện bản thân đã nằm trên sân viện từ bao giờ, điện thoại trong túi đang rung bần bật. Đầu anh đau nhói, hình như đã nằm mơ. Trong mơ anh đang điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó, song tỉnh lại thì chẳng nhớ được điều gì. Anh móc điện thoại, ngồi dậy, cuộc gọi là của Đồ Nha.
Ghét anh đến vậy cơ à? Trốn xa thế?
Ngồi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, người phụ nữ bên cạnh chính thấp độ sáng màn hình điện thoại, xem mãi mà không buồn để ý đến anh. Ân Phùng cũng nghịch điện thoại một hồi, ban ngày trên đường không nghỉ ngơi được bao nhiêu, anh bắt đầu thấy buồn ngủ bèn dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đầu bên kia điện thoại, Đồ Nha như một con gấu đen ngồi trên ban công nhà Chu Thiểu Lăng, nhìn người con gái sợ run cầm cập trong phòng, im lặng một hồi mới đáp: “Thì là… trực tiếp xách đến hỏi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ân Phùng ban nãy cũng chỉ tập trung nhìn cửa sổ, đi theo cô đều là phản ứng của cơ thể. Nếu lúc này thay đổi phương hướng thì hiển nhiên mặt mũi cũng đều mất sạch. Anh im lặng một lát, nói dửng dưng: “Tôi sẽ không làm vướng chân cô.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.