Chờ Gió Hôn Em – Tức Tức Đích Miêu
Tức Tức Đích Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51
Hóa ra ngôi sao nổi tiếng khi yêu cũng chẳng khác gì người bình thường…
Anh cao ráo, gầy gầy, trầm lặng mà dịu dàng, trong lòng cô anh mãi là lớp trưởng thuộc về riêng cô. Anh luôn mặc bộ đồng phục xanh trắng giản dị. Anh thật sự rất đẹp trai, dù là ở khối hay ở trường thì vẻ ngoài của anh vẫn luôn nổi bật.
“Em rất bận à?”
“Em đang tập luyện cho tiết mục.”
“Hứa Tinh Thuần…” Mã Huyên Nhuỵ đứng dậy khỏi ghế, gọi anh bằng giọng rất nhỏ. Tay cô cắm trong túi áo khoác, đầu ngón tay chạm vào v*t c*ng cứng.
Chính là người mà bạn chỉ cần đứng trên bục chào cờ, tuỳ tiện gọi tên một cái cũng có thể khiến cả sân trường náo động.
Hứa Tinh Thuần hơi ngước mắt, anh dừng bước rồi lịch sự nhìn cô. Anh vẫn giữ thái độ bình thản và chờ cô nói.
“Muốn nghe giọng của em thôi.”
“Em đã nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không hiểu được.”
Trong đáy mắt anh tựa như đáy biển sâu hàng vạn trượng, không hề gợn sóng. Câu nói ấy kéo cô ra khỏi dòng hồi ức trong chớp mắt, đưa trở về hiện thực.
Mã Huyên Nhuỵ lắc đầu.
“Anh chỉ là… buông tay để cô ấy rời đi mà thôi.”
Mã Huyên Nhuỵ biểu cảm dịu dàng, bỗng mỉm cười khẽ. Cô lấy ra từ túi một chiếc tai nghe kiểu cũ, đặt lên lòng bàn tay rồi đưa về phía anh.
Chương 51
Hứa Tinh Thuần cất điện thoại vào túi quần, anh hỏi: “Cô còn muốn nói gì nữa?”
Cô chẳng nghĩ gì cả, chỉ biết yêu anh mà thôi.
Hứa Tinh Thuần dường như không còn kiên nhẫn ở lại để nghe cô nói hết những lời này.
Cô cúi đầu, một lần nữa đưa chiếc tai nghe cũ ra trước mặt anh, “Hứa Tinh Thuần…”
Mã Huyên Nhụy ngồi trên dãy ghế dài ở hành lang.
Chiếc tai nghe không được nhận lấy liền rơi xuống đất theo tiếng “cạch” khẽ vang lên.
Mã Huyên nhuỵ bỗng nói: “Trước đây em vẫn luôn thắc mắc, anh yêu Phó Tuyết Lê như vậy, tại sao lại rời xa cô ấy.”
Nói chuyện thêm một lúc, Phó Tuyết Lê bỗng thấy lạ, “Đúng rồi, anh không phải làm việc à, sao lại có thời gian gọi điện cho em vậy?.”
“Nặng không?”
Trong sự im lặng kéo dài, cô ấy lại khẽ thì thầm: “Sau này em cuối cùng cũng đã nghĩ thông rồi.”
Ánh mắt Hứa Tinh Thuần chạm vào ánh mắt cô, “Vứt đi đi.”
“Đang họp mà lại gọi điện cho em làm gì?”
“Anh đã từng thích em chưa? Dù chỉ một tháng, một ngày, thậm chí chỉ một giây thôi? Đừng lừa em… được không?” Ánh mắt cô khẽ lay động, hốc mắt cũng dần hoe đỏ.
Mã Huyên Nhuỵ không khỏi thầm nghĩ, anh ấy kiên nhẫn vậy là đang nói gì nhỉ? Hơn nữa đầu dây bên kia là ai?
Từng chữ từng lời nhẹ nhàng mà đầy kìm nén. Mã Huyên Nhuỵ ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy còn em thì sao? Em thì sao? Chỉ cần anh chịu nhìn em thêm vài lần, là anh sẽ biết em đã ở bên anh, chờ đợi anh bao nhiêu năm rồi.”
“Bởi vì anh thừa biết, với tính cách của cô ấy, dùng cách này thì cô ấy căn bản sẽ không rời đi, đúng không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô thấp hơn anh khá nhiều, nên khi đứng gần chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên một chút mới nhìn rõ anh.
Câu trả lời thẳng thắn và ngắn gọn, không mang một chút đau lòng nào.
Cô bé thực tập sinh nhanh chóng tìm được thứ mình để quên, rồi đi ngang qua bên cạnh Phó Tuyết Lê. Cô không dám nán lại lâu, bước chân vội vã nhưng dường như thoáng nghe thấy những câu kiểu như “Em nhớ anh” hoặc tương tự.
Cô nhẹ nhàng dậm chân vì lạnh, bước tới gần anh hơn một chút rồi nói: “Thật ngại quá, biết anh rất bận nhưng em muốn nói vài câu với anh, anh có thể dành chút thời gian cho em được không?”
Phó Tuyết Lê đáp một tiếng “ừm”, liếc cô bé một cái, ra hiệu cho cô ấy vào thẳng. Rồi cô tiếp tục tập trung nói chuyện với Hứa Tinh Thuần: “Em không bận lắm, vũ đạo cũng gần như học được rồi, tập thêm vài lần nữa là được, còn anh thì sao?”
Có những lúc cô cũng biết anh không thích mình đến vậy. Nhưng lại không thể kiềm chế, trong đầu toàn là hình bóng anh.
“…..” Câu nói đó làm trái tim Phó Tuyết Lê tan chảy. Cô nhỏ giọng nói, “Hứa Tinh Thuần, ai cho anh cái quyền nói mấy câu tán gái như thế hả? Mấy năm nay anh có làm gì sai với em không đấy?”
“Thực ra anh chưa từng rời xa cô ấy.”
Thật là sến súa…
“Yêu anh đến mức này… đến chính em cũng thấy bản thân mình thật đáng thương.”
Thấy anh định rời đi, cô liền kéo anh lại: “Em chỉ muốn hỏi anh một câu cuối cùng thôi.”
Mơ hồ như quay về hơn mười năm trước, khi ấy cô vẫn là một thiếu nữ vừa chớm biết yêu, chất chứa đầy tâm sự. Chỉ cần nhìn thấy Hứa Tinh Thuần là không kìm được mà cắn nhẹ môi dưới, mặt đỏ lên, ánh mắt cũng lấp lánh ý cười chẳng thể giấu nổi.
Tuổi trẻ của cô, tình yêu của cô, đều bắt đầu từ Hứa Tinh Thuần. Và cũng chính anh là người kết thúc tất cả.
Hứa Tinh Thuần đứng thẳng dậy, anh hơi nghiêng người vì thế ánh mắt cũng cụp xuống: “Xin lỗi.”
Chỉ là trong cơn gió mát sau cơn mưa mùa hè năm ấy,
Trong lúc nói chuyện, có một thực tập sinh cùng công ty đẩy cửa phòng tập nhảy bước vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quá khứ được ghi nhớ quá rõ ràng, chỉ cần buột miệng kể lại một đoạn liền có nhiều cảm xúc đan xen bị vô thức kéo theo.
Cô bé ra khỏi cửa mới dám thở dài. Dựa vào biểu cảm của Phó Tuyết Lê lúc nãy, cô không khỏi đoán chừng đầu dây bên kia có thể chính là bạn trai bí mật ngoài giới showbiz mà cô mới công khai rầm rộ vài ngày trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đang làm gì vậy?”
“Anh làm sao?”
“Vẫn ổn.” Anh dường như không muốn nói về chuyện này nên chỉ trả lời qua loa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời gian có hơi hơi lâu.
Mã Huyên Nhuỵ cảm thấy hơi lạnh, cô siết chặt ngón tay nắm lấy chiếc tai nghe cũ đã cất giữ suốt bao năm, như đang cười khổ: “Anh biết em thích anh mà, từ trước đến giờ vẫn luôn thích.”
Sau khi tỉnh dậy cô gọi điện cho Hứa Tinh Thuần. Nhưng anh không bắt máy, có lẽ là đang bận nên cô cũng không gọi lại nữa.
Mã Huyên Nhuỵ cuối cùng cũng không thể kìm nén, cô quỳ xuống, lấy mu bàn tay che mắt, nước mắt tuôn trào không kiểm soát, cô cắn chặt ngón tay cái để không bật khóc thành tiếng.
Hứa Tinh Thuần không động đậy, anh liếc qua một cái nhưng không có ý định nhận lấy.
“Đang họp.” Hứa Tinh Thuần trả lời ngắn gọn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Tinh Thuần không nói gì.
Sáng hôm sau Hứa Tinh Thuần bị cuộc gọi từ đồn cảnh sát đánh thức từ rất sớm. Anh rời đi mà không làm phiền Phó Tuyết Lê, lặng lẽ rời khỏi nhà.
Đây là góc rẽ gần phòng họp chuyên án trên tầng hai. Cô lặng lẽ nhìn Hứa Tinh Thuần đứng bên cửa sổ, một tay chống lên bức tường cạnh đó, anh đang gọi điện thoại.
Mã Huyên Nhuỵ bật cười, rồi nhanh chóng im lặng như đang tự giễu, “Em trân trọng anh biết bao, vậy mà trong mắt Phó Tuyết Lê, anh từ đầu đến cuối chẳng là gì cả. Em hiểu anh đến mức nào chứ, em đã từng thấy anh cực đoan, thấy anh mất kiểm soát. Những mặt tối tăm nhất của anh, em đều chấp nhận. Anh biết mà, đúng không? Còn cô ấy, có lẽ… sẽ mãi mãi không thể chấp nhận một người như anh.”
Trong lúc nói, ký ức ấy cũng hiện lên rõ ràng trong đầu cô.
“Hôm nay anh đi từ mấy giờ, sao đi sớm vậy?”
Đúng lúc đó có vài người đi qua để lấy nước, bọn họ vừa cười đùa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn về phía bên này. Mấy người đó lén ra hiệu cho nhau: Chuyện gì thế này?
“Đây là của anh, anh còn nhớ không?” Cô cười sâu hơn nơi khóe môi, rồi tự mình hồi tưởng, “Năm lớp 10 trong đợt huấn luyện quân sự, chúng ta cùng ngồi trên xe buýt. Lần đầu nhìn thấy anh, em đã thấy anh rất đẹp trai. Trên đường em cứ lén nhìn anh, hôm đó trời mưa rào, anh đeo nó nghe nhạc rồi ngủ gật trên xe. Chỉ là sau đó đã để quên trên ghế rồi em nhặt được.”
“Có đồng nghiệp bị thương, đang phẫu thuật ở bệnh viện, nên anh đến thăm anh ấy.”
Cô bé kia ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy Phó Tuyết Lê, ban đầu có chút ngạc nhiên, rồi lại không biết nên vào hay nên đi. Do dự một lúc, cô lịch sự chào hỏi cô ấy. Thấy Phó Tuyết Lê đang nói điện thoại, cô ấy nhẹ nhàng đứng sát cửa nói nhỏ: “Tiền bối, em đến tìm một thứ.”
Khi cô tỉnh dậy bên gối đã không còn ai, ngay cả hơi ấm cũng đã tan biến. Nằm trên giường một lúc, cô cảm thấy có chút trống trải, ánh mắt lặng lẽ nhìn vào một góc nào đó trong phòng.
Anh chợt khựng bước.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, nhiệt độ vẫn chưa ấm lên nhưng ánh nắng lại có chút gay gắt, vừa vặn chiếu xuống đôi chân cô.
Anh đi lướt qua cô.
Cô cúi đầu nghĩ, bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên từ xa tiến lại gần, một bóng người đi qua trước mặt cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.