Chờ Gió, Đợi Em
Tống Cửu Cận
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48
Thời Cấm vừa cúi đầu thắt dây an toàn vừa nói:“Tôi đây không dám để một tiểu hoàng tử quầybar lái xe đưa đón tôi, cậu không muốnsốngnhưng tôi thì muốn đấy.’’
“Cấm muội muội, thật tốt khi có thể nhìn cậu như vậy.’’
Kỷ Hoài bị đuổi ra khỏi cửa.
Ngay khi cô đang giễu cợt chính mình thì chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, cô lau khô tay rồi đi về phía phòng ngủ.
Trong khoảnh khắc Thời Cấm rơi xuống từ trên sân khấu đó, toàn bộ hội trường đều bị hoảng sợ trước sự việc bất ngờ này, còn lúc ấy Thời Cấm đã hôn mê bất tỉnh, cô và Mộc Hân bật khóc vội vàng bắt xe đuổi theo chiếc xe cấp cứu.
“Hả?’’ Thời Cấm hơi ngạc nhiên, “Kết hôn rồi sao?’’
Buổi biểu diễn nămđó, Thời Cấm thể hiện bài múa “Hồng tụ” khiến biết bao nhiêu người trầm trồ tán thưởng, nhưng ngay khi bài múa này sắp được hạ màn một cách hoàn mỹ nhất thì chẳng ai có thể ngờ được rằng sẽ xảy ra một tai nạn bất ngờ như vậy.
“Cấm Cấm, anh đi đây.’’
“Được rồi, được rồi, không đôi co với cậu nữa, tối hôm qua tôi không ngủ ngon cho lắm, tôi ngủ một lát đây, khi nào đến trường nhớ gọi tôi.’’ Nói xong, cô khoanh hai tay trước ngực, tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại.
Triệu Trăn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng, thật ra anh nói để anh nuôi cô không phải là một lời nói đùa, chỉ cần cô đồng ý, anh có thể cho cô bất cứ thứ gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có phải năm đó cậu và Quản Hi Duyệt đã từng xảy ra chuyện gì không?’’
Triệu Trăn hơi choáng váng, sau đó bật cười, thật không hổ danh là Kỷ Hoài, một lời hai nghĩa này dùng thật đúng lúc, ngoài mặt thì nói về chiếc áo kianhưng trong đó lại rõ ràng đang ám chỉ Thời Cấm.
“Đó là khi còn ở nước Anh, tôi đã cải tà quy chính rồi.’’
"Là Kỷ Hoài cho tớ.’’
“A lô?’’
Thời Cẩm mỉm cười đi đến ngồi xuống đối diện cô ấy.
“Khụ, khụ …’’ Triệu Trăn nắm chặt tay để lên miệng giả vờ ho khan.
Cô cảm thấy mình thật sự điên rồi, vừa rồi lại vì chuyện của Kỷ Hoài mà thất thần.
“Nơi này.’’ Cao Nhã vẫy vẫy tay với cô.
“Ừ, tất nhiên rồi, bây giờ càng ngày càng đẹp hơn.’’
“Không sao cả, mọi chuyện đã qua rồi, không phải tớ đã nguyên vẹn đứng trước mặt cậu đây sao?’’ Thời Cấm vội vàng an ủi.
Chương 48
Không chỉ gặp mặt nhau, anh ta vừa mới rời khỏi nhà cô đấy.
Âm thanh đóng cửathực sự rất vang, thấp thoáng còn có thể nghe được tiếng vọng trở lại của nó, Kỷ Hoài nhìn chiếc áo dài đang khoác trên taymình, ngoài đường thực sự rấtlạnh, anh nhanh chóng mặc áo vào rồi nói qua cánh cửa.
Thời Cấm đứng trong phòng bếp, vòi nước trong bồn vẫn đang mở, cho đến khi nước tràn chảy ra ngoài thấm ướt quần áo, một cảm giác lạnh như băng bỗng nhiên ập đến mới khiến cô phục hồi tinh thần lại, luống cuống tay chân đóng vòi nước.
Sau khi Thời Cấm xuống lầu đã nhìn thấy Triệu Trăn đang đứng dựa vào xe, hai tay đút trong túi quần, khi nhìn thấy cô xuống thì huýt sáomột cái, ân cần mở cửa xe.
Hai người hẹn gặp nhau trong một quán cà phê.
Về sau nữa, gia đình Thời Cấm làm thủ tục nghỉ học cho cô ấy rồi ngay lập tức xuất ngoại, từ đó về sau mấy người họ không có bất kỳ liên lạc nào với nhau nữa, số điện thoạikhông thể gọi được, QQ cũng bị khóa, tất cả những tin tức liên quan đến Thời Cấm đều như đá chìm đáy biển.
"Ầm!"
Đời người đúng làkhông thểlường trước được bất cứ thứ gì, cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ là người đầu tiên trong ba người bọn họ kết hôn thì giờ lại trở thành người cuối cùng.
Thời Cấm thấy anh ta cứng họng không nói được gì, vui vẻ mỉm cười:“Tôi nói này, cậu cả ngày không làm việc đang hoàng, bố cậu cũng không quan tâm sao?’’
Thời Cấmcúi đầu nhìn cốc cà phêtrong tay, hóa ra cô ấy cũng xuất ngoại, vậy Kỷ Hoài, rốt cuộc người mà anh vẫn một mực chờ đợi trong suốt mấy năm nay là ai?
“Đúng rồi, Mộc Hân hiện tại đang ở đâu?’’
Thời Cấm chỉ nghỉ ngơi ở nhà ít ngày, đến khi gần như hồi phục lại như ban đầu, cô có thể đi làm kiếm tiền được rồi.
“Cấm tỷ, mời chị lên xe.’’
“Cấm muội muội, thật ra tớ có một chuyện rất muốn hỏi cậu.’’
"Không phải cậu muốn biết sao, thật ra tớ và cô ta cũng chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là cùng nhau thích một người mà thôi.’’
‘’Ừ.’’
Trên màn hình hiện lên một dãy số lạ, suy nghĩ một chút, cuối cùng cô vẫn ấn nút trả lời.
“Cậu không biết đâu, năm đó cậu suýt dọa c·h·ế·t chúng tớ đấy, tớ và Mộc Hân ngồi phía dưới xem thật sự…’’ Nói đến chỗ tay, giọng nói của Cao Nhã bỗng trở nên nghẹn ngào.
Lúc còn học đại học, Thời Cấm đã biết Cao Nhã là một cô gái xinh đẹp, bây giờ trải qua sự mài giũa trưởng thành của năm thánglại càng xinh đẹp, khí chất và quyến rũ hơn rất nhiều so với trước kia.
Nụ cười trên khóe miệng của Thời Cấm hơi cứng lại một chút, cô buông ly cà phê trên tay xuống.
“Cho nên hôm nay không phải đến đây để chuộc tội sao, làm bảo vệ kiêm lái xe đưa đón em đi làm.’’
Thời Cấm nghe âm thanh từ đầu dây bên kia liền biết, là Cao Nhã.
“Cô ấy cũng ra nước ngoài sao?’’
Triệu Trăn biết cô đang chế nhạo mình, cũng không thèm để ý cười một tiếng:“Triệu công từ có tiền như vậy không phải còn phải nghe người khác sai bảo sao, vẫn là em có tiền nhất.’’
Đến trước cổng trường, Triệu Trăn đánh thức Thời Cấm dậy.
Triệu Trăn nhìn anh ta, anh dám đảm bảo, Kỷ Hoài người này tuyệt đối là cố ý, anh ta áy náy mỉm cười sao, rõ ràng là cười trên sự đau khổ của người khác.
Ừ, Cấm Cấm của anh càng ngày càng cá tính, nhưng mà anh lại rất thích.
*
*
“Tớ cũng vậy.’’
"Cấm muội muội, hai người…Đã gặp nhau chưa ?’’
Cao Nhã không nhịn được bật cười.
“Chuyện gì vậy?’’
“Ông ấy bận rộn công việc hàng ngàycó thời gian quản tôi sao, hơn nữa trong công ty còn có anh trai tôi mà, không cần thiết phải cần đến tôi đâu, hơn nữa tôi rất thích cuộc sống như bây giờ.’’
"Cấm muội muội, sáu năm không gặp nhau, sao tớ có cảm giác cậu không hề thay đổi chút nào vậy, không có gì khác so với thời còn học đại học.’’
Khi hai người họ đến bệnh viện, Thời Cấm vẫnchưa tỉnh lại, sau đó còn bị sốt cao, cả người mơ mơ màng màng, tai nạn năm ấy đã để lại một di chứng vô cùng nghiêm trọng, ngay cả các bác sĩ cũng nói, có lẽ sau này côấy rất khó có thể nhảy múa được nữa.
“Khi còn học năm hai, tớ phát hiện mối quan hệ giữa hai người dường như có gì đó không đúng lắm, quá khác thường, hơn nữasau khi cậu xuất ngoại một tháng,cô ấy cũng ra nước ngoài.’’
“Đúng vậy, bây giờ đang rất hạnh phúc đấy!’’ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rồi đến khi Thời Cấm tỉnh lại từng tự tiện rời khỏi bệnh viện, tất cả mọi người đều chia nhau ra tìm người đến phát điên, ai cũng không thể tìm được, sau đóchính cô ấy lại tự mình quay lại, nhưng bất kể ai hỏi thế nàocô cũng không hề đề cập đến chuyệnđã đi đâu và làm gì trong ngày hôm đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Như thế này, bây giờ cậu có rảnh không, chúng ta gặp nhau trò chuyện đi, lần tước sau khi tớ trở về phòng làm việc thì không thấy cậu đâu nữa, cũng không thấytới trường, vì không có số điện thoại nên tớ không thể liên lạc với cậu được’’
"Ừ."
“Tôi còn nhớ người nào đó lần trước thấy c·h·ế·t mà không cứu đấy?’’ Thời Cấm ngồi lên xe.
"Ồ, là vậy sao ?’’
“Tạm biệt.’’ Triệu Trăn dựa vào cửa xe vẫy tay với cô.
Là Quản Hi Duyệt sao?
Thời Cấm mỉm cười:“Tớ không thay đổi nhưng cậu lại thay đổi rất lớn đấy.’’
Kỷ Hoài nhíu mày, sau đó lật tìm trong xe một lát, rồi lại áy náy nói:“Ồ, tôi quên mất, hóa ra trong xe tôi không có cái áo khoác nào cả, để ở nhà rồi, thời tiết hôm nay thật lạnh, cậu nhanh chóng vể nhà thay áo mới đi, phí giặt khô tôi trả.’’
Mấy ngày nay trời có đổ mưa, trùng khớp nơi chiếc xe màu đen kia đi qua có một vũng nước, nước bắt tung tóe lên không trung, thật bất hạnh, tất cả đều bắn lên chiếc áo khoác của Triệu Trăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời Cấm vốn dĩ muốn an ủi cô ấy, nhưng ngược lại lại khiến mình bịcảm động, vành mắt không nhịn được bỏ đừng.
“Anh đi thật…’’
“Ừ, không sao, điều dưỡng một nămđã trở lại như bình thường rồi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ còn tái phát.’’
“Mộc Hân sao, cô ấy đang ở thành phố H, đã kết hôn rồi’’
“Quần áo của cậu ướt hết rồi, phải làm sao đây, trong xe tôi còn có một cái áo khoáchay là cậu mặc tạm trước đi nhưng mặc rồi phải nhớ trả lại cho tôi đấy, đồ của tôi không thể tùy tiện cho người khác mượn như vậy đâu.’’
Cao Nhã nhấp một ngụm cà phê, ngẩng đầu nhìn cô:“Tớ thay đổi sao?’’
“Ừ, thế nên tớ mới càng cảm thấy kỳ lạ.’’
Triệu Trăn xuống xe giúp cô mở cửa.
*
Chiếc xe Pheaton màu đen kia dừnglại, một người đàn ông thò đầu ra khỏi cửa sổ.
Trong phòng không có người đáp lại anh.
Thời Cấm liếc anh ta:“Ai u, Triệu công tử thật có tiền, mấy ngày trước vẫn còn lái BMW, hôm nay lại là Bentley sao?’’
“Cậu đừng nói đùa, người có tiền như cậu vẫn nên đi nuôi những thứ oanh oanh yến yến kia đi, đại tỷ đây cảm thấy tay làm hàm nhai vẫn là tốt nhất.’’
Thời Cấm mở mắt ra, đưa tay xoa xoa cần cổ mỏi nhờ, sau đó tháo dây an toàn ra.
“Nhìn em xem, nói hâm mộ tôi, tôi bảo tôi nuôi em thì lại không muốn, người đâu mà khó chiều như vậy chứ.’’
“Có muốn tôi mang những người bạn nhảy của cậu tới để cậu nhìn một chút, để hỏi xem mấy ngày này cậu say như thế nào không?’’
"Ừ, bây giờ có rảnh’’
“Cấm muội muội, là tớ.’’
“Cấm muội muội, chân cậu không sao chứ?’’ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Trăn nghiêng đầu nhìn cô:“Hay là để tôi nuôi em nhé.’’
Thời Cấm thở dài cảm thán:“Thật hâm mộ cậu, người có tiền thì có thể tự do bay nhảy như vậy đấy.’’
“Cút.’’
Kỷ Hoài không nhịn được bật cười.
Kỷ Hoài nhìn thấy chiếc áo khoác ướt đẫm trên người anh, khuôn mặt mang theo sự áy náy mỉm cười: “Xin lỗi, tôi không biết có một vũng nước ở đó’’
Chỉ cần cô đồng ý.
“A Cấm, dậy đi, đến trường học rồi.’’
Triệu Trăn tức đến nổ phổi:“Được, coi như anh lợi hại, Kỷ Hoài.’’
Anh bước đến bên cạnh chiếc xe Pheaton:“Ở đâu ?.’’
Triệu Trăn mỉm cười nắm vô lăng, khởi động xe.
"Cao Nhã, tại sao cậu có thể biết được số điện thoại của tớ ?’’ Cô hơi ngạc nhiên hỏi.
“Shit.’’ Anh không nhìn được văng tục.
Triệu Trăn nhìn theo bóng lưng cô bước vào cổng trườngmới xoay người chuẩn bị lên xe rời đi, nhưng đúng lúc này, một chiếc xe Pheaton màu đenchạy vùn vụt qua người anh.
Không biết có phải lương tâm của Triệu Trăn đột nhiên trỗi dậy hay không, buổi sánghôm nay còn gọi điện thoại nói sẽ đưa cô đi làm.
Cao Nhã ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn:"Cùng thích một người, chẳng lẽ là Kỷ Hoài ?’’
“Tôi vào đây, tạm biệt.’’ Thời Cấm xuống xe, vừa đi vừa nói.
Thật ra thì lúc cô được xe cứu thương mang đi vẫn còn lại một chút ý thức, quen biết Cao Nhã gần ba năm, cô chưa bao giờ thấy qua cô gái lạnh lùng này rơi một giọt nước mắt nào, nhưng lần đó, cô lại thấy trên mặt cô ấy ướt đẫm nước mắt, có lẽ thật sự bị dọa sợ đi.
Triệu Trăn sửng sốt một chút, lại là Kỷ Hoài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.