Chờ Gió, Đợi Em
Tống Cửu Cận
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23
“Lôi Lôi, cháu có muốn ăn đồ lạnh không ?’’
Kỷ Lôi Lôi vòng tay ôm lấy cổ anh, nũng nịu, “Cháu muốn ăn đồ ngọt nhất.’’ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Hoài đã mang Kỷ Lôi Lôi đi vòng quanh tiểu khu một vòng nhưng không hềthấy bóng dáng của Thời Cấm đâu cả.
Hai taycầm micro, hát vô cùng nghiêm túc, giọng hát Thời Cấm trong vắt mềm mại, hoàn toàn khác với chất giọngcủa Tôn Yến Tưnhưng vẫn tạo ra một nét độc đáo cho riêng mình.
Cô đội mũ lên đầu,chuẩn bị đi quanh đây mấy vòng nữa, nói không chừng lần này lão Thiên gia sẽ sẽ thương tình cô thì sao?
Cưỡng hôn anh, loại chuyện này sợ rằng cũng chỉ cô mới có thể làm được.
Anh đây là đang đồng ý sao?
“Vậy sao…’’
“Tôi tức giận chuyện gì mới được?’’
“Ừ, rất đẹp.’’
Khi cô vừa chạm vào ly rượu trên bàn, cổ tay đã bị người giữ chặt, là Kỷ Hoài.
“Đi thôi, đi mua.’’
“Em tới rồi.’’
Bờ môi anh còn mềm mại hơn so với tưởng tượng của cô, chỉ là hơi khô khốc.
“Chào dì, cháu là Thời Cấm.’’
“Chỉ là bia thôi mà, uống một chút thôi, nếu không thật mất vui.’’
Nhưng Kỷ Hoài vừa mới thở phào nhẹ nhõm chưađược bao lâu thì Thời Cấm lại bất ngờ dính chặt vào lồng ngực anh, cơ thể trong nháy mắt lại cứng đờ một lần nữa.
Trong khoảnh khắc ấy, trái timKỷ Hoài chỉ còn một sự hỗn loạn,trong chốc lát chẳng thể nào phản ứng lại.
“Kỷ Hoài, cảm ơn anh.’’ Cô nhích tới gần anh, nói.
Dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Em xếp hàng đứng đợi, nắmtrong tay chiếc vé mang con số tình yêu..
“Có rồi, là giải nhì.’’
“Đi ra ngoài… Đi… Đi…’’ Thời Cấm căn cắn que kem ậm ừkhông rõ trả lời mẹ.
"Đừng nhìn như vậy, là em đấy.’’ Vừa nói, nam sinh vừa nhét micro vào trong tay cô.
Đôi môi mấp máy mấy cái tựa như đang muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thể nói thành lời, chỉ đột nhiênđưa tay ra sau gáy cô, quay đầu cô nghiêngvề phía trên phải.
“Kỷ Hoài…’’
Kỷ Lôi Lôi hiểu ý gật đầu, sau đó nhìn về phía Thời Cấm ngọt ngào gọi cô một tiếng.
Những người tại chỗ không có ai đáp lại, vì thếcũng không biết bài này là của ai chọn.
Thời Cấm hơi sửng sốt, theo bản năng nhìn xuống chân của anh, lại nhìn đến đôi chân của mình, chân anh thật sự rất dài, khó khăn lắm cô mới có thể đuổi kịp anh.
Thời Cấm thấy thế, trong lòng tựa như được tưới thêm mật ngọt, nhiều đến mức sự ngọt ngào cũng sắp tràn ra ngoài.
Tiểu cô nương này là cháu gái của Kỷ Hoài?
( * MOE có hán tự là 萌(Hán việt: Manh): Từ lóng của giới trẻ, xuất phát từ Nhật ý chỉ những người dễ thương, đánh yêu.)
Thời Cấm nhìn thấy dáng vẻ manh manh* này của nhóc, không nhịn được ngồi xổm người xuống nhìn thẳng vào nhóc con.
Ánh mắt Thời Cấm đột nhiên sáng lên.
Cô ngậm que kem, ngồi trước lối ra vào mang giày.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Kỷ Hoài lại ôm một đứa trẻ, hơn nữa có thể nhìn thấy được anh rất thích tiểu cô nương trong ngực này.
Lúc này Thời Cấm ngồi trên xe cũng che kín đôi môi nhỏ xinh của mình, trái tim vẫn còn đập loạn xạ.
Ừm… Cái cảm giác đó vẫn còn rất rõ ràng.
Cũng may Kỷ Hoài không hề phòng bị, bị cô kéo một cái đã ngay lập tức khom người xuống, nếu không thì cô sao có thể ăn đậu hủ của anh một cách dễ dàng như vậy.
Anh bị người khác cưỡng hôn!!!
Khi Kỷ Hoài còn chưa kịp phản ứng lại thìThời Cấm đã giống như một làn khóileo lên xe.
“Thời Cấm học muội, anh chỉ biết em chơi game rất giỏi, không nghĩ tới em hát cũng hay như vậy.’’ Lương Hòa cười nói.
*
“Sao anh lại đi nhanh như vậy?’’
Kỷ Lôi Lôi nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó ra sức gật đầu.
Thời Cấm càng ngây người, bởi vì nụ cười của anh khiến trái tim cô loạn nhịp, tâm trí rối loạn.
Kỷ Hoài đưa cô đến bến xe buýt đối diện,cũng không vội vàng đi ngay, nhìn dáng vẻ này của anh chắc hẳn là muội đợi cô lên xe rồi mới rời đi.
Trịnh Tư Nhã mặcmột bộ lễ phục màu trắng, mái tóc dài buông xõa rasau lưng, vừa nhìnthấy cô đến thì đãngay lập tức tiến lên chào đón.
Không hiểu sao Kỷ Hoài lại cảm thấy hơi ngột ngạt, không nhìn cô thêm một lần nào nữa, từ đầu đến cuối đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cầm đi.’’
Cô lấy lòng cười cười hai cái, sau đó chuyển chủ đề hỏi, “Tại sao anh không đi quán nét?’’
Thời Cấm nhìn theo bóng lưng cao gầy của Kỷ Hoài, cúi đầu suy nghĩ một lúc.
Khi nhận được thư thông báo trúng tuyển đại học, trong lòngtất cả mọi người mới hoàn toàn yên ổn lại.
Lòng bàn tay mở ra rồi lại nắm chặt, chân mày nhíu chặt như muốn chụm chung một chỗ với nhau, dáng vẻ tựa như đang đưa ra một quyết định trọng đại nào đó.
Thời Cấm không ngẩng đầu, chỉ “vâng” một tiếng.
Thời Cấm chăm chú nhìnkhóemiệngvô thức nở một nụ cười của anh, ngơ ngác hỏi.
Vừa dứt lời, cũngkhông thèm quan tâm đến phản ứng của hai người kia, cô nhanh chóng đuổi theo Kỷ Hoài.
Kỷ Hoài bế Kỷ Lôi Lôi ra khỏi tiểu khu rồi đi đến một cửa hàng trái cây ở ngay sát cổng ra vào.
Nhưng cũng chỉ là một nụ hôn thoáng qua.
Thởi Cấm mỉm cười với anh, “Không trách, không trách.’’
Bình thường vào những lúc này, Thời Cấm chỉ mong chiếc xe 45 tới mau tới nhanh một chút, nhưng bây giờ, cô lại hi vọng có thể tới càng chậm càng tốt, tốt nhất là không nên xuất hiện.
Trương Nhàn Ninh bế Kỷ Lôi Lôi lên, đi đến bên cạnh hai người bọn họ, quan sát Thời Cấm từ trên xuống dưới một lượt, trong ánh mắt mang theo ý tứ dò xét.
Trịnh Tư Nhã cũng xếp ở vị trí thứ hai thí sinh đạt điểm cao nhất trường đại học S.
“Kỷ…Kỷ…’’ Cô ngạc nhiên đến mứckhông thể nói thành lời.
“Cấm Cấm, tới ăn kem đi.’’
Hai người cứ thế đi xuống lầu.
Cô ấy dẫn cô đi qua mấykhúc quanh, cuối cùng dừng lại ởmột căn phòng nhỏ.
Lương Hòa bị đôi mắt ti hí của cô chọc cho tức cười, “Không cần, ghi nhớ tình cảm của anh là được rồi.’’
Ngay cả chiếc yên xe đạp cũngnóng bỏng, sau khi ngồi lên, cảm giác như cái mông sắp bị nướng chín đến nơi rồi.
“Kỷ Hoài, anh đã từng nghe người nào nói với anh câu này chưa ?’’
“Kỷ Hoài, anh có thể đi đến bến xe đối diện ngồi chờ xe với em không?’’ Cô hỏi anh.
Thật ra thì cô cũng chỉ biết hát mấy bài hát của Tôn Yến Tư mà thôi, còn những ca khúc khác, có lẽ cô sẽ không thể lấy được cảm giác như vậy.
Vừa đi tới dưới lầu khu nhà của Kỷ Hoài, Thời Cấm nhìn thấy một người phụ nữ đang xách túi rác đi xuống.
Còn Lương Hòa thì lại đội sổ tiến vào, tổng điểm của kỳ thi tuyển sinh vào đại học của anh ta chỉ cao hơn một điểm cho với điểm chuẩn đầu vào.
Trong buồng xe ngày càng chật chội, Thời Cấm từ lúc mới bắt đầu còn giữ lấy cánh tay nhưng lúc này đã dần đần biến thành dựa vào trong ngực Kỷ Hoài, hai tay ôm chặt lấy vòng eo anh.
“Không có ai trả lời sao, như vậy đi, tớ sẽ chỉ danh, chỉ đến ai thì người đó sẽ hát.’’
Một học sinh cao trung như anh so tài cùng mấy tiền bối đang theo học hệ đại học dương cầm chuyên nghiệp, lần này anh đi thi mục đích chủ yếu chỉ để học hỏi kinh nghiệm, có thể đạt được giải nhì đối với anh mà nói đã làmột kết quả vô cùng bất ngờ.
Ngay khi trong lòng cô đang tràn ngập cảm giác mất mát thì Kỷ Hoài lại đột nhiên mở miệng.
Trịnh Tư Nhã mờicô thamdự bữa tiệc sinh nhật của cô ấy.
Thời Cấm đạp xe chạy thẳng đếntiểu khu của nhà Kỷ Hoài.
Anh không khỏi “khụ khụ” ho khan hai tiếng, lỗ tai một lần nữa ửng đỏ.
Kỷ Lôi Lôi ngẩng đầu nhìn Kỷ Hoài.
“Đỡ đi.’’
Động tác nhẹ nhànglưu loát tựa như nước chảy mây trôi, Thời Cấm ngây ngốc nhìn chiếc áo khoác còn mang theo hơi ấm trên người anh đang đắp lên đùi mình lúc này, gò má bỗng chốc trở nênđỏ bừng, bàn tay đang đặt trên áoanh siết chặt thành quả đấm.
Thời Cấmđặt một nụ hôn lên đôi môi Kỷ Hoài.
“Không đi.’’ Một giọng nói lạnhtanh bỗng nhiên vang lên.
“Bốn đồng rưỡi.’’
Nhà bọn họrất cởi mở, Dư Thu không hỏi kỹ càng, chỉ dặn dò nhớ về sớm một chút.
Dẫu chỉ có một mình cô dám, nhưng đồng thời cũng là anh dung túng cô hết lần này đến lần khác.
“Thật trùng hợp.’’ Kỷ Hoài đi tới bên cạnh Thời Cấm, đặt Kỷ Lôi Lôi xuống đất.
"Giải nhì?’’ Thời Cấm hơi ngạc nhiên.
Trái tim Thời Cấm nhất thời đập loạn xạ, cô vội vàng bỏ que kem xuống, khom người chào hỏi với Trương Nhàn Ninh.
Kỷ Hoài nhìn vào những cọng hành trong tô mìcủa cô, ánh mắt thâm trầm, đôi môi khẽ mím chặt.
“Có phải anh đang tức giận không?’’
Thời Cấm ngượng ngùng mỉm cười, “Đúng… Đúng vậy.’’
“Được, được, được.’’ Kỷ Lôi Lôi thỏamãn đồng ý.
Nghĩ đến điều này, Kỷ Hoài không khỏi bật cười.
Kỷ Hoài nhìn vẻ mặtnghiêm túc của cô, từ sâu thẳm trái timdần dần nảy sinh một cảm giác mà từ trước đến giờ anh chưa vào giờ cảm nhận được, là sự ấm áp, là sự mềm mại.
“Nhưng anh cũng chưa từng nói cô bé là cháu gái của anh.’’
“Chị là ai vậy?’’ Cô bé ngây ngô hỏi.
Anh nhanh chóng lấy một cây kem Xảo Lạc Tư đưa cho ông chủ.
Đẩy cửa bước vào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên, có mấy chàng traicô gái đang ngồi trên băng ghế trò chuyện, chỉ là Thời Cấm không thể nhận ra bất kỳ ai trong đó, nhưng có vẻ như tuổi tác họ không lớn lắm, chỉ cần đoán một chút cũng có thể biết được là bạn học của Trịnh Tư Nhã.
Hai tay Kỷ Lôi Lôi cầm điện thoại đi động chạy tới đưa cho Kỷ Hoài, kể từ lần trước vô tình làm mất cái người trong điện thoại của chú mình, nhóc không dám tùy tiện động vào nó nữa.
Ở trong mắt cô, Kỷ Hoài vĩnh viễn là người giỏi nhất.
Thời Cấm hơi lúng túng, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắnnhăn lại thành một nhúm.
“Uốngsay khó chịu trong người đừng trách tôi không nhắc nhở em.’’
Cô và Trịnh Tư Nhã cũng không phảithân thuộc gì cho lắm, ngay khi đang muốnkhéo léo từ chối lời mời thì lại nghe cô ấy nói hôm đó Kỷ Hoài cũng sẽ đến, Thời Cấm ngay lập tức thay đổi ý định.
“Đúng vậy, chính tay em giặt nha.’’ Thời Cấm mỉm cười nhìn xuống bàn tay của mình.
Trương Nhàn Ninh nở một nụ cười dịu dàng, “Chào cháu, cháu là bạn của Kỷ Hoài sao?’’
“Chỉ, chỉ… Là em, là em.’’ Nam sinh đột nhiên chỉ vào Thời Cấm.
“Chú, điện thoại của chú kêu mấy tiếng rồi.’’
Tương lai có người vẫn sẽ đợi em.
“Đứng ngay ngắn lên đi.’’
“Tại sao, thicũng thi xong rồi, không nên thả lỏng tinh thần mộtchút sao?’’
“Thời Cấm.’’ Giọng nói phát ra mang theo chút khàn khàn.
“Chú, cháu có thể gọi là chị không?’’
Thời Cấm chạy một mạch mới có thể đuổi kịpKỷ Hoài, không chút nghĩ ngợi liền kéo lấy ống tayáo của anh.
Lần này không chỉ có lỗ tai mà thậm chí gò má cũng đã bắt đầu ửng đỏ.
Thời Cấm thưởng thức nhìn bà mấy lần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dáng người bà cao gầymảnh khảnh, mặc cho thời gian đã để lại trên khuôn mặt bà dấu hiệu của sương gió năm tháng, nhưng không khó để nhìn ra đượcngười này thời trẻ cũng là một đại mỹ nhân.
Cuối cùng thì cô cũng biết tại sao Kỷ Hoài lại đẹp trainhư vậy rồi, có một nguồn gien vượt trội đến thế, anh mà xấu thì ai có thể đẹp được nữa chứ?
Chẳng qualà mặc kệcô gửi cho anh tin nhắn gì, anh cũng không trả lời lấy một lần, có vẻ như cô đã bị người đàn ông nàyphớt lờthật rồi, nghĩ đến đây, Thời Cấm cũng không còn tâm trạng tiếp tục gửi tin nhắn cho anh nữa.
Thời Cấm nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt này của Kỷ Hoài, không nhịn được nhỏ giọng hỏi:
*
Đồ lạnh?
“Có thể.’’ Kỷ Hoài cong cong khóe miệng, nói với nhóc.
Thời Cấm lập tức câm nín không thể nói thành lời, đúng vậy, anh đang tức giận chuyệngì được chứ?
“Hử?’’ Kỷ Hoài nhìn cô, âm cuối khẽ nâng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cấm Cấm, con định đi đâu vậy?’’
(Nhaccuatui.)
Kỷ Lôi Lôi đột nhiên gọi người ấy.
Tình yêu có bao nhiêu ngã rẽ trước khi đến với em?
Nhưng cô lại không may mắn như vậy.
Người phụ nữ bỏrác vào thùng rồigiang hai tay chào đón Kỷ Lôi Lôi, Kỷ Lôi Lôi nhanh chóng chạy vọt vào trong ngực bà.
“Đúng vậy, Kỷ Hoài, tiểu cô nương người ta cũng đã nói như vậy rồi, cậu còn cản làm gì, quan hệ của hai người là gì vậy?’’
Em sẽ phải nói gì với người ấy đây??
Lần này Thời Cấm đã ngẩng đầu lên nhưng cánh tay vẫn ôm chặt vòng eoanh.
Thời Cấm nhìn chiếc xe 45 đang tiến gần đến hai người bọn họ.
Lúc đầu Thời Cấm cònmuốn từ chối, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi đếncầm lấy một cái.
Người phụ nữ nhận ra được tầm mắt của cô, theo bản năngnhìn về phía này thì thấymột cô gái rất trẻ đang nắm tay Kỷ Lôi Lôi, còn Kỷ Hoài lại đang dắt xe đạp đi sau lưng hai người.
“Hóa ra Kỷ Hoài nhà ta cũng có bạn bè cơ đấy.’’ Trương Nhàn Ninh cười.
Còn chưa kịp bước vào thìanh đã nhìn thấy một cô gái đang đứng trong cửa hàng.
Lâm Tịch nhìn theo cô, mắng một tiếng, “Thấy sắc quên bạn.’’
Kỷ Hoài khẽ cúi đầu nhìn làn da trắng mịn trơn bóng, vẻ mặt mơ màng vô tội của cô, anh cảm thấy lỗ tai mình nóng bừng, nhất thời khô miệng khô lưỡi.
“Cô bé là cháu gái của anh sao?’’
“Mẹ.’’ Kỷ Hoài dắt xe đạp đi về phía trước.
“Em cũng chưa hỏi tôi về vấn đề này.’’
Sau khi xuống xe, Thời Cấm trả lại áo khoác cho Kỷ Hoài, Kỷ Hoài cúi đầu nhìn xuống, nghĩ đến việc lát nữa cô còn phải ngồi một chuyến sẽ khác để về nhà.
Kỷ Hoài phát hiện ra tầm mắt của cô, mất tự nhiên ho khan hai tiếng.
“Kỷ Hoài, đợi em với.’’
Kỷ Hoài mỉm cười nhìn nhóc, “Được.’’
“Có, có, cháu muốn.’’
Cả hai người đều ăn ý không đề cập đến chuyện lần trước.
Kỷ Hoài nhìn thoáng qua bàn tay mảnh khảnh của cô, ánh mắt tối dần, cuối cùng chỉ nhẹnhàng ừ một tiếng.
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Thời Cấm tựa như một bảng pha màu, biến ảo đầy đủ màu sắc, vô cùng vi diệu.
Thời Cấm nhìn chiếc áo đồng phục sau khi lên xe cô đã cởi xuống,cẩn thận ôm nó vào trong ngực, trên đó còn thoang thoảngmùi hương nhàn nhạt trên người anh, giốngnhư hương thơm dịu nhẹ của trái bồ kết.
Côbiết, làm người không nên quá tham lam.
Thời Cấmkhông ngừng gật đầu.
WHAT!!
Kỷ Hoài đang làm gì vậy?
Thời Cấm vội vàng theo anh lên xe, hôm nay các hành khách trênxe buýt rất nhiều, dựa vào đôichân dài của mình, Kỷ Hoài chỉ cần giơ tay lên thì đã có thể cầm lấy tay cầm trên đỉnh đầu.
*
"Trên đời này còn rất nhiều người chơi giỏi hơn tôi mà, dẫu sao bọn họ cũng có kinh nghiệmnhiều hơn, sao có thể so sánh với nhau được.’’
Bốn người yên lặng ăn xong, khi bước ra khỏi quán mì thì sắc trời đã dần tối.
“Thình thịch, thình thịch.’’
Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông màu đen, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt thờơ nhưthường ngày, sau khi nhìnthấy côánh mắthơi lóe lên mấy cái.
Cô vừa dứt lời, cánh cửa xe buýt đã đóng lại.
“Kỷ Hoài, em tin rằng sau này anh nhất định sẽ trở thành một bậc thầy dương cầm được người khác ngưỡng mộ.’’
“Món quà mừng anh thi xong kỳ thi tuyển sinh đại học, tạm biệt.’’
“Vậy hai người đi đi, tớ muốn đi với Kỷ Hoài.’’
Thời Cấm quay đầu nhìn sang Kỷ Hoài, lúc này Kỷ Hoàicũng đang nhìn cô, vẻ mặt thơ ơ, nhưng trong ánh mắt lại dấy lên một tia ưu tư mà cô không thể hiểu.
Mây mờ giăng kín ngoài cửa xe.
Khóe miệng Thời Cấm nhất thời hạ xuống.
Trịnh Tư Nhã mỉm cười nhận lấy, “Cảm ơn em.’’
Kỷ Hoài mỉm cười xoa xoa đỉnh đầu nhóc, “Vậy chú đưa cháu ra ngoài mua nhé?’’
Thời Cấm ngơ ngác a một tiếng.
Cho đến bây giờquả thực chưa từng có ai nói với anh điều này cả, nhưng mà từ ngày hôm nay trở đi, đã có một người nói qua, đó chính là cô.
Bọn họ đều là những người trẻ, cho nên quyết định tổ chức sinh nhật ở một quán KTV.
Cho đếnkhi ca khúc đã kết thúc, tất cả mọi người còn chưa thể hồi phục tinh thần, một lúc lâu saumới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Mọi người cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật, cắt bánh kem.
Ánh mắt anh lơ lửng nhìn xa xăm, sau đónhìn xung quanh buồng xe mấy lần, một lúc lâu sau mới mở miệng.
Tất cả ly rượu chạm vào nhautạo ra tiếng vang giòn dã.
Cô thật sự không biết lúc nãy mình đã lấy gan hùm mật gấu ở đâu ra để có can đảm như vậy, nhưng cô đã thực sự túm cổ áo rồi hôn anh đấy.
Nói tóm lại, lần này cô được ăn đậu hủ lớn rồi.
Cho đến khi bóng lưng của hai người bước lên lầu rồi khuất hẳn, cô mới xoay người lại nhìn Kỷ Hoài.
“Không thể uống.’’
Chương 23 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng không biết là ai đã tắt nhạc, tiếng nhạcđinh tai nhức óc đột ngột dừng lại, một người đàn ông cao gầy đứng lên, nâng ly rượu trong tay lên rồi nói :
Kỷ Hoài ngồi xuống, hai chân tùy tiện đặt đâu đó, Thời Cấm cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
Lâm Tịch không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn anh.
Trên tay anh còn bế một cô bé rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, mũm mĩm dễ thương.
Lúc này Thời Cấm mới hồi phục lại tinh thần, mở miệng nói:
Cô chỉ biết Kỷ Hoài ở tiểu khu này, còn cụ thể là ở tòa nhà số mấy, tầng bao nhiêu thì cô không rõ, cái tiểu khu này lớn như vậy, cô chỉ có thể vô định đạp xe dạo xung quanhvới hi vọng nhỏ nhoi rằng ông trời sẽ rủ lòng thương để cho cô “vô tình” gặp được Kỷ Hoài.
Anh nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên cởi áo khoác đồng phục trên người ra rồi ném lên đùi Thời Cấm.
Kỷ Hoài giơ tay lên sờ sờ đôi môi mình, trên đó vẫn còn đọng lại cảm giác mềm mại ướt át mà cho đến bây giờ anhcòn cảm nhận đượcrõ ràng.
Thời Cấm đưa quà tặng trong tay tặng cho cô ấy, “Chúc chị sinhnhật vui vẻ.’’
Người nọ vừa đứng đậy, Kỷ Hoài đã ngay lập tức nhấn Thời Cấm xuống chỗ trống kia, động tác nhanh đến nỗi khiến cô líu lưỡi không nói nên lời.
“Kỷ Hoài, anh mau ra đây đi, nếu như anh không ra, em đây sẽ nóng đến c·h·ế·t ở dướitiểu khu nhàanh đấy.’’
Kỹ Hoài nhìn thoáng qua nửa que kem được đưa tới trước mặt mình, khẽ cúi đầu che đi những suy nghĩ trong đáy mắt, cuối cùng vẫn cầm lấy.
“Chú, cháu muốn ăn kem Xảo Lạc Tư được không?’’ Kỷ Lôi Lôi đột nhiên chạy tới, kéo lấy ống quần Kỷ Hoài, chỉ chỉ vào một cây kem hỏi.
Người em vẫn chờ, tương lai anh còn cách em bao xa nữa?
Thời Cấm bẻ đôi que kem của mình rồi đưa cho Kỷ Hoài một nữa, “Cho anh.’’
Chú?
Nhưng mà anh cũng chỉ giống Trương Nhàn Ninh một vài nét nhỏthôi, còn lại đều được di truyền từ Kỷ Lẫm.
Chẳng qua là Thời Cấm thường sẽkhông tự chủ được mà len lén liếc nhìn lên đôi môi anh.
Kỷ Hoài từ trên cao nhìn cô mấy lần, hỏi ngược lại cô.
Tầm mắt cô rơi vào trên người cô bé, Kỷ Lôi Lôi nhận ra được chị gái xinh đẹp này đang quan sát mình, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn Thời Cấm.
Lúc nàytrên trán cô đều lấm tấm mồ hôi, nóng muốn nổ tung rồi.
Kỷ Hoài gấp cuốn sách dương cầm trên kệ lại, nói với Kỷ Lôi Lôi.
Kỹ Hoài rõ ràng đã đạt tiêu chuẩn của giải nhất, tại sao chỉlà giải nhì.
Làm một ván game?
Một cô gái khác ngồi ở phía xa mở miệng nói.
Không còn cách nào khác nữa, Thời Cấm đành phải dừng xe lại, ngồi xuống chòi nghỉ mát trong công viên của tiểu khu tránh nóng, vừa lấy mũ lưỡi trai làm quạt gió, vừa móc điện thoại ra gửi tin nhắn QQ cho Kỷ Hoài.
“Chân dài.’’ Kỷ Hoài bất thình lình nói một câu.
“Vui vẻ, chú tốt nhất.’’ Vừa dứt lời, nhóc bất ngờ hôn lên mặt anh một cái.
Kỷ Lôi Lôi lon ton chạy đi chọn đồ lạnh, Thời Cấm cũng đứng dậy.
Kỷ Hoài thấy cô, cánh tay đang ôm Kỷ Lôi Lôi vô thức xiết chặt hơnnhưng trên mặt vẫnkhông biểu lộ cảm xúc gì.
Cơ thể hắn hơi lảo đảo, dườngnhư là đã chuếnh choáng men say.
Bữa tiệc sinh nhật của Trịnh Tư Nhã chính thức bắt đầu.
Kết quả của kỳ thì tuyển sinh vào đại học đã được công bố, Kỷ Hoài quả nhiên không phụ lòng mong đợi của mọi người, lấy danh hiệu thủ khoa môn văn hóa, thủ khoa môn nghệ thuật bước chân vào trường đại học S.
“Người nào hát bài này đây?’’ Một nam sinh giơ micro lên hỏi.
Lúc Thời Cấm đến cửa KTV thìđãthấy Trịnh Tư Nhã đang đứng chờ ở đó, không thể phủ nhậnhôm nay cô ấy thật sự rất xinh đẹp.
Thấy anhđồng ý nhận lấy, Thời Cấm ngay lập tức vui vẻ nắm tay Kỷ Lôi Lôi đi ở phía trước, Kỷ Hoài dắt xe đạp đi sau lưng hai người, khóe miệng anh khẽ nâng lên, có lẽ ngay cả chính anh cũng không hề phát hiện sự cưng chiều đang ngàn ngập trong nụ cười nhẹ nhàng của mình.
Thời Cấm không quan tâm nhiều như vậy, tiện tay buộc áo khoác đang cầm trên tay ở ngang hông rồi chạy lênđi song song với anhvề bến xe buýt đối diện.
“Được rồi, được rồi, mọi người cũng nhau nâng ly thôi, nào, cạn ly.’’ Nam sinh cao gầy lại nói.
Đúng lúc này, chiếc xe buýt đã tới.
“Vậy hai đứacứ trò chuyện đi, mẹ bế Lôi Lôi lên trước.’’
Nhưng trời không chiều lòng người, mỗi khi bạn càng hi vọng điều gì, ông trời nhất định sẽ không để cho bạn đạt được điều ấy.
Em nghĩ, em chờ, em mong đợi.
Rồi em sẽ gặp được ai
“Ừ.’’
Anh mở QQ ra thì nhìn thấy tin nhắn của cô.
“Chuyện này…’’ Lâm Tịch hơi khó xử.
Thời Cấm khóc không ra nước mắt, cô còn tưởng cô bé là em gái của Kỷ Hoài đấy, nói thế nào cũng không ngờ đượccuối cùnglại là cháu gái của anh, sớm biết là cháu gái, cô đãbảo nhóc gọi mình là thím rồi.
“Em đang đứng ngay ngắn mà.’’
Nhiệt độ vào những ngày tháng bảy nóng nực kinh khủng, Thời Cấm nằm trong căn phòng có điều hòa mát lạnh nhưng vẫn lăn lộn qualại trên giường, làm thế nào cũng không cảm thấy thoải mái.
Kỷ Hoài móc tiền ra, nhìn que kem Thời Cấm đang cầm trên tay, “Cho cô ấy nữa.’’
Kỷ Hoài liếc mắt nhìn cái người đang lôi kéo ống tay của mình, ánh mắt lóe một chútnhưngvẫn không nói một lời.
Tiểu cô nương rất nhẹ, so với những người bạn cùng trang lứa thì nhỏ và thấp hơn một chút, khá nhẹ, lúc ôm nhóc hoàn toàn không tốn sức.
“Còn không đi sao?’’
“Tôi chưa từng nói nó là em gái của tôi.’’
Bà ấy là bà nội của Kỷ Lôi Lôi, Kỷ Hoài là chú của cô nhóc, vậy người này không phải là mẹ của Kỷ Hoài sao?
“Bà nội.’’
“Đồng phục của anhemgiặt sạch rồinhưng đã để quên ở nhà,lần sau em sẽ mang đến cho anh.’’
Thời Cấm kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Ca khúc “Gặp gỡ” này Thời Cấm vô cùng quen thuộc, nếu như đã chỉ đến mình, cô cũng không có lý do để từ chối, vì vậy cô liền ngồi thẳng người, đưamicro đến gần miệng, đến khi giai điệu bài hát vang lên mới bắt đầu cất giọng.
"Chắc em là em gái của Kỷ Hoài, vậy em có thể gọi chị là chị nha.’’
“Không có tâm trạng, không muốn đi.’’
“Bây giờ chúngta đi đâu đây?’’ Lâm Tịch nhìn ba người còn lại.
Thời Cấm ngượng ngùng cười cười, "Không dám, không dám.’’
Mọi người ở đây đang ở trong độ tuổi thanh xuân tuổi trẻ sôi nổi, nghe vậy tất cả đều đồng loạt đứng dậy nâng ly rượu trong tay lên, Thời Cấm cũng không ngoại lệ,
“Chú, không phải chú nói đi mua đồ lạnh sao, cháu sắp c·h·ế·t nóng rồi.’’ Kỷ Lôi Lôi kéo cánh tay anh nghi ngờ hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.
Không khí trong căn phòng nhất thời trở nên mập mờ.
“Ừ.’’ Bà gật đầu, liếc nhìn anh và cô gái nhỏ bên cạnh.
Ngay khi anh đang không biết nên làm thế nào mới phải thì đúnglúc này có một hành khách ngồi trên ghế bên cạnh đột nhiên đứng đậy, có vẻ như chuẩn bị xuống xe.
Gò má Thời Cấm nóng bừng, cô cảm nhận được bàn tay Kỷ Hoài đang nắm lấy cổ tay mìnhdường như xiết chặt hơn, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, sau đó anh liền buông lỏng.
Trẻ con vẫn là trẻ con, đặc biệt dễ dụ, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới lúc nãy còn nhăn nhó bây giờ đã ngay lập tức tươi cười.
Nhưng Kỷ Hoài cũng chỉ nhìn cô mà không nói một lời.
Lúc này Thời Cấm có hơi lo lắng bất an, cô sợ Kỷ Hoài sẽ nhìn ra được điều gì đó nên chỉvùiđầu im lặng ăn mì, không dám ngước mắt lên nhìn.
“Em giặt?’’ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời Cấm đi về phía hai người bọn họ, ngồi xuốngbên người Kỷ Hoài.
Bởi vì trời quá nóngcho nên hai người dựng xe đạp xong thìbước vào chòi nghỉ mát của tiểu khu để tránh nắng.
“Chị, tạm biệt.’’ Kỷ Lôi Lôi tựa đầu lên bả vai Trương Nhàn Ninh vẫy tay với cô.
Vì vậy Thời Cấm nhanh chóng bật dậy khỏigiường, tay cầm theo điện thoại di động và mũ lưỡi trai chạy ra ngoài.
Nhưng nhóc đang xem hoạt hình ở bên cạnh mà điện thoại của Kỷ Hoài lại cứ liên tục vang lên không ngừng.
“Hôm nay là sinh nhật của Trịnh bí thư của chúng ta, tất cả mọi người không nâng ly chúc mừng sao?’’
Thời Cấm không thể không ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng trong lòng cô vẫn còn muốn dựa vào người anh, nhưngbây giờ đã có chỗ ngồi, cô còn có lý do gì nữa đâu.
Thời Cấm lấy ra một que kem từ bên trong, vừa quay người lại định trả tiền thì nhìn thấy Kỷ Hoài đang đi về phía này.
Nghe tiếng gió từ phía tàu điện ngầm và từ biển người đông đúc
Kỷ Hoài cúi đầu nhìn cháu gái, giúp nhóc con sửa lại chiếc mũ rơm xiêu vẹo trên đầurồi tiện tay bế lên.
“Không có tâm trạng, nếu như các cậumuốn đi thì cứ đi đi, tớ về trước đây.’’
Vẻ mặt của Trịnh Tư Nhã hơi khó xử, Thời Cấm cũng không khá hơn chút nào.
Lương Hòa mặt dày, “Anh coi em là bạn bè mới làm như vậy đấy, nếu như đối với người khác, anh đây còn không vui đâu.’’
Thời Cấm ném que kem vào trong thùng rác.
Theo như những gì trong đó nói, chẳng lẽ bây giờ cô đang ở dưới tiểu khu nhà anh sao.
*
Vì thếcô chỉ có thể giươngmắt ngẩng đầu nhìn Kỷ Hoài cầu cứu, Kỷ Hoài nhìn vẻ mặt đáng thương của người con gáitrước mặt, trong lòng liềnbiết cô đang có chủ ý gì.
Chiếc váy trên người khá ngắn, sau khi ngồi xuống thì làn váy sẽ trượt lên trên, lạikhông có thứ gì ngăncản phía trước khiếncô không thể khôngđưa tay kéo kéo mép váy xuống dưới.
Liên tiếp gửi cho anh mấy tin nhắn, đợi mấy phút sau cũng không nhận được bất kỳ tin nhắntrả lời nào, Thời Cấm đành phải buông tha.
Lương Hòa cười cười, anh đưa tay khoác lên bả vai Lâm Tịch, “Thôi quên đi, bọn họ không đi, vậy thì hai chúng ta đi.’’
Nhưng cô đã vòng vo quanh khu vực này không dưới bốn năm vòng nhưngvẫn không nhìn thấy bóng dáng của anh.
Lâm Tịch hất cánh tay của anh ta xuống, “Nói chuyện thì nói, đừng động tay động chân.’’
Chất vải của quần áo mùa hè đều rất mỏng manh, hơn nữa chiếc áo khoác đồng phục học sinh bên ngoài không khóa kéo, cả người côdựa hẳn vào trong lồng ngực anh, cáchmột lớp áo mong mỏng, Kỷ Hoài có thể cảm nhận rõ ràng b* ng*c m*m m** của cô gái nhỏ đang dán chặt vào ngực mình, từ bụng trở lên.
Vừa nói, Kỷ Hoài vừa đưa tay bỏ vào trong túi quần rồi xoay người rời đi.
“Đúng rồi, không phải lần trước anh tham gia cuộc thi dương cầm ở đại học S sao, kết quả thế nào?’’
Bị anh xóa bỏ QQ, cuối cùng dướisự mặt dày mày dạn cầu xin vô số lần của cô, Kỷ Hoài cũng đành phảimiễn cưỡng đồng ý.
Mặc dù nhóc biết lúc chú chơi đàn rất không thích bị người khác quấy rầy, nhưng để có thể yên tĩnh xem hoạt hình, Kỷ Lôi Lôi vẫn phải đưa tới.
Hiểnnhiên Kỷ Hoài nhìn thấy rõnhất cử nhất động của Thời Cấm, thấy được bắp đùi thon thả trắng sáng của cô lộ ra bên ngoài thì nhanh chóngrời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng cánh tay đang nắm lấy tay cầm phía trên thản nhiên chuyển sang vịn ở sau ghế ngồi, dùng cơ thể mình chắn trước mặt cô.
*
Phản ứng này của cô trong mắt Kỷ Hoài vô cùng dễ thương, anh không nhịn đượccười một tiếng, đôi môi khẽ nhếch lênlộ ra hàm răng trắng tinh.
Trịnh Tư Nhã ngồi bên trái Kỷ Hoài dĩ nhiên nghe được những lời này, cô cười một tiếng rồi nói.
Kỷ Hoài nhìn theo chiếc xe buýt45 đã mang theo người con gái to gan dám cưỡng hôn anh đi xa.
Trên đường có đèn đỏ, hai người đứng ở đầu đường, ánh đèn sáng chói kéo dài bóng hình bọn họ trên mặt đất, Thời Cấm bỗng nhiên cong môi cười một tiếng, cô khẽ di chuyển thay đổi vị trí, nhìn bóng hình của mình vàKỷ Hoài chồng lên nhau, không hiểu sao trong lòng lại trào dâng một cảm giác vui vẻ thỏa mãn.
“Mẹ anh thật đẹp.’’ Thời Cấm cảm thán.
“Chị.’’
Kỷ Hoài nhìn hành động trẻ con của cô, nghiêng mặt nhìn về hướng khác nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.
“Ngồi yên.’’
Đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, thậm chí Thời Cấmcòn không có chỗ nào để giữ thăng bằng.
Kỷ Hoài không quantâm đến cô, chỉ làm như vô tình liếc cô một cái, chiếc váy kia dường như lại có khuynh hướngxốc lên trên một lần nữa, nhưng chủ nhân của nó chỉ lo nhìn anh nênkhông hề phát hiện ra điều này.
Cô còn chưa nói hết thì đã nghe giọng nói lạnh nhạt mang theo chút khàn khàn của Kỷ Hoài vang lên, mơ hồ còn có sự uy khiếp nho nhỏ.
Anh vừa dứt lời, Thời Cấm ngay lập tức nở một nụ cười ranh mãnhtựa như chú hồ ly nhỏ đạt được mục đích của mình, cô bước đến gầnanh, hai tay giữ chặt lấy cánh tay anh.
Em thức giấc giữa những tháng năm nào.
Ngay khi chiếc xe 45 dừng lại ở bên cạnh, cô bất ngờđưa tay níu chặt lấy cổ áo Kỷ Hoài, dùng sức kéo anh cúi người xuống, còn mình thì nhón chân lên, ngẩng đầu tiến gần khuôn mặt anh.
Nhìn trái, nhìn phải rồi nhìn về phía trước
“Đúng vậy, chị quên mất, em gái Thời Cấm còn nhỏ hơn chúng ta một tuổi, không uống, không uống, vậy uống nước tría câyđi.’’
Từ cái ngày cưỡng hôn Kỷ Hoài thành công cho đến tận bây giờ, hai người vẫn chưa liên lạc với nhau dẫu chỉ một lần.
“Nụ cười của anh rất cuốn hút.’’
“Được, năm đồng rưỡi.’’
Thời Cấm cũng vẫy tay lại với nhóc.
Lúc đi qua phòng khách thì thấy Dư Thu cầm trong tay mấy que kem từ phòng bếp đi ra.
Nhưng tương lai nào có an bài trước.
Bỗng nhiên cô có một cảm giác đang lấy đá đập chân mình.
Thời Cấm miệng đầy kem đáp lại, sau khi mang giày xong, đội mũ lưỡi trai lên đầu rồimở cửa đi ra ngoài.
Trong đám người đang có mặt ởđây, cô nhanh chóng nhìn thấy được Kỷ Hoài.
Cô nhìn sang Kỷ Hoài, “Không sao đâu, em chỉ uống một hớp nhỏ mà thôi.’’
“Theo như lời anh nói thì em hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh?’’ Lâm Tịch nheo mắt khoanh hai tay trước ngực.
Kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu.
Một kỳ nghỉ hè, hai tháng, sáu mươi ngày.
Kỷ Hoài cười nói, “Được, mua cho cháu đồ ngọt nhất, vui vẻ rồi chứ?’’
Nhắm mắt làm ngơ.
Ba người đồng thời đưa mắt nhìn sang, người nàykhông ai khác chính là Kỷ Hoài.
“Kỷ Hoài, Kỷ Hoài, Kỷ Hoài.’’
Áo phông quần short, côđội một chiếc mũ lưỡitrai màu trắng ở trên đầu nhoài người trên tủ lạnh, dáng vẻ giống như đang xem đồ lạnh.
Kỷ Hoài duỗi tay ra nhận lấy, tiếng đàn ngay lập tức dừng lại, anh nhìn vào màn hình di động, trên đó hiển thịtài khoản QQ của Thời Cấm.
Không khí trong căn phòng vô cùng náo nhiệt , mọi người đều phấn khích bắt đầu hát hò vui vẻ, trên màn hình lần lượt xuất hiện những bài hát khác nhau, cho đến khi ca khúc “Gặp gỡ” của Tôn Yến Tư hiện lên.
Không được, không thể tiếp tục như vậy được, với tính tình kia của Kỷ Hoài,chắc chắn anhsẽ không bao giờ chủ động liên lạc với cô, nếu như cô còn không chủ động nữa thì có lẽ cả kỳ nghỉ hè này sẽ không được gặp anh mất.
Không nhìn thấy anh, cô sẽ c·h·ế·t.
Hôm nay, Thời Cấmbỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Trịnh Tư Nhã.
Kỷ Hoài cúi đầu nhìn cô một cái, dường như Thời Cấm vẫncòn chưa ý thức được bản thân mình đang làm gì, mà cơ thể của anh đã vô thức trở nên cứng ngắc.
Lương Hòa ngồi bên cạnh, thấyThời Cấm đi vào thì vẫy tay mỉm cười với cô, “Nhanh lên, nhanh tới đây.’’
Nhonhỏ, mền nhũn, còn có hơi thở nóng bỏng.
Thời Cấm cũng hiếm khi yên tĩnh như lúc này, hai người cứ như vậy im lặng trong suốt quãng đường còn lại cho đến khi xuống bến xe.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài chói chang khủng khiếp, vừa mới bước ra ngoài, cô đã cảm nhận được sức nóng đáng sợ của những ngày giữa hè đậpvào mặt.
Cho đến khi đèn xanh sáng lên, người người bắt đầu đi lại, lúc này hình bóng hai ngườimới tách nhau ra.
“Thật vất vả mới có thể vượt qua kỳ thi căng thẳng này, hay là chúng ta vào quán nét làm một ván đi?’’ Lương Hòa hứng thú đề nghị, để chuẩn bị chokỳ tuyển sinh vào đại học này màđã lâu lắm rồi anh không đụng vào game.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.