Chó Điên - Giang Hữu Vô
Giang Hữu Vô
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41
"Chính là tôi nói..." Bùi Thù nói đến giữa chừng, nhận ra Trì Liệt không nhìn mình, khịt mũi một tiếng: "Em gái của bé Kiến vẫn chưa về, mẹ cô ấy gọi hỏi xem tôi có gặp cô bé không."
Bình Thành ở phía bắc, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn. Đầu thu, ban ngày có thể mặc đồng phục hè, đến tối nhiệt độ giảm xuống, áo sơ mi mỏng không còn giữ ấm được nữa.
Mười mấy phút trôi qua.
*
Cô ôm c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u gối, cảm giác như hơi thở của mình lạnh lẽo như băng.
Bùi Thù hắng giọng, chuẩn bị nói tiếp, chợt thấy Trì Liệt rút điện thoại ra, nhanh chóng bấm một dãy số.
Sầm Thanh Nguyệt đứng đó ngây ra như phỗng: "Không..." Cô ta vội vàng chạy tới, quên cả điện thoại ở lớp.
Dụ Kiến không thèm lịch sự ngắt lời cô ta: "Im miệng."
Khóa được kéo lên tận cổ, cổ áo đứng thẳng che mất nửa khuôn mặt cô, chỉ lộ ra đôi mắt và vầng trán.
Đang trả lời, Sầm Thanh Nguyệt vẫn còn nhớ mục đích ban đầu tới tìm Dụ Kiến: "Cô và Lâm Ninh Chi..."
Phải rồi, Phương Thư Nghi phát hiện Sầm Thanh Nguyệt không về nhà, nhất định sẽ đi tìm, lúc đó bọn họ có thể ra ngoài.
Chương 41
Phòng thiết bị vừa cao vừa sâu, nằm ở mặt sau tòa nhà dạy học, quanh năm ẩm ướt lạnh lẽo. Từ từ, theo mặt trời lặn xuống, nhiệt độ cũng hạ thấp xuống.
Hôm nay Lý Văn Chương mới biết Dụ Kiến có quan hệ với nhà họ Sầm.
Dụ Kiến lục tìm các dụng cụ như cờ lê, kìm trong kệ, thử từng cái trên cửa nhưng vẫn không mở được cửa.
Cô đặt tay lên bình nước nóng vừa đổ đầy, nhìn Trì Liệt im lặng bên cạnh.
Vẻ mặt Trì Liệt quá u ám.
Nhưng Dụ Kiến không khỏi suy nghĩ.
Bị khóa trong phòng thiết bị không phải tình huống tồi tệ nhất.
Hiện tại cửa bị khóa, cửa sổ để gọi cứu viện thì không có. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Uống chút nước nóng."
Không biết qua bao lâu.
Anh chưa từng nói chuyện với Sầm Thanh Nguyệt, tại sao Phương Thư Nghi lại gọi hỏi anh, nhưng con gái mất tích, làm mẹ ai cũng lo lắng mất bình tĩnh thôi.
Không có thứ gì để giữ ấm, Sầm Thanh Nguyệt từ khóc to chuyển sang khóc thút thít, ngồi co ro trong góc tường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh chỉ ngồi đó, mặt không cảm xúc, vô cùng hờ hững, anh quét mắt lạnh lùng nhìn Sầm Bình Viễn.
Dụ Kiến chợt im lặng.
Có vẻ vợ chồng Sầm quên mất họ còn có một đứa con gái.
Sầm Bình Viễn tự cho là mình hiểu cô con gái này.
Bùi Thù cúp máy, chuẩn bị tiếp tục van nài, thì cánh cổng mở ra.
*
Tồi tệ nhất là phòng thiết bị nằm sâu nhất tòa nhà dạy học, khi xây dựng để tiện lợi họ chỉ xây theo như kho đồ thông thường. Chỉ có cửa, không có cửa sổ.
Phương Thư Nghi và con gái vẫn ôm nhau khóc, Sầm Bình Viễn mới nhớ ra còn Dụ Kiến: "Kiến à, con không sao chứ? Hôm nay là thế nào? Sao con và chị lại lại bị nhốt trong đó?"
Giọng anh không chút dao động, Bùi Thù đứng phía sau lưng họ, mặt đỏ gay, anh đang cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, không mắng vào mặt gia đình ba người phía bên kia bàn.
"Mẹ sẽ đến tìm mình, chắc chắn mẹ sẽ tới tìm mình." Rồi cô ta lẩm bẩm: "Đừng sợ, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì."
Tuy nhiên anh gọi liên tục ba lần, bên kia vẫn không có người bắt máy.
Rõ ràng Trì Liệt đã thuộc nằm lòng dãy số này.
"Em ấy không về."
Bùi Thù thực sự cảm thấy hơi kỳ lạ.
Đêm thu phương Bắc lạnh giá.
Dụ Kiến định hỏi Trì Liệt làm sao anh có mặt ở đây, nhìn thấy vẻ mặt anh, lại thôi không nói gì.
Đôi mắt đen của chàng trai không chút cảm xúc, khóe miệng nhếch xuống, lạnh lùng hơn bao giờ hết. Anh để Dụ Kiến mặc áo khoác của mình, thế nên bây giờ anh chỉ mặc mỗi một chiếc áo ngắn tay, nắm tay siết chặt đến mức các cơ bắp trên cánh tay nổi rõ.
Trong thế giới này, có ai nhận ra cô cũng không có ở nhà không?
Mi mắt Dụ Kiến rung lên.
Da mặt Dụ Kiến cũng tái xanh.
Luồng không khí ấm áp ùa vào, Dụ Kiến cử động những ngón tay tê cứng, cô muốn đứng dậy.
Sầm Bình Viễn làm như không thấy.
May mắn là anh không có động thái gì.
Anh nhìn Bùi Thù, ánh mắt vô cùng sắc bén: "Còn Dụ Kiến thì sao? Anh có thấy em ấy không?"
Anh gõ rất nhanh, không hề do dự dừng lại kiểm tra xem đúng hay không.
Đôi mắt đen của chàng trai nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay Bùi Thù: "Vừa rồi có chuyện gì?"
"Rầm!"
Nhưng có khác gì không có cha mẹ đâu?
Sầm Bình Viễn bị nghẹn lời: "Ý tôi không phải vậy, thầy à, tôi không có ý đó." Ông thậm chí còn không biết tên của Lý Văn Chương.
"Con không về."
Cô đã chứng kiến Trì Liệt và Sầm Bình Viễn đánh nhau, lúc nãy thấy anh nắm chặt nắm đấm, cô thật sự lo anh bị Sầm Bình Viễn chọc tức, đánh người ta nhập viện lần nữa.
Dụ Kiến quay sang Sầm Thanh Nguyệt: "Chị có mang theo điện thoại không?"
Cô thầm ôm chặt mình hơn nữa, nhưng cái lạnh từ trái tim đang lan ra càng thêm dữ dội. Giống như ở trong đêm đông im ắng, toàn thân rét run.
Thực tế, bây giờ Dụ Kiến đã cảm thấy hơi lạnh.
"Thanh Nguyệt à? Không gặp ư, hay cô gọi thầy Chu thử xem? Hôm nay em và bé Kiến không có tiết, chủ nhật mới học mà, vâng, vẫn luôn như thế. À cô quá khách khí rồi, chào cô."
Sầm Thanh Nguyệt vốn mắt đỏ hoe, giờ thì da mặt tái nhợt: "Bây giờ phải làm sao?" Qua một đêm ở đây chắc chắn không chịu nổi.
Phương Thư Nghi và Sầm Thanh Nguyệt vẫn khóc lóc, Sầm Bình Viễn đứng dậy: "Đã không có chuyện gì, chúng ta về nhà thôi."
Trì Liệt ngồi trong phòng, tập trung vẽ vời trên giấy nháp, hoàn toàn không để ý Bùi Thù ở ngoài cửa.
Sầm Bình Viễn chưa dứt lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay sau đó.
"Giờ đã tìm thấy Thanh Nguyệt và Kiến, may mắn không có việc gì, vậy thì xong rồi." Ông mỉm cười với Lý Văn Chương và giáo viên chủ nhiệm còn lại: "Cảm ơn hai thầy đã vất vả chạy đến trường một chuyến, lát nữa để tôi nhờ tài xế đưa hai thầy về." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thậm chí người hiền lành như Lý Văn Chương cũng không nhịn được.
Là giáo viên chủ nhiệm, Lý Văn Chương được Trì Liệt báo mới hay tin Dụ Kiến không về nhà.
"Tôi và vợ tôi nghe tin lập tức chạy đến tìm các con." Ông nhìn Dụ Kiến, cố gắng bù đắp: "May mắn không có chuyện gì lớn, chứ không biết chúng tôi phải làm sao."
Ra khỏi phòng đồ, hai người chỉ quan tâm đến Sầm Thanh Nguyệt, hỏi han săn sóc không rời, ngay cả thư ký Lục thường nghiêm túc cũng phải lúng túng, cúi đầu đứng một góc.
Bởi vì ở trong phòng thiết bị lâu quá, mặc dù đã ra ngoài được một lúc nhưng má Dụ Kiến vẫn lạnh ngắt.
Dụ Kiến tính tình ôn hòa, ngoan ngoãn, ngay cả hôm nay uất ức thiệt thòi cũng sẽ không làm trái ý ông.
Hai bên của cái bàn làm việc lớn, hai nhóm người ngồi đối diện nhau.
Nhưng khi ông vừa dứt lời, văn phòng đồng thời vang lên hai giọng nói.
Sầm Thanh Nguyệt chân tay rã rời bỗng như được tiếp sức, cô ta khóc lóc lao tới cửa, gào lên: "Mẹ! Mẹ! Con ở đây!"
Dụ Kiến vốn tính tình tốt, nghe Sầm Bình Viễn nói vậy, cô cau mày.
Văn phòng ban lãnh đạo khối.
Cô rơi vào một vòng tay vững chắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ông Sầm à, nói chuyện phải có chừng mực. Dụ Kiến và Trì Liệt đều là học sinh ngoan của lớp tôi, ông nói lôi thôi là ám chỉ ai vậy? Thật ra, vấn đề cửa phòng thiết bị bị hỏng là lỗi của nhà trường, ông trách tôi cũng được vì tôi là giáo viên chủ nhiệm."
Rồi nhanh chóng quay sang Trì Liệt.
Khi Phương Thư Nghi gọi điện tới, Bùi Thù đang dí mặt vào tường rào nhà Trì Liệt: "Bạn học à! Tôi thực sự không phải kẻ lừa đảo! Chúng ta cũng gặp nhau vài lần rồi! Cho tôi xem đoạn code của cậu thôi! Tôi sẽ không đạo nhái gì đâu! Tôi đảm bảo! Hay thế này, cậu vào đội tôi luôn đi, chúng ta tham gia cuộc thi cùng nhau nhé!"
Bùi Thù ham tìm tài năng, vấp phải trắc trở vẫn không bỏ đi, cứ ôm cổng khóc lóc đến tối.
Cửa bị đá văng.
Sầm Bình Viễn ngẩng đầu, thấy Trì Liệt, mặt lại ông cau lại: "Kiến à, ba đã nói với con rồi, đừng gần gũi những kẻ lôi thôi..."
Đột nhiên hành lang vang lên tiếng bước chân ồn ào, lẫn với giọng nói cao vút của một người phụ nữ: "Thanh Nguyệt! Thanh Nguyệt!"
Và khuôn mặt Trì Liệt dần trở nên lạnh lẽo.
Sầm Thanh Nguyệt mất bình tĩnh đến thế, chắc chắn là Lâm Ninh Chi nói gì đó với cô ta. Dụ Kiến lười suy nghĩ chi tiết, hiện tại quan trọng nhất là thoát khỏi phòng thiết bị.
Sầm Bình Viễn nghĩ rất hay.
Dụ Kiến mặc thêm một chiếc áo khoác đồng phục mùa thu, kích cỡ dành cho nam sinh mặc nên trên người cô rộng thùng thình, gần như bọc kín cả người.
Cho đến khi chuông reo, anh ta mới thở dài một hơi.
"Kiến à."
Trì Liệt rút tay về, bình tĩnh nói: "Đừng bị cảm lạnh."
Trọng điểm ở chỗ nào không cần nói cũng rõ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.