Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 91

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91


Hai câu hỏi liên tiếp, đều không có lời đáp.

Nhưng lúc được đẩy ra thì không được tươm tất cho lắm. Đầu cô choáng váng, vẫn còn buồn ngủ, sau khi rút ống nội khí quản ra, khóe miệng cô có chút nước bọt.

Đây chỉ là một vấn đề nhỏ, có thể được giải quyết.

Chu Giác liếc nhìn trang phục của cô, một chiếc váy mỏng, tà váy bị gió thổi bay phấp phới trên bắp chân. Anh nói: “Vẫn chưa đến mùa hè đâu.”

“Lên xe đi.” Anh mở cửa xe cho cô, nhìn cô ngồi vào trong.

“Không cần anh lo.” Cô nói.

Nhưng cô không nói cho anh biết, thực ra cô có ba người bạn thân, đều là con gái, tạo thành một vòng tròn khép kín. Trên tường ảnh không có một tấm hình nào của con trai. Cánh cửa sổ vốn đóng chặt trong lòng anh bỗng hé ra một khe hở, để gió lùa vào.

Đàm Duy gật đầu, “Được ạ.” “Tốt.”

Nếu lý trí của anh không chiến thắng được tình cảm, nếu anh vẫn muốn cô, thì không nên có yêu cầu quá mức với cô, cũng không nên nói quá nhiều đạo lý với cô được.

Nhưng với tính cách của cô, chưa chắc cô đã muốn làm phiền người khác, rất có thể sẽ cảm thấy ngại ngùng. Cô luôn dễ ngại ngùng… Việc anh giúp cô, cô sẽ không xem là sự giúp đỡ, mà là một lời chỉ trích thôi.

Ban ngày ban mặt, cô rất tỉnh táo, không thể nào mang theo cảm xúc như tối qua được. Cô theo bản năng vẫn nói: “Không cần đâu ạ.” Cô không phải đứa trẻ không có năng lực hành vi, cũng không phải khó chịu đến

ba mẹ cô hoặc bạn thân, sao có thể là Chu Giác được.

Cô đóng cửa lại, cởi chiếc váy trên người, thay bộ đồ mặc ở nhà.

Đàm Duy cảm nhận được sự gian khổ mà ba mẹ cô vẫn thường hay nhắc đến. Trước đây cô được bao bọc trong vỏ bọc ngọt ngào, không biết đến khó khăn là gì, nhưng một khi thoát khỏi tiền tài và vật chất để quay về với chính cơ thể mình, với sự cô đơn, đau đớn… thì cô rất khó mà tìm

Vừa đi đến cổng khu chung cư, cô đã thấy Chu Giác đứng bên cạnh xe. Khung cảnh này khiến Đàm Duy có chút hoảng hốt, tình huống này đáng lẽ không nên xuất hiện vào lúc này.

Đàm Duy là một người cực kỳ có trật tự trong thói quen sinh hoạt, họ rất giống nhau. Trước đây khi cô đến nhà anh cũng không bao giờ để đồ đạc lung tung.

của những loại thuốc này, rồi hỏi cô: “Đổi thuốc mới chưa chắc sẽ khỏi ngay lập tức, em phải kiên nhẫn một chút, làm được không?”

“Em cứ để điện thoại bên cạnh, nhắm mắt lại trước đi, ngủ được bao lâu thì hay bấy lâu, trời sáng sẽ ổn thôi.”

“Không sao, chút thời gian này xem như anh tặng em.” Anh mở túi của cô, rút ra một tờ khăn ướt, lau mặt cho cô, tiện thể lau cả tay mình.

“Anh?” Anh có chút ngạc nhiên.

Lần này họ đến một bệnh viện khác, không phải bệnh viện lần trước.Lần trước Diệp Hiểu Hàng đã giới thiệu cho cô một bác sĩ đông y, kê đơn

Chu Giác đứng bên cạnh cô, lắng nghe cẩn thận rồi hỏi một câu: “Phải bỏ việc ăn khuya à?”

Cô chỉ là một người bình thường, không có cách nào giống như anh, tự kỷ luật đến mức có thể kiểm soát được mọi h*m m**n.

Em chỉ chảy chút nước bọt ở khóe miệng thôi, anh lau cả mặt em là có ý gì? Đồ dưỡng da không cần dùng tiền hay sao?

Hôm nay cô tạm thời xin nghỉ một ngày, đã báo trong nhóm chat với đồng nghiệp, dặn họ nếu gặp khách hàng khó xử lý thì qua tìm Chu Địch bên cạnh, những việc khác có thể gọi điện cho cô.

Sau đó cô nhập mật mã, vào nhà, rồi lấy cho anh một đôi dép lê mới.

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Lúc ra khỏi bệnh viện, cô nói: “Những lời anh nói em đều nhớ kỹ, em không phải người không biết điều.” Đây là câu trả lời cho câu hỏi lần trước của anh.

Đàm Duy rút khăn giấy lau nước mắt, hỏi anh: “Anh đang thương hại em sao?”

Điều đó không có gì sai, việc cô phòng bị như thế cũng là chuyện tốt.

“À.”

Khi còn yêu anh, chỉ cần không phải là lên giường, gần như lần nào cô cũng xuất hiện trước mặt anh trong trạng thái trang điểm kỹ càng, xinh

Tiểu Hàng đã dặn cô không nên sống chung với bất kỳ ai, phải cẩn thận. Cô rất đồng tình với điểm này.

Khi phải chịu đựng sự giày vò của bệnh mãn tính, cảm xúc là một vấn đề rất lớn. Sao có thể mong chờ một người đang suy sụp nói ra những lời dễ nghe được?

“Không có gì ạ.” Đàm Duy lại lắc đầu rồi đi vào.

Anh lại nhìn cô.

Buổi sáng, triệu chứng bệnh của Đàm Duy có phần thuyên giảm, nhưng cô cũng tỉnh lại rất sớm. Trong phòng rất khô, mặt cô ửng hồng, môi khô nứt nẻ.

Đàm Duy biết thời gian của anh rất nghiêm ngặt, nhưng những sắp xếp như vậy chắc là có lý do của nó, nên cô không từ chối. Lát nữa làm xong kiểm tra vẫn còn một chút thời gian, họ có thể nói chuyện rõ ràng với nhau.

Đàm Duy nhớ tối qua anh nói sẽ tìm người đi cùng cô, nhưng cô đã từ chối, ý của cô không phải là đổi thành anh đâu. Đương nhiên, cô cũng không gánh nổi việc anh vì cô mà hủy bỏ công việc.

Chỉ đơn thuần là phiền muộn, chán nản.

Y tá vỗ vỗ vào tay cô, thấy cô mở mắt ra thì cô ấy rời đi. Có người ở bên cạnh cô, dùng khăn giấy lau đi vệt nước bọt vương trên khóe miệng, rồi lại sờ sờ mặt cô, vuốt lại mái tóc rối cho cô.

Đàm Duy từ trong phòng ngủ bước ra, tóc đã được buộc thành một đuôi ngựa cao.

Đàm Duy có chút dở khóc dở cười, tại sao người đến thu dọn tàn cuộc cho cô lúc này không phải là Cố Văn hay Lý Đông Ca, mà lại là bạn trai cũ của cô.

Một lát sau thấy cô tỉnh táo hơn một chút, anh đỡ cô dậy, “Đi được không?”

“Người bình thường trước khi ngủ cũng không nên ăn nhiều, sẽ không tiêu hóa được. Bữa tối ăn no bảy phần là được rồi.” Bác sĩ dặn.

Anh rụt tay về.

Đương nhiên, mối tình đầu hay các mối quan hệ xã giao không phải là chuyện quan trọng nhất giữa họ.

Anh cầm túi và áo khoác của cô, “Báo cáo kết quả có rồi, đi thôi.” “À.”

Chương 91

Cô chỉ từng nói với anh rằng cô có một người bạn thân tên Diệp Hiểu Hàng nhưng anh điều tra mới biết được, cô còn có một mối tình đầu đã yêu nhiều năm, mối tình đó đã cùng cô lớn lên.

Vậy mà cô vẫn luôn trách anh vô tình.

Bác sĩ kê cho cô loại thuốc khác, lời dặn dò cũng không khác mấy, bảo cô ăn ít nhưng chia nhiều bữa, không được ăn quá no, và giữ tâm trạng vui vẻ.

Nếu ngày chia tay, người anh đối mặt là một cô gái đang nức nở, anh sẽ không thốt ra được một lời nào.

Sự quan tâm, quản thúc của anh đối với cô bây giờ, rốt cuộc là sao?

Cuộc sống của cô rất nghiêm túc, cũng rất phong phú.

Nếu không phải lần này quá nghiêm trọng, cô cũng sẽ không đến bệnh viện lần nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nếu… anh còn chút thời gian, có thể đến nhà em.” Cô dừng lại một chút, cảm thấy không ổn, lại nói: “Hoặc là ra ngoài cũng được.”

Cô chỉ là một cô gái trẻ thích yêu đương, muốn tìm người bầu bạn, nhưng lại không có cách nào gánh vác quá nhiều trách nhiệm mà thôi.

mức không thể cử động.

Đàm Duy cúp máy. Cô chỉ là có chút tự trách, tại sao cô không thể mạnh mẽ hơn? Công việc xuất sắc, thăng tiến một đường, không bị thể chất và cảm xúc gây phiền nhiễu. Lẽ nào cô kém cỏi hơn người khác sao?

Hai tờ khăn giấy không tìm được chỗ vứt, anh cứ nắm chặt trong tay.

Đàm Duy vào phòng, lại quay đầu liếc nhìn anh một cái. Anh dường như có chút không tự nhiên, không biết nơi này đối với anh có phải là quá nhỏ hay không. Anh cứ đứng mãi bên cạnh sofa, nhìn vào một nơi nào đó.

Cửa thang máy mở ra, cô đi ra trước, Chu Giác theo sau.

“Được ạ.” Đàm Duy cúi người xỏ lại giày, kiên cường đứng dậy. Cô phải nhanh chóng hồi phục.

Đàm Duy không trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi ngược lại: “Anh thì sao?”

“Được.” Không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy. Anh nói: “Anh tìm chỗ đậu xe đã.”

Nhưng suốt dọc đường đi cô cũng không tìm được cơ hội. Buổi trưa không kẹt xe, anh lái xe rất nhanh đưa cô về nhà, cũng không có ý định ở lại, chỉ nói: “Về nghỉ ngơi đi, lát nữa anh bảo người mang chút đồ ăn qua cho em, sẽ gọi điện cho em xuống lấy.”

Anh nhìn cô, cô cúi đầu đi rót nước. Sau đó anh đến gần cô, giơ tay lên định chạm vào cô, nhưng dường như lại không thích hợp.

Nội soi dạ dày cần gây mê toàn thân, cũng may là có người đi cùng cô, nếu không có “người nhà” thì cô đến thuốc mê cũng không được tiêm.

Cô khóc như vậy, chứng tỏ bên cạnh không có ai ở cùng. Anh có thể dặn dò Trần Cẩn sắp xếp một người đi cùng cô đến bệnh viện.

“Lát nữa em khám xong sẽ tự về nhà, anh đi trước đi.” Cô nghiêng người, vùi mặt vào khuỷu tay mình, không muốn đối mặt với anh nữa. “Xin lỗi, đã làm lãng phí thời gian của anh.”

Chuyện này thực sự quá siêu nhiên, cô có chút không biết phải làm sao, chỉ có thể ngây ngô gật đầu.

Chu Giác đưa áo khoác cho cô mặc vào, mắt anh đang xem dòng chữ trên hộp thuốc, không đáp lại lời cô mà chỉ nói cho cô biết liều lượng

Chu Giác cũng thấy cô, anh nói: “Anh đi cùng em.”

Cô có thể cảm nhận được anh cũng có một chút cẩn trọng, sợ chạm phải vùng cấm của đối phương, nhưng đáy lòng lại có chút gì đó không yên, một luồng cảm xúc sắp sửa trào dâng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bệnh cũng đã khám xong, họ nên tìm thời gian để nói chuyện. Trước nay cô đều không thích những mối quan hệ mập mờ, không rõ ràng, không thích phỏng đoán, cũng không thích cảm giác được mất.

Cô cố gắng tiêu hóa cảm xúc, tự nhủ với bản thân, dừng lại, có thể dừng lại được mà.

Dạo đó tâm trạng anh rất tệ, không trách cô được, càng không thể trách họ gặp nhau không đúng thời điểm, có phải anh đã dùng hết sự kiên nhẫn cho cô rồi không.

“Sao vậy?” Anh vỗ nhẹ vào tay cô.

được cách giải quyết.

Trong công việc, cô đã chịu đủ việc phải đoán lòng người rồi.

thuốc bắc. Hướng đi thì đúng, nhưng hiệu quả chậm, cô uống được một thời gian thì không muốn kiên trì nữa.

Cô thay quần áo xong thì đã 7 giờ, cô đi giày vào rồi đóng sầm cửa, vội vã xuống lầu. Lịch kiểm tra của cô không thể đến trễ, cô phải nhanh lên thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

------oOo------

Nhà cô không lớn, nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp.Mở cửa sổ ra, trong phòng thoang thoảng mùi hoa quế, rất trong lành.

“Được.”

Quá trình này đúng là rất nhanh, một mũi thuốc mê tiêm vào là cô thiếp đi. Đến bệnh viện khám bệnh không thể trang điểm, nhưng xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Đàm Duy vẫn cố gắng giữ cho mình trông tươm tất nhất có thể.

đẹp, gọn gàng, tinh tươm.

Cô uống một chút nước rồi đi tắm rửa.

Đàm Duy cảm thấy lời này của anh dường như có ẩn ý, giống như muốn chứng minh rằng, việc cô trước đây đêm nào cũng đòi ăn khuya là sai lầm, còn việc anh can thiệp mới là đúng đắn. Anh là vì tốt cho cô, còn cô thì chỉ biết gây sự vô cớ và trẻ con thôi.

Phía sau sofa là cả một bức tường ảnh, được làm bằng chất liệu acrylic, có đến mấy chục, cả trăm bức ảnh. Anh xem qua từng tấm một. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đầu dây bên kia chỉ có sự im lặng. Cô đã coi lòng tốt của anh như lòng lang dạ sói, đã trút giận lên anh. Anh không cúp máy, một lúc lâu sau mới hỏi lại cô: “Vẫn còn đau lắm à?”

Đàm Duy mím môi không nói, thầm nghĩ khoang miệng ai mà chẳng có nhiều nước bọt, chuyện này rất bình thường.

“Sao vậy?” Anh rất hài lòng với sự ngoan ngoãn vừa rồi của cô, nhưng lại khó hiểu trước vẻ mặt chống đối này.

Chỉ có một chiếc khăn tắm vắt trên sofa do cô tiện tay vứt lúc sáng vội ra khỏi nhà thôi. Cô vội vàng thu lại, nói với anh: “Anh ngồi trước đi, em vào thay đồ đã.”

Chu Giác úp điện thoại xuống mặt bàn, nhưng tay anh vẫn đè lên đó rất lâu không rời, giống như đang che lại một vết thương, hễ buông ra là sẽ đổ máu.

Anh bình tâm lại, mở máy tính xử lý xong một vài việc trước mắt, rồi kiểm tra lại lịch trình ngày mai.

Cô đương nhiên không sợ, chỉ cảm thấy họ không nên ở trong mối quan hệ này. Người đợi cô bên ngoài sau khi thuốc mê tan đi, đáng lẽ phải là

Dù người vẫn còn hơi lâng lâng, nhưng cô ngửi được mùi hương trên cổ tay áo anh, tay anh cũng rất ấm.

Đàm Duy cảm thấy chuyện này thực sự đã vượt qua một giới hạn nào đó, càng không phải là điều đồng nghiệp nên làm cho nhau. Cô chau mày.

Bị chia tay lâu như vậy, giờ lại để anh thấy bộ dạng thảm hại này. Ai sống tốt ai sống không tốt, ai hơn ai kém, vừa nhìn đã rõ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi cô đi vào, cô đưa túi xách và điện thoại cho người bên cạnh. Chu Giác nhận lấy, nhìn cô: “Đừng sợ, nhanh thôi là xong mà.”

“Gì ạ?”

Nhưng thực ra cô không ngại anh đến nhà mình, dù sao thì bộ dạng sau khi gây mê, chảy cả nước miếng cũng đã bị anh thấy, cũng chẳng còn hình tượng hoàn mỹ nào để mà nói nữa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91