Chim Trong Lồng - Kỷ Anh
Kỷ Anh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18
Vậy thì. Khương Nhu nghĩ, lúc này đây, Lý Hoài Chu đang nghĩ gì?
Không biết đang nghĩ gì, Lý Hoài Chu cụp mắt, im lặng một lúc lâu rồi chợt hỏi: “Lúc quàng khăn, cô lại gần tôi có còn thấy sợ không?”
Cô bước lên, mang theo một luồng hơi mát.
Mỗi lần tới cửa hàng tiện lợi, cô đều đặt thẳng mấy túi to nhỏ lên quầy thu ngân, tránh mọi tiếp xúc cơ thể, cùng lắm chỉ nói một câu “cảm ơn” sau khi thanh toán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Nhu rất hài lòng, chẳng ngại để nó tiếp tục.
Khương Nhu lùi vài bước: “Khăn phải đeo thế này, nhớ nhé.”
Lý Hoài Chu không nói, đưa mắt lướt qua một vòng khăn trước mặt.
Anh ta nói không nhiều nhưng đủ êm ái, Khương Nhu chợt hiểu ra anh ta đang định giúp cô.
Với tư cách một kẻ sát nhân, trong đầu anh ta liệu đang dựng nên một câu chuyện về thuần dưỡng, lệ thuộc và khuất phục?
Cô nâng tay phải, cách qua lớp tay áo, cẩn thận nắm lấy các ngón tay của Lý Hoài Chu.
Cô ngẩng mặt, đồng tử hắt bóng đèn neon xoay vần, sáng rỡ lạ thường.
Khoảng cách này hơi quá gần, hơi ấm hai người quyện vào nhau, sợi len xám lướt qua yết hầu, Lý Hoài Chu nín thở.
Cô đưa tiếp chiếc màu xám.
Ánh mắt chạm nhau, Khương Nhu bỗng áp lại: “Đợi đã, anh đừng động.”
Chiếc khăn vừa được quàng lại ôm gọn lấy cổ, dưới lớp vải, làn da vẫn hầm hập nóng.
“Anh thích cái nào hơn? Hay xem thêm nữa không?”
Hãy càng xem thường cô hơn đi, càng quen với sự yếu mềm của cô đi.
Còn nếu là một trường hợp tệ hơn…
Thanh toán xong, Khương Nhu làm bộ nghiêm: “Dù gì cũng là tấm lòng của tôi, anh đừng để nó nằm xó tủ bám bụi đấy.”
Lý Hoài Chu nói: “Muốn vượt qua chướng ngại tâm lý, cô còn phải làm gì nữa?”
“Chưa.”
Cô moi ký ức nặng nề ra khỏi đáy lòng, nói rất khó nhọc, người nghe ắt cũng cảm nổi bi thương trong đó mà sinh thương cảm.
Lý Hoài Chu cúi đầu, mắt sâu như hồ, cuộn lấy cái bóng của Khương Nhu.
Cuối cùng anh ta chọn chiếc màu xám.
Lý Hoài Chu nhận lấy từ tay cô.
Khương Nhu đứng im tại chỗ như bị khựng lại.
…
Lần này, cô không vì khoảng cách quá gần mà run rẩy nữa.
Khương Nhu lặng lẽ ngắm anh ta.
Cổ tay Lý Hoài Chu hạ xuống đôi chút, dừng lại ở một khoảng cách an toàn vừa đủ.
Một cử chỉ thân thiện, không mang hàm ý trêu ghẹo.
Lý Hoài Chu khựng lại: “Mua cho tôi?”
Ngón trỏ cô khẽ run, nhưng không buông.
Giây tiếp theo, Khương Nhu thấy một bàn tay thon dài, trắng nhạt.
“Xong rồi.”
Anh ta hỏi: “Chưa từng làm vậy với người khác à?”
“Ừ.”
Trước dãy giá trưng bày, treo kín các kiểu khăn quàng.
Như vậy tránh được tiếp xúc trực tiếp, loại trừ mọi khả năng mạo phạm.
Chỉ còn thiếu bước cuối cùng, bước then chốt nhất.
“Khó nói lắm.”
Khương Nhu giũ chiếc màu đen: “Anh muốn thử không?”
Khương Nhu nói: “Anh chọn đi, thích cái nào?”
Khương Nhu vòng quanh anh ta nửa vòng, thẳng thắn nhận xét: “Chiếc này ổn đấy. Đổi cái kia thử so xem?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ống tay áo anh ta vương vài hạt tuyết chưa tan, sờ vào lại phảng phất hơi ấm, Khương Nhu hiểu đó là nhiệt độ cơ thể anh ta còn lưu trên sợi vải.
Khương Nhu đưa Lý Hoài Chu rời quán cà phê, đích đến là cửa hàng bách hóa cách đó không xa.
Bước vào bách hóa, luồng khí ấm áp xua sạch giá lạnh. Cô ra hiệu cho anh ta theo sát: “Đi, lên tầng hai.”
Ý anh ta là chứng sợ tiếp xúc gần với đàn ông của cô.
Động tác quàng khăn của anh ta hơi vụng về, lớp vải đen tuyền phủ lên cổ áo phao, bất ngờ làm dịu đi vẻ u ám quen thuộc, bật lên nét sắc lạnh rắn rỏi.
Từng chút một, Khương Nhu khép lòng bàn tay lại, như mọi người bình thường vẫn làm, lịch sự, đúng mực, bắt tay với Lý Hoài Chu.
Đã muộn, hai người sóng vai đi về ga tàu điện ngầm.
Khương Nhu nghĩ một chốc: “Có lẽ vì anh không khiến tôi có cảm giác lãnh địa bị xâm phạm.”
Nói xong cô mới nhận ra, mình và Lý Hoài Chu gần như vai kề vai từ lúc nào, chẳng rõ từ bao giờ, anh ta đã chắn cho Khương Nhu phần lớn dòng người.
Bắt chước xong, ngay cả cô cũng không nhịn được cười: “Ngộp thật đúng không? Anh thì khác. Anh rất yên tĩnh, mỗi lần đều nghe tôi nói hết, đáp lại vừa phải. Anh không lên mặt dạy dỗ, lại hiểu được ý tôi, ở bên anh là vùng an toàn của tôi.”
Ngũ quan anh ta thanh tú, chỉ tiếc quá gầy, góc cạnh lộ rõ, thoạt nhìn, đường nét sắc như lưỡi dao, khiến người ta ngại đến gần.
Lý Hoài Chu quàng khăn hơi lỏng tay, Khương Nhu nắm lấy mép khăn, từng vòng tháo ra rồi kiên nhẫn quàng lại cho anh ta.
“Cái nào cũng được.”
Sự mơ hồ ấm áp đang lên men. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Nhu khẽ cười: “Tôi nói rồi, anh là người đặc biệt.”
Khăn xám bạc quấn lên, đường xương hàm vốn căng chặt của Lý Hoài Chu bỗng mềm lại, tông xám dịu trung hòa màu da, trông không còn quá lạnh lẽo.
Khương Nhu định nói rồi lại nuốt xuống, do dự một lúc mới thú thật: “Tôi ít thấy anh quàng khăn. Mùa đông lạnh thế này, tôi nghĩ hay là mua cho anh một chiếc. Cửa hàng này nổi tiếng lắm, tôi có ghé dò trước, đã chấm mấy chiếc, nhưng lại sợ màu không hợp, nên dứt khoát dẫn anh tới thử luôn.”
Khi chọn, Khương Nhu dựa theo phong cách ấy của anh ta: đơn giản, mộc mạc, không màu mè, chỉ cần vừa mắt và dễ chịu là được.
Lý Hoài Chu hiểu ra: “Tiến dần từng bước… như bây giờ của chúng ta?”
Có lẽ đoán được cô còn chần chừ, Lý Hoài Chu rút bàn tay vào trong ống tay áo, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế vươn tay.
Khương Nhu đã nghĩ ra cách điều tra Lý Hoài Chu đến nơi đến chốn rồi.
Một kịch bản không tệ.
“Gì cơ?”
“Thấy chưa.”
Chương 18
Tầng hai chuyên đồ nam. Khương Nhu đảo mắt nhìn quanh, rồi rẽ về phía bên phải.
Lý Hoài Chu gật nhẹ, ngón cái khẽ miết lên đầu khăn mềm mịn: “Ừ.”
Cô hạ giọng, hơi tiếc nuối: “Ban đầu định cho anh một bất ngờ cơ.”
“Hửm?”
Khương Nhu giải thích: “Khi đã xây được kết nối với một người nào đó, thì có thể rút ngắn khoảng cách, thử tiếp xúc bộ nhiều hơn.”
Lý Hoài Chu bỗng hỏi bâng quơ: “Bác sĩ tâm lý bảo cô sao? Là nên giao tiếp với đàn ông nhiều hơn à?”
Cô đưa ánh nhìn thân thiện sang, lúc này mới nhận ra Lý Hoài Chu cũng đang nhìn mình.
Bạo lực gia đình là chuyện cả đời cô không muốn nhớ lại, lấy nó làm “mồi”, từng chữ một kể cho Lý Hoài Chu nghe, nỗi đau của Khương Nhu là có thật, sự căm hận dành cho dượng, lòng xót thương dành cho dì, hết thảy đều không giả.
Lý Hoài Chu: “Vậy bước tiếp theo?”
“Tôi…”
“Cảm ơn gì chứ?”
Khương Nhu khẽ hít một hơi.
Câu hỏi khiến bước chân Khương Nhu khựng lại.
Lý Hoài Chu nhìn khoảng cách hai người vô thức rút ngắn: “Khác chỗ nào?”
Khi nói, cô không ngẩng đầu, lờ mờ, cô nghe bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ gần như không nghe thấy.
Chín giờ tối, khu thương mại sáng rực, dãy đèn neon chớp tắt liên hồi như một chuỗi sao treo lơ lửng giữa không trung.
“Bây giờ coi như đã ‘thiết lập kết nối’ rồi chứ?”
“Nó rất hợp với anh.”
Khương Nhu khép tay, nắm lại rồi buông ra, nhớ lại cảm giác khi nãy: “Nói đúng ra, tôi không sợ anh. Chỉ là… nói sao nhỉ, chưa quen lắm.”
Khương Nhu nhấc hai chiếc, một đen, một xám, giơ cho anh ta xem: “Đây là hai cái tôi ưng, anh thấy sao?”
Đêm mới bắt đầu, người qua kẻ lại không dứt. Theo thói quen, Khương Nhu né dòng người, men theo bóng cây ven đường, thấy một chàng trai lạ đi ngược chiều, cô khẽ nép lại phía Lý Hoài Chu.
Trong mắt cô ngân lên nụ cười biết ơn: “Để tôi nghĩ xem nào. Bác sĩ tâm lý bảo tôi hãy nói chuyện với nam giới nhiều hơn, đến khi thân rồi, có thể rút ngắn khoảng cách, thử vài tiếp xúc thông thường, như bắt tay, mấy phép tắc xã giao ấy.”
Lý Hoài Chu không giỏi đối mặt những tình huống thế này, giọng khản lại: “Cảm ơn cô.”
“Có chút, nhưng tốt hơn trước nhiều rồi.”
Cô đúng là tỏ ra rất rành rẽ.
Nếu Lý Hoài Chu chỉ là một công dân trong sạch vô tội, thực sự coi cô là bạn, có lẽ sẽ vì cô từng bước bước khỏi bóng tối mà thấy an ủi phần nào.
Lý Hoài Chu liếc sang, đáy mắt đen kịt như thấm mực.
Phố xá ồn ã, người đến kẻ đi, chỉ có hai người họ nhìn nhau không rời.
Gió lạnh thốc từ hướng ga tàu điện ngầm tới, Khương Nhu rút nửa dưới gương mặt vào khăn quàng: “Anh còn nhớ không? Trước khi quen anh, dù đứng đối diện tính tiền, tôi cũng tuyệt đối không chủ động đưa đồ tận tay, để lỡ mà chạm phải ngón tay anh.”
“Cũng coi là vậy.”
“Mấu chốt là tiến dần từng bước. Đầu tiên phải ở trong những bối cảnh ít đe dọa, cùng ở chung với mấy bạn nam thân thiện, dần dần thả lỏng, rồi từ từ thích nghi.”
Lý Hoài Chu đi cạnh cô, giọng dửng dưng: “Cô hay tới đây à?”
Cô đáp khẽ: “Nói chuyện còn chẳng được mấy câu, sao tôi có thể đối xử tốt với họ đến vậy.”
Sợi dây cương trong mắt Lý Hoài Chu dùng để khóa cô, biết đâu một ngày kia, sẽ hóa thành giàn treo cổ cắt đứt mạng anh ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Hoài Chu khẽ “ừ”.
Khương Nhu mỉm cười: “Thế nên hôm sau tôi lại lấy can đảm chào anh lần nữa, nói cũng lạ, trước đây tôi gặp bao nhiêu người, câu chưa hợp đã thấy thừa, chỉ mình anh là khác họ.”
Khương Nhu ngẩng giọng, bắt chước điệu bộ của họ: “Một phần khác thì thấy tôi đáng thương, bày ra cái gọi là ‘khí khái đàn ông’ trước mặt tôi: ‘Trời ơi, cô có bóng ma tâm lý à? Đừng sợ, tôi bảo vệ cô, cô cứ đứng sau lưng tôi là được.'”
Anh ta hỏi: “Muốn thử không? Bắt tay.”
“Rất nhiều người tôi gặp luôn thích chỉ trỏ, nhét suy nghĩ của họ lên người tôi. Có người thấy tôi làm quá: ‘Chẳng phải chỉ nói chuyện với người lạ thôi à? Có gì khó? Tôi thấy tinh thần cô yếu đuối quá, nên thế này thế kia…'”
Bàn tay ấy lơ lửng giữa hai người, dưới ánh đèn đường, cô nhìn rõ độ cong thư thái của từng ngón tay, và một vết bỏng cũ mờ ở kẽ giữa ngón cái với ngón trỏ.
Giống như cách Lý Hoài Chu bắt từng con chim, nhốt vào lồng, bẻ gãy cánh, nhổ sạch lông, biến chúng thành vật sở hữu của mình.
Đoán anh ta lại sắp từ chối, cô liền cắt ngang thật nhanh: “Nhận đi, coi như quà cảm ơn vì anh đã giúp tôi nhiều lần. Không thì tôi thấy áy náy vì cứ hưởng của anh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“…Cảm ơn anh.”
Theo quan sát của cô, Lý Hoài Chu không thích phô trương, quần áo anh ta chủ yếu là đen với xám, toàn mẫu cơ bản ít chi tiết, như cố ý xóa mờ sự hiện diện.
“Cửa hàng này thiên về độ thoải mái, chất tốt mà còn ấm.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.