Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86
Saukhicácbạncùnglớpkhángnghịkhôngngớt,ChuTuânmớitừbỏquyết định này.
Tới một môi trường lạ lẫm, rất nhiều người bận rộn làm quen, trao đổi ríu rít.
Áokhoácbóngchàyrộngthùngthìnhmàuhồngphấn,bêndướilàquầnjeanbó sát tôn lên đôi chân thẳng tắp tinh tế của cô.
SaukhiChu Tuânxửlý xongmột loạtviệcthì bắtđầudạy tiếtđầu tiên.
ThẩmDựcđeotúimộtbênvai,quầndàimàuxám,đúnglàngườicaochândài, dáng người cũng rất nổi bật.
Đêmquađổmộttrậnmưathu,toànbộvườntrườngđềuđượcnướcmưagột rửa, cây cỏ xanh tươi bộc phát ra sức sống mới.
LầnđầutiêncùngvềnhàvớiThẩmDực,dọcđườngđichỉcóThẩmDựcvàchú tài xế thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, còn lại là sự im lặng.
Cô không phải học sinh nội trú, sau khi xuống xe tài xế đã lái xe đi.
LạithấyKhươngDưDạngkhôngnhúcnhích,ánhmắtanhhơitrầmxuống,lãnh đạm liếc qua: “Lên xe.”
Trướckiakhôngnhận ralàbởi vìanhchưatừng cườitrướcmặt cô.
Côkhôngquenthuộclắmvớiđườngxáxungquanh,buổisángtớilàmquen đường xá nhưng lại quên gần hết rồi.
ÔngấydạytiếngAnhdướihìnhthứcPPT,âmthanhvàtốcđộchiếucũng nhanh hơn nhiều so với cô trước kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
KhươngDưDạnglénliếcnhìncặpsáchcủaanh,hoàntoànkhônggiốngvới cặp sách của một học sinh lớp 12, nhẹ hều, chắc chẳng có được mấy quyển sách.
Chương 86
Hômnaylàngàykhaigiảng,tấtcảnhữngngườinàyđềulàphụhuynhđưacon cái đến, có phụ huynh còn xách theo cả túi lớn túi nhỏ.
Cô lấy hết can đảm thận trọng nói: “Anh Thẩm Dực, anh để…”
Conngươianhđennhánh,sốngmũicaothẳng,xươngquaihàmsắcsảomang theo chút khí chất hoang dại của tuổi trẻ.
Vậy là nơi đây chỉ còn hai người bọn họ vẫn đang chờ.
“Đượcrồi,cácemtrậttựnào.”ChuTuầnbảonamsinhtronglớpđilấytàiliệu học tập rồi phát xuống, sau đó nhấn mạnh kỷ luật và quy chế của trường học. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dưới bục giảng cười ầm lên.
KhươngDưDạngcốgắnglàmmộtngườivôhìnhtrongnhà,trướckhiđimới lên tiếng: “Cháu ăn no rồi, tạm biệt cô chú.”
Saulưngcôđãkhôngcònai,nhấtđịnhphảicốgắnghơnđểkhôngphụsựkỳ vọng của mẹ và mục tiêu của bản thân.
Sắpxếpchỗngồixong,ChuTuânbịthầychủnhiệmkhoagọiđi,lớphọclạiồn ào.
ThẩmDựccứvậyđiquatrướcmặtcô,nhưthểkhôngnhìnthấymàtùytiện đáp: “Tàm tạm.”
Namsinhkiachậcmộttiếng,vẻmặtkhôngtin:“Anhđượcxemlàtàmtạm,vậy tụi em tan nát rồi.”
Mộtđámhọcsinhđangbàntánbỗngyênlặngnhưtờ,cảmnhậnđượccảmgiác bị bẽ mặt.
LâmBìnhChivàThẩmHáchLiêncũngxuốngdùngbữa,chỉkhôngthấybóng dáng Thẩm Dực.
SongKhươngDưDạngđãquenkiêncường,cũngsẽkhônghốihậnkhikhác biệt, thậm chí thẳng thắn từ bỏ con người trong quá khứ.
LâmBìnhChingừngcười:“Vậythìthôi,nămnaynóđãlớp12rồi,họchành quan trọng, cũng nên đi sớm một chút.”
Tóc đen như mực rũ xuống vai, con ngươi cũng đen nhánh.
KhươngDưDạngđáhònđánhỏbênđường,côđơnlẻbóngtrongdòngngười ngày càng thưa thớt.
“Vậy cậu thi tuyển sinh được bao nhiêu điểm?”
“Chuyển trường? Vậy trước kia cậu đi học ở thành phố khác à.”
Càngquáđánghơnlà,tổngđiểmcủaanhvượtngườithứhaigầnbamươiđiểm, điểm của mỗi môn đều rất đẹp.
“Chắc là vật lý, nếu không sao tóc lại biến thành như vậy?”
KhươngDưDạngđượcsắpxếpngồiởhàngthứhaitổgiữa,chỗngồihướngvề phía trước, mà bạn cùng bàn của cô là một nam sinh da ngăm đen, thoạt nhìn hiền lành tốt bụng.
Lâm Bình Chi gật đầu nhìn theo chiếc xe dần xa.
“…”
Vẻmặtanhlạnhnhạt,khôngmuốntiếplờilắm,nghevậychỉnhướnmi:“Ởđây không có ai khác, không cần phải ngoan như vậy.”
Rấtnhanhtàixếtrongnhàđãtới,ThẩmDựcnémcặpraghếsaurồimởcửaghế phụ ra.
Côghinhớxong,khôngngờchenvàothìdễmàchenralạikhó.KhươngDư Dạng khẽ thở dài trong lòng, quay lại đi qua bên cạnh, đi tới trước một bảng biểu khác.
Đột nhiên giọng nam sinh kia cao vút lên: “Mẹ nó, là C thật à, em ngu luôn rồi.”
Nhà họ Thẩm quên sai người tới đón cô rồi chăng?
Ông ấy dạy tiếng Anh nên thích làm những chuyện lòe loẹt này.
“Hỏi gì vậy chứ, cũng không cùng đề thi với chúng ta.”
Trongthếgiớinhiềungườitàigiỏinhưvậy,côquábìnhthường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khôngbaolâusau,tàixếdừngxetrướccổngtrườngchuyêntrựcthuộcđạihọc, người chật như nêm cối.
Trườngchuyêntrựcthuộcđạihọcyêucầusốđiểmrấtcao,lạinghenóinhững học sinh đến đây không giàu cũng sang, Khương Dư Dạng cũng thực sự thấy được rất nhiều nhãn hiệu xe không biết tên.
KhươngDưDạngcầmmuôimúccháo,chỉmuốnvùimặtvàotrongchéncháo. Thẩm Hách Liên nói một câu, cô gật đầu một cái, tỏ vẻ đã biết.
Thấyvậy,namsinhthứcthờivẫytayvớianh:“Được,vậyemvềtrước.”
Ngườiđirồi,LâmBìnhChingậpngừngnói:“Saotínhtìnhđứanhỏnàylại hướng nội như vậy chứ?”
Sự nghi ngờ lẩn quẩn trong đầu cô.
KhươngDưDạngdựđịnhngàymaikhigiảilaophảiđimuamấybộđềluyện tập, tranh thủ thầy giảng tới đâu thì cô làm đề tới đó.
“Tớ…” Khương Dư Dạng: “Tớ chuyển trường tới.”
Cũngvàochínhlúcnày,KhươngDưDạngmớipháthiện,lúcanhcườilênsẽcó chút cảm giác bướng bỉnh, cặp mắt đào hoa nhếch lên cực kỳ mê hoặc lòng người.
PhíasauKhươngDưDạnglàhainữsinh,mộtngườitrongđótựnhiênvỗvai cô: “Cấp hai cậu học trường gì thế?”
Nếu đợi thêm chút nữa thì trời sẽ tối mất.
Sau khi rửa mặt xong cô mới từ lầu hai đi xuống phòng khách dưới lầu.
Một gương mặt mộc mạc, ngây thơ mà không tẻ nhạt.
BìnhthườngđápáncủaThẩmDựcchínhlàđápánmẫu,mọingườithixongso sơ đề với anh thì trong lòng đã có tính toán rồi.
Lớp 10a2, Khương Dư Dạng.
Cô không quen biết ai, ngồi một góc lại trở thành sự bảo vệ tốt nhất.
Côchưaquenvớicuộcsốngnơiđây,khôngthểnóikhôngcăngthẳngnhưng bây giờ có căng thẳng cũng chỉ có thể một mình đối mặt.
ChuTuânquansáttìnhhìnhchỗngồitronglớp,làngàyđầutiênnêntrướcmắt học sinh vẫn chưa tới đủ, vì vậy ngồi rất loạn.
Chủ nhiệm lớp đã gần năm mươi tuổi, tóc kiểu địa trung hải, da đầu bóng lưỡng,đeomộtcáikínhđen,nóichuyệnđậmchấtThủđô:“Chàocảlớp,tôihọ Chu, về sau là chủ nhiệm lớp của mọi người.”
Nam sinh chuẩn bị lên xe buýt quay đầu lại hỏi anh: “Buổi tối anh về kiểu gì?”
Thờigiankhôngcònsớm,KhươngDưDạngvẫnnhớnhiệmvụngàyhômnay, nói với cô giúp việc một tiếng rồi đi lên lầu.
Bạn học xung quanh bàn tán xôn xao.
“Đúng rồi, câu hỏi cuối cùng của môn toán chọn đáp án nào?”
Côđiquabảo: “Trongphòngkhông cóai,cóthể đãđihọc rồi.”
NếuanhtanhớkhônglầmthìquanhệcủaThẩmDựcvớingườinhàkhông được tốt lắm.
ChuTuâncầm lytràấm lênlàmấm giọng:“Quênnói, tôidạytiếng anh.”
Nếu đã tới Thủ đô, vậy toàn bộ những thứ này chính là khởi đầu mới.
LâmBìnhChiđặtđũaxuốngcầmkhănlaumiệng,ánhmắtsắcbénliếcnhìncô bằng nửa con mắt: “Không thì để Thẩm Dực đưa cháu đến trường đi, thằng bé cũng quen trường rồi.”
Chờtớibuổichiềutanhọc,KhươngDưDạngđợiởcổngđãlâucũngkhông thấy chiếc xe quen thuộc lúc sáng tới đón mình.
Phảiđợimấyhômnữatrườngchuyêntrựcthuộcđạihọcmớilấysốđocủabọn họ rồi phát đồng phục nên hôm nay cô mặc bộ quần áo mà Lâm Bình Chi đã mua trong cuộc mua sắm tháng trước.
Khương Dư Dạng kéo ghế ra ngồi xuống đối diện hai người.
Thiếunữmặcbộđồngủhìnhcongấu,lộracổtaycổchântrắngnõnnhưgốm sứ.
Vào tháng chín, những cơn mưa thu tí tách trong Thủ đô.
Loại khác biệt này đã hoàn toàn dấy lên ý chí chiến đấu của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
KhươngDưDạngnghethấytiếngchuôngđồnghồbáothứcnênthứcdậy,cô không có thói quen nằm ỳ, trước kia ở thị trấn Tô cũng vậy.
Vừaliếcmắtđãthấy,khối12cómườihailớp,ThẩmDựcxếphạngđầutiên.
Đãhơnmườigiờ,côtắmrửaxongvẫnkhôngquenđượcvớikhíhậumùathu hanh khô của Thủ đô, luôn có cảm giác uống nước không hết khát.
Chođếnkhibóngtốibaotrùm,tronghơithởcôtrànngậpmùitươimátcủatuổi trẻ và đôi chút trầm hương.
Lúc này Thẩm Hách Liên mới lên tiếng dặn dò: “Đợi lát nữa tài xế đến chở cháuđihọc,saukhicháutớinơithìđixembảngphânchialớp,làmquenvới các bạn cùng lớp.”
Sau đó ông ấy mở sổ điểm danh ra: “Trước tiên tôi sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người đã, tạm thời không đổi nữa. Sau bài kiểm tra giữa kỳ, tôi sẽ dựa theo thànhtíchcủamọingườisắpxếplạichỗngồi,đươngnhiênnếucóbấtkỳvấn đề gì về chỗ ngồi thì có thể tìm thầy giáo nói riêng.”
ĐếnlượtKhươngDưDạnglênbục,màngiớithiệucủacôrấtkhácbiệt,ngaycả yêu cầu nói sở thích cũng kém hơn người khác rất nhiều.
ThẩmHáchLiênlơđễnhnói:“Hướngnộicũngtốt,khôngkhóquảnlàđược. Nếumàđụngphảikỳphảnnghịchcủatuổitrẻ,rồilạibấthòavớithằngnhóc Thẩm Dực kia, trong nhà lại chẳng loạn hết cả lên.”
Cômởtàiliệumớiraxem,viếttênmìnhlêntrên,sauđósắpxếptàiliệuvào trong ngăn kéo.
ThẩmHáchLiênnhìnkhắpbốnphía,bấtmãnnói:“ThằngnhócThẩmDựcđâu rồi? Vẫn chưa dậy à?”
Côngượngngùngkhôngthôi,thếnhưngítnhấttâmtrạngđãmạnhmẽhơnlúc nghe tiếng cười vang.
Nhưvậymàcũngđứngđầukỳthilênlớp,nămđóchắcngườiđứngthứhaihận đến nghiến răng ken két nhỉ?
TimKhươngDưDạngđậpthình thịch,khônghiểuýcủaThẩm Dực.
“Có chút việc.” Thẩm Dực nói tránh đi, không muốn nói nhiều.
Bêncạnhlàmộtcậucontraidángvẻlưumanhsóngvaivớianh:“AnhThẩm, nay kiểm tra thế nào?”
Đúngrồi,hômnaykhôngchỉlàngàynhậphọccủahọcsinhmớimàcònlà ngày kiểm tra tháng chín của tất cả các trường cấp ba trong Thủ đô.
Nóixong,rõràngtháiđộcủahaingườiđãnhạtđinhiều.Bởivìvớithânphận như Khương Dư Dạng chính là học sinh không chính thức.
MờitrờichiềungảvềTây,cônhìnthấyhaicáibóngcáchđókhôngxa,ởgiữa như cách một dải ngân hà.
Cô cũng rất đói, ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm.
Thựcranhữngđềmụcnàycũngkhôngkhó,cônắmbắtrấtnhanh,chỉlàmuốn tạo ra thành tích tốt trong bài kiểm tra giữa kỳ sau này nên phải cố gắng một chút.
Trình độ của trường chuyên trực thuộc đại học không thể xem thường, trong mộtđámhọcsinhgiỏi,ThẩmDựckhôngchỉcóthànhtíchnổibật,hơnnữacòn là kiểu treo người ta lên mà đánh, muốn người khác không chú ý đến cũng khó.
“Cậu đoán xem ông ấy dạy môn gì?”
“Ồ.” Cô chạy qua vài bước rồi ngồi vào.
SaukhiChuTuântrởvềthìthúcgiụccácbạncùnglớptựgiớithiệu,tốtnhất nên dùng tiếng Anh.
Rất nhiều người đã học cùng trường cấp hai, còn được xếp vào cùng một lớp cấpba,vừamớitròchuyệnđãrấtsôinổi,chỉtiếckhôngthểnóihếtmọithứtích lũy trong kỳ nghỉ hè ra.
Nếuthựcsựkhôngđượcnữathìđếntrạmxebuýtvậy,đếnlúcđóhỏitàixếxem phải đi như thế nào.
ChuTuânsắpxếplạigiúpcô:“BạnhọcKhươngđếntừkhuvựcGiangNam, lầnđầutiênđếnBắcKinh,mọingườilàbạnhọcthìnêngiúpđỡemấynhiều hơn.”
Yết hầu Thẩm Dực nhấp nhô: “Tôi chọn C.”
Khôngmuốnbịchenlấn,côloạngchoạngtiếnvềhàngghếđầurồidừnglại trước tấm bảng, đảo mắt từ trên xuống dưới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thực sự rất đẹp.
Thẩm Dực trêu chọc nói: “Không tồi nha, ăn may rồi.”
Khương Dư Dạng bị lạnh nhạt nên cũng quay lên không nói nữa.
VốndĩKhươngDưDạngởmãihàngsau,muốnnhónlênnhìnkếtquảxếplớp của mình.
Đợi tới đông đủ rồi, ông ấy mới nhìn thấy một chỗ ngồi rất không hợp lý, vậy màlạisắpngaybêncạnhmáylạnh,màbêncạnhbụcgiảngcòncómộtcáibàn đơn.
Điquađàiphunnướctrướccổngtrường,vàotrongthêmvàibướclàcóthểthấy được không ít phụ huynh đang vây quanh nhìn một cái bảng biểu.
Nghexongmàntựgiớithiệucủacảlớp,KhươngDưDạngcảmnhậnđượcsự tư ti chôn sâu nơi đáy lòng.
Giọng điệu lười biếng mà kiêu ngạo.
Mộttiếtnày,mặcdùcôđãtậptrungmộttrămhaimươiphầntrămnhưnghiệu quả vẫn quá bé nhỏ.
Trongphòngkháchkhông cóấmnước, trongbìnhnướccũng hếtnướcấm rồi.
Khương Dư dạng lùi lại, đeo cặp sách đi tìm lớp của mình.
Cô cúi gằm mặt xuống, hai tay bất an níu lấy quai cặp sách.
Côgiúpviệcđãchuẩnbịxongbữasáng,cócháokêbíđỏ,bánhcuốnvà sandwich.
Saukhivềnhà,côgiúpviệcnấumộtbữatiệclớnphongphú,bảolàmuốnđãi Thẩm Dực sau một ngày kiểm tra cực khổ.
Anh ngước cằm lên, nói: “Người nhà tôi tới đón.”
Đólàmộttờbảngbiểuvinhdựmàuđỏ,trênđólàbảngxếphạngkhốitựnhiên và xã hội của khối 12.
ỞthịtrấnTô,từnhỏtớilớnthànhtíchcủaKhươngDưDạngluônđứngđầu,là học sinh chăm chỉ trong lòng các thầy cô. Thế nhưng trong mắt Chu Tuân, có thể cô chỉ là học sinh tỉnh lẻ chưa quen với Thủ đô.
Cảđêm,lácâybạchquảbịmưagióvùidậprụnghếtxuốngđấttạothànhmột tấm thảm màu vàng óng.
KhươngDưDạnglạiđiđếnphòngbếp,pháthiệnThẩmDựcđangchắntrước cửa phòng bếp, tay vẫn đang lướt điện thoại, đôi mắt liên tục liếc lên liếc xuống.
KhiKhươngDưDạnglâmvàochánnảncũngkhôngquênchỉnhđốntinhthần, thầm nghĩ buổi tối về sớm để ôn tập.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.