Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 83
“Bâygiờchỉmớimộttừ,nênkhôngcầnphảivội.Saunàychúngtatừtừdạydỗ bé con là được.”
Linh Hi nhảy nhót vỗ tay: “Vâng ạ, vâng ạ.”
ThẩmDựcxoađầunhỏcủacontrai,ngaythẳngnói:“Emgáivẫnchưabiếtnói, nên ba hôn em là đang cổ vũ cho em, biết chưa?”
KhươngDưDạngđịnhbảoLinhHiđừngnghịchnữa,aidèbêntailạivanglên giọng nói trong trẻo.
Buổichiềungàynàođó,ánhnắngdịunhẹ,béHivẫnđangchơixếpgỗtrong phòng đồ chơi.
BéHirấthứngthúvớinhiệmvụnày.Nhiềungàyliêntiếpđềukhôngchạmvào môhình máy bay mà chỉ trông chừng bên nôi trẻ em, dạy Linh Mai nói chuyện.
KhươngDưDạngdởkhócdởcười,đànhphảiđơnphươngtốcáo:“Đâylà chuyện tốt do anh làm đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
LinhMaivừanhìnthấybaquayvề,mặckệcóđivữnghaykhôngcũngkhập khiễng chạy qua đó, dáng vẻ vô cùng chào đón: “Cục cưng…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
KhươngDưDạngcaumày,rấtbuồnbực:“ThẩmDực,anhdạyconnhưvậysẽ không tốt đâu.”
ThếnhưngKhươngDưDạngvừamớirờiđi,LinhMaiđãômbátcháonhỏcủa mình nhào vào lòng Thẩm Dực, rồi há miệng nói từng chữ: “Ba ơi, đút…”
Cáchthứcchungsốngcủahaianhemkhônggàbaychósủanhưnhữnggiađình khác, mà vô cùng hài hòa.
Gầnđây,KhươngDưDạngnhậnđượclờiphảnhồicủagiáoviên,bảorằngở trên lớp Linh Mai không ngoan ngoãn ăn cơm.
Cô bé lắc đầu nhỏ, miệng lẩm bẩm không muốn trượt xuống chân Thẩm Dực. Trongđôimắttrắngđenrõràngtrànngậpánhsángvụnvặt.nhìnthếnàocũng rất đáng thương.
LầnđầutiênKhươngDưDạngcảmthấythấtbạithảmhại,thếlàcôkhôngnói một lời, xoay người quay về phòng ngủ. Cô nhắm mắt lại, một hồi lâu vẫn không thể thả lỏng tâm trạng.
Cônấumộtbátcháohạtýdĩđậuđỏ,địnhdạychoLinhMaimộttiếthọcngoan ngoãn ăn cơm vào buổi trưa cuối tuần, không thể để cho đứa trẻ hình thành suy nghĩ ỷ lại quá nghiêm trọng.
Anh vẫn luôn học hỏi để làm một người ba đạt tiêu chuẩn.
TảngđáluônđènéntronglòngKhươngDưDạngnhưđượcrũbỏ,giúpcônhẹ nhõm hơn nhiều.
Côbébuộchaibímtóc,mặcváynhỏmàuhồngphấn,mangđôigiàydasáng bóng, rất chói mắt trong đám trẻ.
Thếnhưngchắcchắntrẻconsẽkhôngnghĩnhiềuđếnthế,màchỉlàsợmẹ không vui, nên mới đi tìm người che chở.
Cókhánhiềubétraithíchvâyquanhcôbé,còntặngđồchơivàđồănvặtcho cô bé.
Thẩm Dực ngồi xổm xuống, lấy khăn lau miệng cho cô bé xong thì căn dặn: “Bađidỗmẹ.Phầncònlạiconhãytựănhếtđi,nếukhôngănhếtthìbuổichiều không thể ra ngoài chơi đâu.”
LinhMainhớmẹbảomìnhtựngoanngoãnăncơm,thếlàcôbéngồilênghế trẻ em, vụng về cầm muỗng ăn từng miếng.
VảlạirõràngLinhMaiđãđồngývớicôrằngsẽtựăncơm,nhưngsauđólại không chịu mà đi tìm người đút cho ăn. Cô bé đang chơi trò bằng mặt không bằng lòng đấy à?
Cô vừa ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy bát cháo đậu đỏ ý dĩ kia đã vơi đi một nửa,ThẩmDựcvẫnđangcầmmuỗngtiếptụcđútăn,bênmiệngLinhMaivẫn còn đọng lại vài hạt đậu đỏ đã chín nhừ.
Đượcrồi,cólẽbâygiờtrìnhđộtừvựngcủaLinhMaichỉdừnglạiởcấp“cục cưng”, dù là ai cũng gọi là cục cưng.
Dùbâygiờcôbécóthểgọimẹhaykhông,chíítLinhMaiđãcóthểtựbướcđi, còn nói chuyện nữa.
Côbéngửagươngmặttrongtrẻolên,trênlôngmiđenvẫncònđọnglạinước mắt, khỏi phải nói ấm ức đến cỡ nào.
Cònnhỏnhưvậyđãthuộctrườngpháidiễnviên,chẳngphảilớnlênsẽlà“ảnh hậu Oscar” à?
KhươngDưDạnggiậtmình,bỗngmởmắtrabếcôbévàolòng,kíchđộngnói: “Linh Mai, mẹ nè con.”
KhươngDưDạngmúccháoxongthìbảoLinhMaingồitrênghếtrẻem,căn dặn: “Bé ngoan, tự ăn đi con.”
Đúnglàmộtngườidámdạy,mộtngườidámhọc.
Côbékhônghiểuthếgiớicủangườilớn,nghebamìnhnóithếthìhiểurằng nhất định là do mình đã chọc mẹ tức giận.
CứthếsovớiThẩmDực,KhươngDưDạngcảmthấytronglòngcongái,sựtồn tại của mình giống như một thế lực đen tối hung ác.
“Cụccưng,cụccưng…”LinhMaiđangnằmbêngiường,đôimắtchớpchớp nhìn chằm chằm cô.
Anhphủnhậnngay,nhãnhặnnói:“KhôngphảiđâuDạngDạng,anhnóirồi, chúng ta đều lần đầu tiên làm ba mẹ, mà con cũng thế, cũng phải học cách trưởng thành.”
Lúccôđangnửamơnửatỉnhthìcómộtbàntaynhỏnhắnấmápkềsátvàogò má cô.
HaimắtLinhMaingấnnước,khônghiểutạisaomẹlạikhôngvui,đànhphải kéo tay áo của Thẩm Dực, mờ mịt hỏi: “Ba ơi, mẹ sao thế ạ?”
Mộtlúcsau,KhươngDưDạngmớimởmiệng,nghẹnngàohỏi:“Cóphảiem làm mẹ rất thất bại hay không?”
KhươngDưDạngcònmuốnnóigìđó,nhưngmộtgiâysauLinhMaiđãòa khóc, giọt nước mắt như hạt đậu rơi xuống.
Xấu bụng sẽ làm nũng, không hổ là con gái Thẩm Dực.
Khương Dư Dạng đề nghị: “Vậy thì con dạy em nói chuyện nhé?”
Khương Dư Dạng nhẫn tâm vạch trần: “Dù là ai bé con cũng gọi là cục cưng.”
Saukhicókếtquả,bácsĩđãnói:“Conđườngtrưởngthànhcủamỗiđứatrẻđều khác nhau, vì thế không cần phải quá lo lắng hoặc gò ép. Đợi qua độ tuổi này rồi hắng đến khám thử có bình thường hay không.”
Buổitối,ThẩmDựcđixãgiaovề.Haimẹconvẫnđangtựavàonhau,LinhMai đang rúc vào lòng Khương Dư Dạng, lông mi dài khẽ chớp.
Trongquátrìnhnày,KhươngDưDạngvẫnkéoThẩmDựcđếnbệnhviệnđểhỏi ý kiến, chỉ sợ con gái chậm phát triển hơn bạn bè cùng trang lứa.
SaukhibéHibiếtemgáiđãbiếtnóithìvôcùnghưngphấn,thậmchícòn không còn chơi trò xếp gỗ nữa, mà ở bên cạnh Linh Mai.
Cóđiềunếukhôngmuốnhoànthànhnhiệmvụnàođó,LinhMaisẽdứtkhoát cầu cứu Linh Hi, giọng nói non nớt mềm mại: “Anh giúp em với, anh tốt nhất...”
Từchiềuđếngiờ,khiniềmhưngphấntrôiqua,cậubéđãngủgật,đượccôgiúp việc bế về phòng ngủ.
ThẩmDựcnghĩngợi,rồibậtngóncáivớiLinhMai,khẳngđịnh:“Khônghổlà con gái của ba.”
LinhMaiđồngýngay,trêngươngmặtvẫncòntrẻconhiệnlênvẻ“consẽnghe lời mẹ”.
Lúc này thấy bé Hi chơi một mình đến nỗi không còn biết trời trăng mây gió, KhươngDưDạngbảocôgiúpviệcđếntrôngchừnghộmình,cònmìnhthìmệt mỏi muốn đi nghỉ sớm.
BéHiồlênmộttiếngrấtdài.Thânhìnhnhỏnhắnnhưđãhiểuchuyện,nghiêm túc nói: “Nếu em gái biết nói thì tốt rồi.”
Linh Mai không hiểu, vẫn ê a học nói: “Cục cưng...”
Trongphòngngủchínhtốiom,ThẩmDựcnhẹnhàngbướctới,xoahuyệtthái dương cho cô.
KhươngDưDạnghyvọngcôbésẽgiaolưunhiềuhơnvớibạnbècùngtuổi,thế nên đã cho Linh Mai tham gia khá nhiều hoạt động trong lớp.
LinhHiluônđượcdạydỗrấttốt,trongnhàmuốnlàmchuyệngìcũngphảihỏi trướcrằngmìnhcóđượcănhoặclàmhaykhông.Aigặpcũngmuốnkhenmột câu đứa bé đáng yêu quá.
“Vângạ.” Linh Mai lau nước mắt, nín khóc ngay.
KhươngDưDạnglựachọnkhoanhtayđứngnhìn,muốnxemthửThẩmDựcsẽ xử lý tâm trạng gây khó dễ của bé Hi như thế nào.
Cô còn tưởng là Linh Hi nên lẩm bẩm: “Bé Hi, sao thế con?”
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay cả việc gọi cục cưng cũng học theo y hệt.
ThẩmDựccưngchiềucôcongáinàynhất,thếlàvộivàngbếcôbélên,vỗlưng dỗ dành: “Đừng khóc nữa con.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Qua một quãng thời gian, Linh Mai cũng bước vào hàng ngũ sắp lên mẫu giáo.
Nhưng không có ai đáp lại, trái lại đôi tay nhỏ nhắn đó còn nóng hổi.
ThẩmDựcrấtbấtngờ,vẻmặtkhônggiấunổiniềmvui:“Conbiếtgọicụccưng rồi à? Miệng ngọt quá nhỉ.”
ĐôikhiKhươngDưDạngcũngbậtcười,nhưngvẫnphảicốýlạnhmặtnhắc nhở: “Lần sau không được tái phạm nữa.”
LinhMaingàycàngquenvớiviệcxemtiếngbibôcủabéHilànhạcnền,ngủ say sưa trong nôi trẻ em.
ThẩmDựcđãchocongáinhàmìnhnhiềukhônggiantrưởngthànhvàsựdung túng đầy kiên nhẫn. Cũng là nhờ mấy năm nay đã có gia đình, anh mới cảm nhận rất rõ phần tình cảm gắn kết máu mủ kia.
Dưới sự dạy bảo của Thẩm Dực, Linh Hi đã tuân theo niềm tin muốn trở thành mộtnamtửhánbénhỏ,cũngthậtlòngcưngchiềuemgáinhàmình,gầnnhưlà muốn gì được nấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sao thế?”
Khương Dư Dạng hiếm khi nổi giận, nhưng bây giờ cô không thể nhịn được nữa,ngaycảgiọngnóicũngphachútlạnhlùngkhôngdễnhậnra:“LinhMai, con tự học ăn đi, đừng để ba đút cho con.”
Khương Dư Dạng giải thích đâu ra đấy với anh: “Bây giờ Linh Mai còn nhỏ, nhận biết về thế giới vẫn chưa hoàn thiện, vì thế cảm thấy khóc sẽ thu hút sự chúýcủangườilớn.Nhưngnếusaunàychuyệngìcũngchiềutheoýbécon,bé con sẽ cảm thấy làm như vậy luôn có tác dụng khi đối mặt với mọi chuyện.”
Dù còn nhỏ tuổi nhưng cậu bé đã thích những đồ vật giàu tính sáng tạo. Quan trọnglàgươngmặtnhưđúcratừmộtkhuônvớiThẩmDực,nướcdatrắnglạnh, mắthoađào,nhìnthếnàocũnglàgươngmặtcủakẻgâytaihọa,nhưngtínhtình lại rất ngoan ngoãn.
Chương 83
ChiêuchímạngcủabéHilàlàmnũng.Nếuđãlàmsaichuyệngì,cậubésẽthừa nhận lỗi lầm trước, rồi chạy lạch bạch vào lòng Khương Dư Dạng: “Mẹ ơi ôm, mẹ đừng giận, là lỗi của bé Hi.”
Chẳng lẽ sự nghiêm khắc của cô thật sự đã sai rồi ư?
“Con không muốn.” Linh Mai vừa nghe vậy thì bĩu môi, hiện rõ vẻ ủ rũ.
LinhMaibiếtnóikhámuộn,từvựnghọcđượccũngíthơnbạnbècùngtrang lứa.Lúcnóicàngtỉnhlượcđượcbaonhiêuhaybấynhiêu,khôngkhácgìmột người đẹp nhí lạnh lùng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.