Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 77

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77


Anh an ủi cô: "Cho nên em đừng sợ."

Đang trong mùa đông, Khương Dư Dạng sợ lạnh, hệ thống máy sưởi trong phònghoạtđộngrấtnăngsuất,côcònđắpchăn,cáiômcủaanhcũngnónghầm hập cho nên cô rất thích chui vô lòng anh.

Chương 77

BuổisángThẩmDựccómộtcuộchọpcấpcao,cònhiệntạiKhươngDưDạng tươngđốirảnhrỗinêntrướckhiđirangoàithìhaingườiđãbànbạcvớinhau, cô có thể trực tiếp đến văn phòng của anh ngồi chờ.

Chỉ trong nháy mắt, Kỷ Tuỳ Chu nói đùa: "Anh Thẩm trước mặt là đại ma vươngnhưngsaulưngchắclàquỳvỏsầuriêngnhiềulầnrồinhỉ.Buổisángmới đi đăng ký kết hôn mà bây giờ còn mang theo à."

“Anhkhônglừaem.”Anhômcôvàolòng,nhìncặpnhẫnkimcươngmàubạc trên ngón tay của hai người.

Lễtangdiễnrarấtlongtrọng,cókhánhiềuđồngđộicũcủaôngcụđếnchia buồn, hơn một nửa giới thượng lưu ở Thủ đô cũng đến phúng điếu.

ĐâykhôngphảilầnđầutiênKhươngDưDạngtớivănphòngcủaanhnhưngcô vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.

Anh nói bậy gì thế không biết?

“Nóichuyệncẩnthậnvào.”ThẩmDựcliếcanhtamộtcái,thảnnhiênnói:“Cái gì gọi là lừa hả?”

Chođếnkhicóngườiđitới,ThẩmDựcâuyếmômlấycô,biếtđượcsuynghĩ của cô, hỏi: “Em hồi hộp như vậy cơ à?”

Khi anh tới thì có khá nhiều người trong Thủ đô còn đang chơi bài.

CôchơiTexasHold"emkhônggiỏilắm,nhưngvừađếnthìKỷTùyChâuđãhào phóng gọi cho cô uống một phần các loại nước ép trái cây.

"Bình thường thì thật sự không có."

Côcảmthấykiêungạo,ômcuốnsổkếthônnhỏtrongtayvànói:“Cuốicùng thì em cũng gả cho anh rồi.”

KhươngDưDạnggiậtmìnhkhingheanhnóivậy,nửamơnửatỉnhdụimắt, hỏi: "Hả? Thật sao?"

ThẩmDựcbịmạchnãokỳquáicủacôchọccười,cúingườihônlênkhóemôi cô, giọng nói trầm trầm khàn khàn: “Anh chỉ có em thôi, anh có thể c·h·ế·t trên giường của em.”

ChờtớikhiTậpđoànQuânLiênpháttriểnổnđịnhvàbướcsangmộtgiaiđoạn mới, kế hoạch kết hôn của cả hai cũng bắt đầu được lên sắp xếp và lên lịch trình.

Thẩm Dực mặc âu phục nhưng lại chưa thắt cà vạt.

"Hả?"Lúcđầu,KhươngDưDạngrấtgiậtmình,sauđómớinhậnrakhinghe người khác gọi cô là "bà Thẩm" thì cảm thấy xấu hổ không chịu được.

KỷTùyChinhưmộtconchósănđitới,mỉmcườinịnhnọt:"Chúcmừnganh Thẩm, cuối cùng cũng lừa được chị dâu của chúng ta kết hôn."

Cô từng cẩn thận cất giấu cuốn sách toán bị cắt xén một nửa của anh, cũng rất muốn tự mình tỏ tình với anh giống như Diệp Thác đã thổ lộ với người đó rằng "Em rất thích anh", thậm chí còn thi vào cùng một trường đại học với người đó.

Anhthựcsựrấtănảnh,lạicònđẹptrainữa,dùchụpthếnàocũngcóthểkhiến trái tim người ta rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.

SaukhiThẩmDựcxuốngtầngđihọp,côởmộtmìnhtrongvănphòngtòmò ngắm nhìn các mô hình mà các doanh nghiệp khác đưa cho anh.

Dù khói thuốc bay mù mịt nhưng hình dáng anh vẫn rất rõ ràng, chỉ cần lạnh lùngngồiởđó,cộngthêmkhíchấtlạnhlùngđiềmtĩnhcũngđủthuhútsựchúý của tất cả những người có mặt ở đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trongánhmắtanhcũnggiốngnhưvậy,trànngậpánhsánglấplánhrạngrỡ, khóe mắt và đuôi lông mày cũng cong lên trông rất vui sướng.

KhươngDưDạngđangngồitrênsànnhà,thíchthúxemđồvậtcũthìcómột đôi tay vòng qua eo cô rồi ôm cô lên.

ĐúnglúcnàyKhươngDưDạngquaytrởlạighế,bắtgặpánhmắtcủaanh,cảm giác như trái tim mình đang bị một bàn tay vô hình bóp nhẹ.

Khôngsuynghĩnhiềunữa,KhươngDưDạnggậtđầu,vùiđầuvàocổanh,buồn bực hỏi: “Vậy sau khi chúng ta kết hôn, nếu chúng ta cãi nhau thì anh có chiến tranh lạnh với em không?”

Nhưnganhkhôngngầnngạigiơtaylên,chiếcnhẫntrêntayanhgiốngnhưcon dấu trong linh hồn cô.

Tất cả tình yêu, sự mến mộ thời thiếu nữ quay lại như một cơn gió. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khicảhaiđichụpảnhđăngkýkếthôn,ngoàicửasổánhnắngvôcùngtươi sáng, tuyết tan ra, như thể mùa xuân sắp đến và nghênh đón sự hồi sinh của muôn vật.

Đến khi chụp ảnh chính thức, sau khi in ảnh xong thì hiệu quả tốt hơn rất nhiều.

Trongnhàtrànngậpánhnắngmặttrời,cảngườiKhươngDưDạngđắmchìm trong ánh nắng ban mai, làn da như được rắc lên một tầng bột vàng.

Cô không hiểu, hỏi nhỏ: “Tại sao lại rất nhiều năm chứ?”

Anhnắmtaycôđiđếnthangmáychuyêndụngchotổnggiámđốc,KhươngDư Dạng cảm thấy ấm áp và kiên định.

Thẩm Dực ghé sát vào tai cô, hỏi: “Em đang xem cái gì mà cười vui vẻ thế?”

Saukhikhóc,đôimắtcôgáiđỏlênnhưconthỏvậy,trôngrấtđángthương.

TrướckhigặpKhươngDưDạng,hànhđộngcủaThẩmDựcthựcsựrấtphóng túng và vô cùng kiêu ngạo.

TronglòngKhươngDưDạngtrànngậpngọtngào,côđạpchăn,dodựnói: “Nhỡ ngày mai tuyết rơi thì sao?”

Nụ hôn ngày càng mãnh liệt, giống như cố chấp.

SaukhiKhươngDưDạngthứcdậy,cômớinhậnrathờigianvẫncònsớm,hai người nói chuyện ngọt ngào cùng nhau một lúc, kết quả là tự dưng khiến cô cảm thấy hơi hồi hộp.

Hiếm khi được một lần, lễ Giáng Sinh anh cho phép mọi người tan ca sớm.

Thảo nào cô cứ buồn ngủ như một con mèo nhỏ vậy.

Thành thật mà nói, lúc học cấp ba Thẩm Dực và Khương Dư Dạng ít khi gặp nhaulắm,côkhôngphảilàngườihaykhóc,tuynhiênmấylầncôkhócthìanh ta đều bắt gặp.

TuyKhươngDưDạngkhôngthườngxuyênlàmviệcnàynhưngđộngtácthắt cà vạt của cô rất quen thuộc, trong thời gian ngắn cô đã thắt cà vạt một cách chỉnh tề.

KhươngDưDạngtứcgiậnquấnmìnhtrongchăn,khôngmuốntrêuchọcanh nữa, cho nên rất nhanh sau đó cô đã ngủ ngon lành trong vòng tay anh.

KếtquảlàtựnhiênThẩmDựclấycuốnsổchứngnhậnkếthônravàđặtlênbàn rượu, hơi hếch cằm nói: “Tôi chỉ nghe lời vợ tôi, cô đi hỏi xem cô ấy có rảnh không đã nhé?"

KhươngDưDạngtứcgiậnđếnmứcbậtcười,sauđólạilấyramộttấmảnhhồi thiếu niên của anh và nói: "Khi chụp ảnh này thì anh bao nhiêu tuổi?"

Khóemôianhmímchặtnhưngánhmắtlạivôcùngnóngbỏng,anhnóinhững lời không nghiêm túc nhất với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Lại còn nói cô như trẻ con nữa chứ.

Cô ngồi chơi mô hình một mình, chẳng mấy chốc cuộc họp đã kết thúc.

KhươngDưDạngcầmtấmảnhtrongcuốnsổkếthônmàuđỏvànhìnchămchú không muốn thả ra.

KhươngDưDạngnhưlàđồhiếntế,nguyệnkhuấtphụcvìanh,nhưngkhông thể phản kháng, mà thừa nhận sự khí thế mãnh liệt của anh.

Trợlýtrựctiếpđilêntầng,làmđộngtácchàohỏi:"BàThẩm,tổnggiámđốc Thẩm muốn cô xuống tầng luôn ạ."

Nhưngmàngaycảkhikhócthìcôgáiấycũngrấtkìmnén,cốgắngtỏramình không sao nên dù là ai thì cũng thấy đau lòng.

“Tôithíchcầmtheođấy.”ThẩmDựchôncuốnsổmộtcái,thảnnhiênmỉm cười: “Không có sổ đúng không, thế thì ngồi đấy mà ao ước đi nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ừ, anh cũng thấy anh nghĩ hay mà." Đôi môi mỏng của anh dán lại gần cô, giốngnhưđangđidạotrongbiểnlớnvậy,khôngthểtáchra,đôimôiấmápbao vây nhau.

Trongalbumảnhcòncóảnhlúcanhmộttuổi,KhươngDưDạngtrêuđùa: "Thẩm Dực, lúc còn nhỏ anh dễ thương nhiều hơn bây giờ."

Đúngvậy,thảonàomấycuộchọptrongthờigiangầnđâyđềunhẹnhàngnhư vậy,kếtthúccũngnhanhnữa.BọnhọđềuđượchưởngképhúccủabàThẩm.

Thờitiếtquálạnh,côkhôngmuốnrờikhỏigiườngmànằmtrongchănấmáp, thoải mái, bỗng nhiên cô nghe thấy anh nói: “Dạng Dạng, hôm nay không có tuyết rơi."

Khôngbiếthômnaycóphảilàngàylànhhaykhôngnhưngtómlạilàhômnay có khá nhiều người đến Cục Dân Chính để đăng ký kết hôn.

Khôngthểkhôngthừanhậnrằngngườiđànôngthậtsựrấtquyếnrũkhihọlàm việc,đặcbiệtlàThẩmDực,ngườimàbênngoàivănnhã,lịchsự,bêntrongđen tối, lại còn ít nói cười và khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc.

ThẩmDựclụclọitúiáomộtlúc,ngườiphụnữtưởnganhđangtìmdanhthiếp, trong lòng rất háo hức chờ đợi.

Cómộtngườiphụnữtrangđiểmđậm,mặcđồnhunglôngchồnmàuđỏ,quan sát ván bài một lúc rồi mới đi xuống, đôi môi đỏ mọng tuyệt đẹp, nói: "Anh Thẩm, có rảnh để làm quen một chút không?"

Sau đó, hai người ngồi trong xe nói chuyện một hồi. Bởi vì dậy quá sớm, Khương Dư Dạng rũ mi, mềm mại dựa vào thành ghế ngồi, hơi nhắm mắt lại.

Yêuthầmvàtựtilàhaiđiềutốikịnhất,tìnhcảmchônsâutrongtậnđáylòng mà chưa bao giờ dám nói ra.

Trongphònghọp,ThẩmDựcđứngtrướcbàn,âuphụcchỉnhtề,sơmitrắngtôn lên sự phong độ của riêng anh.

TrongquátrìnhchơiKhươngDưDạngđivàonhàvệsinhmộtlát,cònThẩm Dực ngồi đó xem bọn họ chơi bài.

ChuyếnđikhảosátthựctếcủaThẩmDựckếtthúcrấtsuônsẻ,vừamớixuống máy bay thì anh đã nhận được tin ông cụ Thẩm đã qua đời vì bạo bệnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

LạichuẩnbịđếnGiángsinh,thờigiantrướchaingườiđãđếnchùachọnmột ngày lành để tổ chức đám cưới, là mấy ngày gần ngày Giáng sinh.

KhươngDưDạngnắmbàntayanh,thởdài:“Đâylàlầnđầutiênemđiđăngký kết hôn mà."

KhiKhươngDưDạngmớiđếnngôinhànày,côgiốngnhưmộtconnhímvậy, ngoạitrừăncơmvàđihọcthìcôrấtítkhixuốngtầngmột,cũngchưabaogiờ vào phòng Thẩm Dực.

Đây là lần đầu tiên Khương Dư Dạng đến phòng anh sau một thời gian dài, trongphòngcònlưugiữrấtnhiềudấuvếtsinhhoạtlúcanhđangởtuổiniên thiếu, trên tủ còn trưng bày rất nhiều mô hình và cúp thưởng.

ThẩmDựcthoảimáimỉmcười,lôngmiđenhơinhướnglên:"Anhchờcuốnsổ kết hôn này rất nhiều năm rồi."

Bởivìđâylàcuộchọpcấpcaonênrấtnhiềunhânvậtquantrọngngồixung quanh anh, tất cả đều đang chăm chú lắng nghe bài phát biểu của anh.

Nhìnanhtuyrấtrấtbìnhtĩnhnhưngkhóemôilạikhôngnhịnđượcmànhếch lên: “Hả?”

“Dùtuyếtrơithìcũngphảiđiđăngkýkếthôn.”ĐôimắtđenláycủaThẩmDực trong suốt, nhấn mạnh: “Hôm đó là ngày lành, sớm hay muộn cũng không được."

Khibạnbèxungquanhngheđượctinnày,đầutiênlàchúcmừng,sauđóbọnhọ cười nói rằng không ngờ người kết hôn sớm nhất trong nhóm bọn họ là đóa hoa lạnh lùng này.

Trước khi ra ngoài, Khương Dư Dạng tìm kiếm các thông tin liên quan đếnđăngkýkếthôn,trongđócónóiphôngnềncủagiấychứngnhậnkếthônlàmàu đỏ. Thế nên cô đã mặc chiếc áo sơ mi trắng và váy đuôi cá, dáng người vừa thướt tha vừa duyên dáng.

VẻmặtThẩmDựcnhạtnhẽo,lạiômcôvàolòng,nóivớiâmthanhmàchỉcó hai người nghe được: “Trên giường thì không chắc lắm...”

“ThẩmDực.”KhươngDưDạngngồitrongxe,nhưngcôcảmgiácgiốngnhư đang lơ lửng trên mây, luôn có một loại cảm giác không chân thực.

Hồitưởngxong,tấtcảquảnlýđềutươicườiđitới:"TổnggiámđốcThẩmsắp có chuyện vui phải không, hôm nay anh cười tươi quá."

Thẩm Dực: “…” Được rồi, vợ mình nói gì cũng đúng.

Nhưngmaymắnthay,mọinỗiđaumàcôtừngcó,âmthầmchịuđựng,bâygiờ đã hóa thành mật ngọt.

Đồvậttrongnàyđềuhơicũ,nhưngquảngiagiữlạirấtnhiềuđồvật,khôngnỡ vứt đi.

Kỷ Tùy Chi tặc lưỡi, rõ ràng là anh ta rất tin vào suy đoán của chính mình, vì thếnênanhtacònđưarabằngchứngđểcãilại:"AnhThẩm,emkhôngtinanh chưa từng bắt nạt em gái Dạng đến bật khóc."

Saukhituyếtngừngrơi,bầutrờiThủđôtrongxanh,nhữngtòanhàphảnchiếu ánh nắng ấm áp của mùa đông và tỏa sáng rực rỡ.

Thẩm Dực châm một điếu thuốc, ngồi không động đậy.

KhiThẩmDựcđangchuẩnbịngủbù,côcảmthấyhơichánbènngónghiêng những món đồ đạc cũ trong phòng Thẩm Dực.

Cô nhanh chóng đi lên phía trước và giúp anh mang cà vạt.

Khương Dư Dạng lúng túng nói: "Anh nghĩ hay lắm."

NhưngmàbanngàyThẩmDựclàmviệcbậnrộnởcôngty,đếntốivềthìđã thấy cô nằm cuộn tròn trong chăn của anh mà ngủ.

"Được rồi, bà Thẩm không phải là người dễ dãi đâu, cấm anh không được yêu ngườikhác."KhươngDưDạnggiảvờhungdữ,nhưngcôkhôngbiếtkhuônmặt của cô không có lực sát thương gì cả.

Côimlặngđẩycửaphònghọpra,KhươngDưDạngkhôngdámnóigìmàchỉ lặng lẽ ngồi trên ghế sofa bên cạnh và chờ đợi.

HômnayKỷTùyChilàngườichủtrì,anhtađangtổchức"Tiệcchiatayđộc thân" và cố hết sức để mời Thẩm Dực đến.

“Không,anhsẽdỗem.”ThẩmDựcravẻmuốnmóctayvớicô,khiếnanhcóvẻ càng giống một đứa trẻ hơn.

ThẩmDựccầmlấytấmảnh,nhìnthoángquarồinói:“Đólàhồilớpmười,anh tham gia cuộc thi cấp tỉnh.”

SaukhiThẩmDựcbậnrộnhoànthànhcácnghilễtrongđámtang,anhmệtmỏi trở về nhà cũ, đôi mắt anh đầy tia máu đỏ ngầu.

ThẩmDựcnénlạingọnlửatrongmắt,thẳngthắnthừanhận:“Lúcemtốt nghiệp đại học thì anh đã muốn chúng ta đi đăng ký kết hôn rồi.”

"Anhcũngvậy,đâylàlầnđầutiênanhquyếtđịnhởbênmộtngườisuốtquãng đời còn lại."

Cách gọi này giống như một dấu ấn chứng minh rằng bọn họ là của nhau.

Anhnhướngmàynhắcnhởcô:“Vậythìcũngđừngngồidướiđấtchứ,giống như trẻ con chơi đồ chơi vậy.”

Nhưngbâygiờmọichuyệnđãtrôiquarồi,anhcócảmgiácnhưsốmệnhtrờiđã định rằng anh rơi vào lưới tình, căn bản không có nỗi lo gì nữa.

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

KhianhvềnhàthìThủđôbỗngnhiêncótuyếtrơi,dùanhcócầmônhưngáo khoác vẫn dính khá nhiều tuyết.

Trongmáyảnh,mớiđầuKhươngDựDạngcườihơicăngthẳngvàcứngnhắc, nhưng sau đó anh đã vỗ về giúp cô bình tĩnh lại.

Giốngnhưlàthổlộmộtcáchthầmlặng,tronglòngKhươngDưDạngcảmthấy ấm áp.

KhươngDưDạngchờanhtắmxongthìlậptứclănvàotronglònganh,khẽhừ một tiếng, giống như một con động vật nhỏ hiếu động.

ThẩmDựcômchặteocủacô,làmmímắtcôkhôngnhịnđượcmànhấpnháy liên tục: "Ngày mai là ngày lành đấy? Bà Thẩm, chúng ta nên đi đăng ký kết hôn thôi."

KhươngDưDạnglấytaychemôianhlại,tronglònglạivôcùngkhinhbỉ,vội vàng ngồi lại ghế sô pha. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khiđó,anhtrônggiốngnhưmộtkẻgâyhọavậy,từnhỏđãgâychúýnhưthế rồi.

Sau khi đăng ký kết hôn xong thì mỗi người cầm một cuốn sổ kết hôn màu đỏ.

Vídụnhưlàbàikiểmtrathờicấpbacủaanh,mặcdùchữtrênđóđãhơimờrồi nhưng vẫn có thể thấy rõ được đó là điểm tuyệt đối.

KhươngDưDạngbịanhbắtđượcngaytạichỗ,vẻmặthàohứngnói:"Nhìn Thẩm Dực của trước kia mà em chưa biết."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77