Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 72

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72


Khương Dư Dạng đỏ mặt đến nổ tung, lấy gối ôm đập anh.

“Đúngvậy.”ThẩmDựcnghelờicôvôđiềukiện,khóemắtlộvẻtủithân:“Cứ coi như em ngủ với anh xong rồi chạy mất đi.”

ThẩmDựcthởdài,rúttayvề,liếcmắtnói:“Sưngrồi,sángmaianhđimua thuốc.”

“Khôngcần,khôngcầnlàmphiềndìđâu…”KhươngDưDạngchộtdạ,đauđầu nhìnbaocaosutrongthùngrácmộtlát.Đãdùnghếtgầnmộthộprồi,nếulúcdì thu dọn nhìn thấy mới là xấu hổ.

Chờ Khương Dư Dạng rửa mặt xong đi ra thì thấy cảnh Thẩm Dực bật bếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

TaychânKhươngDưDạngcorúmlại,khingóngiữalạnhbuốtchạmđếnbộ phận yếu ớt nhất, cô không nhịn được kinh hoảng kêu lên.

Cũng không thể để mất cô lần nữa.

ChuyệncủaTrìHiểnđúnglàngoàiýmuốn,nhưngngườicoiThẩmDựclàcái đinh trong mắt như Châu Tinh cũng không phải số ít.

Vìuốngquánhanh,KhươngDưDạngcònsặcvàicái,giannanuốnghếtbia vào bụng.

Anhlạibậnrộntrongbếpmộtlátrồiđemmộtđĩasườnchuangọtsắchươngvị đầy đủ xếp vào mâm.

Nếu so sánh như vậy thì vết thương trên đầu gối cũng không tính là gì.

Thẩm Dực tránh được đòn ôm gối của cô, nhẹ nhàng ôm cô lên sô pha.

“Hìnhnhưcũngkhôngtệ.”KhươngDưDạngcảmgiáckhoáichíkhiđảokhách thành chủ, bộ dạng yên tĩnh nhưng lại nói những lời rất tàn nhẫn.

Câunóioántráchkiacủacôhoàntoànxuấtpháttừphảnứngứngphó.Không biết lăn qua lộn lại bao nhiêu lần, giọng nói cầu xin tha thứ cũng trở nên khàn hết.

Haingườiđềulàngườikiêungạonhưvậy.Saukhitáchrachắchẳnlàcũngsẽ nhớ mãi không quên, không gặp được cái gọi là tốt hơn.

Côkhôngnỡnhìntinhthầnanhsasút,lạinghĩđếnchuyệnđaudạdàycủaanh, lạnh nhạt cướp lon bia lại, uống liên tiếp mấy ngụm.

Côthắtchặtcáitúinhưkẻtrộm,lạibọcthêmmổlớptúibóngmàuđenmới xuống lầu vứt rác.

Nhưng vừa rơi vào giấc mơ, lưng đã lạnh lên.

“KhươngDưDạng,emcốýđúngkhông?”ThẩmDựcbiếtcôvẫnchưahết sưng, anh cố nhịn không chạm vào, ngược lại bị cô châm lửa.

ThẩmDựcmặcmộtbộquầnáorộngthùngthình,ốngtayáokéoxuốngmột đoạn, đường nét cánh tay rõ ràng.

Bật nắp lon ra, bọt bia cũng theo đó trào ra.

Còn không biết xấu hổ mà hỏi à?

Lênlầu,trongphòngkháchmởTV,ThẩmDựcđeokínhgọngbạcđangnghe ngóng trên kênh tài chính và kinh tế, chủ đề là đầu tư vào AI.

Cảm giác thuốc lá qua phổi không khiến cho anh đắm chìm như trước kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúcnóinăngthậntrọng,trênngườianhgiốngnhưcómộttầngtuyếttrắngxóa, âm u trắc trở mà không dễ tiếp cận.

Bâygiờanhchủđộngnấucơmlạilàchuyệnkinhhãikhôngthểtưởngtượng nổi.

Càngvềsau,cômớicảmthấydễchịuhơnnhiều,cảmgiácđaurátkhôngcòn nữa.

Tronglòngkhôngkhỏichâmchọc,đãđếngiờnàyrồi,ThẩmDựccònmuốn làm gì nữa?

Dùng đến cả làm nũng đến mức vô lại.

ThẩmDựcbiếtmìnhcóhơiquá,cổhọngnghẹnngàonói:"XinlỗiDạngDạng, anh không khống chế được…”

Ngaycảmắtcôcũngkhôngmuốnmởra,chợtngườiphíasauđanglàmcáigì đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mềm mại, không có chút sức lực nào.

Chẳngquakhiđóquámờmịt,bâygiờkiênđịnhlại,cảmthấylàmbạnđếngià tấtnhiênlàtốtđẹp,quantrọnghơnlàngườisánhvaibêncạnhcôvẫnlàThẩm Dực.

Hơi ấm trong chăn bốc lên, cơn buồn ngủ rất nhanh đã vọt tới như thủy triều.

Vì vậy anh không có lý do gì để cô gặp nguy hiểm thêm lần nữa.

TrongthờigianKhươngDưDạngđirửamặt,ThẩmDựctừtừchâmmộtđiếu thuốc, chưa hút được mấy hơi đã tắt.

ThẩmDựcnhanhchónghônlênmôicô,lạihônlênlôngtơmảnhtrênthái dương cô, hỏi: "Đó chẳng phải là em bắt nạt anh sao? Hửm?”

Rèmcửasổlàloạicheánhsáng,chonêntrongphòngvẫnđangtối.Nếukhông phải nhìn thời gian trong điện thoại di động thì cô cũng không biết đã đến buổi chiều.

Đàn ông hệ cấm d·ụ·c quả thật không dễ chọc...

KhươngDưDạngmêmẩntrongphútchốc,bịkhóilửanhànnhạttrênngười anh lây nhiễm, dường như có thể nhìn thấy tương lai rất xa.

Thẩm Dực vẫn như người không có việc gì, lặng lẽ nở nụ cười.

Haichânbịtáchra,cơthểngửarasau.KhươngDưDạnghoảnghốt,mởtomắt chất vấn anh: “Thẩm Dực, anh có biết tiết chế không?”

Trongthờigianbịthương,KhươngDưDạngkhôngthểtựmìnhhoạtđộngcho nên tạm trú ở Oceanwide.

“Nếuemthíchbộváyđó,anhsẽmuabộváykháccùngkiểudángvàmàusắc cho em.” Thẩm Dực thẳng thắn, khiến cơn tức của cô tan thành mây khói.

Dù sao câu tiểu biệt thắng tân hôn* này không phải là không có đạo lý.

Có điều sau đêm nay, vết thương trên đầu gối chính là vết thương cũ, còn trên làndavốnmềmmạilạihiệnlêndấuvếtdàyđặc,làmchobâygiờKhươngDư Dạng thoạt nhìn giống như một con búp bê vải đáng thương.

Huống hồ tửu lượng cô kém, giờ còn uống nhiều như vậy.

Trờisắpsáng,trongphòngcóhaicáibóngchồnglên nhau.

Eo mỏi lưng đau, chân cũng nâng mấy lần rồi nhưng vẫn không nhấc lên nổi.

KhươngDưDạnghítmũi,saukhichiataycôchưatừngdậymuộnnhưvậy, nghĩ như vậy đúng là không tiết chế.

Mộtđầugốicủaanhquỳxuốngđất,vẻmặthếtsứcchuyênchú,giốngnhưlà hai người khác hoàn toàn với tên mặt người dạ thú tối qua.

Sau khi bông gòn dính thuốc mỡ, cảm giác lạnh như băng đánh úp lại.

MáitócđentrêntránThẩmDựchơimượt,anhtùytiệnvuốtvềphíasau,nhìn chằm chằm mấy vệt đỏ sẫm không liên quan đến suy nghĩ gì.

LúctrướcởnhàhọThẩm,bảomẫu,tàixế,quảngiabêncạnhanhsẽkhôngmột ai bỏ sót, là đãi ngộ thực sự của con cưng của trời.

Chương 72

Côvừanhắmmắt,cònmuốnnằmlạigiườngmộtlátđãbịmộtđôitaymạnhmẽ kéo vào trong ngực và ôm lấy.

Côquaysanggiậnanh:“Khôngphảichuyệntốtmàanhlàmsao?Làmemphải xuống lầu vứt rác một chuyến.”

Khương Dư Dạng lẩm bẩm: “Em sẽ giận anh.”

KhươngDưDạngănliêntiếpmấymiếngsườn,ăncùngvớicơm,nghĩđến“kế hoạch vỗ béo” mà Thẩm Dực nói lúc trước thật sự không lừa cô.

Nhấtlàcâungủxonglàđikiakhiếnchocôgiốngnhưmộtngườiphụnữtệbạc chỉ quan tâm t*nh d*c mà không để ý đến tình cảm.

Thẩm Dực làm sườn xào chua ngọt theo hướng dẫn. Tài nấu nướng của anh khôngthànhthạolắm,nhưngcũngmaychấtlượngmónăntrongnồikhôngtệ, không biết mùi vị thế nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

KhươngDưDạnggậtđầu,cốýhỏianh:“Vậynếuemkhôngchuyểnđếnđây, có phải anh cũng không thể làm gì em được không?”

Nóithật,bộváyngủmàuđỏkiarấthợpvớicô.Đatrắngmôiđỏ,yêumàkhông diễm, đại khái là như thế.

“Buổichiềuanhcóthểlàmbậyđượckhông?”ThẩmDựccốýbắtlấylỗhổng trong lời cô, khéo léo phản kích.

“DạngDạng,chuyểnquađâyđi,emởđócũngkhôngantoàn.”ThẩmDựcdùng hai tay ôm lấy cô, gối lên vai cô, hít một hơi thật sâu.

Rèm cửa sổ trong phòng không kéo ra, Khương Dư Dạng trừng mắt mấy cái, cảmthấychướngmắt.Côlấymubàntaychelạimắtlại,khôngtìnhnguyệnđặt tay lên cổ tay anh.

Mùivịnày...Cũngkhôngphảilàkhôngthể.

Lànváybuôngxuống,KhươngDưDạngmớiýthứcđượcđâykhôngphảilà chiếcváycômặcsaukhitắmtốiqua.Thầnkinhcôcăngthẳng:“ThẩmDực, anh ném quần áo của em ở đâu rồi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bây giờ vết thương đã dần tốt lên, đi hay ở đều là lựa chọn của cô.

Chưanóiđếncóđượchaykhông,côphảicảmnhậnxongmớicóthểđáplời Kiều Tụng.

ThẩmDựckhôngnóidối,conngươicũngkhôngxoaychuyển,thẳngthắnnói: “Không nhịn được, xé rồi.”

Quaihàmcủangườiđànôngsắcbén,đôimắthoađàodướikínhinánhđènlốm đốm.

KhươngDưDạngsửngsốt,gắpmiếngsườnkiacắnmộtmiếng.Vịgiáccônhư được nở rộ, chỉ là độ lửa còn hơi thiếu. Tổng thể mà nói, đối với người không bao giờ vào bếp như Thẩm Dực đã là rất tốt rồi.

VừanhìnđãbiếtThẩmDựclàloạingườikhônghayxuốngbếp.Lầntrướcnấu sủi cảo đã là lần đầu rồi, lúc này coi như là vì cô, mười ngón tay lại phải dính nước.

*Tiểubiệtthắngtânhôn:chỉviệcxacáchmộtchútsẽmanglạicảmxúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.

Cái gì vậy! Người đàn ông này dám đẩy hết trách nhiệm cho cô sao?

Ởtrongphòngtắm,đểkhôngđểvếtthươngcủacôdínhnước,ThẩmDựcômcô lên bồn rửa mặt, vắt khô nước ấm trong khăn mặt. Toàn bộ quá trình đều là anh từ từ lau chùi, rửa sạch tất cả dấu vết.

Thờiniênthiếukhôngphảikhôngnghĩtớicảnhtượnglàmbạnđếngiàvớimột người là gì.

Ánhsángtrongbếprấttốt,trútlênngườianh,tócđennhuộmmộttầngánhsáng vàng mỏng manh.

KhươngDưDạngvừalên,anhtháokínhxuống,ômcôlênđùi:“Saolạixuống lầu rồi? Chẳng phải chân vẫn còn đau sao?”

Thậtra,ThẩmDựccũngkhôngnghĩđếnchuyệnđó,chỉđơngiảnlàmuốncho cô bớt sưng.

Chiacáchhơnmộtnăm,mộtítnhớnhungđếnthấuxươngvàotốinayđãđược giải phóng hoàn toàn.

Khi cọ xát, chân còn có cảm giác đau nhói.

KhươngDưDạngkhôngcamlòng,tứcđếnhônmênói:“ThẩmDực,sángsớm rồi, đừng làm bậy.”

Thân thể Khương Dư Dạng run lên, hít ngược một hơi khí lạnh.

ThẩmDựccònchưathayáochoàngtắm,nhưngcũngkhôngmệtmỏivàchoáng váng như khi cô tỉnh lại. Cả người anh nhẹ nhàng khoan khoái, tinh thần phấn chấn.

Cô còn lâu mới thử.

Rõràngngườitốihômquarasứcchínhlàanh,nhưngngườichịutratấnchỉcó một mình cô.

Cơm nước xong xuôi, hoàng hôn đã tới, có dì giúp việc tới giúp rửa chén.

Anhđưataykéongăntủnhỏdướibàntràra,bêntrongđặtmộthộpthuốckhử sưng tiêu viêm.

Đương nhiên, làm một món ăn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Thẩm Dực là được, mấymónăngiađìnhphíasauđềudocônghiêmngặtkiểmđịnhchonênđương nhiên mùi vị phải nói là tuyệt vời.

Xé!Côchỉnhớrõcuốicùngquầnáonhănnhúm,khôngngờcòntrảiquamột lần như vậy.

Thẩm Dực bị phản ứng của cô chọc cười, ngón tay xoa đôi môi mềm mại của cô,mùivịgiọngcủaBắcKinhcóvẻlườinhác:“Khônghiểu,emphảidạyanh chứ, nếu không lần sau để em thử ở bên trên nhé?”

Dìlàngườimớitới,khônghiểuyêucầutrongnhàlắmnênhỏicô:“Phòngngủ cũng phải quét dọn à?”

Tuyrằngcũngkhôngphảichuyệngìkhómởmiệng,nhưngkhiThẩmDựcdùng giọng điệu nghiêm trang này nói ra, nhất thời Khương Dư Dạng không còn gìđể nói, mệt mỏi ngáp một cái nói: “Em muốn ngủ.”

Thẩm Dực im lặng một lát, đứng dậy lấy bia trong tủ lạnh ra.

...

“Đến nếm thử đi.” Anh cầm đũa bát, chờ cô phản hồi.

Lần đầu tiên Thẩm Dực xuống bếp nấu ăn, thành bại là ở chỗ này.

Saumộtđêmchiếnđấuácliêt,KhươngDưDạngtỉnhlạitrongphòngngủchính quen thuộc.

Tìnhcảmmãnhliệtđãgiảmxuống,cơthểvàtinhthầnđềuvôcùngmệtmỏi, Khương Dư Dạng không còn sức lực lên án hành vi không có giới hạn của Thẩm Dực, cô trở mình đắp chăn lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72