Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 51

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51


Anh không so đo, l**m răng hàm nói: “Vậy tôi sẽ hỏi lại lần nữa…”

Đúngvậy,chuyệntặngđồlàquyềntựdocủaanh,cònvềphầnxửlýchiếcváy đắt giá này như thế nào... thì đó là chuyện của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chờlênxexong,KhươngDưDạngbướngbỉnhnói:“ThẩmDực,tôicóthểtự mua quần áo cho mình.”

Ngườiphụnữtronggươngtựmangnétquyếnrũriêngtrongtừngcửchỉhành động, giống như bông hồng trắng tung bay trong gió, nhưng khí chất vẫn giữ được sự ngọt ngào và mềm mại của người miền sông nước.

“Anh...”Khương Dư Dạng như mắc xương cá ở trong cổ họng, nhưng cô thấy nhânviênđãgấpgọngàngchiếcváyvoanmàutrắngmàcômớithayxongvào trong túi, cô ấy nói cực kỳ hâm mộ: “Bạn trai của cô tốt với cô thật.”

Bâygiờđâylàhốtựmìnhđào,đâmlaothìphảitheolaonênKhươngDưDạng chỉ còn cách đi vào phòng thử đồ thay quần áo.

ÔngcụThẩmlạilêntiếng,ngoạitrừnhữngđứatrẻngơngácchưahiểuchuyện gì thì những người lớn đều đổ xô đến bàn, chờ bữa tối tất niên bắt đầu.

Bầutrờigiốngnhưmộttấmvảiđenkhổnglồ,nhữngđámmâyđangtrôivớicái lạnh dày đặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dựatheobốiphận,côvàThẩmDựcnênngồicạnhnhaunênkhótránhviệcbắt gặp ánh mắt của nhau.

Nhânviênbánhàngnhìnchằmchằmvàocô,khenngợichânthành:“Cômặcbộ váy này vô cùng phù hợp.”

ThẩmDựcnớilỏngtayáosơmimàuxámđenrồikéolên,lộramộtchiếcđồng hồ tinh xảo.

Mộttrongnhữngconbúpbêởđầugiườngrơixuốngđất,anhđưatayranhặtnó lên, nhưng anh không ngờ lại nhìn thoáng qua cuốn nhật ký dưới nệm cạnh giường.

Cô đi thẳng đến phòng ngủ trên tầng hai. Đã lâu cô không quay lại căn phòng này,trangtrínộithấtvẫnnhưxưa,vẫncòncấtgiữnhữngtâmtưcẩnthậnthời thiếu nữ và một đống búp bê sang trọng ở đầu giường.

Vôsốánhđèntạothànhmộtkhungcảnhlãngmạn,ởgiữatrungtâmmuasắm như một viên kim cương khổng lồ.

“Khôngchơi.”ThẩmDựclạnhlùng,nheomắtnhìnbọnchúngnói:“Cácemcó biết cái gì gọi là mê muội mất lý trí không hả, đi về học tập chăm chỉ đi.”

Khương Dư Dạng: “...”

KhươngDưDạngdịudàngkhẽnói:“Ôngnội,cháuviếtmộtđơnthuốccho ông, ông có thời gian thì nhờ người đi bốc thuốc giùm.”

“ThẩmDực...Anhđứngdậy...”Côbịmắckẹttrongvòngtayanh,côkhôngbiết người đàn ông này nổi điên cái gì nữa cho nên trong thời gian ngắn cô không thể thoát được.

Nếu những gì anh vừa nói được đưa lên bàn chắc chắn vô cùng kinh thế hãi tục.

Khianhlậttrang,nhiềutrangđãbịxénát,tấtcảnhữnggìcònlạiđềulàtêncủa anh.

Cổhọnganhkhẽnhúcnhích,anhtìmtòinghiêncứumở“bímậtnhỏ”củathiếu nữ.

“KhươngDưDạng,emthậtsựkhôngthíchtôisao?”Anhcườikhẽ,trongđôi mắt hoa đào của anh bây giờ đang phản chiếu dáng vẻ nhếch nhác của cô lúc này.

tâm.

Mọingườitronggiađìnhđangtròchuyệnồnào,nânglycạnchén,bầukhông khí sôi nổi nhưng hòa bình.

KểtừlầntrướcThẩmDựcphảnđốihônsựvớiÔnPhù,trênbànănkhôngai dám nhắc đến chuyện râu ria này, bữa ăn khá yên bình.

Đặcbiệtlàvàolớpmườihai,vàolớptựhọcbuổisáng,côphảihọctậpchăm chỉ hơn các bạn cùng lớp. Khi cô đến trường, bầu trời mùa đông vẫn còn tối.

ThẩmHáchLiênnói:“Ba,bạnconbiếtmộtbácsĩrấtgiỏi,chuyênvềphương diện hen suyễn này. Để con bảo Minh Nhi dẫn cha đi khám.”

ThẩmDựcvừachâmmộtđiếuthuốc,đangsuynghĩcókhinàocômuốntắm đến nửa đêm luôn hay không thì người xuất hiện.

Quầnáoởđâyđềubịcômangđihếtnêncôvẫnmặccáiváyđó,phíasaulưng trống không nhìn không sót một thứ gì, lưng mịn màng, hở như không hở, làn da dưới ánh sáng như bôi lớp kem.

ThẩmDựcthấymặtcôđỏbừnglàhiểucôđangxấuhổcáigì,vìvậyanhbâng khuông hỏi hai câu: “Tôi đang theo đuổi em, chẳng lẽ tôi tặng em chút đồ vật này nọ cũng không được sao?”

Ông lão Thẩm mỉm cười nói: “Được rồi, con có lòng rồi.”

ThẩmHáchLiênđangnóichuyệnvớinhữngngườilớntuổicònlạivềchuyện làmăn,mấythiếuniênthiếunữmườimấytuổinhưongvỡtổchạytớicầuxin anh: “Anh Dực, anh dẫn chúng em đi chơi đi.”

Dướichiếcáosơmimàuxámđencómùimáuthoangthoảngnhưthểmuốn quấn quýt lấy nhau đến c·h·ế·t mới thôi.

Tênvàthờigiancủaanhđượcviếtrõràngtừngcáimột,ghichépcuốicùnglà thời gian họp lớp và đêm mây mưa đã khiến cả hai vướng vào nhau.

Gióbênngoàithổihaichiếcđènlồnglớntungbay.KhươngDưDạngkhôngthể từ chối, đây là quy tắc của nhà họ Thẩm, cô đồng ý nói: “Dạ.”

KhươngDưDạnggiốngnhưmộtconthỏđỏmắt,tứcgiậncắnvaicủasóixám là anh.

Khingườitatứclênthìbọnhọkhônghềquantâmchuyệngìnữa,vếtcắnnày dùng lực không hề nhẹ.

ÔngcụThẩmđãlớntuổinhưngtairõmắtsáng,khithấyhaingườibọnhọđã đến, ông mỉm cười nói: “Dạng Dạng và Giám đốc Thẩm của chúng ta tới rồi, hai đứa mau ngồi xuống đi.”

ThẩmDựcdẫncôlêntầngtrêncùng,haingườiđithangmáythẳnglênđếntầng cao nhất. Thang máy không ngừng lên cao, đám đông bên dưới dày đặc như kiến.

Quảngiavộivàngvỗlưngônglão,gọingườimangkhăntaytới,laukhóemôi cho ông lão.

Đó là một cuốn sách kiểu phục cổ, có khóa, cầm trong tay nặng trình trịch.

ĐôimôimỏngcủaThẩmDựcmímchặt,vẻmặttrầmxuống,chỉcườitựgiễu hồi lâu.

Sự thuần khiết và d*c v*ng kết hợp hoàn hảo trên người cô.

ThẩmDựclặnglẽđitớigiảivâychocô:“Bộxếpgỗcáccháuchơilàcủachú, đừng trêu cô ấy nữa, nếu không chú sẽ lấy lại đó.”

“Đâychỉlàbệnhcũthôi,cũngđãđểlạicănnguyênrồi,đikhámnhiềubácsĩ cũngvôích,chacóthểchịuđựngđược.”ÔnglãoThẩmxuatay,khôngquan

Đúnglúcphíasauđốidiệnvớianh,ánhmắtcủangườiđangnhìncàngnóng bỏng hơn.

SứckhỏecủaôngcụThẩmvẫntốt,nhưngbệnhhensuyễnvàomùađôngrất nghiêm trọng, vừa dứt lời, cơn ho vẫn không ngừng.

ThẩmDựcimlặngmộtlúc,sauđóđặtcuốnnhậtkýtrởlạivịtrícũ,đầuócrối bời.

Tựcúiđầuxuốngđểtheođuổingườikháckhôngphảilàtácphongsátphạt quyết đoán của Thẩm Dực.

Côngbằngmànói,đâylàmộttrongnhiềubộquầnáocôthíchngaytừcáinhìn đầu tiên, nhưng vì lo lắng đến giá cả nên cô mới đau lòng bỏ qua nó.

“Lạilàmộtnămmới,khólắmcómộtbữatốiđoàntụ,mọingườiđừngkhách sáo quá.”

Thấyvậy,ThẩmHáchLiênvàLâmBìnhChicàngxấuhổhơn.

Bởivìcóhệthốngsưởiấmsànnhà,KhươngDưDạngđổrấtnhiềumồhôinên cô định đi tắm trước.

Giống như có một luồng không khí chặn ở ngực, phiền não không ngừng.

Đã gần nửa đêm, Lâm Bình Chi lấy ra tư thế làm mẹ trước mặt người ngoài, trầmngâmnói:“DạngDạng,hômnaylàđêmgiaothừanênconhãyởnhàmột đêm đi, cũng đã quá muộn rồi, sáng mai rồi hắng đi.”

Thẩm Dực dứt khoát nói: “Chọn cái này.”

Phòngngủcủaanhchưabaogiờtrốngrỗng,quầnáotrongtủquầnáolàđồanh mặc khi còn nhỏ, chúng sẽ thường được mang đi giặt sạch định kỳ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộtvàiđứatrẻđitớinhìncô:“ChịDạng,saochịlạimặcquầnáocủaanh Dực?”

Bây giờ nó giống như một chiếc hộp Pandora, tất cả đều hiện ra trước mặt anh.

Côkhôngphảimuốnlấylòng,khiKhươngDưDạngvẫncònsốngởthịtrấnTô, cô vẫn thường xuyên đến y quán trung y bốc thuốc, một lần nấu thuốc là rất nhiều giờ, nên cô có biết một chút phương thuốc cổ truyền khắc phục bệnh hen suyễn.

Cómộtvàiđứatrẻhọhàngxachơiđùavớinhau,cáckhốixếpgỗnằmrảirác trên thảm trải sàn, bập bẹ không ngừng.

Phong thủy luân chuyển, chính là ý này.

Côkiềmchếthởmấyhơi,giãygiụamấycái,nhưngđếncuốicùngvẫncúiđầu đi xuống xe với anh.

Ánhsángtrongphòngkháchvỡvụntrongđôimắtcủaanh,baohàmnụcười nhẹ, nhưng cô lại run rẩy khi nhìn thấy nó.

ThẩmDựcnghiêngngườicởidâyantoàn,đẩycửaxera,giọngnóitrầmthấpcó hơi lạnh lùng: “Em muốn tôi trói em xuống hả?”

ThẩmDựcdậptắttànthuốc,ánhmắtnóngrựcnhìncô,kéongườiđếngóc tường chật chội, hơi nghiêng người, tựa đầu vào vai cô.

Nhânviênbánhàngngọtngàokhenngợinói:“Cáinàyrấtđẹp,đâylàmặthàng bán chạy ở chỗ chúng tôi.”

Khương Dư Dạng cụp mắt xuống, cơ thể như bị đóng đinh vào dây an toàn.

KhiThẩmHáchHiêncònnhỏthìđãluônngheđồngđộicủaôngcụThẩmnói, tính cách này của ông ta không giống ông ấy, so ra thì khác rất nhiều.

KhươngDưDạngimlặng,khôngmuốntrảlờicâuhỏithẳngthắncủaThẩm Dực.

Sau khi ăn xong, ông cụ Thẩm nói có hơi mệt, các thế hệ trẻ hiểu được ông ấy cầnnghỉngơi,sânnơiôngấysốngởđườngVạnThọcũngyêntĩnh,đoànngười đi ra cửa đưa ông ấy lên xe.

ĐâylàtrongbiệtthựcũcủanhàhọThẩm,ThẩmHáchLiênvàLâmBìnhChi đều ở lầu một, nhưng chỉ cần quản gia vô tình đẩy cửa vào thì chuyện sẽ vô cùng xấu hổ.

KhươngDưDạngvươntaychemiệng,hiểnnhiênnghethấytiếngngườiđilên lầu.

Haingườiimlặng,cònởtrongphòngthờithiếunữcủacô,haingườibọnhọở cùng một căn phòng khiến không khí càng thêm mờ ám.

Giọng anh nặng nề, rỉ ra mùi thuốc khàn khàn: “Cho tôi ôm một chút.”

Bữa tối tất niên do đầu bếp làm tại nhà nên rất phong phú, một món bắp cải luộc,nghetênthìthấycóvẻđơngiảnmộcmạc,nhưngnócũngởcấpđộcủa quốc yến.

Mặc dù lần này không cần phải đau ví, nhưng trong túi xách của Khương Dư Dạngbâygiờđangchứachiếcáosơmilụabịbẩnmàcôđãthayravàcáimác váy đã cắt ra, tất cả mọi thứ đó đều luôn nhắc nhở cô bị nắm thóp.

Không ngờ, Thẩm Dực chọn ra một cái khác bên cạnh, quay đầu nhìn nhân viên bánhàngnói:“Chọncáinày,côđitìmkíchthướcphùhợprồichocôấythửđi.”

Nhânviênbánhàngvừathấyanhmắtđãsánglên,nhiệttìnhnói:“Thưangài, xin hỏi ngài cần gì ạ?”

Khicònlàthiếuniên,anhlàngườiquậynhấtnhưngbâygiờbốiphậncủaanh đã bị đảo ngược, cho nên phải bắt đầu giáo d·ụ·c thế hệ trẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chiếcáokhoácnàytrênngườicôvẫncònhơito,lànhlạnh,cómùithôngthơm ngát.

Hiểnnhiên,khiđếnchỗThẩmDực,côluônmuốntừchốitấtcảlòngtốtcủa anh.

Sựrốiloạnthờithiếunữthầmmếnchếttrongvôthức,cẩnthậnchegiấunhững suy nghĩ này trong bóng tối.

Thấyvậy,LâmBìnhChicũngkhôngtiệnnóigìthêm,nhìnmấymónđồăn trước mặt mà không cảm nhận được vị gì.

ÔngcụThẩmthuộcthếhệtiếptheo,tháiđộđốivớiThẩmHáchHiênrấtthờơ, nhưng ông ấy lại đặt rất nhiều kỳ vọng vào Thẩm Dực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảnhtượngđườngphốtrởnênquenthuộctrướcmắtcô.Trongbanămhọc trung học phổ thông, cô đã đi con đường này đến trường.

Cô quá lý trí, thế nhưng đầu óc của anh cũng hơi mê muội.

Anhnhưđangvuốtlôngchothỏ,giọngđiệunhẹnhàng,nói:“Ngoan,đừng cắn.”

Nhưngmộtsốlượngđángkểngười,ngaycảkhicóngườibiếtđếntrungtâm mua sắm này, nhưng hiếm khi đến trung tâm này để mua sắm và chi tiêu.

Tấtcảtrangsứcvàngbạcchâubàođềuởdướitầngmột,rựcrỡmuônmàu,điều này chứng thực cho từ "châu quang bảo khí”.

Anh mở điện thoại ra, thanh toán hóa đơn mà không hề do dự.

Nógiốngnhưmộtđườngphâncáchtầnglớprõràng,mọingườiquycủdừng lại ở tầng lớp tương ứng của mình.

Đúng lúc mới lên đèn, trong trung tâm thương mại có rất nhiều người.

ThẩmDựcbảoquảngiađilấyáokhoáccủamình,quảngiacungkínhđưacho cô: “Thiếu gia Thẩm bảo cô thay áo đỡ bị nóng quá.”

Toànbộquátrình,ThẩmDịchchỉkhẽrênmộttiếng,anhkhônghềđềphòngcô.

Nhữngđứatrẻnghịchngợmngaylậptứcchạytánloạn,cườiđùavuichơi,sự chú ý của chúng đã bị một thứ khác thu hút mất.

Dù sao cảm giác về sự việt không phải là do đua đòi sinh ra.

Vì muốn tôn trọng mặt mũi của ông cụ Thẩm, cũng quan tâm đến cô và Thẩm DựcnênmộtsốngườithâncủanhàhọThẩmcũngnóivàicâuvớiKhươngDư Dạng.

Ngôinhàcũđượcthắpsángrựcrỡ,haichiếcđènlồnglớnmàuđỏđượctreoở cửa cho thấy mọi người đã đến đông đủ rồi, mau đón năm mới thôi.

Điển hình cho dáng vẻ người giàu thì tùy hứng.

KhươngDưDạngnhảmiệngra,mởmắtnhìn,hơithởvẫncòncóchútkhôngổn định.

ÁovestcủaKhươngDưDạnglàđồđểđilàm,nếuởtrongđámđôngkhôngthể tránh khỏi việc nhìn quá trịnh trọng.

Lúchaingườicònđangyêuđương,KhươngDưDạngrấtítkhiđimuasắmvới Thẩm Dực. Anh chỉ xem một ít sản phẩm mới của mấy thương hiệu lớn nếu thấy vừa người thì mua luôn cho cô, thế nên tủ quần áo trong nhà lúc nào cũng đầy ắp.

Tay áo được thiết kế bằng vải tuyn, một mảnh ren cut-out nhỏ ở phía sau, váy dàiđếnmắtcáchân,vòngeothìcao,làmnổibậttỷlệcơthểcủangườimặcrất tốt.

Từngbướcmộtđangdầntớicănphòngnày,khiếnbầukhôngkhígiữahai người như có cảm giác đang yêu đương vụng trộm.

ThẩmDựcbướcvàothìnghethấytiếngnướctrongphòngtắm,suynghĩcóchút trôi dạt.

“Quầnáocủaanh...Tôiđãxếpgọnlạirồi.”KhươngDưDạngxoayngườimang quần áo cho anh.

Đilàmởchỗnàylâurồinêncôđãquenthuộcvớimảnhđấtnày,chỗnàymọi chỗ đều là tấc đất tấc vàng, đồ vô cùng đắt đỏ.

Thẩm Dực đẩy tay của cô ra, đặt vào lòng bàn tay mình rồi nắm lại, ánh mắt nóngbỏng:“Tôicórấtnhiềutìnhcảmvớiem,emcânnhắckhinàochuyểnlên chính thức cho tôi đây.”

CáigiámàcôdựngtrướcmặtThẩmDựcnhưbịmộtconmãnhthúvàdòng nước xoáy lớn đạp bể, vỡ không còn một mảnh.

Hệ thống sưởi sàn nhà trong nhà khiến nhiệt độ tiếp tục tăng cao. Khương Dư Dạng muốn cởi bộ đồ bên ngoài ra, nhưng nghĩ đến thiết kế rỗng tuếch phía sau váy,côxoắnxuýtqualại,nhữnghạtmồhôitobằnghạtđậulănxuốngtừhaimá đỏ bừng giống như một con tôm luộc.

“Quầnáonữ.”ThẩmDựckéocánhtaynonmịngiốngnhưđậuhũcủacô, ngẩng đầu ra hiệu: “Phù hợp với cô ấy là được.”

Lòngbàntaytovuốtvemáitóccô,bảvairộngtruyềnđếncảmgiácđauđớn thấu xương nhưng anh không quan tâm.

Chương 51

Saukhitắmnướcnóng,haimábịxônghơiướtátcủacôđỏlên,lôngmirunrẩy treo những giọt nước nhỏ, đôi mắt hạnh trong veo và gợn sóng giống như nước ao bị khuấy động.

ThẩmDựclàmộttồntạiđiđâucũngcóhàoquangđếnđó,từnhỏđãđượcsống trong an nhàn sung sướng khiến bàn chất của anh vừa kiêu ngạo vừa khắc chế, rất hiếm khi mọi người cảm nhận được sự kiêu ngạo trên người của anh.

Nhânviênbánhàngnhiệttìnhđếnbêngiááovàgiớithiệu:“Bênnàycủachúng tôi có đầy đủ các phong cách mới trong mùa đông, chị nhìn xem thích cái nào.”

Anhbănkhoănđimộtvòng,sauđóánhmắttậptrungvàomộtthươnghiệuxa xỉ, ung dung đi vào.

CólẽlàmộtlầnbịrắncắnsợdâythừngmườinămnênKhươngDưDạngchỉcó thể tự hiểu tâm lý của cô là muốn tránh thoát khỏi xoáy nước thứ hai, cô phải luôn giữ được sự tỉnh táo.

KhươngDưDạngmởmiệng,pháthiệnmìnhkhôngbiếtgiảithíchthếnào,cô nắm lấy vạt áo khoác.

Cô nhấc làn váy đi ra ngoài và đứng trước gương.

DùsaothìKhươngDưDạnglàmtrongmảngtạpchíthờitrang,đốivớithiếtkế và vật liệu vải của những bộ quần áo này, cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cô không muốn chọn quá đắt nên lấy một cái nhìn giống như giá trung bình.

Anh biết điều này là không đúng, nhưng anh tò mò cô sẽ viết gì.

Anhkhôngthểhiệnlàmìnhcógiậnhaykhông,mặckệánhsángđentốiđan xen chiếu lốm đốm lên khuôn mặt.

Giốngnhưchơiđánhcờ,rõràngkhôngởcùngmộtđẳngcấpnhưnglạitrở thành một cuộc giằng co.

ÁokhoáccủaThẩmDựcđượccôxếpngayngắntrênghế,nghĩrằngsaukhi giặt xong cô sẽ trả lại cho quản gia.

Trong lòng Khương Dư Dạng đang tính một bàn tính nhỏ, cô vừa phải thuê nhà,lạicònđangthiếutiền,nếulạitớichỗnàymuasắmquầnáo,chắccôsẽ tiếc c·h·ế·t mất.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51