Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5


“Emphảithayđồ.”KhươngDưDạngchọnmộtchiếcváymàuđentreotrênkệ ướm lên trước người như thể hạ “lệnh đuổi khách”.

Cuối cùng vì áp lực của nhiệm vụ mà Klaire đưa xuống, Khương Dư Dạng chủ động đi qua, giả bộ thân thiết chào hỏi dì út Lục: “Bây giờ ‘Ban ngày" đang rất hot,nghenóiLụcTriềuDãvìđểdiễntốtvaidiễnnàymàđãbỏrakhôngítcông sức, chọn vai diễn cũng quan trọng như chọn trang phục nên tôi có thể hiểu sựlo lắng của ngài.”

Saukhilênxecôthởhổnhển,ThẩmDựcnhẹnhàngvôlưngcô:“Chạynhanh như vậy làm gì chứ?”

Đầungóntayanhcốýchạmvàovếttíchtrêncổcô,vẫnlưuluyếndừngởchỗ đó: “Cái này… không sao chứ?”

Côkhôngcóhứngthúvớicuộchẹntốinay,chỉlànghĩnếucònởđâynữađể người khác biết sẽ không hay.

KỷTùyChibahoaxong,bấttribấtgiácchúýtớisựtồntạicủacô,thậmchí quen thuộc chào hỏi: “Vị này hẳn là em gái Dư Dạng nhỉ, người đẹp mà anh Thẩm giấu trong nhà.”

Đâylàmộtyêucầurấtđộtngột,nộidungbảnthảosửachữacủatạpchíđềudo tổng biên tập làm, rất ít khi phải đưa bản thảo cho phía minh tinh hỏi có phù hợp hay không.

Nói là ba giờ chiều, Lục Triều Dã lại có mặt không trễ một phút cũng không sớmmộtgiâynào,cậuấytháokínhrâmxuống,gậtđầunói:“CôKhương,buổi chiều tốt lành.”

“Phong Nguyệt” là một trong những sản nghiệp của nhà họ Kỷ, có lợi nhuậnhaykhôngkhôngquantrọng,dùsaocũnglàđiểmdừngchânquenthuộccủaKỷ Tuỳ Chi và mấy cậu ấm, bọn họ đã quen tụ tập ở đây, vung tiền như rác.

Córấtnhiềulờimuốnnóinhưnglờiđếnbênmiệngrồi,côchỉtrảlờinhưđang kiếm cớ: “Em cũng không quen biết bạn anh.”

Người đàn ông vươn tay khẽ v**t v* cằm cô, tựa như sóng ngầm bắt đầu nổi dậy,KhươngDưDạngngướcmắtlênnhìn,nhanhchónglướtquacặpmắtđào hoa kia, lúng túng đáp: “Không.”

Vốn dĩ cũng chẳng phải cùng một giới, cô như thể cưỡng ép gia nhập vào vậy.

Anh liếc qua, hỏi không đầu không đuôi: “Muốn mặc như vậy đi làm à?”

KhươngDưDạnglạikhôngchútđểýnói:“Phảimặclênngườirồithìchúngta mới biết có hợp hay không, lúc nhận kịch bản ‘Ban ngày", ngài liếc mắt cái đã cảm thấy vai diễn này phù hợp với cậu ấy sao?”

Hợptácgiữatạpchíthờitrangvàminhtinhlàđôibêncùngcólợi,khôngaisẽ muốn trở mặt, cho dù có không vui thì cũng sẽ không xé rách mặt khiến tất cả mọi người đều khó chịu.

NhớtớidángvẻvàgiọngđiệucủaThẩmDựclúcgọiđiệnthoạibannãy,đầu bên kia điện thoại hẳn là người có quan hệ thân thiết với anh.

Trướckhibắtđầusotài,thấyKhươngDưDạngcầmgậyđánhlên,nhữngbạn gái đi theo cũng nóng lòng muốn thử.

“Phảichụpđếntốià?”Ánhmắtanhnhìnthoángquagươngmặttắmdướiánh mặt trời của cô gái, lại thấy cô rũ mắt xuống, loáng thoáng có thể thấy được lông tơ trên đó.

“…”

“Saothế?”KhươngDưDạngkhônghiểuchuyệngì.Côcốýchọnváydàimàu đenbởivìbêntrongtrườngquayyêucầunhânviêncôngtácmặcquầnáomàu đen để tiện cho việc quay chụp.

Quay chụp xong, cả tinh thần và thể lực của cô đều kiệt quệ, nhìn thấy Lục TriềuDãthayquầnáorồimởchainướcsuốiuốngvàingụm,yếthầunhấpnhô một hồi.

Khương Dư Dạng nở nụ cười theo khuôn phép: “Hợp tác vui vẻ.”

Đivòngquacâulạcbộtưnhân“PhongNguyệt”,KhươngDưDạngmớimơ màng mở mắt ra, phản ứng chậm chạp nhìn về phía anh, ánh mắt trong trẻo.

Khương Dư Dạng tỏ vẻ khổ sở: “Em chơi không giỏi lắm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

KhươngDưDạngvẫnimlặngđứngbêncạnhanhđánhgiábàytrínơinày,cũng có người dùng ánh mắt tò mò nhìn cô. Ngần ấy năm nay không thấy Thẩm Dực dẫn ai tới, tất nhiên sẽ cảm thấy mới lạ.

Nóimọingườitanlàm,cuốicùngmọingườithanthởđứngdậythudọnhiện trường.

“Ừm.”

Trongchốnồnàonáonhiệtnày,nhữngcuộcđốithoạilạirấtrõràng.

ThẩmDựcngồiởghếsaukéocửasổxuốngnhìncô,đồtâycắtmayvừavặn, đôi mắt đào hoa trong đêm tối lại đặc biệt thâm tình.

Thẩm Dực cảm thấy cô thật ngây thơ, một tay anh chống lên tủ quần áo, ánh mắtnhìnthẳngxuống,cựckỳthỏamãnmỉmcườivới“kiệttác”trênđôichân dài của cô.

“Vậy em chỉ có thể cầu xin tha thứ thôi.”

DìLụckhoanhtayliếcmắtnhìncô,vẫnlàtháiđộxemthườngtấtcảmọingười: “Bé cưng, nếu cưng đã hiểu ý của tôi, vậy thì sao lại không chịu để tâm đến trang phục nhiều hơn chút nhỉ?”

Đếnkhicôthayquầnáoxong,ThẩmDựcđãphaxongcàphênónghổiởphòng khách. Anh tháo chiếc đồng hồ Hublot trên tay xuống, gốm sứ màu đen tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Quảnhiên,dìútLụcvừangheđếntênÔnPhùthìliềntrợnmắtlên,chậmrãi thả lỏng nói: “Lát nữa tôi sẽ không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, thế nhưng nội dung sau khi các người biên tập phải để tôi duyệt qua một lần.”

TuyđầuócvẫncònmơhồnhưngcảmnhậnđượcgiọngđiệucủaThẩmDực,cô nhanh chóng phản ứng được anh đang nói gì, chỉnh váy lại xong thì vội vã xuống xe, bị anh trêu mà không thể đáp trả.

ThếnhưngKhươngDưDạngđồngýrồi,côbiếttínhcáchcủadìútLụcchu toàn mà mạnh mẽ, dự định đến lúc đó mới giải quyết.

Nói ngắn gọn chính là phủ định toàn bộ sự cố gắng của bọn họ.

Ngườitronghộisởrấtcómắtnhìncúingườivớihaingười,ThẩmDựcchưa từng liếc mắt nhìn qua, dẫn cô đi thẳng đến tầng cao nhất.

ThẩmDựckhôngbảocôngồidậy,cựckỳcưngchiềuđốidiệnvớicô:“Ngủđủ rồi?”

Anhnghiếnchặtrăng,nươngtheolờiKỷTùyChinói:“Thưởngchocậumột cái đập vào đầu nhé.”

Tuynhiêntrớtrêuthay,trongquátrìnhsauđó,tiếnđộquaychụpcủabọnhọ liên tục bị cản trở.

ThẩmDựcsắcmặtnhưthường,anủinói:“Cậuấymàchínhlàkẻvungtayquá trán, những chuyện khác không cần quan tâm.”

KhươngDưDạngmởmiệngnhưngrồitừbỏphảnbác,từlúccònlàthiếunữcô đã khó mà chống cự lại trò chơi con chữ của anh.

Khẽmấpmáymôi,côđitớiphòngtreoquầnáothayđồ,ThẩmDựclạinhàn nhã đi theo sau lưng cô.

Tronggiớiđãcólờiđồntừlâu,bamẹLụcTriềuDãlyhôn,cậuấyđượcdìnuôi lớn, bối cảnh không thể xem thường, nếu không chẳng ai lại tổ chức lễ thành niên mười tám tuổi ở Ngọc Uyên Đàm trong Điếu Ngư Đài Quốc Tân Quán.

NhữngnhânviêncôngtáckhácđềubịlãoPhậtgianàyhànhhạkhổkhôngkể siết, hận không thể mở miệng phun một ngụm nước bọt phủ kín người đó.

MọingườiđềubiếtKỷTùyChitínhtìnhtrẻcon,tấtnhiênkhôngmuốnchịu thua, mọi người đều vây lại góp vui.

TròngmắtKhươngDưDạngcónéncảmxúclại,bìnhtĩnhnói:“Chiềunayem còn phải trực buổi quay chụp trang bìa nữa.”

CònchưađitớimàđãcóthểnghethấygiọngBắcKinhcườiđùatừđầucầu thang rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngaylúcnày,ThẩmDựckhôngquấyrầycônghỉngơi,mởchếđộyênlặngrồi treo vô số cuộc “điện thoại quấy rầy” mà Kỷ Tùy Chi gọi tới.

Thiếu niên mặc quần đen áo đen, không chút làm kiêu nào. Cậu ấy cắt đầu đinh đểquayphimcũngrấtcátính,maylàngoạihìnhcậuấykháđẹp,chodùcógiày vò như thế nào thì nhan sắc vẫn đứng đầu, phối với giọng nói lành lạnh kia của thiếu niên, chẳng trách fan lại điên cuồng vì cậu ấy đến thế.

Khương Dư Dạng chưa kịp phản ứng, tiếng chị này là đang gọi mình. Cô lớn hơnLụcTriềuDãmộthaituổi,gọivậycũngkhôngcógìkỳlạcả.Thếnhưng tiếnggọinàylạithốtlêntừthiếuniênươngbướngnàykhiếncôthoángcáiđã hiểu tại sao fans lại yêu thích cậu ấy.

Trong nháy mắt dì út Lục đã im lặng, Khương Dư Dạng rèn sắt khi còn nóng nói: “Vốn dĩ ICON chúng tôi cùng xem xét Lục Triều Dã và Ôn Phù, sau nhiều lầnbànbạcmớiquyếtđịnhchọnLụcTriềuDã.Cậuấyphùhợpvớichủđềquay chụp lần này nhất, cũng mong ngài tin tưởng trình độ chuyên môn của chúng tôi.”

“Khôngsao.”Côcườimộttiếng,kháchsáonói:“Saunàylạihợptácquaychụp ngoại cảnh nhé.”

Đầmliềnthânhaidâylàmbậtlênđườngcongtừcổđếnxươngquaixanh,đồng thời vết ‘dâu tây" cũng khiến người ta tưởng tượng mơ màng.

TronglúcquaychụpcóbêntruyềnthôngđăngbàiPRnóiÔnPhùvàLụcTriều Dã không hợp nhau, nguyên nhân chủ yếu là vì chịu không nổi tính tình công chúa kiêu căng của bên nữ, trang điểm lại thôi mà để cả đoàn đội đợi hơn nửa tiếng.

Haichữ‘tìnhnhân"đâmvàotrongtaikhiếntaicôùcảđi.

Thật xấu tính, thế nhưng lại khiến người ta không ghét nổi.

KhươngDưDạngthởhổnhểnvỗvàotayanhgiốngnhưbéthỏconđanghoảng sợ.

Cần gì phải tự chuốc lấy nhục nhã chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vậythìtốt.”Anhcườixấuxanóiđùa,khíchấtlạisảngkhoáinhưtrờisaucơn mưa: “Quay về giường không buồn ngủ là được.”

Đểtránhgâychúý,côcốýtránhlúcthangmáyđôngngườiđểxuống,chiếc Maybach phô trương kia đang đậu dưới lầu.

ThẩmDựcbiếtcômặtmỏngnêncũngkhôngđùatiếpnữa,thảcôđitớitrước bồn rửa mặt thoa kem che khuyết điểm.

Cô nghiêng đầu qua, kinh ngạc nhìn anh. Câu“một viên bao nhiêu tiền” mà anhcũngnóiđược,thậtsựkhôngxemtiềnbạcragì,chẳnglẽmuốncôphung phí à? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vốn là nơi náo nhiệt nhưng khi Thẩm Dực tới thoáng cái đã yên tĩnh lại, Kỷ TuỳChibỏbàiđẹptrongtayvộivàngđilênnghênhđón,cườitoetoét:“Anh Thẩm, gọi nhiều cuộc điện thoại cho anh như vậy mà không thèm nghe máy, còn tưởng anh cho em leo cây chứ.”

Côchỉănvàimiếngcơmqualoarồiđitớicácbộphậnduyệtlạiquátrình,may là cô đã chốt trước lịch trình của thợ trang điểm và nhiếp ảnh gia, chuẩn bị hết cho bất kỳ tình huống nào.

Buổi trưa, ngoài trời nắng gay gắt, mùa hè ở thủ đô cực kỳ oi bức.

Khương Dư Dạng lắc đầu, không trả lời vấn đề đó: “Chúng ta đi nhanh đi.”

Cólẽđãrấtmệtmỏi,đầucôlệchđitựalênvaianh,hơithởđềuđặn,dướimắt có quầng thâm nhàn nhạt.

“Anh Thành, anh cũng để em thử chút đi.”

Saukhilàmquen,KỷTùyChikhôngđánhbàinữamàhòhétmọingườiđánh bi-a chín lỗ với anh ấy, còn đặc biệt chọn một cây gậy đánh tốt cho cô, cầm trong tay ước lượng, rất đầm tay.

Không biết anh đã chờ cô bao lâu, Khương Dư Dạng bước nhanh qua, tóc đen váyđen,datrắngnhưtuyết,gióđêmhèthổiqualàmlànváybaytánloạn,trông cực kỳ giống cảnh quay chậm trong phim điện ảnh.

“Baonhiêutiềnmộtviên,cậuKỷđịnhsắncáigiáđi.”ThẩmDựcnhànnhạtnói, sau đó ôm lấy eo cô.

KỷTùyChilơđễnhkhẽcười:“Đừngcăngthẳng,anhThẩmđánhbichínlỗrất giỏi, sẽ chỉ cho cô đánh.”

Tựa như ngó sen, cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay vẫn quyến rũ như thế.

“Tới đó thì chẳng phải đã quen biết rồi sao?” Anh chỉ cảm thấy cô đang ngại ngùng,xấuhổkhigặpngườilạnênđãnhanhchóngquyếtđịnh:“Đượcrồi,đến lúc đó tôi đến đại lộ Trường An đón em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

NguyênnhânynhưtrongsuynghĩcủaKhươngDưDạng,ngườikhóchiềunhất vẫn là quản lú của Lục Triều Dã, dì út của cậu ấy.

Ngaycảsựdịudàngthỉnhthoảngbốthícũngnhưcổđộckhiếncôvừaluyến tiếc vừa sợ mất đi.

KhươngDưDạngtimđậpchệchmộtnhịp,hồitưởnglại,ThẩmDựccũngchỉ hàn huyên vài câu với Kỷ Tùy Chi, vẫn chưa để những người khác biết thân phận của cô.

“Thửcáigì?AnhkhônggiốngThẩmDực,đốixửvớitìnhnhânthôimàcũng hào phóng thế.”

“Cả người em từ tteen xuống dưới có chỗ nào tôi chưa từng thấy à?”

“Ai là em gái Dư Dạng với cậu?” Thẩm Dực liếc mắt cảnh cáo anh ấy bớt lại, sauđógiớithiệuvớicô:“KỷTùyChi,mộtgãchơibờilêulổng,làbạntừthuở nhỏ của tôi.”

“Anh xấu xa thật đấy… Em tự chơi cũng được chứ?”

ThấytâmtrạngThẩmDựcbỗngthoảimáihơnrồitiếptụchỏi:“Vậycònphân vân gì nữa? Dẫn em tới cũng sẽ không ăn thịt em.”

Dứtlời,cậuấmnàycòngiảbộđángthương,mọingườingồiđóđềucườirộ lên.

KỷTùyChicườivuivẻ:“Anhđừngnóinữa,vìchờanhđếnmàemđãbỏcả một bộ bài đẹp, anh bồi thường cho em chút đi.”

Mànđêmởthủđôluôncócảmgiácnhưngợptrongvàngson,ánhđènvàxecộ đanxenvàonhau,giữatrầnthếồnnàonáonhiệt,quyếnrũngườitatựmuadây buộc mình.

LúcnàyLụcTriềuDãđivềphíacô,lịchsựmàlễphép:“Thậtngạiquá,gây phiền phức cho chị rồi.”

“CậuKỷchotôileocâycònngheđược.”ThẩmDựcbiếttínhnếtcủacậunhóc này, khéo léo đáp lại một hai câu.

Xuấtthântừnhữnggiatộcnhưbọnhọrấtthíchnóilờixãgiao,gặpdịpthìchơi, chắc chắn sẽ không thật lòng.

ThẩmDựcchưanhậnra,gậpngóntrỏlạikhẽvuốtmimắtcô:“Cảgiatàiđều nằm trong tay em rồi, tập trung một chút, nhé?”

Côkhẽđáp,vànhtailạiđỏrực,chỉcóthểnóiậmừrồingồidậy,sợtướngngủ của mình không đẹp.

Chương 5

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5