Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39


Nămngóntaysiếtchặtthànhnắmđấm,ThẩmDựcdựavàoméptườngrồikhẽ đấm xuống.

ĐanglúcKhươngDưDạngthấybuồnphiềnthìbỗngcótiếngbướcchânvang lên từ ngoài cửa phòng ngủ chính.

Anhxoayngườilại,mọithứtrongphòngngủchínhvẫnnhưcũ,anhtừngthích đắm mình ở đây, cứ vuốt đi vuốt lại những sợi tóc nằm ngổn ngang của cô.

“Khôngcógì, khôngcógì.” Trợlýcười haha,tránh độngđếnrâu cọp.

Anhnóingắngọnđithẳngvàovấnđề:“Khôngcó,đâylàlịchtrìnhcánhân,giờ tôi đang ở Oceanwide International.”

Anhtùyýdùngkhăntắmlausạchđirồibướcvàophòngkhách,trongđầulàsự trống rỗng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thậtlòngthìtừbétớigiờ,ThẩmDựcchưatừngchạyviệcvặtchoai,đâylàlần đầu tiên anh đi mua bữa sáng cho cô.

TrongmắtThẩmDực,mặtmộccủacôcũngđãrấtđẹp,gươngmặttrắngtrẻo, sắc môi đỏ bừng, so với lúc trang điểm nhẹ căn bản không có khác biệt quá nhiều.

Vừabướcvàophòngtắm,anhđãnhanhchóngcởiáosơmixuống,làndatrắng lạnh,cơbắpvừaphải,quảthựclàmộtthânhìnhhoànhảochỉcầnliếcnhìnmột cái là không thể rời mắt đi được.

Đến khi có một tiếng trầm thấp bật ra từ trong cổ họng thì mọi thứ mới kết thúc.

NếuKhươngDưDạngnóikhôngcòncảmgiácgìnữa,vậyanhchỉcóthểlàm theo lời mình nói, sau này thay đổi mình đối xử với cô tốt hơn.

ÁnhmắtThẩmDựcdầntốiđi,anhnhẹnhàngthởmộthơidài,đúnglàhếtcách với cô mà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mẹ… mẹ đừng đi… Con có tiền chữa bệnh cho mẹ rồi.”

Trongphòngngủchínhbỗngvanglênchútđộngtĩnh.Vìuốngrượumàcổhọng Khương Dư Dạng đang nóng bừng như thiêu đốt, lúc này cô chỉ cảm thấy khô rát vô cùng: “Khát...”

Không lẽ chúc mừng anh đêm qua lại bị từ chối một lần nữa à?

Chương 39

Chiếc bật lửa bùng lên, anh cắn điếu thuốc rồi cúi xuống châm lửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThẩmDựcđứngtrướcgươngthắtcàvạttrongphòngthayđồ,kimđồnghồđeo tay vừa vặn chỉ đúng tám giờ.

Dòng nước lạnh đổ xuống đầu, gột rửa đi tất cả.

ThẩmDựctắtđèntườngtrongphòngngủchính,trongbóngtối,hơithởanhvô cùng nặng nề.

Trợ lý lập tức hiểu ngay. bấy lâu nay Thẩm Dực không có trở lại Oceanwide International,hẳnlàđãtheođuổivợthànhcông,phảichúcmừngmộtphenmới được.

Chocôuốngmộtcốcnướcthìmồhôitrênlưnganhđãnhễnhạithấmhếtvào áo sơ mi.

Thẩm Dực nghiến răng nghiến lợi, thắt lại dây thắt lưng rồi cố làm lơ sự trỗi dậycủachiếclềuvảibêndưới.Anhbìnhtĩnhđưacốcnướcmậtongtớibêntay cô.

KhươngDưDạngvẫncònđangsaygiấcnồngkhôngbiếtgì.Cũngkhôngrõlà yên tâm về anh hay là vốn dĩ không thèm để ý đến.

Ánh mắt hai người giao nhau, cuối cùng Thẩm Dực cũng lên tiếng trước: “Em dậyđitắmrửatrướcđi,cònquầnáođểởtrongphòngthayđồ.Bữasángtôicó mua bánh bao hấp, xíu mại, còn có món súp trứng gà mà em thích đấy.”

Ánhsángtừchiếcđèntrêntườngtỏarayếuớt,KhươngDưDạngngủrấtkhông yên. Cô trở mình ôm lấy một chiếc gối như đang ôm chăn, toàn bộ phần lưng đều hở ra ngoài.

Trợlýgậtđầumộtcái,rồilạihỏi:“TổnggiámđốcThẩm,anhcònkếhoạchnào khác nữa không? Có cần tôi sắp xếp không ạ?”

Quầnáotrênngườivẫncònnguyênvẹn,khôngcódấuhiệubịđộngvào,coi như Thẩm Dực vẫn còn chút lương tâm.

Phương thức giải sầu bình thường của anh rất đơn giản. Bây giờ lại đang ở OceanwideInternationalnênanhchỉcóthểđếnphònglàmviệckhởiđộngmáy vi tính rồi ngồi đối chiếu một đống số liệu buồn tẻ.


Người ta nói rằng sau khi uống rượu sẽ con người sẽ nói sự thật, nhưng tới bây giờcónhữnglờicôchưabaogiờchiasẻcùnganh,côvẫnluônkiêncườngtrốn ở trong lớp vỏ bảo vệ của chính mình.

Vìđãhứasẽkhôngchạmvàocôchonêndùchỉhônnhẹlênđầungóntayanh cũng rất kiềm chế, chỉ dùng đôi môi mỏng khẽ lướt qua.

Tốinayanhănmặcrấtchỉnhtề,mọithứtrênngườianh,baogồmcảkhuymăng sét và cài áo đều làm nổi bật khí chất cấm d·ụ·c, nhưng bây giờ anh không muốn

ThẩmDựcgọiđiệnchotrợlý,trầmgiọngnói:“Cuộchọpsángnaydờisang buổi chiều.”

Tiếngdâythắtlưngvangnhẹláchcách,ánhsángcủakimloạiởtrongkhông gian tối lại càng thêm chói sáng.

Huyệt thái dương anh không ngừng giật mạnh, chỉ có thể không ngừng đè ép ngọnlửađangthiêuđốttừbụngdướiđếntráitim,cảmgiácnhưlơlửngbênbờ vực mất kiểm soát.

Khôngbiếtbâygiờlàmấygiờ,ThẩmDựctừphònglàmviệcđira,trựctiếpôm chăn gối đến phòng ngủ dành cho khách.

Bêntrongtủlạnhtrốngrỗng,đólàdấuhiệuchothấyngôinhàđãlâukhôngcó người ở.

“Chúcmừngtôicáigì?”GiọngđiệuThẩmDựchờihợt,trongđôimắthoađào ánh lên sự lạnh lùng.

KýứcduynhấtmàcônhớlàđêmquacôcùnganhquaylạiOceanwide International, phần còn lại là do quá mệt mỏi và tác dụng của rượu.

ThẩmDựcđỡcổcôlên,côgáitronglòngmềmnhũnnhưmộtvũngbùn.Nửa người tựa vào ngực anh, mái tóc mềm mại cọ nhẹ vào cánh tay.

Dướilớpkhóakéocăngchặthiệnlênđườngcongnhấpnhô,lớpxẻtàcủachiếc sườn xám làm lộ ra làn da từ trên đầu gối trắng như tuyết.

Cùngvớidòngnướcchảy,tronglònganhlạicàngxaođộnghơn.

ThẩmDựckhoáclênmìnhmộtchiếcáochoàngtắmmàutrắng,nhữnggiọt nước trên tóc nhỏ từng giọt xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đừngtựtạoáplựcchomìnhnữa…KhươngDưDạng,emcầntìmmộtngười cùng chia sẻ với em.”

Mà vì cô nằm không yên nên phần vải cũng bị xộc xệch liên tục.

ThẩmDựctắtvòihoasen,đặtmộttaychốnglênváchtườnggạchsứ,cúiđầu xuống, hai mắt nhắm chặt lại.

Vừa nóng vừa khô.

TrongkhiKhươngDưDạngcònchưarờigiường,anhlạikhônghềngủđược sâu, sắc trời vừa sáng đã lập tức tỉnh lại.

Bênngoàiphòngtắm,côôgáinhỏcủaanh,côgáimàanhđãtừnghoàntoàncó được, đang say giấc ngon lành. Khương Dư Dạng mặc sườn xám thật sự rất hợp, nét ngây thơ gợi cảm không hay biết như muốn quyến rũ người khác tới tận xương.

Tầmnhìncủacôvẫncònmơhồ,nhưngvừamởmắtraánhsángmặttrờiđã chiếu vào, cô không khỏi nheo mắt lại.

Banđầuanhcứnghĩtắmnướclạnhthìcólẽthoảimáihơnnhiều,songcórất nhiều thứ thường không như ý muốn.

ChắcchêanhđútchậmnênKhươngDưDạngcaumày,rướnngườivềphía trước, nào ngờ khi ngón tay chạm vào kim loại lạnh như băng thì lại ngoan ngoãn rụt tay về.

ThẩmDựcđộtnhiêncảmthấytốinayanhđưaKhươngDưDạngvềOceanwide International là quyết định sai lầm nhất mà anh từng làm, cái gì mà “Lời hứa của quân tử” giống như một sợi dây xích trói buộc, khiến anh liều mạng kìm nén sự chua xót trong lòng.

Lynướcápvàobênmiệngcô,ThẩmDựctừtừnghiêngly,đúttừngngụmthật nhỏ giống như đang chăm sóc một bé mèo con.

YếthầuThẩmDựccuộnlên,anhbiếtnếucôdichuyểnxuốngthêmchútnữasẽ cótưvịchímạngthếnào,hoặclàanhdụdỗcôcởikhóathắtlưng,tìnhthếnhất định sẽ đi theo chiều hướng nguy hiểm.

KhươngDưDạngđingangquavaianh,độtnhiênnhớtớigiấcmơđêmquacủa mình, trong lòng trầm xuống, ngập ngừng hỏi: “Thẩm Dực, tối hôm qua tôi có…”

“Ừ.” Cô đứng dậy với ánh mắt lạnh lùng.

KhươngDưDạngvẫnđangvùimìnhtrongchiếcchănmỏng.Côthởnhẹnhàng, một lát sau cô mới dần tỉnh lại.

Nhưngcôkhôngđưatayranhậnmàđôimắtvẫnnhắmchặt,cứvôthứclẩm bẩm như đang nói mớ, bả vai run lên bần bật vì nức nở.

Thẩm Dực vẫn mang dáng vẻ nhã nhặn cặn bã như trước, chỉ mặc áo sơ mi trắng,càvạtkhôngtínhlàđứngđắn,điềunàykhiếnanhtoátravàiphầndáng vẻ thiếu niên bất cần đời.

Anhkhôngphảingườicóhammuốnquácao,nhưngchỉriêngvớiKhươngDư Dạng là anh không không chế được.

Nhữngthayđổitrêncơthểanhđangngàycàngrõrệthơn,saukhicấttiếngmới phát hiện giọng nói của mình đã khàn đi nhiều: “Nước đây.”

bị những thứ này ràng buộc nữa.

NghĩđếngiọngnóiGiangNamnhẹnhàngmơhồcủacô,dángngườithonthả mỹ miều, và cả hơi thở ấm áp…

Thậtmaytốihômqualớptrangđiểmnhẹđãtrôiđihếtrồi,nếuđểsuốtmộtđêm như vậy, ngày hôm sau kiểu gì cũng sẽ bị nổi mụn.

Anhcórấtítkinhnghiệmchămsócngườikhác,sốkinhnghiệmítỏiđócólẽ đều đã dùng hết vào cô rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánhđèntrênđầuanhtỏaraánhsángmờảo,cuốicùnganhđãbìnhtĩnhlại,vặn mở vòi hoa sen và tiếp tục để nước lạnh dội xuống người.

Biện pháp cuối cùng chỉ có thể tự lấy tay mình giải quyết.

Buổisángánhnắngnhènhẹ,gióthuthổivàokhiếnrèmcửatungbay,trong phòng tràn đầy ấm áp.

ThẩmDựclặnglẽđiđếntủquầnáo,lấymộtchiếcchănđiềuhòamỏngđắpcho cô.

Anh ung dung nói: “Em muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối.”

Khôngchịunổisựvòngvocủaanh,KhươngDưDạngđènéncơntứcgiận: “Vậy tốt nhất anh đừng nói gì nữa.”

Anh ta không khỏi vui mừng nói: “Chúc mừng tổng giám đốc Thẩm.”

Đểtạmthờikhôngnghĩđếnchuyệnđónữa,việcđầutiênanhcầnphảilàmlàđi tắm nước lạnh để bình tĩnh một chút.

“Dạng Dạng sẽ ngoan, anh đừng ghét em nữa.”

Cólẽvìmặcnguyênsườnxámđingủnênbâygiờbênmépsườnxámbịnhăn, dù có vuốt lên thì cũng không thể khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Mãi đến khi làn khói thuốc dần bay ra, tâm trạng anh mới dịu đi rất nhiều.

ThẩmDựcđưataylênnớilỏngcàvạt,sauđókéocàvạtxuốngcùngvớighim cài cổ, tùy tiện ném chiếc áo vest đắt tiền lên ghế sofa, cổ áo sơ mi cũng mở rộng mấy nút.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39