Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
Thẩm Dực đã ăn no trong bữa tiệc rồi nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý, lịch sự ngồixuốngăncháo,nhữngnơibỏngráttrongdạdàylậptứcdễchịuhơnnhiều.
* (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khôngvề.”Ánhđènneonđanxenvàonhaurọivàohàngghếsautrôngcóvẻ thật cô đơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
KhươngDưDạngngửithấymùirượutrênngườianhthìkhẽnhíumày,dọnbát đũa xong tiện thể hỏi anh: “Có muốn ăn thêm chút không?”
Thấyvậy,ThẩmDựcsẽtrêucô,khoanhtayđứngnhìngọi:“Chimcútnhỏ.”
Đúngvậy,emgáiruộtThẩmTầmcủaanhsinhcùngnămvớiKhươngDư Dạng, ngay cả ngày sinh nhật cũng gần nhau.
Biêntậpviêncủatạpchíthờitrangđứngnhấtđứngnhìtrongnướccũngkhông được tính là kiểu có giá trị nhan sắc cao, Khương Dư Dạng còn trẻ, liên tục thăng chức dưới sự dẫn dắt của Klaire.
ThẩmDựcngừngcườirồilấymộtcặpkínhtrêncáibànnhỏcạnhsửasổsátđất, sau đó dùng vải mềm tỉ mỉ lau sạch.
Đốivớingườiđànôngđãcótrongtaycôngdanhlợilộcthìkhôngcógìquan trọng hơn mặt mũi và sự nghiệp.
Nếu không phải Thẩm Dực biết khi Thịnh Bình Tùng nghe tin vợ nằm viện cũngkhôngchạyngayđếnviệnđược,doôngtađangbịbãogiữchânởđảonhỏ với tình nhân, có khi anh còn tin vào lý do chính đáng này đấy.
Học sinh của trường trung học trực thuộc không phải con nhà giàu thì cũng là họcsinhgiỏi,họđềuđượctiếpxúcvớitiếnganhtừsớm.Vậynênlúcvừamới chuyển trường, khi giáo viên tiếng Anh gọi tên cô đứng lên đọc bài, cả lớp thường sẽ cười ầm lên.
Trênmặtmộtbêntườngcótreothưpháp,làchữcủaChuBangNgạnghirằng “Thủy diện thanh viên, nhất nhất phong hà cử”.
ThẩmDựckhôngtiếplời,anhđãuốngkhánhiềurượumạnh,họngvừakhôvừa nóng, trên cổ nổi cả gân xanh.
KhươngDưDạngquaytrởlạibànlàmviệc,thửgọiđiệnvàilầnchobênLục Triều Dã, vẫn không ai nhấc máy.
ThẩmDựcđápmộttiếngrồinhanhchóngđeogọngkínhvànglên,cảngười lạnh lùng mà trong trẻo.
Côấylạnhlùnglậtqualậtlạibảnphácthảo,sauđónémmộtxấpdàylênbàn: “Xem đi, sau đó nói suy nghĩ của em cho chị nghe.”
Vả mặt đến cũng rất nhanh.
Klairenổitiếnghayvạchlátìmsâutronggiới,nữmađầuvừanhíumàylàcả ICON đều sẽ chấn động theo.
Chạng vạng, cứ tới tối là đại lộ Trường An lại sáng rực ánh đèn neon, dòng xe cộkhôngngớt,conngườidướiánhđènchóilóacũngchỉnhưmộtbụirậmnhỏ bé.
ThẩmDựctiếntớingậmlấymôidướicủacô,chậmrãim*t,ánhmắtnghiền ngẫm dần trở nên rạo rực, thể hiện rõ sự vô lại khi say rượu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dường như Thẩm Dực cũng nhớ tới hồi ức với Khương Dư Dạng, bản tính thiếugiathíchtrêuchọccôtrỗidậy:“Chimcútnhỏcủatrướckiagiờđãbiến thành thiên nga rồi.”
Không thể không thừa nhận đây là người phụ nữ cực kỳ khó chiều.
Nói giống như vè đọc nhịu vậy.
“Bộ phim ‘Ban ngày" của Ôn Phù sắp công chiếu rồi, cuối tuần này đi xem không?”
Anhcầmmộtbênmắtkính,khẽnhướnmày:“Lýdoemởbêntôichínhlàlýdo mà tôi ở bên em.”
ThếnhưngÔnPhùvàKhươngDưDạnglạihoàntoànkhôngcùngmộtkiểu.Ôn Phù vẫn luôn dùng hình tượng ngọt ngào trước mặt mọi người, tính tình kiêu ngạo, bị fan gọi là công chúa nhỏ.
Chỉ là thông báo, trước giờ chưa từng là báo cáo.
Tớilúcchuẩnbịtanlàm,côthudọntúixáchxong,dừnglạihồilâutrướctin nhắn trả lời “Được”.
Từsaukhibảnthântrởthànhmộtphầntửluânchuyểnbêntrongthànhphốnày, hình như cô cũng không tự chủ được mà thích ứng với tiết tấu như vậy.
Cóthểdocôđãhyvọngquánhiều,khitìnhyêukhôngđếntừhaiphía,aiyêu đối phương nhiều hơn sẽ càng dễ nóng nảy mà lún xuống đầm lầy.
KhươngDưDạngcầmchénđũabỏvàomáyrửachénxongquaylạithấyThẩm Dực đang cầm quyển sách nhập môn tiếng Pháp của cô, vứt việc trong tay lại cướp quyển sách về từ trong tay anh, lắp bắp hỏi anh: “Sao anh lại tự tiện động vào đồ của người khác thế?”
Trong hội đều biết tác phong của Klaire, người phụ nữ đó trước giờ luôn nghiêm túc, nói chuyện cực kỳ chua ngoa. Những ngày đầu Khương Dư Dạng làmtrợlýchoKlaire,hầunhưkhôngaitrongbanbiêntậpxemtrọngcôgáinhỏ vừa mới tốt nghiệp có thể chống đỡ áp lực đảm nhiệm chức vị này.
LầnđầutớiThủđô,côbịdòngngườiùarachenchúc,liếcnhìnlạithấykhông một ánh mắt nào chất chứa ánh sáng, bầu trời đêm cũng đen kịt, không thấy được một vì sao nào.
Nhiềuquađi,thỉnhthoảngcôsẽhoàiniệmkhôngkhítronglànhcủatrấncổ, những gương mặt quen thuộc, tiếng bình đàn* êm ả.
ChodùquảnlýcủacậuấycóđổiývềlầnquaychụpnàythìKhươngDưDạng cũng không lấy làm lạ.
Klaire biết nhiệm vụ lần này rất khó khăn, nhưng cô ấy đi từ thời kỳ đỉnh cao củatạpchíthờitrang,dùbâygiờICONcóthựcsựđangdầnsuythoáiđichăng nữa, tung ra cành ô liu là nhân vật trang bìa như vậy đã bày tỏ toàn bộ thành ý rồi.
KhươngDưDạngnghiêmtúclậtvàitờrồinóirasuyđoáncủabảnthân:“Tông màu của bản phác thảo không đủ nổi bật, dùng màu đỏ làm màu chủ đạo thay cho màu nâu sẽ tốt hơn nhiều, bố cực tiêu đề vẫn cần sửa lại…”
“Nhưng cô ấy làm bình hoa đúng là rất đẹp đấy.”
Kim đồng hồ chỉ ngay mười hai giờ rưỡi đêm.
Trướckhithứcănlênđủ,ThẩmDựctìmcơhộihànhuyên:“Nghenóicôvẫn đang nằm viện, không biết bệnh tình đã chuyển biến tốt hơn chưa ạ?”
Tàixếthươngtiếcnói:“NếucôThẩmcòntrênđờichắccũngtớituổitốtnghiệp rồi nhỉ.”
“Nămnayvẫnnhưnămngoái,đếnnghĩatrang.”Anhmímchặtmôi,trongđôi mắt đen nhánh chất chứa bao cảm xúc khó tả.
ÁnhmắttrongsuốtlonglanhcủaKhươngDưDạngcứnhưvậymànhìnthẳng vào anh, không chút né tránh.
Giống với rất nhiều ‘người Bắc phiêu"* khác, Khương Dư Dạng đã mở đầu ngày mới vào giờ cao điểm ngộp thở của thành phố.
Chương 3
AnhđứngdậyliềnnhìnthấyquyểnsáchtiếngPháptrênbàntrà,cônhócnày đang lén học tiếng Pháp à?
Phátâmcủathiếuniênlưuloátnhuầnnhuyễn,thậmchícònmanggiọngLuân Đôn khiến cô rất ngưỡng mộ.
*Mộthìnhthứcvănnghệdângianvừakểchuyện,vừahát,vừađànđượclưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang, Trung Quốc.
Nghethấytiếngmởcửa,KhươngDưDạngvừamớihầmcháoxong,cônấu cháo bí đỏ, bí đỏ được hầm mềm, mềm ngọt rất ngon mà lại không ngán.
TrìnhđộgiáodụccủanơiKhươngDưDạngởcóhạn,trướcnămmườilăm tuổi,phátâmcủacôđềuđượcluyệntậpthôngquabăngđĩa,rấtdễbịngười khác nói là người ngọng tiếng anh.
LụcTriềuDãlànhânvậttrêntrangnhấttạpchíkỳtiếptheo.Thiếuniênmười tám tuổi đầu quân vào ngành giải trí, vừa ra mắt ba năm đã có vô số bản hit, concert cháy vé, còn đứng đầu trên khắp các bảng xếp hạng âm nhạc.
*
ThếnhưngsaunàyphátâmcủacôđềudoThẩmDựcdạy,cậuthiếuniênsẽ không ngại mà chỉ ra chỗ sai: “Sai rồi, từ này đọc âm a giống hoa mai.”
Côấyđanmườingóntayvàonhau,nóithẳng:“Chịrấtkhônghàilòngvớimột phần thành phẩm này.”
Lúc đó gương mặt thiếu nữ trong sáng, nói chuyện vẫn mang chất giọng nhẹ nhàng của người phương Nam, khác xa với tính cách nổi loạn của Thẩm Tầm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
ThịnhBìnhTùngcólòngchỉđiểm:“Cậucũngkiềmchếlạiđi,nắmchắclấy việc lớn trong cuộc đời, dù sao kim ốc tàng kiều cũng không hay ho gì.”
“Này,mọingườicảmthấyÔnPhùđẹphayKhươngDưDạngđẹphơn?”
Nói thật thì cô rất hiếm khi thức khuya, ngay cả những năm cấp ba học nặng nhấtcũngđingủđúnggiờ.Nhưngsaunàybướcvàongànhnày,chodùkhông muốn thức cũng không thể từ chối việc tăng ca. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thếnhưngthiếuniênngườicũngnhưtên,tínhtìnhphóngkhoángkiêungạo, cho dù Cố Tinh tới mời thì vị phật lớn này cũng không thèm quay đầu lại.
Mớivàolàmviệcmộtnăm,tronglòngKhươngDưDạngcũnghiểurõtranhđấu là chuyện thường xảy ra trong công ty lớn, nếu đứng sai phe thì sau này sẽ không sống yên ổn được.
VềphầnKhươngDưDạng,côquáthoáttục,nổibậttrongmộtđámngườitựa như một vầng trăng sáng trong trẻo mà lạnh lùng.
*Là người không có hộ khẩu Bắc Kinh nhưng vẫn sinh sống, làm việc ở đây.
ICONchinhánhTrungQuốctọalạctrongquảngtrườngphươngĐôngtrênđại lộ Trường An là thành phố trong thành phố danh xứng với thực.
Bằnggiọngbìnhthản,anhhỏicô:“Hômnaycórangoàikhông?Cócầntôiđưa em đi không?”
Saukhilênxe,tàixếnhắcnhở:“Lãogiahỏicậucuốituầncóvềnhàăncơm hay không?”
Côkhônghùatheocũngkhôngoángiận:“EmbảonhómCốTinhsửalạitoàn bộ rồi gửi cho tổ B, đưa hai phương án cho bọn họ chọn.”
Lầu đầu tiên anh đặt biệt danh này cho cô, cô gái đã âm thầm giận dỗi. Cô không biết mắng nặng lời, chỉ có thể chạy vào trong phòng lấy ra một quyển nhậtkýviếtmộtdòngchữthậtmạnh:“ThẩmDựckhôngphảilàngười,anhấy là c·h·ó!”
BảnmẫulầnnàydotổBphụtrách,từlâuđãcólờiđồntrongICONrằngKlaire không hợp với lính nhảy dù do tổng bộ điều tới. Lý tưởng của hai người không giống nhau, bình thường nhìn nhau đã không thoải mái, dần dà tự động hình thành hai phe cánh.
“Cứlàmnhưvậyđi.”Klairemệtmỏinhắmmắtlại:“Liênlạcvớiquảnlýcủa Lục Triều Dã chốt lịch quay chụp đi.”
Bởivìuốngrượu,vếtửngđỏkéodàitừcổáonớilỏngxuống,đànôngsaukhi thả lỏng tinh thần đều mang một vẻ đẹp riêng.
Tài xế gọi điện tới, nói đã tới dưới lầu.
Saukhitớiphònglàmviệc,ngườiphụnữđangxoabópgiữamày,nghethấy tiếng giày cao gót thì cũng không mở mắt ra, chỉ bảo cô ngồi xuống nói.
“Tôi đã xem một đoạn cut rồi, lúc cô ta quay phim này rất không chuyên nghiệp,nhữngphâncảnhngâmnướclạnhhaylănbùnđấtđềudùngdiễnviên đóng thế hết.”
Đếnkhinhânvậtcuốicùngkhoanthaiđếnmuộn,ThẩmDựcmớiđứnglên nghênh tiếp, cung kính gọi: “Thầy Thịnh.”
Thịnh Bình Tùng là người dẫn đường cho anh đầu tư, cũng là người lão làng nhấttrongbữatiệc,mặcdùđãgầnnămmươituổinhưngtinhthầnvẫnrấtminh mẫn.
CôđãtừngxemảnhtuyêntruyềntrênWeibo,LụcTriềuDãcạotrọcđầuđể quay phim, mày rậm mắt sáng, góc cạnh cứng rắn đầy cảm giác thiếu niên.
Quảlàngườikhôngcùngchíhướngkhómàlàmviệccùngnhau,thếnhưngtình nghĩa ân oán của người trường thành cũng rất khó để vạch mặt.
Nhânviênthựctậpởquầylễtânvẫnchưatanlàm,tôimộtcâutôimộtcâunói qua nói lại, cô tùy tiện nghe vài câu.
Năm Thẩm Tầm mười lăm tuổi đã bị tai nạn xe hơi qua đời, mà năm Khương DưDạngmườilămtuổilạiđượcđóntớinhàhọThẩm,bánhrăngvậnmệnhnhư trùng khớp với nhau.
Côxấuhổcúigằmmặtxuống,buổitốilạilặnglẽchạylênsânthượngluyện phát âm.
Hơnnữathờigianlàmviệccủahaingườicũngkhôngtrùngnhau,cuốicùngcô vẫn lựa chọn chen chúc trên tàu điện ngầm.
“Đànôngmà…nếumàngườivợTàoKhangcũngnỡvứtbỏ,chúngbạnhợp tác nghe được chắc chắn sẽ cảm thấy cậu không trung thành.”
Đitớicửa,nhânviênthựctậpmớitớichỉcóthểlàmlễtânbènhiểuchuyệntỏý chào hỏi cô. Khương Dư Dạng khẽ mỉm cười đáp lại, sau đó đi qua một hành lang bày rất nhiều kiểu ma - nơ – canh khác nhau rồi tới một phòng làm việc ở bên trong.
Haingườiđếnvớinhauquảthựclàchuyệnngoàiýmuốn,ThẩmDựcmiêutả nhẹnhàngbângquơnhưvậy,nửathậtnửagiảlạicócảmgiáckhôngnóirõra được.
Mùahèhoasennởkhắphồ,côđứngyêntrướclànnướctrongvắtnghetiếng ếch kêu.
Vóc dáng của hai người gần giống nhau, Lâm Bình Chi đưa luôn quần áo chưa gỡmáccủaThẩmTầmchoKhươngDưDạngmặc.Côbévẫnkhônghaybiếtgì dịu dàng nói cảm ơn, hoàn toàn không biết căn phòng của mình từng có một cô gái hoạt bát tươi sáng khác ở.
“Saobỗngnhiênlạihỏichuyệnnày?”Anhthoángsửngsốtrồilạikhẽcườiđầy ẩn ý, sắp không theo kịp suy nghĩ của cô gái nhỏ nữa.
Thẩm Dực lật trang bìa ra, thấy cô tỉ mỉ viết tên chữ của mình lên.
Trênbànăn,trongphòngriêngthoangthoảngmùitrà,lưhươngđượcđặtởgóc Tây Nam tỏa ra khói xanh lượn lờ.
Cóngườiđiquanhắcnhởcôrằngsángnaysếpmuốnmởhọp,tốtnhấtnên uống mộy ly cà phê nâng cao tinh thần.
Chodùcháocóphầncủaanhhaykhông,khianhvừamởcửaraliềnthấycôgái đang bận tới bận lui, trong lòng Thẩm Dực như được rót một dòng nước ấm.
“Tôilàngườithếnàongàyđầuemmớibiếtà?”ChấtgiọngBắcKinhđầyvẻ lười nhác.
“Em cũng biết đó, đa số minh tinh nghệ sĩ thành danh sớm bây giờ đều rất kiêu ngạo. Đợi đến khi hết hot, bòn tiền fan một đợt xong thì ngay cả một vị trí nhỏ nhoibọnhọcũngkhôngchiếmđượcđâu.”Côấyxoaychiếcnhẫnngọclụcbảo trên ngón tay, căn dặn: “Tuần sau cho chị câu trả lời.”
Rõràngcôđanhđangchộtdạ.Klairetừngnóinếumuốntiếnthêmmộtbước,từ trợ lý lên đến tổng biên tập có một đoạn đường khá dài để đi, học giỏi tiếng Pháp rồi ra nước ngoài trau dồi một hai năm sẽ rất có ích cho sự nghiệp của cô. Lúc đó Khương Dư Dạng biết bản thân không nỡ rời bỏ thủ đô để đến nước ngoài xa xôi, trước tiên đăng kí một lớp tiếng Pháp đã, sau đó mới tính kỹ hơn.
KhươngDưDạngtừchốilờiđềnghịcủaThẩmDực.ChiếcMaybachcủaanh quánổibật,tronggiớithờitrangcókhôngítngườinhiềuchuyện,côlàmviệc khiêm tốn cực kỳ không thích trở thành đề tài bàn tán của người khác.
Gần đây ‘Ban ngày" do cậu ấy và Ôn Phù đóng vai chính sắp công chiếu, đây là bộ phim đầu tay của cậu ấy, không ít người qua đường bảy tỏ sẽ cống hiến cho phòng bán vé. Hơn nữa đội ngũ sản xuất còn quy tụ rất nhiều tên tuổi lớn, những bình luận liên quan trên mạng liên tục tăng cao.
Xedừngtronggara,vừaxuốngxeliềnđắmmìnhtronglàngióấmápkhiến người càng say hơn.
Thịnh Bình Tùng: “Cô của cậu phẫu thuật rất thành công, bây giờ đang tĩnh dưỡngtrongbệnhviện.Cậudomộttaytôidẫndắtnênhẳnbiếttìnhcảmcủatôi với cô cậu. Đội mưa đội gió bốn mươi năm qua, dùng hai bàn tay trắng xây dựng sự nghiệp với tôi đến nay, bà ấy vẫn luôn tự xưng là người vợ Tào Khang.”
Đãhơnmộtnămnay,Klairehoàntoànxemcôlàtâmphúc,cốýbồidưỡngcôở mọi mặt như đối với người nối nghiệp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.