Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 24

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24


[Đừng nghĩ lung tung nữa, sắp trở thành bạn trai rồi.]

GiọngnóicủaThẩmDựcđầytrêuchọc,anhbuôngcánhtaynhưgôngcùmra, giọng nói lạnh lùng như truyền một luồng điện xuyên qua màng nhĩ cô.

Anh đi làm mệt mỏi thì cô chuẩn bị bữa ăn và đợi anh về.

Anhkhẽngoắctaymộtcáithôi,bảnnăngmongmuốnđượcyêusayđắmđã khiến cô chấp nhận anh.

Cóaiđótừngnóirằng,đểbắtđầumộtmốiquanhệthìphảicóngườichủđộng mở lời trước.

Sợ anh làm loạn nên vừa vào nhà, Khương Dư Dạng đã đá văng đôi giày cao gótcủamìnhrồicáchxaanhtámmét.Côcầmbìnhxịttrênbànởđầugiường mà ra lệnh: “Anh đứng yên đó, không được cử động.”

Đôi tai của thiếu niên giấu dưới chiếc mũ đỏ bừng, cậu ấy ngoan ngoãn gật đầu.

Trongbảynăm,côđãchứngkiếnThẩmDựctừmộtchàngthiếuniênlộtxác thành một người đàn ông và chứng kiến tất cả vinh quang của anh.

Anh xuống xe trước, vươn tay: “Tôi đỡ em.”

Đâm lao phải theo lao, cô bây giờ có muốn chạy cũng không được...

“Được rồi, tài xế của tôi đến rồi.”

Mắtcáchâncủacôlạicàngsưngtohơn.TrướcđâyThẩmDựccóthểthoảimái bế cô nhưng bây giờ cô gái lại giống như một con nhím, cô cảnh giác với sự hiện diện của anh.

Nhưngcôcũngcầncólòngtựtrọng,cáigìcũngcógiớihạn,khôngthểhènhạ đếnmứcđánhmấtphẩmgiá,khôngthểlàmtìnhnhânkhôngdanhkhôngphận được.

Khương Dư Dạng: “...”

Điệnthoạidiđộngcủacôvẫnđặttrênchiếcbànthấptrongphòngkhách,màn hình sáng lên một lúc.

Nhưngvàocáiđêmhoangđườngcủahaingườisaubữatiệcgặpcácbạncùng lớp của Kiều Tụng, Thẩm Dực cũng chưa từng nhắc đến chữ “thích” nào cả.

Khương Dư Dạng cũng muốn mình không có dao động nữa. Nhịp tim đập vội trướcđâycủacôlàthật,nhưngbâygiờcôđãtừbỏtấtcả,lựachọncủacôchỉlà trưởng thành hơn.

ÁnhsángvàbóngtốilóelêntrongđôimắtsâuthẳmcủaThẩmDực,ánhmắt nhìn tin nhắn WeChat sắc bén như một lưỡi dao.

ThẩmDựcmỉmcườirấtáimuội,nhưngtrênmặtvẫnbìnhtĩnhvànghiêmtúc: “Tôi đưa em về nhà.”

Khôngphảilàcôkhôngthểbuôngbỏ,chỉlàcôvẫnchưahọcđượccáchgiảvờ. Chưa nói đến đây lại là Thẩm Dực, người có thể chu toàn ở mọi phương diện, có thể chuyện trò vui vẻ chẳng nao núng.

Quảthực,từkhicònnhỏanhchưatừnggặpphảibấtkỳthấtbạinào,cólẽvụtai nạn xe gây ra cái c·h·ế·t của Thẩm Tầm khi đang trên đường tặng quà sinh nhật cho anh, chính là trở ngại mà cả đời này anh cũng không thể vượt qua được.

Đột nhiên, chút u ám kéo đến hiện lên trên lông mày của Thẩm Dực.

Cuối cùng cũng đến nơi.

Thay vì bị anh trêu chọc, Khương Dư Dạng càng nóng lòng muốn giành lại thắnglợi,nụcườitrênmôimangtheochútgiễucợt:“ChiếntíchcủacậuThẩm hôm nay không tồi nha.”

Chỉlàtrongthờigianxaanh,côgáiđãtrởnênmạnhmẽhơn,tronglúcvôtình lại buông ra rất nhiều lời chọc giận anh.

Hừ,xoátàikhoảnWeChatcủaanh,cònchưathêmlạiđây,vậymàlạikếtbạn với tài khoản WeChat của Lục Triều Dã à?

Phần đế của giày cao gót quá mỏng, vừa vặn khớp vào khe hở.

Ngaylúccôđangdodự,giọngnóilườibiếngcủaThẩmDựcvanglênbêntai: “Nếu em không đi thì tôi sẽ coi như là em muốn có một đêm vui vẻ với tôi ở khách sạn.”

“Đứng yên.”

Maymắnthay,đoạnđườngrấtngắn,saukhivàothangmáy,côcuốicùngcũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

KhươngDưDạngnínthở,giọngnóikhôngkhỏirunrẩy:“ThẩmDực,tôiđã từng nghĩ về tương lai của hai chúng ta, thật đấy, còn anh thì sao?”

Đãlâukhônggặp,damặtcủavịthiếugianàythậtsựkhôngcóchútthayđổi nào, thậm chí có vẻ còn dày hơn.

ThẩmDựcđứngdựavàocánhcửasắpđónglại:“Đểtôixemcóthểgiúpđược gì cho em không.”

Thậtlàkhôngtốtchútnào,nhưngcôtựdưnglạimuốncườichẳngvìlýdogì cả.

Thẩm Dực ngồi xuống, chiếc quần tây xuất hiện vài nếp gấp.

Hai người họ nói cùng một lúc, nhưng câu trả lời thì lại mỗi người một kiểu.

Anhlạikhôngđểtâmchuyệnnàychútnào,giọngđiệucóphầncôđơn:“Tôichỉ muốn thêm lại thông tin liên lạc của em thôi.”

Cô không để ý lắm: “Tự anh rót đi.”

Thóiquensốnghômnaycórượuhômnaysaytrongxahoatrụylạckhiếnanh vốn chưa từng nghĩ tới việc sẽ trao tương lai cho bất kỳ ai.

Bàntaycủangườiđànôngápvàomắtcáchâncô,cólẽdothóiquendùngbút viết nhiều năm nên cô có thể cảm nhận được một lớp chai mỏng cọ xát vào khiến làn da cô đỏ lên.

KhươngDưDạngchỉimlặngđứngnhìn,khôngnhìntớitháiđộnhiệttìnhcủa các cô gái đó.

Mật khẩu không thay đổi nên anh nhanh chóng mở khóa.

Vòngeothongọncủacôđượcmộtđôibàntaytođỡlấy,váycóthiếtkếkhoét rỗng bên hông nhưng chỉ với một lớp vải tuyn, cô gần như có thể cảm nhận được hơi nóng thiêu đốt trong lòng người đàn ông.

“Sau khi quay lại thì sao?”

Anh vẫn muốn giữ thể diện cho các cô gái kia, thêm thông tin liên lạc của mình vànhậndanhthiếp,anhchỉkhôngmuốnlàmngườikhácmấtmặt,nhưngsauđó chắc chắn sẽ không bao giờ hồi đáp.

Hừ,dùlàchàngthiếuniênbảynămtrướchayThẩmDựcbâygiờ,khảnăngthu hút ong bướm của anh thực sự không hề thay đổi chút nào cả.

Tronghaingàyqua,ThẩmDựcluônởtrongbộdạngnhúnnhườngmàcôchưa từng thấy.

“Không phải.”

Tài xế dừng xe trước mặt hai người, kính cẩn gọi: “Anh Thẩm.”

“Khôngđượchả?”KhươngDưDạngchậmrãihỏi,cốgiữlạimộtchútbướng bỉnh cuối cùng.

Vếtthươngởmắtcáchâncủacôrấtbấttiện,muốnlấybấtcứthứgìchắcchắn còn khó khăn hơn.

Gió đêm lành lạnh liên tục thổi qua nhưng cô vẫn cảm thấy bình tĩnh, không khóđểđoánratrướcđóThẩmDựcđãgợichuyệnmấylần,hẳnlàcũngcómục đích như vậy.

Cô có thể đối xử với anh hết lòng hết dạ, chân thành mà không hề dè dặt.

Mắtcáchânđãsưnglênnhưbánhbao,cóvẻnhưcôsẽphảixịtthuốctiêusưng sau khi về phòng.

Côcũnghyvọngtìnhyêuthầmkíncủamìnhcóthểtrởthànhsựthật,cóthể mặc váy cưới quay lại trường học và nói với cô bé ngày xưa rằng, đừng sợ, chàng hoàng tử bé mà em thầm yêu đã chủ động chạy về phía em rồi.

Khương Dư Dạng câm nín: “...”

ThẩmDựcsiếtchặttaylại,vẻmặttrànđầyphiềnmuộnvàchánnản,trongđôi mắt hoa đào ẩn chứa chút lưu luyến dịu dàng.

Khương Dư Dạng lúng túng ngồi ở ghế sau, lưng thẳng tắp mất tự nhiên.

Tuy nhiên, cảm giác giữa ba người như có mùi thuốc s·ú·n·g rất xấu hổ, Khương DưDạngkhôngmuốnLụcTriềuDãxenvàochuyệnriênggiữamìnhvàThẩm Dực,nêncôtừtrênghếđứngdậytừ,cườirạngrỡ:“EmLụcơi,tuầnsauchúng ta gặp lại nhau nhé.”

ThẩmDựcthựcsựkhôngnhúcnhích,nhìnđồđạctrongcănhộ,phongcáchđơn giản trẻ thoải mái, phù hợp với cách sắp xếp thường ngày của cô.

Anhđứngtrongchiềuhôm,đôimắttrongveo,mặcquầntâytônđôichânthẳng tắp, cổ áo hơi hé mở, xương quai xanh thoáng lộ ra lấp ló.

Ở ghế sau, ánh sáng dần dần mờ đi, Khương Dư Dạng quay người, nhìn ra ngoàicửasổngắmcảnhsôngSeinevềđêm,ánhđènsángrựcphảnchiếutrên mặt nước lấp lánh.

Sựkhởiđầunhưvậydườngnhưđãđượcđịnhsắnmộtkếtcụckhôngbệnhmà c·h·ế·t.

Anh đã là nhân chứng cho tất cả bộ dạng chật vật của cô cho đến nay.

ThẩmDựcvừamớirótnướcxong,đangđịnhđưađiệnthoạirathìnhìnthấytin nhắn WeChat của Lục Triều Dã.

Nhưnggiấcmộngtanvỡnhưpháohoathoángnởrộ,chẳngđểlạigìngoài những tia lửa trong ký ức.

Anhkhôngchocôgọilàanhtrainêncôrấtcẩnthậnvàkhôngbaogiờchạm vào giới hạn này.

KhươngDưDạngđitrướcanhmấybước,gầnnhưcóthểtưởngtượngđượcsắc mặt Thẩm Dực đã tức giận đến xanh mét.

“Đúng vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô nhận ra mình không thể bình tĩnh như vậy khi hai người tiếp xúc thân thể.

Khóemắtcóchútửngđỏ,KhươngDưDạngvừanónglòngvừakhóchịu,vội vã tách ra nói: “Thẩm Dực, buông ra.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xì! Ai muốn có một đêm vui vẻ với anh chứ? Ảo tưởng!

Anh muốn thì cô vẫn dỗ dành, dùng cơ thể mình để thỏa mãn anh.

TheođuổitớitậnParis,đếntộtcùnglàanhyêucôhơnhaychỉlàthấykhông cam lòng thôi?

Thấyánhmắtanhnhìnchằmchằm,lựcnắmcổchâncôdầndầntănglên, Khương Dư Dạng sững người tại chỗ, chậm rãi thở ra một hơi dài.

Mộtlúcsau,cóvàicôgáingườinướcngoàiđếnlàmquenvớianh,họởnước ngoài nên khá nhiệt tình, vừa mở miệng đã hỏi thông tin liên lạc, một người trong số họ còn nhét thẳng tấm danh thiếp vào túi áo sơ mi của anh.

“DạngDạng,tôisẽkhôngcanthiệpvàocôngviệccủaem,nhưngemcũng đừng trốn tránh tôi, trở về Thủ đô được không?”

Khóemàyvàmắtanhgiãnramộtchút,anhthửhỏi:“Rótchotôimộtcốcnước được không?”

KhươngDưDạngcảmthấymìnhvôcùngxuixẻokhigặpanhởParis,vừagặp nhau, cô đã dầm mưa và sốt cao, giờ đây một chiếc giày cao gót của cô đã mắc kẹt trong khe cống và không thể thoát ra được.

Trongsuốtmộtnămởbênnhau,khôngphảidoKhươngDưDạngkhôngcố gắnggiaotiếp,côchỉmuốncóthêmchútcảmgiácantoàn,thậmchícònhy vọng tình yêu này có thể kéo dài đến khi kết hôn.

Khi cô lấy chìa khóa mở cửa, Thẩm Dực vẫn đứng bất động sau lưng cô.

KhươngDưDạngdứtkhoátbỏchiếcgiàycaogótngaytạichỗ,sauđócởichiếc giàycaogótcònlại,đôichântrắngnõncủacôgiẫmlênnềnđấtlạnhlẽo,mắtcá chân có vẻ hơi sưng lên do cú vặn vừa rồi.

“ThẩmDực,anhxongchưa?”Côtrởnênlolắng,giốngnhưmộtconthỏmắt đỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

GiốngnhưhồicònởThủđô,anhchởđếnHậuHảichơi,cảnhđêmlúcđóđẹp đẽ không sao tả xiết.

Cửa vào chỉ có giày nữ, nhìn có vẻ chưa từng có gã đàn ông nào đi vào.

Chương 24

Ngườiđànôngcaolớnhơicúiđầu,nhếchđôimôimỏng:“Kháchsạncủatôiở gần đây, có vị trí tốt nhất ở công viên Champ-de-Mars, có thể nhìn thấy được Tháp Eiffel.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bây giờ Khương Dư Dạng chỉ muốn yêu bản thân mình nhiều hơn một chút.

LụcTriềuDã:[Chịơi,ngườiđànônghômnaylàbạntraicũcủachịphải không? Không có ý xúc phạm, chỉ hỏi thôi.]

Khôngcầnsuynghĩcôcũngđoánđượcgiácảcủakháchsạnđó,vậyraanh đang khoe khoang đấy à?

Khương Dư Dạng cứ coi đó giống như người hầu bên cạnh định đỡ nương nươngthờicổ,nhờvậycômớicóthểdễdàngtiếpnhậnhànhđộngcủaanhhơn chút.

Anh lấy điện thoại di động ra và gõ vài chữ.

Chẳng có chút lực sát thương nào.

Đúngvậy,emtraiđươngnhiênngoanhơntênđànôngchómákiarồi.

Anhnghiêngđầungậmđiếuthuốcmàkhôngchâmlửa,dángngườihòaquyện với cảnh đêm và ánh trăng.

Trongánhmắtđókhônghềcósựxinlỗihayáynáy,nhưthểkháhàilòngvới kết quả này?

Côđãtừngmởcửatráitimvàđónanhvàorồichođithậtnhiều.Quayđầulại mà ngẫm nghĩ, cuộc đời cô còn có thêm bao nhiêu lần bảy năm nữa chứ?

“Tôixinlỗi,cólẽ...”ThẩmDựcđứngdậyrồinhìnthẳngvàomắtcô:“Không rút ra được.”

Saukhidâydưachođếnkhitìnhyêukếtthúc,nỗithấtvọngtronglòngKhương Dư Dạng lại tích góp thêm từng tí một. Cô không thể nhìn thấy tương lai, và hiểu rằng cả hai đều mệt mỏi, vì vậy tốt hơn là nên buông tay.

Thẩm Dực biết da mặt cô mỏng, trêu chọc chút thôi liền trở nên ngượng ngùng.

Côđãcốgắngnhiềulầnnhưngvẫnkhôngthểtựmìnhthoátkhỏitìnhcảnhxấu hổ này được.

Khi khóe môi cô vừa cong lên,c đã mất thăng bằng ngả ra phía sau.

Khương Dư Dạng lạnh lùng nói: “Tôi đến nhà rồi, không mời anh vào được.”

Cô theo bước anh từng bước một, để nụ hoa khiêm nhường nở rộ.

Tronglúcgiằngco,tóccôcọnhẹvàoyếthầucủaanh,khiếnchochỗđóhơitê tê.

Thẩm Dực lấy điếu thuốc ra rồi bẻ làm đôi, trong mắt không rõ cảm xúc.

Ánhmắtbồihồitrênkhuônmặtcômộtlúc,conngươianhsâuthẳm:“Emđịnh cứ thế mà về nhà à?”

Thẩm Dực gật đầu, cầm tấm danh thiếp trên tay ném đi mà không thèm nhìn.

KhôngnóithìcôcũngquênmấtmìnhđãchặnsốđiệnthoạivàWeChatcủaanh.

Đầuđêm,thápEiffellênđènrựcrỡ,xungquanhlàcâyxanh,lácủahàngcây ngô đồng từ từ rơi xuống.

Trongmộtthoángcôkhôngnóinênlời,vộivàngtừchối:“Chuyệnnàykhông cần anh phải phiền lòng, tôi sẽ tự tìm cách.”

Thẩm Dực: “...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24