Chiều Hư Vai Phản Diện
Khương Chi Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51: 51: Chỉ Có Cậu Có Thể Bảo Cậu Ta Dừng Lại 1
Lâm Bạch Du nhìn Tuỳ Khâm, nhớ lại ban nãy Hoàng Trạch bị anh xách phắt dậy từ trước mặt mình đi, trái tim lại bắt đầu đập mạnh.
Cô phải giúp anh, không phải thêm phiền toái cho anh.
”Xem ra Hoàng Trạch cũng chỉ là cái giá đựng hoa [*].
Một bên cánh tay của Tuỳ Khâm đang bị Lâm Bạch Du kéo, anh lấy điện thoại ra bằng một tay, lướt ngón cái, mở khoá màn hình, nhìn thấy tin nhắn của Phương Vân Kỳ.
Hoàng Trạch trở tay không kịp, lại uống thêm một chút nước bẩn.
“Dĩ nhiên là không.
Phía sau cung thể thao là một khu công viên, xung quanh xanh hoá khá nhiều, có rất nhiều ông bà cô chú đi bộ buổi tối trở về.
”Lâm Bạch Du không tin, giơ tay ra kéo, bây giờ là mùa thu, nhưng Tùy Khâm là con trai, không hề sợ lạnh, mặc rất mỏng.
“Tuỳ Khâm.
Tuỳ Khâm cong khoé môi, rồi lại ấn tay xuống.
Lâm Bạch Du biết bọn họ đang nhìn mình, cô chỉnh lại bộ quần áo ban nãy bị kéo xộc xệch, đi đến bên cạnh Tuỳ Khâm.
Cô mới nhiệt tình và chân thành đến thế.
”Tuỳ Khâm không lường trước được hành động bất ngờ này của cô, muốn hất tay ra theo bản năng, nhưng cùng lúc khua ra thì lại giữ sức lại.
-“Tay cậu.
”Lâm Bạch Du gật đầu: “Được.
Tuỳ Khân nhìn cô, dùng lại từ của cô khi trước: “Bởi vì cậu ta cặn bã.
Vả lại, làm sao cậu biết không phải do tôi, mà cậu ta còn căm ghét cậu hơn đây.
”Hoàng Trạch hung hãn nhìn anh, bây giờ anh ta vô cùng nhếch nhác, đều do anh cả, tất cả mọi chuyện không như ý của anh ta đều bắt nguồn từ anh.
”Lâm Bạch Du đi qua đó: “Vừa rồi có phải cậu ta đã cào phải cậu không?”Ban nãy Hoàng Trạch không còn cách nào, tay cào bậy tứ phía.
Tất cả những thứ này đều không giống với chuyện dịch chuyển vết thương.
Lâm Bạch Du im lặng.
Hoá ra Tuỳ Khâm hung dữ thế này.
Chắc chắn là bạn học sinh nhỏ đang lén lút yêu đương.
Lâm Bạch Du lựa lựa, rồi thêm hai món mặn nữa, vừa ngẩng đầu lên, đã bắt gặp ánh mắt không đồng ý lắm của Tuỳ Khâm.
Mấy người của trường Trung học số 7 vội vàng đi qua đó, lách qua Tuỳ Khâm từ đằng sau, kéo Hoàng Trạch dậy, thấy dáng vẻ này của anh ta, nghĩ lại cũng rùng mình.
Biết cô không nhìn thấy sẽ không bỏ qua, Tùy Khâm giơ cánh tay về phía trước, xắn tay áo lên: “Đã nói là không có rồi.
”“Bạn học bạn học, cậu chắc chắn có thể, chỉ có cậu có thể bảo cậu ta dừng lại…”Bọn họ không kiềm lại được mà hướng ánh mắt về phía Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du dừng lại trước một quán ăn nhỏ: “Quán này đi.
”Đợi bà chủ quán đi rồi, Lâm Bạch Du nói nghiêm túc: “Tùy Khâm, ban nãy may mà có cậu.
”Cô chưa từng gặp Hoàng Trạch, cũng không biết mối quan hệ của anh ta và Tuỳ Khâm.
Không thể để hai người Phương Vân Kỳ và Tề Thống ở đó được, huống hồ, hiện giờ anh cũng cần số tiền lương đó.
”Trong không gian trống trải, giọng cô không cao, nhưng lại rất bắt tai.
Lâm Bạch Du gật đầu tỏ ý chân thật: “Tôi nói thật đấy.
Phương Vân Kỳ: [Anh! Cứu mạng!]Phương Vân Kỳ: [Bao giờ mày về?]Phương Vân Kỳ: [Mà thôi, mày đừng có về nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy hai người một trước một sau, cậu thiếu niên mặt không biểu cảm bị kéo đi, mọi người đều lộ ra vẻ mặt thông suốt trong lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng Trạch phát ra tiếng “ối ối”: “Tuỳ Khâm mày…”Anh ta vừa há miệng, nước đã lọt vào miệng anh ta, bẩn thỉu không thôi, lời còn lại của anh ta cũng lập tức bị nuốt vào trong cổ họng.
“Cậu buông tay đi.
.
Đồng đội lập tức kéo Hoàng Trạch lên, bịt mồm Hoàng Trạch lại, chặn lại những lời văng tục mà anh ta còn chưa kịp mắng ra.
Phương Vân Kỳ: [A Khâm! Nhiều người quá!]Phương Vân Kỳ: [Hôm nay chắc chắn có thưởng rồi!]1 phút trước.
Chẳng lẽ là nữ theo đuổi nam?Lâm Bạch Du lại lén lút đặt ship một cốc trà hoa quả, dự tính thời gian, có lẽ có thể giao đến quán xiên nướng.
Lâm Bạch Du không dừng bước chân, giọng điệu dịu dàng.
Lâm Bạch Du quay đầu lại: “Hôm nay mời, cậu sẽ không từ chối đúng không?”Giọng điệu của Tuỳ Khâm bỡn cợt: “Từ chối thì làm sao?”Lâm Bạch Du nói: “Cậu từ chối rồi sẽ biết.
”Lâm Bạch Du nghĩ một lúc, rồi vẫn hỏi: “Cậu ta hình như rất ghét cậu, quấy rối tôi là vì nhìn thấy tôi nói chuyện với cậu.
Cách hơi xa, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng cô biết, anh chắc chắc đang nhìn cô, không kiềm được cong lên bờ môi đẹp đẽ.
”Cô lại được Tuỳ Khâm cứu.
Vốn vì thất bại trong thời gian dài, bọn họ là kẻ thua cuộc, không quá tự tin trước mặt Tuỳ Khâm, nay lại càng thêm e sợ.
“Ban nãy cậu đến nhanh thật đấy.
”Cô trả tiền, lại nhận được ánh mắt khó hiểu của bà chủ quán, không ngờ lại là con gái trả tiền, trong khi chưa ăn miếng nào.
”Lâm Bạch Du vội vàng giải thích: “Bọn cháu không phải người yêu đâu ạ.
“Cậu đối xử với người khác cũng như thế này à?” Anh hỏi.
Tuỳ Khâm ra mặt vì cô, cô chắc chắn có thể khuyên nhủ.
“Tuỳ Khâm! Mày mau nới tay ra!”“Hoàng Trạch sắp c·h·ế·t rồi!”Tuỳ Khâm coi như không nghe thấy, dưới ánh sáng chiếu rọi, gân xanh liền với xương cổ tay của mu bàn tay, được làn da màu trắng lạnh tôn lên càng rõ ràng, bọn họ càng van xin rối rít, Hoàng Trạch lại càng gay go.
[*] Giá đựng hoa (Hoa giá tử): Chỉ động tác võ màu mè mà không có ích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
” Tuỳ Khâm lời ít ý nhiều.
“Em gái, em khuyên Tuỳ Khâm đi.
Lâm Bạch Du không định đi ra quán nữa, để tránh vẫn còn những cô gái như Từ Phi Phi, thấy cô và Tuỳ Khâm thân thiết thì khó chịu, làm khó anh.
”Vũng nước đọng bỗng bắn lên tung toé vì vật nặng rơi xuống.
”Cô không thể lừa gạt được đâu.
15 phút trước.
Tuỳ Khâm nói bừa: “Không có. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
”Lâm Bạch Du lắc đầu: “Sao cậu biết được, chuyện đã xảy ra, mọi thứ đều đã cố định rồi, không vì chuyện của cậu, nói không chừng bọn họ vẫn sẽ làm, tính cách bọn họ không đổi mà.
”Tuỳ Khâm ngưng lại một chút: “Là tại tôi.
”Bà chủ quán ồ một tiếng: “Thật ngại quá.
”Tuỳ Khâm chỉ chọn một món trứng xào cà chua.
]Trong quán bấy giờ chỉ có một bàn khách, Lâm Bạch Du đưa menu cho anh: “Tôi ăn rồi, cậu ăn gì thì chọn đi.
Tuỳ Khâm buông phắt tay ra, Hoàng Trạch rơi xuống vũng nước đọng, cả nửa thân trên đều ướt sũng, cái đầu to cũng thấm ướt nước bùn, cực kỳ nhếch nhác.
Dọc đường, điện thoại của Tuỳ Khâm chưa từng ngừng rung.
Tuỳ Khâm lại sửa lại: “Cậu về nhà đi.
“Con mẹ nó…”“Đệch!”Nhưng cứ nói được một hai chữ, thì lại giẫm lên vết xe đổ.
Tuỳ Khâm cụp mi, tầm mắt đặt trên khuôn mặt Hoàng Trạch: “Rửa mặt cho cẩn thận.
Rõ ràng Tuỳ Khâm nên là kẻ ti tiện mới đúng.
Chương 51: 51: Chỉ Có Cậu Có Thể Bảo Cậu Ta Dừng Lại 1
”Tuỳ Khâm dựa vào ghế, không tin lấy một chữ, đồng thời cảm thấy cô đang già mồm át lẽ phải.
Lâm Bạch Du lên xe, ngồi cạnh cửa sổ, nhìn về phía quán ăn nhỏ, chạm phải ánh mắt Tuỳ Khâm trông ra từ trong quán.
”Lâm Bạch Du quan sát tỉ mỉ: “Không có thật.
Vũng nước đọng đúng là không sâu, nhưng nhỡ đâu, Tuỳ Khâm dùng sức, Tuỳ Khâm lỡ tay… có khi Hoàng Trạch sẽ bị dìm c·h·ế·t mất.
Thực ra anh vừa dịu dàng vừa lương thiện.
Bà chủ quán nói: “Bạn gái thích ăn, chàng trai đừng có bày ra vẻ mặt đấy chứ.
”“Bịch.
Hơi thở của Hoàng Trạch thổi ra bong bóng trên mặt nước, òng ọc òng ọc không ngừng, anh ta chốc chốc lại rơi vào cơn nghẹt thở, khi có thể há miệng thì ắt sẽ mắng người.
Bến xe bus ở phía đối diện quán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dáng vẻ thê thảm khiến mấy người của trường Trung học số 7 đều bị dọa sợ bởi cảnh tượng này, bọn họ chưa từng nghĩ Tuỳ Khâm sẽ ra tay thẳng thừng như thế, vả lại toàn thân anh bây giờ toát ra hơi lạnh tàn ác, bọn họ không dám qua đó.
Tuy chơi bóng rổ cũng có động tay và đối kháng cơ thể, nhưng vốn không thể có tình huống áp bức thế này tồn tại.
”Tuỳ Khâm ngẩng đầu lên nhìn, cúi đầu, đánh ra mấy chứ: [Không đi nữa.
Chỉ là có cảm giác, mối quan hệ giữa hai bọn họ rất tệ.
”Chỉ có cậu.
Cô kéo anh, như đang kéo anh cùng rời khỏi tất cả mọi thị phi, rời xa chỗ hỗn loạn này.
Về mặt này, cô không giúp được Tuỳ Khâm, bố thí mà không có lí do, anh chắc chắn sẽ không nhận, còn sẽ ghét cô.
”Cô chuyển chủ đề: “Hôm nay có nhiều người đến quán lắm, lát nữa cậu có qua đó không?”“Qua.
]Quán xiên nướng bây giờ chắc chắn toàn là người, bất kể là đến ăn thật, hay là nô nức đến xem Tuỳ Khâm, ở đó đều không phù hợp.
Chỉ có tôi.
”Những người khác vừa nghe liền thở phào một hơi, rồi lại nghe cô nói: “Không cần phải làm bẩn tay mình vì loại người này.
Anh nhìn chằm chằm vào ngón tay trắng nõn thon dài, và cổ tay đẹp đẽ ấy, bị cô kéo từ trong cung thể thao đi ra ngoài.
Tuỳ Khâm trả lời hời hợt: “Đến đúng lúc.
Tuỳ Khâm anh ấy à, chưa từng hung dữ mà không có lý do.
Lâm Bạch Du đứng im tại chỗ cũ không động đậy, tim đập thình thịch.
Cô nhất thời không phân biệt được, mình kích động là vì chuyện ban nãy, hay là vì hành động và lời nói của Tuỳ Khâm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.