Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chiều Chuộng Em Cả Đời

Xuân Phong Lưu Hỏa

Chương 56: Anh muốn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56: Anh muốn


Cố Duật Ninh gật đầu.

Cố Duật Ninh:..... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không có việc gì, anh nghe nói buổi tối ở đây không an toàn nên tới xác nhận một chút xem em về chưa.”

Cố Duật Ninh có chút cạn lời: “Tiếng hít thở của anh.....rất nhẹ.”

Nại Nại đưa điện thoại với dây nối usb cho anh, chờ anh lấy cục sạc ra. Lại không nghĩ rằng, Cố Duật Ninh cầm di động của cô xong trực tiếp chui vào ổ chăn.

Cố Duật Ninh lấy áo ngủ từ trong hành lý ra.

Vị này đã không thể xem là địa vị cao nữa.....Anh là ông chủ tối cao đó.

“Có chút.”

Cố Duật Ninh khẽ cong môi, nằm xuống giường.

Cố Duật Ninh nhắm hai mắt lại, có thông báo nhắc nhở, hỏi anh có muốn xem toàn bộ thông tin tài liệu của điện thoại không, Cố Duật Ninh không chút do dự chọn từ chối.

Cố Duật Ninh lấy làn da mô phỏng lớn bằng bàn tay ở trong túi ra, dán ở miệng nguồn điện ở phần eo, dán thật chặt để tránh lúc tắm điện rò rỉ dẫn tới chập mạch.

“Tiểu Nại đang tắm, cậu tìm cô ấy làm gì?”

Nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều, nằm xuống.

“A a a, di động của hai chúng ta cũng chưa nạp pin, ngày mai phải làm sao bây giờ.”

“Nhưng mà cũng không thể xếp ba người vào một phòng có giường lớn sao?”

“Tam gia, di động......có thể đưa em không?” Nại Nại thử hỏi: “Em muốn chơi trò chơi một lát.”

Nhưng......chung quy anh không phải.

Nại Nại nhìn sang Cố Duật Ninh: “Ở chung phòng với em, tam gia thấy được chứ?”

“Ừ.”

“Không có đồ vật riêng tư.”

Biên đạo vội vàng nói: “Là thế này, trong lúc chúng ta quay hình thì không nói chuyện công việc, hy vọng mọi người có thể tuân thủ quy tắc.”

“Ừ.”

Đương nhiên, không phải vừa ráp xong.

Cố Duật Ninh nhìn thẳng vào Dương Gia Văn, ánh mắt càng thêm thâm trầm: “Cậu.....muốn nói cái gì?”

“Làm cái gì?!” Nại Nại đột nhiên có điểm kinh tủng.

Buổi tối ở chung phòng với một người đàn ông, đồ vật quan trọng như này mà suýt nữa cô đã quên mất.

Trước khi Dương Gia Văn rời đi, liếc Cố Duật Ninh một cái thật sâu, Cố Duật Ninh nhìn hắn, không nói gì.

Rõ ràng vị tam gia này không nguyện ý nói chuyện với anh nha, không có mắt quan sát chút nào.

Quá khẩn trương, quá sợ hãi.

“Thú thực là hết cách rồi, mọi người tạm chấp nhận nhé.” Chị gái biên đạo cũng không còn cách nào khác.

“Nạp pin, tắt đèn đi.”

Trở lại biệt thự bờ biển, mấy nghệ sĩ nhìn thấy cp của Nại Nại thế mà lại là Cố Duật Ninh thì đều cả kinh không thốt lên lời.

Phạm Mộ Văn là người hồi thần trước, đi xuống lầu muốn bắt tay với Cố Duật Ninh: “Xin chào Cố tổng, tôi là Phạm Mộ Văn, tôi vẫn luôn kính trọng ngài, đã sớm muốn làm quen với ngài lâu rồi, cũng rất muốn tiến vào truyền thông Phong Ngu.”

“À, anh thật sự là......người đàn ông khoan khoái nhẹ nhàng.”

Diệp Tư Trà nhún vai: “Nếu các người đều để ý thì tôi đành ở cùng phòng với Nhan Tống vậy, dù sao trước kia đóng phim cũng thường xuyên ngủ xộn lộn.”

Cố Duật Ninh nghĩ nghĩ, nói: “Em đưa điện thoại cho anh, anh sạc cho.”

“Tôi có thể cảm nhận được.”

Cô gái nhỏ trở mình, nghiêng người về phía anh: “Tam gia, sao em không nghe thấy tiếng hít thở của anh?”

Vì thế Nại Nại bước lên một bước, ngăn Phạm Mộ Văn lại.

Quần áo đều do một tay Tần quản gia sắp xếp, mỗi một cái quần cái áo đều được gấp gọn gàng như một miếng đậu hủ, không hề có nếp uốn.

.........

Cố Duật Ninh nhắm mắt mở ra hình thức ngủ đông. Mười phút sau, giọng nói của cô gái nhỏ vang lên, tự động đánh thức chế độ ngủ đông của anh:

Tắm xong đi ra, Cố Duật Ninh nhìn thấy Nại Nại tìm tới tìm lui trong vali của cô, vẻ mặt uể oải.

Cố Duật Ninh đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn cảnh biển đen như mực bên ngoài, cách đó không xa có ngọn hải đăng trên bãi đá ngầm chợt lóe sáng, gió biển thổi qua như bức màn lụa trắng phấp phới, sóng triều cứ từng lớp lại đến từng lớp.

Nại Nại biết anh không thích tiếp xúc với người xa lạ, đặc biệt là kiểu người vừa gặp đã vô cùng nhiệt tình.

Phòng rất lớn, khoảng 50m2, đây cũng là lí do vì sao biệt thự ba tầng này lại chỉ có năm phòng ngủ, bởi vì mỗi phòng ngủ đều siêu lớn, hơn nữa còn được trang trí siêu xa hoa, có nhà vệ sinh riêng cùng với phòng để quần áo, còn có ban công lộ thiên.

Chương 56: Anh muốn

Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Cố Duật Ninh nghiêng đầu nhìn cô gái đang bước ra, gió khẽ thổi qua mái tóc buông lơi của cô, cổ áo ngủ khá thoải mái, có thể nhìn rõ cần cổ trắng nõn xinh đẹp cùng với xương quai xanh.

“Anh có cục sạc?”

“Cậu đi đi lại lại nửa giờ trước cửa chỉ để hỏi cái này?”

Trong bóng đêm, Cố Duật Ninh mở to mắt, nói: “Anh muốn.”

“Tam gia, anh muốn ngủ ở giường trong hay ngủ ở giường ngoài?” Giọng nói của Nại Nại vang lên ngoài cửa.

“Tam gia, mau tắm rửa đi."

“Tiểu Nại không biết cậu là người tôi xếp đến chỗ cô ấy, cho nên lúc này cậu không nên tới tìm tôi, sai lầm cấp thấp này cậu cũng không thể mắc phải, vậy, cuối cùng có chuyện gì xảy ra?”

“Tam gia?”

“Vừa khéo anh cũng không muốn ngủ, có muốn làm gì đó không?”

“Tiên sinh, ngài.....”

“.......”

Diệp Tư Trà khẽ nói với Nại Nại: “Nếu cô muốn ở cùng phòng ới tôi thì Nhiễm Vị Ương kia sẽ phải ở cùng phòng với đàn ông.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh ngủ rồi sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hả? Vâng.”

“Anh đi đây.”

Thanh âm rầu rĩ của Nại Nại từ phòng tắm truyền ra ngoài.

“Vâng!” Nại Nại duỗi tay tắt đèn, trong nháy mắt cả phòng lâm vào một mảnh đen nhánh.

“Tam gia, có muốn em sắp xếp đồ đạc trong hành lý giúp anh không, nếu không có đồ vật riêng tư gì đó.....”

Nại Nại cầm di động và dây nối usb, thở dài: “Xong rồi, em quên không mang đồ sạc rồi, không có cách nào nạp pin, tam gia anh có mang không?”

“Trợ lý Dương, em đang tắm, có chuyện gì không?”

“Đang nạp pin.”

Trái tim Dương Gia Văn đập bang bang như muốn nảy lên cổ họng, ánh mắt né tránh: “Không, không có chuyện gì, nghe nói tiên sinh tới đây cho nên....đến xem tiên sinh ngài có yêu cầu gì không?”

Cố Duật Ninh bước vào cửa, nói: “Ừ, là trợ lý của em.”

Thật sự nhập diễn, coi anh trở thành bạn trai sao?

“Có việc?”

Chị gái biên đạo “khụ” một tiếng, không đáp lại.

Phạm Mộ Văn ngượng ngùng cười cười: “Thời điểm bắt đầu quay thì không nói, nhưng thời gian nghỉ ngơi khác tùy tiện nói chuyện phiếm hẳn không thành vấn đề chứ?”

“Ui, vậy anh ngủ ngon.”

“Nếu có yêu cầu gì thì gọi em nhé!”

Hình như con gái vừa mới tắm xong đều cực kỳ có tự tin, cô thoải mái hào phóng liếc mắt với Cố Duật Ninh một cái, mỉm cười nói: “Tam gia, em tắm xong rồi, tóc trong nhà tắm cũng không còn, anh có thể đi dùng.”

“Vậy anh ngủ bên ngoài nhé, em ngủ bên trong, cảm thấy an toàn hơn một chút.”

Nại Nại có chút hoang mang, cục sạc bảo bối gì mà phải trộm dùng trong chăn?

Cố Duật Ninh lui về sau một bước.

Cố Duật Ninh xé làn da mô phỏng bên hông ra, cắm dây nối usb vào: “Không thể.”

Lần đầu tiên có người dùng từ khoan khoái nhẹ nhàng để miêu tả anh.

Cơ bắp của anh cực kỳ cuốn hút, thể hình này là phải tập thể hình mới có, từ bên trong, khí chất đến các phương diện khác của anh thực ra đều giống con người bình thường, chân tay và ngũ quan đều là da thịt thật sự.

Dương Gia Văn càng thêm hồi hộp, đôi con ngươi đen láy của đối phương tựa như muốn chiếu thẳng đến đáy lòng hắn.

“Anh không cần lo lắng đâu, em không có việc gì.”

“Không có.” Anh chưa bao giờ dùng cái đó để nạp pin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thôi được rồi, tôi đây ở cùng phòng với tam gia đi.”

“Được.”

Chỗ áo ngủ hơi có nếp uốn, ánh mắt cô dừng trên ngực, bỗng nhớ tới cái gì đó, vội vàng chộp áo ngực.

“Anh không ngáy sao?”

“Không không, tôi không tìm cô bé.”

Chị gái biên đạo bất đắc dĩ cười cười: “Thật sự bọn tôi không hề cố ý, chỉ là thiết kế của căn biệt thự này nó như vậy, tổng cộng có năm phòng ngủ, dưới lầu có hai phòng lớn, tổ đạo diễn chúng tôi đã có bảy, tám người rồi, mọi người hai người một phòng đã rất khá rồi.”

Đúng lúc này, trong phòng truyền tới giọng nói của Nại nại: “Là trợ lý Dương tới hả?”

“Tam, gia, anh đây là......”

“Tìm tôi?”

Cố Duật Ninh nhìn nhìn toilet, sau đó ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nại Nại nghĩ nghĩ, có ba cặp “tình nhân”, ba căn phòng tiêu chuẩn, hai cô gái một phòng, hai đàn ông một phòng, vậy có nghĩa là, đôi “tình nhân” còn lại tất nhiên sẽ ở cùng một phòng.

“Không cần cái đó.....”

“Tôi từ chối.”

“Có phải em không ngủ được không?” Cố Duật Ninh hỏi cô.

Mọi người ngồi phòng khách nói chuyện một lát rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

“Ừ.”

Trái tim của Dương Gia Văn nảy lên một cái, gọi: “Tiên, tiên sinh.”

“Chính là......anh không thể đưa cục sạc cho em mượn hả?”

“Chẳng phải anh không mang sạc sao?”

Nại Nại đi tới, bắt đầu sửa sang lại vali hành lý giúp anh, lấy hết quần áo thường ngày ra, treo lên tủ quần áo.

Hắn hít sâu, trầm giọng hỏi: “Tiên sinh, tại sao ngài biết tôi ở ngoài cửa, còn đi tới đi lui nửa giờ?”

“Ngủ ngon, trợ lý Dương.”

“Không thể.”

Hắn đứng trước cửa phòng đi đi lại lại, rối rắm không biết có nên đi vào chào hỏi một câu không.

Chắc lần này sẽ không dám nói thêm nữa đâu.

“Em còn muốn kí hợp đồng với Phong Ngu, tuy hiện tại anh trai em không đồng ý nhưng em sẽ còn cố gắng! Em muốn ở lại bên cạnh anh.” Nại Nại chân thành hỏi: “Anh....vẫn còn muốn kí với em chứ?”

“Vì sao ngài có thể cảm nhận được?”

Dương Gia Văn đi lung tung một vòng trên bờ biển cát trắng, khi quay lại biệt thự, nghe nói Cố Duật Ninh tới thì trong lòng hoảng sợ vô cùng. Thời điểm lên lầu, bắp chân cũng run lên.

“Vì sao?”

Những thứ anh đang sở hữu đều là những thứ anh tăng thêm từng ngày.....chỉ là anh muốn làm cho bản thân ngày càng trở nên chân thật, ngày càng gần với con người hơn.

“Mọi người đã chia phòng xong chưa?” Nại Nại hỏi Diệp Tư Trà: “Tôi có thể ở cùng cô đêm nay không?”

Anh lau lau tóc, ngồi xuống mép giường của mình: “Tìm gì thế?”

Anh duỗi tay xoa xoa khóe mắt: “Sẽ không, anh sẽ không bao giờ làm như thế.”

Dù sao trước đó quay [ Sự thật kh.ủng bố ] cũng từng ngủ chung phòng rồi. Đúng như lời Diệp Tư Trà nói, điều kiện của đoàn phim có hạn thì sẽ thường xuyên phải ngủ chen chúc với nhau, mọi người đã quen rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phạm Mộ Văn vội vàng nói: “Tôi không thể ở cùng phòng với cô ấy! Fan của tôi sẽ điên mất!”

Thật sự không biết nên đối mặt với anh ta như nào cả. Nhiều năm tiếp xúc như vậy mà hắn không hề phát hiện đối phương có gì bất thường, trí tuệ nhân tạo Cố Duật Ninh, này....

Xem như đi.

Logic của Cố Duật Ninh rất rõ ràng.

Nại Nại nhìn ra Cố Duật Ninh chán ghét Phạm Mộ Văn cực kỳ rồi, tuyệt đối không muốn ở cùng phòng với hắn ta.

Diệp Tư Trà có chút khó xử: “Tình huống trước mắt chính là có ba căn phòng tiêu chuẩn, mỗi phòng tiêu chuẩn có hai giường, tôi cũng không biết tổ đạo diễn sắp xếp như vậy là có ý gì.”

Cô vừa nói xong, Phạm Mộ Văn nhìn Cố Duật Ninh ngay, cười nói: “Sắp xếp như thế rất khéo, tôi có thể cùng phòng với Cố tổng.”

“Tam gia, em nói một câu cuối cùng nha.”

“Lại bị em đánh thức.”

“Sao cũng được.”

Diệp Tư Trà từng phỏng đoán có khả năng cp của Nại Nại chính là một người có địa vị cao trong giới, nhưng trăm triệu lần không thể tưởng tượng được vậy mà là Cố Duật Ninh.

“Không không không.” Nại Nại vội vàng nằm lui về sau, quay người lại: “Em....em mệt quá, ngủ đây tam gia, ngủ ngon!”

Sau khi Nại Nại tắm xong, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ rộng rãi mềm mại, đứng trước gương soi soi, nhìn bản thân một lượt.

Cố Duật Ninh.......

“....Ừ.”

“Em......muốn làm cái gì, cũng được hết.” Cố Duật Ninh đã ngồi dậy: “Dù sao cũng không ngủ được.”

Ngay lúc Dương Gia Văn giơ tay định gõ cửa phòng thì cửa bỗng nhiên mở, Cố Duật Ninh đứng phía sau cánh cửa, lạnh nhạt liếc hắn.

“........”

Anh sẽ không tùy tiện xâm phạm quyền riêng tư của người khác, mặc dù........có hơi tò mò, nhưng chút tò mò này bị anh mạnh mẽ khống chế áp xuống.

Cố Duật Ninh nhìn dáng vẻ bận rộn của Nại Nại, cảm thấy hình như hôm nay Nại Nại có điểm nào đó không giống bình thường, hình như.....rất chăm sóc anh, cũng rất nhân nhượng anh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56: Anh muốn