Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Tức giận

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Tức giận


Nghe cô ta nói đến đây, nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Mộ Khanh không biến mất mà trái lại cô còn cười tươi hơn.

Thẩm Mộ Khanh lại cười nhẹ nói: “Tôi cũng cảm thấy vậy, cô và anh Gladster cũng rất trong sáng đấy.”

Lúc đi anh không phát ra tiếng động nào, mãi đến khi cơ thể anh áp sát vào người cô, cơ thể Thẩm Mộ Khanh run lên vì giật mình.

Thẩm Mộ Khanh gật đầu, cô luôn tự hào về quốc gia mình sinh ra và lớn lên.

Sau khi sửng sốt trong chốc lát, Thẩm Mộ Khanh cười mỉm, dịu dàng đưa tay ra bắt tay với người phụ nữ trước mặt: “Xin chào, tôi họ Thẩm, cô có thể gọi tôi là Khanh.”

“Xin chào, tôi tên là Constance Lucini.”

“Vị trí người cầm quyền gia tộc Fred Keith vẫn còn những nguy hiểm tiềm tàng trong bóng tối, thứ mà anh Fred Keith cần có là sự giúp đỡ từ một gia tộc lớn khác chứ không phải một cô gái Trung Quốc không có gì trong tay.”

Anh còn nghiêng đầu về phía cô, đặt một nụ hôn đầy tình yêu vào gò má cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng lúc bình tĩnh lại, cô cũng không quay đầu lại mà vẫn cứ nhìn vào đám mây phía xa.

Hai người đều có suy nghĩ riêng của mình nhưng dù sao bầu không khí vẫn tốt hơn hai người ở bên ban công.

“Anh Fred Keith?”

“Cô…”

Cô càng vô tình bộc lộ sự dễ thương của mình thì Lucini càng khịt mũi coi thường hơn.

Anh day day mi tâm, nhìn về phía Gladster ngồi đối diện: “Năm triệu đô la Mỹ sẽ mua được quyền đại lý tất cả các cảng khẩu trong tay Fred Nick.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng bản thân Gladster cũng trầm ngâm suy nghĩ trước câu nói kia của Thẩm Mộ Khanh, anh ấy nheo đôi mắt hồ ly lại, ánh mắt nhìn về phía Lucini càng đào hoa hơn.

Chương 22: Tức giận (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Biết điều thì nhanh chóng rời đi đi, kẻo đến lúc đó bản thân mình c·h·ế·t thế nào cũng không biết đâu.” Lucini giận nữ, cầm ly rượu lên, nói xong câu đó bèn quay người định quay về phòng.

“Anh Fred Keith vẫn hành động mạnh mẽ dứt khoát như trước.”

Thẩm Mộ Khanh khó hiểu chớp chớp mắt, cũng không so đo mà quay người tự mình tận hưởng thời gian buổi trưa tốt đẹp thuộc về riêng mình.

Thẩm Mộ Khanh chỉ cảm thấy bả vai mình trùng xuống, Fred Keith đang gác cằm vào cai cô.

Tuy mặt dã hây hây đỏ nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn chưa say đến mức không nhận ra sự chế giễu và trêu ngươi trong ánh mắt người phụ nữ này.

Cô nuốt giận vào lòng, cứ đứng trên ban công mà không quay vào trong phòng.

Trong lòng cô bỗng dưng cảm thấy tức giận, Thẩm Mộ Khanh vô tội chớp đôi mắt hạnh to tròn.

“Cô Thẩm rất thông minh.” Vẻ mặt Lucini có phần sửng sốt, cô ta không ngờ Thẩm Mộ Khanh lại đột nhiên bắt bẻ lại mình.

Cơ thể rắn chắc cao lớn lập tức ôm trọn cô vào lòng.

Đối mặt với cô gái như vậy, cô ta cũng dứt khoát không giả đò tiếp nữa, Lucini giơ ly rượu trong tay lên lắc lắc trong ánh nắng mặt trời: “Cô biết gia tộc Fred Keith không?”

Nghe cô nói vậy, Lucini lập tức nở nụ cười nhưng nụ cười còn chưa hiện rõ trên mặt thì Thẩm Mộ Khanh đã lên tiếng nói tiếp: “Gia tộc Constance sao? Tôi chưa từng nghe nói đến.”

Đã quên mất lời dặn dò của Fred Keith từ lâu.

Hành động này nhìn có vẻ đáng yêu theo cách riêng nhưng trong mắt Lucini lại quê mùa giống như nhà quê mới lên tỉnh.

Mỗi lần có người hỏi đến, cô đều thẳng thắn nói ra không chút do dự.

Lucini liếc mắt nhìn cô, sau đó cười khẩy nói: “Cô Thẩm, không biết đã có ai từng nói với cô là cô rất ngây ngô chưa?”

Thẩm Mộ Khanh có phần không biết phải làm sao, cô vẫn luôn nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ mà không nói gì.

Câu nói đầy ý mỉa mai này lại người trông vô cùng hiền lành như cô nói ra, khiến cơn tức của Lucini nghẹn ở cổ họng, lên không được xuống cũng không xong.

Mãi cho đến khi Gladster đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, Fred Keith mới thôi không nhìn cô nữa.

Dáng vẻ lười biếng của cô bây giờ giống như một con mèo con vậy.

“Hả?” Thẩm Mộ Khanh hơi nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình đầy khó hiểu, mái tóc xoăn của cô ta được ánh nắng chiếu vào cũng tạo một bóng râm trên đỉnh đầu cô ta.

Ban đầu Thẩm Mộ Khanh vẫn chỉ uống từng ngụm nhỏ, sau khi nếm được hương rượu thơm nồng trong đó, cô bắt đầu mạnh dạn uống nhiều hơn.

Tự dưng bị người ta mỉa mai ám chỉ, bất kể ai bị đối xử như vậy cũng sẽ cảm thấy tức giận thôi.

Cô nở nụ cười tươi, nghiêng đầu nhìn thẳng vào Lucini: “Đối với tôi mà nói, tôi chỉ cần biết anh Fred Keith là được, những chuyện khác cũng không quan trọng, cô cứ nói đi cô Lucini.”

Đôi mắt màu nâu nhạt của cô ta nhìn ra ngoài ban công, trông giống như không muốn tiếp tục nói chuyện với cô nữa.

Ánh nắng mặt trời có chút chói chang, hơn nữa chỗ này lại nằm ở vị trí rất đón nắng nên ánh nắng luôn chiếu xuống đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đó cô ta duyên dáng quay người lại cười nhẹ với Fred Keith, đi đến ngồi xuống bên cạnh Gladster.

Lucini nhíu mày lại, sau đó khẽ gật đầu, lén lút rút tay về, vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán ra phía sau.

Giống như đang tán thành lời Lucini nói, cô gật đầu: “Cô nói đúng.”

Bây giờ đã là thời đại gì rồi mà lại còn có người đồng ý kiểu liên hôn giữa hai gia tộc chứ, trái lại bây giờ cô còn bắt đầu coi thường Lucini.

Dường như Thẩm Mộ Khanh cũng quên mất bên cạnh mình còn có một người, cô thở dài một hơi đầy sảng khoái, cũng cảm thấy làn da ấm lên vì uống rượu đỏ.

“Cô Lucini!” Thẩm Mộ Khanh lại nhìn bóng lưng của cô ta gọi một tiếng.

Thẩm Mộ Khanh không ngờ Lucini sẽ mở miệng bắt chuyện với mình lần nữa vào lúc này.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bỗng nhiên có một đôi tay luồn qua hai tay cô kéo cô vào lòng.

Fred Keith dõi đôi mắt màu xanh lục nhìn theo bóng lưng đang đi xa dần của cô gái, nhìn mãi một lúc lâu vẫn không thôi.

Cô cũng chỉ ra ban công uống chút rượu, phơi nắng một lúc.

Lucini ép mình phải nở nụ cười mỉm đúng mực, quay đầu nhìn về phía Thẩm Mộ Khanh, gật đầu nói: “Cảm ơn cô Thẩm đã khen.”

Đến bây giờ, cuối cùng cô cũng hiểu hàm ý của người phụ nữ người Đức này không nằm trong lời nói mà nằm trong người cô ta đang ám chỉ.

“Sao vậy?”

thật sự chỉ là lời nói ngây ngô của cô gái trẻ.

Thẩm Mộ Khanh lập tức mở mắt ra, hoảng hổ quay người sang nhìn thì thấy một cánh tay mảnh mai đang chìa ra trước mặt mình.

Thẩm Mộ Khanh mím môi, sau đó thè cái lưỡi hồng hào ra l**m vết rượu đọng trên cánh môi đi: “Tại sao cô lại hỏi như vậy?”

Người này tất nhiên chính là Fred Keith kiêu ngạo, lịch lãm.

Đôi mắt hồ ly của Gladster cong lên cười, anh ấy tiện tay cầm mấy tờ tài liệu để trên bàn lên, sau khi đọc lướt qua vài lần, anh ấy mới chậm rãi trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thấy hai người đàn ông đều nhìn sang đây, Lucini khựng lại, bàn tay cầm ly rượu cũng siết chặt hơn, gồng lên vì căng thẳng.

Hai người họ cũng đã bàn chuyện xong, bây giờ Lucini đi tới cũng không có gì phải tránh cả.

Có lẽ do men rượu xông lên đầu nên cô lại giơ ly rượu đang cầm trong tay lên môi nhấp một ngụm nữa.

Nói đến chữ cuối cùng, cô còn cao giọng nhận mạnh vào đó, giống như câu này

Lúc gọi, cô cố ý to giọng, hai người đàn ông đang bàn chuyện trong phòng đều bị tiếng gọi này của cô thu hút sự chú ý, cả hai đồng thờ nhìn sang phía ban công.

“Chỉ là một vài câu hỏi kỳ lạ thôi, cô Thẩm không cần để ý.” Lucini đứng bên cạnh không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô, cô ta hơi cúi đầu xuống nhìn Thẩm Mộ Khanh từ trên cao xuống: “Nhưng quả thực tôi có một số câu hỏi cần cô Thẩm giải đáp cho tôi biết.”

Hình như chữ “Thẩm” này có chút khó đọc, nghe cô nói xong, Lucini mấp máy đôi môi đỏ, thì thào nói: “Người Trung Quốc.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Tức giận