Chiếc Quạt Xương
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1
Ở Minh Giới, ta ngày đêm đứng canh bên cầu đợi hắn ta, đợi mười hai năm vẫn không thấy, nhưng lại đợi được nữ nhân đó.
Cốt Cơ sao lại có thể gặp được hắn ta.
"Ngươi có nhớ hắn không?" Ta đứng dậy, đưa tay nâng cằm nàng ta lên, khẽ hỏi: "Cốt Cơ à, trong đèn dẫn hồn có lạnh không?"
Dung Cảnh sững sờ, chợt cúi đầu cười, nụ cười kinh người: "Ngươi nói rất đúng."
"À, đúng vậy." Ta cười nói, "Ta cũng không ngờ, ngươi lại đến đây trước cả Dung Cảnh."
Liếc mắt thấy nam nhân đứng thẳng tắp trước cửa.
Ta nhìn ngọn đèn trong tay, ánh đèn quỷ dị sáng quắc, còn có thể phản chiếu một cái bóng mong manh yếu ớt.
Hoa ở Quỷ Giới, không thể nở đến ngày thứ hai.
Hắn mím chặt môi, thần sắc biến đổi mấy lần, cuối cùng vẫn không chịu hạ mình, phẩy tay áo bỏ đi.
Ta đã chec dưới tay nữ nhân được Dung Cảnh cưng chiều nhất, rồi bị làm thành chiếc quạt xương.
Thấy chưa, Dung Cảnh vừa nhận được tin, đã bay đến gặp ta rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ khi Chủ tử ban cho ta chiếc đèn dẫn hồn này đã tròn mười năm.
"Cốt Cơ khi còn sống có một cây quạt xương, nàng mang nó đến đây."
Buồn cười thay, ngay khoảnh khắc nhận được tin tức, hắn đã lao ngay đến gặp ta, nhưng lý do lại là để ta tha cho nữ nhân đó.
Ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt hắn: "Ngươi đã từng nói, muốn cầu xin người khác thì phải quỳ xuống mà xin."
Ta nhấc chân giẫm lên những cánh hoa khô héo, lắng nghe tiếng vỡ vụn dưới chân.
"Cốt Cơ, không ngờ có ngày lại rơi vào tay ta?"
"Xì." Ta chống người dậy, nhìn theo bóng lưng kiên quyết rời đi qua khe cửa sổ hé mở, thở dài, "Thật là chẳng có gì thú vị."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ả ta ngẩng đầu nhìn ta một lúc, che mặt cười khẽ, cười đến nỗi sắp hồn siêu phách lạc: "Là ngươi. Cuối cùng ta vẫn còn nhìn thấy ngươi."
"Giơ cao đánh khẽ." Ta lẩm bẩm mấy chữ này, sắp không nhịn được cười phá lên.
3
"Héo rồi, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng mà."
Nụ cười của ta đông cứng lại: "Chủ tử, ngài thật là luôn biết cách đ.â.m vào tim người khác mà."
Ta đã đợi mười hai năm, không đợi được Dung Cảnh, nhưng nữ nhân được hắn ta cưng chiều nhất đã rơi vào tay ta.
Ta nằm nghiêng trên chiếc trường kỷ mềm mại, giơ tay v**t v* lớp lông nhung mềm mại, nheo mắt nhìn nàng ta cười:
Nhắc đến cái tên này, tiếng cười của Cốt Cơ đột nhiên ngừng bặt.
Ngày hôm sau, Dung Cảnh lại đến.
Trong chớp nhoáng, suy nghĩ cuồn cuộn, ta nhớ lại năm xưa hình như mình cũng từng quỳ xuống như thế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta giơ tay.
Ta tên là Quỷ Đào, người giữ đèn ở Minh Giới.
Thành đèn đột nhiên lồi ra một khối, rồi từ từ trở lại hình dạng cũ, ta cười khẽ, "Ngươi cũng nghe thấy rồi phải không?"
2
Ta nhìn theo ánh mắt ả ta, ở cuối hành lang ngoài cửa, dưới ánh đèn u tối, chỉ thấy một vạt áo thoáng qua ở góc rẽ, rồi biến mất ngay lập tức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quỷ Giới quanh năm không có ánh sáng, các phủ đệ đều thắp đầy đèn u tối, cái ánh sáng quỷ dị đó khiến người ta phát bực.
Chương 1
Bóng dáng Dung Cảnh dường như khựng lại một chút, nhưng hắn ta không dừng bước, nhấc chân rời đi.
"Dung công tử, ngày mai lại đến nhé."
Dung Cảnh ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc, không hiểu ý nghĩa.
4
Dung Cảnh lên tiếng, giọng nói khàn khàn: "Xin ngươi giơ cao đánh khẽ."
Ta giơ tay phủi những cánh hoa vụn dính trên váy áo, sửa lại: "Quỷ Đào."
"Cốt Cơ à Cốt Cơ, giữa các ngươi, rốt cuộc cũng chỉ có thế thôi nhỉ."
"Dung công tử, điểm yếu đã bị người khác nắm được, thì phải có ý thức chứ, đúng không?"
Ta ngạc nhiên cười nói: "Có lẽ nào, là Dung Cảnh chăng?"
Ta nằm nghiêng trên chiếc trường kỷ mềm mại, giơ tay ngắm nghía màu sơn móng tay mới thoa sáng nay, màu đỏ tươi mọng như sắp nhỏ giọt, rất vừa ý ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dung Cảnh đột nhiên đứng dậy, sắc mặt trở nên âm trầm: "Ngươi đang đùa giỡn ta."
"Ta giúp nàng tìm."
Ta cố gắng kiềm chế sự bạo động bên trong đèn.
Người có thể tự do đi lại ở đây, còn có thể là ai khác chứ.
Cán đèn khẽ rung động.
"Trong đèn dẫn hồn có thoải mái không?"
Cốt Cơ vẫn là Cốt Cơ của ngày xưa, mềm mại không xương cốt, ta nhìn mà còn thấy thương tiếc.
Cốt Cơ bất động, chế giễu nói: "Dung Đào, ngươi không động được vào huynh ấy đâu."
"Ngươi đã từng nói, muốn cầu xin người khác thì phải quỳ xuống mà xin."
Ta quay người, thuận thế dựa vào khung cửa gật đầu: "Không có việc gì để làm nên lúc nào cũng thấy tẻ nhạt lắm."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Đúng là quý nhân hay quên..."
Cốt Cơ vừa lao ra đã chạy vọt ra ngoài, chạm vào cánh cửa ngay lập tức bị bật ngược trở lại, chật vật ngã xuống đất.
"Đúng vậy." Ta cười tủm tỉm nhìn hắn ta, "Ta là d.a.o thớt, ngươi là cá thịt."
"Nàng rảnh lắm à?" Đằng sau truyền đến một giọng nói nhàn nhạt.
Cốt Cơ quay đầu đi, liền th* d*c, sắc mặt đột nhiên biến đổi cực lớn: "...Đó là ai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhẹ nhàng v**t v* cán đèn, cái vân gỗ này dù nhắm mắt ta cũng có thể phác họa ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta cúi đầu nhìn vào trong đèn, trên thành đèn lờ mờ vẫn thấy bóng dáng của Cốt Cơ.
Sắc mặt Cốt Cơ lập tức trở nên khó coi: "Ngươi nói linh tinh gì vậy."
Sau khi hắn ta đi, chiếc đèn dẫn hồn trên bàn rung lắc dữ dội, rồi rơi xuống đất.
Lời còn chưa dứt, Dung Cảnh nhìn ta, trầm mặc quỳ xuống đất.
Chỉ sau một đêm, vẻ ngoài của hắn ta tiều tụy đi nhiều, trên mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Ta nhốt Cốt Cơ lại vào đèn dẫn hồn, lại nghiêng đầu nhìn về phía cuối hành lang, thu lại nụ cười.
Ngài ấy đứng dưới bậc thềm, nhàn nhạt liếc nhìn ta, vẻ mặt đầy châm chọc.
Ta sững sờ một giây, chống người dậy, trong lòng ngổn ngang trăm mối, không biết là tư vị gì.
Quạt xương thông thường làm bằng tre, gỗ, nhưng cây quạt của Cốt Cơ lại có thể gọi là quạt xương thật sự, vì xương được dùng chính là xương của ta.
Ta vuốt nhẹ qua khuôn mặt mỹ lệ ấy, đột nhiên bật cười thành tiếng: "Đừng vội, trò hay còn ở phía sau."
Trước khi rời đi, hắn ta mở miệng: "Dung Đào, ngươi đã thay đổi rất nhiều."
"Ngươi xem." Ta giơ tay ngắt một cành hoa trên bệ cửa sổ, "Bông hoa này, hình như héo rồi."
Chức vụ không lớn, nhưng quyền hạn lại rộng, những hồn ma mới vào Minh Giới đều do ta dẫn đường.
Ả ta lại cúi đầu lẩm bẩm: "Chàng ấy sẽ không đến đây đâu."
Đèn rung lắc dữ dội một cái rồi im bặt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.