Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22


“Có đỡ chút nào không?” Thấy đôi mắt anh sáng ngời, tròng mắt đen láy như viên kim cương lấp lánh. Kiều Ân ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt kề sát lại trước mặt mình, môi anh đang mấp máy như đang nói gì đó nhưng đầu óc cô bây giờ hoàn toàn trở nên mơ hồ, không thể nghe thấy anh nói gì, chỉ biết gật gật đầu một cách ngoan ngoãn.

“Đây, đặt cái này lên bụng đi”, Thiệu Minh Vỹ ngồi cạnh Kiều Ân, lôi một túi chườm nóng căng đầy nước ấm từ trong ba lô ra như hóa phép.

“Yên tâm, tôi biết rồi!”, Tiểu Quân gật đầu nói.

Thiệu Minh Vỹ chợt phát hiện ra sự bất thường của Kiều Ân, nãy giờ cô chẳng nói câu nào. Bé con ngốc nghếch quả nhiên cảm động không nói nên lời nữa rồi! Sao, hôm nay mới phát hiện ra anh rất tốt hả?

Kiều Ân ấn vào bụng, đau đớn mở mắt nhìn trần nhà. Đau quá, lúc trước đâu có thấy đau thế này, có lẽ do hôm nay cô ăn quá ít, nhưng lại vận động mạnh nên mới đau thế!

“Anh, anh tốt với em quá!”, Kiều Ân cảm kích gật đầu.

“Mau về phòng nghỉ đi, hôm nay nhớ ngủ sớm!” Anh đỡ cô đứng dậy, chắc chắn cô không còn đau nữa mới để túi chườm vào xắc cô rồi nói: “Về phòng mà lại đau thì lấy chườm vào”.

Thiệu Minh Vỹ nhẹ nhàng đặt túi chườm lên bụng Kiều Ân, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể thật dễ chịu, quả nhiên cơn đau đã dịu đi rất nhiều. Kiều Ân cảm động ngước mắt nhìn Thiệu Minh Vỹ, anh thật biết chăm sóc người khác!

“Vậy em định báo đáp anh thế nào đây?” Bộ dạng cô khi nghe câu này thật đáng yêu quá đi mất.

Thấy hai người bước ra, ông chủ phòng điện thoại Tiểu Quân cố ý cười khẽ, nói: “Xong rồi hả?”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đột nhiên, anh dừng tay khiến Kiều Ân thấy căng thẳng đến mức không thở nổi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kiều Ân giữ chặt túi chườm như cảm nhận được sự quan tâm của anh. Đúng là có một người anh như Thiệu Minh Vỹ ở bên cạnh thật tốt!

Quả nhiên Kiều Ân nhắm mắt thật, lại còn nở nụ cười ngọt ngào nữa chứ!

“Anh muốn gì, em cũng đều có thể đáp ứng được!”, Kiều Ân ngốc nghếch tự mình chui đầu vào rọ.

Nói xong, anh đỡ cô đứng thẳng dậy, vén rèm đi ra ngoài.

“Biết tức rồi sao? Không đau nữa hả?” Thiệu Mĩnh Vĩ khoanh tay trước ngực ghé sát tai cô khẽ hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thiệu Minh Vỹ đỡ Kiều Ân ra ngoài, nhìn bộ dạng yếu đuối của Kiều Ân thật ngồ ngộ!

Kiều Ân khẽ nhắm mắt, căng thẳng chờ đợi. Cô chỉ cảm thấy bàn tay anh vẫn không ngừng xoa trên bụng mình, hơi thở của anh phảng phất bên tai ngày càng gần, cô không biết thứ anh muốn là gì nhưng sự chờ đợi này khiến cô cảm thấy lo lắng và căng thẳng!

Vẻ mặt này của Ân Ân thật khiến người khác thấy rung động, cặp mắt nhắm hờ như một đứa trẻ đang say ngủ, chiếc mũi thon gọn, đôi môi nhỏ cong cong hút hồn người khác, làn da căng mịn trắng hồng, khuôn mặt tròn phúng phính chỉ muốn cắn cho một cái.

“Tiểu Quân, đừng nói cho ai biết việc xảy ra hôm nay nhé!”, Thiệu Minh Vỹ ghé sát tai Tiểu Quân nói nhỏ. Anh không muốn người khác nghĩ lung tung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 22

Anh cố cười thật tươi để giấu đi tâm trạng đang xao động của mình, suýt chút nữa anh đã hôn cô rồi! Anh thực sự rất muốn nếm hương vị của đôi môi hồng ngọt ngào kia nhưng lại lo mình sẽ làm cô hoảng sợ. Vì thế đấu tranh tư tưởng đến nửa ngày anh mới quyết định c*n m* cô một cái! Ôi, Ân Ân của anh, lúc nào anh mới có thể thỏa ước nguyện của mình đây?

Kiều Ân chợt đờ người không nói nên lời, nhìn anh đầy dịu dàng. Cô khẽ cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay đang xoa trên bụng mình truyền lại, giống như một dòng nước ấm thấm trên da thịt rồi dần ngấm sâu vào trái tim. Bàn tay đó cơ hồ khiến cơn đau giày vò nãy giờ cũng được xoa dịu.

“Ngại quá, hôm nay anh cứ tính đúng giờ đi, làm thiệt hại của anh nhiều quá”, Thiệu Minh Vỹ ngại ngùng cười nói.

Thiệu Mĩnh Vỹ vẫn nhẹ nhàng mát xa cho Kiều Ân, tay kia nắm chặt tay cô một cách dịu dàng. Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được mồ hôi đang rịn ra trong lòng bàn tay mình và cảm giác dinh dính khi tay anh nắm lấy.

Đúng thật, lúc này Kiều Ân mới phát hiện bụng mình không còn đau nữa! Cô vui vẻ gật đầu: “Đúng là không còn đau nữa!”.

Minh Vỹ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Kiều Ân: “Hình như mát xa thì cơn đau sẽ nhanh dứt hơn”. Nói xong, anh nhìn cô âu yếm rồi ấn đôi bàn tay ấm nóng của mình vào bụng Kiều Ân, nhẹ nhàng xoa xoa quanh bụng cô.

“Anh, em…”, Kiều Ân vô cùng ngạc nhiên, anh lấy cái này ở đâu vậy?

“Anh thật là quá đáng! Cố ý trêu người ta!” Kiều Ân đấm mạnh vào ngực anh. Anh dám cắn cô, đã thế còn cắn rất mạnh nữa chứ!

Kiều Ân ngồi đợi, một lúc sau anh mới quay lại.

“Ai bảo em nhiều thịt thế làm gì, nhìn là chỉ muốn cắn cho một cái!”, Thiệu Minh Vỹ vừa nói vừa cười một cách gian xảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thôi, đừng nói nữa!”, Thiệu Minh Vỹ quay sang cô thở dài, sau đó lại to tiếng khiến bên ngoài đều nghe thấy cả.

Thiệu Minh Vỹ ngồi xuống cạnh Kiều Ân, khẽ vuốt quầng trán lấm tấm mồ hôi của cô. Nhìn cô như muốn nói gì đó, anh vội ngăn lại: “Nghỉ ngơi đi, đừng nói gì cả!”.

Bỗng thấy má đau đau, hóa ra anh lại cắn cô!

“Cảm động lắm hả?”, Thiệu Minh Vỹ cười thầm. Cuối cùng trái tim cô cũng biết rung động rồi sao?

“Không sao! Hai người chứ có phải ai xa lạ đâu!” Tiểu Quân thật tốt bụng.

“Đau quá!”, Kiều Ân mở to mắt, hét lớn rồi đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị cắn, trợn mắt nhìn Thiệu Minh Vỹ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22