Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa
Mộ Nghĩa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 76: Một nhà ba người
Người đàn ông này sao làm ba rồi mà vẫn phúc hắc như vậy chứ?
Cô mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Lục Kiêu Trần, anh mỉm cười thấp giọng nói: "Anh sẽ dùng hành động thực tế để nói cho em."
Vân trong Vân Nghê, mà Châu có nghĩa là hy vọng tương lai đứa bé có thể đi khắp năm châu bốn bể, có hoài bão lớn.
Lục Kiêu Trần ôm cô chặt hơn, tựa đầu vào cổ cô, mùi hoa nhài thoang thoảng vương vấn trên chóp mũi anh: “Em thơm hơn.”
Vân Nghê mím môi cười, sau đó đôi môi đỏ mọng của cô bị cắn, anh ôm lấy gáy cô, khàn giọng hôn cô: “Em có muốn biết anh yêu em đến mức nào không?”
Vân Nghê đi tới trước mặt anh, xoa đầu con gấu nhỏ đứng bên cạnh, sau đó nhìn Lục Kiêu Trần, đội mũ cho anh, xoa đôi tai gấu nhỏ trên đầu anh rồi gật đầu: "Lục Kiêu Trần, anh thật đáng yêu quá đi!"
"..."
“Hôm nay không làm nữa hu hu…”
"..."
"Tại sao lại không chắc chắn về câu trả lời của mình?"
(2) Nhật ký phúc hắc
Rõ ràng là anh cố ý để cửa phòng sách mở một khoảng nhỏ, biết Bánh Bao Nhỏ sẽ chạy vào.
Không bao giờ tách rời.
Sau đó, khi Vân Nghê làm xong thủ tục trở về, bác sĩ nhẹ nhàng dỗ dành: "Vậy Châu Châu, em có thể đi với anh qua kia không? Anh có món quà muốn tặng cho em."
Cô sững sờ hai giây, nhìn Lục Kiêu Trần mặc bộ đồ ngủ liền thân hình gấu nhồi bông màu nâu thì bị dáng vẻ này của anh làm cười đến thích thú.
Vân Nghê bị chọc cười.
(3) Nhật ký đồ ngủ gấu nhỏ
Đúng là trẻ con thì nên dùng cách này.
"Vậy chờ đến sinh nhật anh, em có thể mặc cho anh xem."
Ba người bước ra khỏi trung tâm vắc xin, dưới ánh nắng chói chang, người đàn ông một tay bế con trai, một tay nắm lấy tay Vân Nghê bước về phía trước.
Bánh Bao Nhỏ ngồi bên cạnh nhìn thấy quần áo thì hai mắt sáng lên, đi tới hưng phấn chỉ chỉ: “Gấu Nhỏ!”
Nhưng đó không phải là bộ đồ ngủ gấu nhỏ dễ thương mà là bộ nội! Y! Tình! Thú!
Lục Kiêu Trần: "..."
Vân Nghê được bế vào phòng tắm.
Vân Nghê mỉm cười: “Hôm nay là sinh nhật của em, em vui vẻ một chút không được sao?”
Buổi tối trở về nhà, Vân Nghê đột nhiên hỏi Lục Kiêu Trần: "Hôm nay là sinh nhật của em, có phải em có yêu cầu gì thì anh cũng sẽ đồng ý không?"
Vân Nghê rũ mắt xuống, lẩm bẩm: “Không phải đàn ông bây giờ không thích vợ mình sau khi sinh con thì xấu hơn sao, nếu em không xinh đẹp nữa thì anh có còn thích em không?”
Buổi tối, sau khi Vân Nghê dỗ bé cưng ngủ xong thì trở lại phòng ngủ, đi đến cửa sổ đốt huân hương, một lúc sau, cô bị người phía sau ôm vào lòng.
Bánh Bao Nhỏ còn chưa hiểu ý nghĩa của vắc xin nên ngơ ngác nói: “Dạ.”
Lục Kiêu Trần vô cảm nhìn cô gái nhỏ đang cười đến không nói nên lời, sắc mặt xanh mét, khi nhìn mình trong gương, vẻ mặt lại đen lại.
Khi được một tuổi, Lục Vân Châu đã biết đi và nói được một số từ đơn giản.
Trong khi chờ đợi, Vân Nghê đi làm thủ tục, Lục Kiêu Trần đưa Lục Vân Châu đi chơi cầu trượt trước, sau đó có một bác sĩ trẻ đẹp trai mặc trang phục hoạt hình đi tới chơi với Lục Vân Châu vài phút, để Bánh Bao Nhỏ không còn quá sợ hãi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bánh Bao Nhỏ lớn dần dưới sự chăm sóc và yêu thương của gia đình.
Lục Kiêu Trần nhìn cô, nhếch khóe môi: “Một mình em không thể làm được sao?”
Lục Kiêu Trần im lặng hai giây, sau đó thản nhiên nói: “Hôm nay anh quên mất.”
Cái thứ đồ chơi gì đây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, khung cảnh xuân sắc tràn ngập bên trong.
Trong thời gian ở cữ, Vân Nghê bắt đầu thực hiện khóa huấn luyện phục hồi cơ thể sau sinh, cô có một huấn luyện viên cá nhân tận tâm giúp cô có vóc dáng đẹp hơn, Vân Nghê giờ đây cũng hiểu được gầy không có nghĩa là đẹp, điều quan trọng nhất là phải khỏe mạnh..
Cuối cùng, cả hai quyết định đặt tên bé cưng là Lục Vân Châu.
Mặc dù Lục Kiêu Trần có chút ý kiến với "tình địch nhỏ" này vì cậu bé thường bám lấy Vân Nghê, nhưng đôi khi khi anh một mình xử lý công việc ở phòng sách, thỉnh thoảng lại có một "con khủng long nhỏ" xuất hiện bên cạnh bàn làm việc.
Vân Nghê nháy mắt với Lục Kiêu Trần, người đàn ông giơ tay ôm lấy Lục Vân Châu: “Hôm nay con có muốn đi công viên giải trí không?”
“Sáng nay…” Vân Nghê đành phải kiếm cớ: “Sáng nay mẹ dẫn con đi chơi cầu trượt, ba cũng đi cùng con có được không?”
Vân Nghê mỉm cười, xoa đầu con trai: “Chúng ta cùng đi công viên giải trí nhé.”
Ngay từ khi sinh ra, trẻ con phải tiêm rất nhiều loại vắc xin để phòng ngừa các bệnh khác nhau.
Vân Nghê mở hộp ra, Lục Kiêu Trần nhìn thấy trong hộp có hai bộ đồ ngủ liền thân hình gấu lông xù, rất đáng yêu.
Anh nói rằng tên của anh là do ông nội đặt cho, khi còn trẻ, ông nội vô cùng thích đọc sử sách và nghiên cứu về binh pháp, vì vậy ông hy vọng rằng Lục Kiêu Trần sẽ "kiêu dũng thiện chiến, nhất kỵ tuyệt trần".
Khi Lục Vân Châu được hai tuổi, đầu năm ấy là sinh nhật của Vân Nghê, vào ngày sinh nhật của cô, Lục Kiêu Trần và Bánh Bao Nhỏ đã cùng cô trải qua một ngày vô cùng lãng mạn và hạnh phúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 76: Một nhà ba người
Sau đó họ đi đến phòng tiêm chủng gần đó, Lục Kiêu Trần ôm Bánh Bao Nhỏ trong tay, sau đó bác sĩ lấy thú nhồi bông ra: “Châu Châu có muốn món quà này không?”
Vân Nghê cười trêu chọc anh một hồi, cuối cùng lấy điện thoại ra nhất quyết đòi chụp ảnh, cuối cùng ba người nằm trên giường, Vân Nghê cười hỏi Lục Vân Châu: "Châu Châu, con cảm thấy con đáng yêu hơn hay ba đáng yêu hơn?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Kiêu Trần có chút nghi ngờ gật đầu, Vân Nghê nhanh chóng chạy lên lầu, sau đó ôm một chiếc hộp lớn đi xuống, cười rạng rỡ: "Chồng ơi, em muốn thấy anh và Vân Châu cùng nhau mặc bộ đồ ngủ gấu này!"
Tháng 6 là sinh nhật của anh, đêm đó Vân Nghê bị Lục Kiêu Trần nhốt vào phòng, cũng chơi trò hóa trang…
Lục Kiêu Trần để Bánh Bao Nhỏ xuống, cười hỏi: "Còn đau không?"
Một lúc sau, Vân Nghê đi tắm trước, cô vào bếp cắt hoa quả rồi đi vào phòng ngủ, khi mở cửa ra cô nhìn thấy hai con gấu một lớn một nhỏ đang đứng ở bên trong.
Sau khi kết thúc thời gian ở cữ, nhà họ Lục tổ chức bữa tiệc đầy tháng vô cùng long trọng, Lục Kiêu Trần và Vân Nghê cùng chuyển về Sơn Hải Ngự An Thành, Lục Kiêu Trần bắt đầu trang trí phòng cho em bé từ nửa năm trước, phòng bên này lớn hơn, cũng rộng rãi hơn, ba người sống ở đây vô cùng thoải mái.
Vân Nghê nghe vậy thì cười không ngừng, cô cảm thấy nếu Lục Kiêu Trần sinh ra ở thời cổ đại thì có lẽ anh sẽ là một người như vậy.
"Châu Châu có muốn mặc không?"
Vân Nghê cũng tiện thể hỏi ý nghĩa của cái tên Lục Kiêu Trần, cô vẫn không biết nguồn gốc tên của Lục Kiêu Trần.
Lục Kiêu Trần nghe được ý tứ trong lời của cô, mỉm cười: "Được, đi ăn sáng đi."
Bánh Bao Nhỏ cúi đầu ôm thú nhồi bông, không muốn để ý tới anh.
Cậu bé là một đứa trẻ thích dính người, luôn thích bám lấy ba mẹ, đôi khi rất nhút nhát, lại vô cùng thích cười, ai muốn ôm đều cho ôm, được người lớn tuổi vô cùng yêu mến.
Bánh Bao Nhỏ khóc đến nước mắt đầy mặt, cậu bé quay đầu vùi mình vào trong ngực Lục Kiêu Trần, như muốn trốn tránh: “Ba, hu hu hu, không muốn tiêm…”
“Để ba mặc cùng con có được không?”
Cậu bé chỉ vào Lục Kiêu Trần, ngoan ngoãn nói: “Ba đáng yêu…”
Cô bị hôn tới choáng váng, ý thức hỗn loạn bị bế sang một bên.
Bánh Bao Nhỏ gật đầu: “Muốn...”
Lục Kiêu Trần xoa đầu cô, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Có lợi gì?”
"Chồng, em cảm thấy con trai rất thích chơi với anh, mà anh lại luôn nói thằng bé là tình địch..."
Vậy tại sao anh không đuổi con trai đi?
Vân Nghê bị hôn lên tai, Lục Kiêu Trần trầm giọng, giọng nói vang lên sau tai cô: “Đêm nay là hương gì?”
Bánh Bao Nhỏ sau một lúc lâu mới gật đầu: “Vâng.”
“…” Đây là lần đầu tiên anh được khen đáng yêu.
Lục Kiêu Trần dựa vào ghế, cúi đầu nhìn cậu bé, giọng hơi cao nói: "Không chơi."
…
Lông mày Lục Kiêu Trần giật giật.
Sau đó anh nhìn thấy Bánh Bao Nhỏ chớp mắt nhìn anh, trong mắt mang theo vẻ mong đợi: "Ba..."
Bánh Bao Nhỏ cười đến nheo mắt: "Được ạ!"
Anh đã quên mất lần cuối cùng mình mặc bộ đồ trẻ con như vậy là từ hồi hai hay ba tuổi.
"Được!"
Vân Nghê và Lục Kiêu Trần không khỏi bật cười.
Lục Vân Châu mặc bộ đồ ở nhà có hình khủng long nhỏ, từng bước đi đến gần anh, đặt hai tay lên chân anh, nằm sấp lên đó, tay cầm một chiếc ô tô đồ chơi, ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt sóng sánh nước, giọng nói non nớt vang lên: “Ba ơi, chơi xe…”
Bánh Bao Nhỏ đưa tay ra: “Muốn ạ…”
(4) Nhật ký tiêm vắc xin phòng bệnh
Cậu bé khóc lóc rất đáng thương, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần dỗ dành một lúc, cuối cùng cũng tiêm xong trong tiếng khóc nức nở của cậu bé.
(1) Nhật ký đặt tên
Cô cười: “Em chọn muối biển bạch đào, có thơm không?”
Vào ngày thường, điều Lục Vân Châu yêu thích nhất chính là được đi công viên giải trí.
Nếu hôm nay Vân Nghê không nhắc đến chuyện này vào ngày sinh nhật thì anh sẽ không bao giờ mặc bộ đồ này.
Vân Nghê mua cái này trên mạng cách đây không lâu, thấy rất thú vị, hơn nữa cô chưa từng thấy Lục Kiêu Trần mặc đồ ngủ như thế này bao giờ nên cô nghĩ sự tương phản này sẽ rất đáng xem.
Lục Kiêu Trần cười nói: "Sao con lại lật lọng như thế?"
"Nếu con ngoan thì có thể..."
Vân Nghê ôm anh, làm nũng với anh: “Xin anh đó chồng à, chỉ có anh mới có thể xử lý được con trai thôi.”
"Em không thể, hôm nay em không dám nói với thằng bé là sẽ đi tiêm, nếu đến lúc đó thằng bé khóc, em sẽ không chịu nổi..."
Lục Vân Châu không nói gì, Vân Nghê ngồi xuống dỗ dành cậu bé: "Tiêm chủng có lợi cho cơ thể, nó giúp chúng ta có một cơ thể khỏe mạnh, có thể giúp chúng ta chống lại virus, Châu Châu tiêm xong thì sau này sẽ không dễ bị bệnh, mẹ rất thích nam tử hán, Châu Châu có muốn làm nam tử hán không?”
Nửa tiếng sau, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần đưa Lục Vân Châu đến một trung tâm tiêm chủng tư nhân dành cho trẻ em.
Lúc Lục Vân Châu hơn một tuổi cần tiêm vắc xin bách bạch, buổi sáng đi tiêm vắc xin, cậu bé đang ăn sáng, Vân Nghê kéo Lục Kiêu Trần đến phòng khách không người nói: "Chồng, hôm nay anh phải cùng em đưa Châu Châu đi tiêm phòng."
Vân Nghê quay đầu nhìn Lục Kiêu Trần lúc này đang mang sắc mặt âm trầm, cô cười nịnh nọt: “Anh đã hứa với em rồi mà, hôm nay là sinh nhật của em nên không thể lừa em.”
Hai người bước ra ngoài, Bánh Bao Nhỏ dùng giọng ngọt ngào hỏi.
Bộ trang phục rất dễ thương, nhưng khi kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng của Lục Kiêu Trần, độ tương phản lại càng mạnh mẽ hơn.
"Vậy trước tiên chúng ta phải hoàn thành một thử thách nhỏ, anh sẽ tiêm vắc xin cho em, tiêm vắc xin xong anh sẽ cho em thú nhồi bông, có được không?"
Bác sĩ bắt đầu lấy kim tiêm, sau đó khi Lục Vân Châu nhìn thấy kim tiêm, đôi mắt cậu bé mở to, phản ứng lại trong hai giây, nụ cười trên mặt cậu bé đột nhiên dừng lại, sợ đến mức nước mắt rơi xuống, Bánh Bao Nhỏ bắt đầu khóc: “Không muốn tiêm…”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Vân Nghê cắn nhẹ môi, suy nghĩ một lúc: “Tối nay sau khi tiêm xong, chúng ta gửi bóng đèn nhỏ đến nhà bà ngoại nhé?”
"Vậy từ giờ mỗi lần đi tiêm phòng xong, ba đều đưa con đi công viên giải trí có được không?"
Lục Vân Châu ngước mắt nhìn Lục Kiêu Trần bên cạnh, duỗi tay ra, sau đó người đàn ông đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai mình như nắm chiếc bánh bao hấp nhỏ trong tay: “Đi thôi."
Một lúc sau, khi Vân Nghê bước vào, cô nhìn thấy Bánh Bao Nhỏ đang ngồi trên bàn, Lục Kiêu Trần đang cùng cậu chơi xe, Bánh Bao Nhỏ rất tập trung chơi đùa, trên mặt Lục Kiêu Trần nở nụ cười nhạt.
Hai người quay lại phòng bếp, hôm nay Bánh Bao Nhỏ mặc một bộ yếm nhỏ, đang ngồi trên ghế, tay cầm ly uống sữa, chân đung đưa, khi nhìn thấy hai người bước vào, Bánh Bao Nhỏ quay lại nhìn họ, ợ lên một cái: "Mẹ ơi, con uống sữa xong rồi..."
Thỉnh thoảng Vân Nghê và Lục Kiêu Trần về nhà cũ, đối mặt với sự thăm hỏi ân cần của người thân, họ chỉ cần để Bánh Bao Nhỏ cho bọn họ, một mình cậu bé có thể thu phục hết tất cả người lớn, khiến ai cũng yêu thích không nỡ bỏ.
"Ồ."
Cả nhà vừa cười nói vừa đi về phía trước.
"Không thương lượng, hôm nay con nhất định phải tiêm."
Bánh Bao Nhỏ khó hiểu nhìn Lục Kiêu Trần, người đàn ông nói: "Đi thôi, ba cùng con đi qua đó."
Đương nhiên cái tên "Lục Quá" không được tán thành, Lục Kiêu Trần cũng chỉ nói đùa, tên của bé cưng sao có thể tùy tiện đặt như vậy.
Bánh Bao Nhỏ rất thích bác sĩ, cậu bé mỉm cười với anh ta, cuối cùng còn đưa cho bác sĩ một cây kẹo m*t.
Phiên ngoại về Bánh Bao Nhỏ
"..."
Lục Kiêu Trần khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: “Là thằng bé vào quấy rầy công việc của anh.”
Vân Nghê đi tới, cười nói: “Chồng, anh với Vân Châu chơi vui vẻ như vậy sao?”
Bánh Bao Nhỏ chớp mắt nhìn anh, sắc mặt lập tức thay đổi: "Con muốn!"
Lục Kiêu Trần cong môi: "Em cảm thấy anh là người như vậy sao?"
Lục Kiêu Trần nhìn thấy Vân Nghê tươi cười thì ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói: "Đưa thằng bé đi đi, anh phải làm việc tiếp."
“Sao em không mua cho mình một bộ?”
Vân Nghê trở lại phòng ngủ, vừa nằm xuống giường đã bị người đàn ông cởi bộ đồ ngủ rồi kéo vào lòng, Lục Kiêu Trần bất đắc dĩ cười: “Hôm nay em đã hài lòng chưa?”
Bên trong trang trí theo phim hoạt hình vô cùng dễ thương, nhìn qua không giống nơi tiêm phòng mà giống như đang ở công viên giải trí, vì sợ trẻ em khóc nên cách trang trí ở đây không giống bệnh viện bình thường.
Lục Kiêu Trần vỗ lưng cậu bé, thấp giọng dỗ dành: “Trước đó không phải còn nói với ba là muốn làm đàn ông sao?”
Bác sĩ cười nói: "Không sao, tiêm rất nhanh, Châu Châu là con trai, con trai nhất định phải dũng cảm."
“Ba ơi, hôm nay con có thể cưỡi ngựa gỗ được không…”
Vân Nghê mỉm cười, không vạch trần anh.
“Được ạ!” Bánh Bao Nhỏ gật đầu: “Vậy con sẽ tiêm phòng mỗi ngày.”
Tim Vân Nghê đập thình thịch, cô quay đầu ôm lấy cổ anh, Lục Kiêu Trần cụp mắt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nói: “Cảm giác em sinh con xong lại càng trẻ hơn."
Cuối cùng, Vân Nghê đưa chú gấu nhỏ về phòng và nhờ bảo mẫu chăm sóc cậu bé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Nghê đi tới, mỉm cười sờ đầu cậu bé: "Châu Châu ngoan quá, rất giỏi, con mau ăn hết cái bánh mì này đi."
Vân Nghê không ngờ rằng cô chỉ vui vẻ trong chốc lát, nhưng Lục Kiêu Trần lại luôn ghi nhớ điều này.
Lục Vân Châu vô cùng sợ tiêm, mỗi lần đi tiêm đều khóc rất nhiều.
"Em cảm thấy có lẽ anh không phải là người như vậy."
Vân Nghê ở một bên cười ha ha, nhìn thấy con trai như vậy, Lục Kiêu Trần nhếch môi nói: "Không để ý tới ba à? Con còn muốn giận dỗi?"
Ba người bước vào, Vân Nghê đã hẹn trước, vì địa vị của nhà họ Lục nên có nhân viên tận tình tiếp đón.
Lục Kiêu Trần bình tĩnh nhìn cậu bé mấy giây, mãi đến khi thấy Bánh Bao Nhỏ làm nũng xong mới bế cậu bé lên.
Cuối cùng, Vân Nghê nằm trên ngực anh, mệt đến mức không nói nên lời, vừa khóc vừa mắng, Lục Kiêu Trần mỉm cười hỏi: "Sao vậy? Hôm nay là sinh nhật của anh mà, anh vui một chút không được sao?"
Bánh Bao Nhỏ hỏi Vân Nghê: “Mẹ, sáng nay chúng ta đi đâu ạ?”
Lục Kiêu Trần nhếch khóe môi: "Được, lần sau vào ngày sinh nhật của anh, em phải trả lại tất cả những thứ này."
Cuối cùng, cả nhà ba người quay trở lại nơi vừa chơi cầu trượt.
Sau khi ba người ăn sáng xong, Vân Nghê mang giày cho Bánh Bao Nhỏ rồi nói: “Con nắm tay ba đi.”
Vân Nghê đồng ý, ôm Bánh Bao Nhỏ đi, sau khi đi đến cửa, cô quay lại anh cười: “Anh nói thằng bé làm phiền anh làm việc, vậy lần sau anh nhớ đóng cửa lại để thằng bé không vào được nhé?”
Vân Nghê mặc quần áo vào, sau khi mặc xong thì một lời cũng không kịp nói đã bị lăn lộn mấy tiếng đồng hồ.
Sau đó bác sĩ đã mang con thú nhồi bông đến cho Lục Vân Châu, Bánh Bao Nhỏ nước mắt lưng tròng cầm con thú nhồi bông trong tay, cuối cùng cậu bé cũng nhận ra trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.