Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 59: Khó thoát

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Khó thoát


"Được ạ."

Hơn nữa tuổi hai người cách nhau không lớn, Vân Nghê thì trẻ con suy nghĩ đơn giản, Lục Kiêu Trần lại thành thục có thể bổ sung cho nhau.

"Khó trách năm cấp 3 anh Trần đối xử tốt với em gái của Vân Phong như vậy!"

Khóe môi Lục Kiêu Trần hơi cong lên: "Anh uống say rồi, em chăm sóc anh nha."

Cô nghi ngờ nhẹ giọng lẩm bẩm: "Lục Kiêu Trần, anh say rồi có đúng không…"

Có người hỏi: "Tối nay cậu không về ký túc xá à?"

Cô bị anh ôm càng ngày càng chặt.

Vài giây sau Vân Phong mới phản ứng lại, đôi mắt anh ấy nhíu lại nhìn Chu Phi Trì: "Cậu biết chuyện của hai người bọn họ từ trước rồi?"

Vân Nghê không thể nhúc nhích, bị anh hôn giống như nhiễm men say, cô từ từ nhắm mắt lại, sự nhung nhớ chôn vùi bấy lâu nay lại nổi lên, cô có cảm giác như mình sắp biến thành kẹo bông gòn.

Nửa tiếng sau, xe dừng ở một cửa tiệm trong làng đại học.

Lông mi Vân Nghê run nhè nhẹ, cảm giác tài xế ngồi phía trước không phát hiện ra chuyện ở phía sau, cô ngước mắt lên nhìn Lục Kiêu Trần, chỉ thấy đáy mắt anh tối đen như mực, mặt mày mang theo cảm giác say.

Cô ôm anh, ý cười càng sâu.

"Chị á? Chị là đàn chị năm 4 rồi." Cô ấy cười: "Chị xem như em đang khen chị trẻ vậy."

Vân Nghê bị mấy câu cầu vồng này thổi đến đỏ bừng gò má, cô bị Lục Kiêu Trần ôm lấy, anh nhìn mấy người đang kích động này rồi bất đắc dĩ mở miệng: "Có thể đừng giống như xem khỉ nữa được không? Bọn tôi ngồi xuống được chưa?"

"Cũng… cũng khoảng vào năm cấp 3."

Vân Phong quay đầu đi ngay lập tức, Lục Kiêu Trần và Vân Nghê ở phía sau, cô gái có chút lo lắng: "Anh trai em sẽ không tức giận chứ?"

"Ở đó có anh, bạn cùng phòng và mấy người bạn hồi cấp 3, bạn học Vân Nghê có muốn chính thức lấy thân phận bạn gái của anh đi tham gia không?" Ngày nào đám con trai kia cũng nói muốn gặp Vân Nghê.

Từ siêu thị đi ra, sắc mặt Vân Phong đen như than đá, Lục Kiêu Trần nắm tay cô gái đang thẹn thùng đi ở phía sau.

Một lúc sau Lục Kiêu Trần dừng lại, Vân Nghê mở mắt ra, đáy mắt nhiễm một tầng hơi nước, Lục Kiêu Trần nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô gái gần trong gang tấc, sau đó hơi thở trở nên nặng nề, anh ôm cô đi vào trong.

Trong đầu Vân Nghê trở nên ngây ngẩn, rất nhanh hàm răng đã bị cạy mở ra, hơi thở mang theo mùi rượu tiến vào.

Ấn Tử Trân có tính cách của công chúa nhỏ cực kỳ kiêu ngạo, nhưng tính cách em gái mềm mại của Vân Nghê lại có thể trị được cô ấy, mỗi lần Ấn Tử Trân ở trước mặt cô ngược lại khá nghe lời.

Uổng công cho anh ấy lo lắng Lục Kiêu Trần phải sống cô độc hết quãng đời còn lại, hóa ra người ta đã sớm mơ tưởng đến em gái mình.

Cô gái cười: "Chị biết rồi, em còn đuổi theo ra đây nói với chị một tiếng nữa."

Người tới cửa tiệm này ăn cơm đa phần là sinh viên của mấy trường đại học gần đó, tối nay bạn cùng phòng chọn nơi này nên đã có vài người tới trước.

Vân Phong nhìn biểu cảm thản nhiên đắc ý trên mặt Lục Kiêu Trần, lại nhìn em gái đang bị b·ắ·t· ·c·ó·c của mình: "...Tôi khinh bỉ hai người."

Đuôi lông mày Lục Kiêu Trần nhếch lên: "Em nói xem chúng ta phải duy trì khoảng cách như thế nào?"

"Bọn tôi từng nhìn thấy rồi, trước kia đã nhìn thấy ở dưới ký túc xá một lần!"

"Xem ra anh Trần đã có âm mưu từ lâu rồi ha ha ha…"

Vân Nghê cúi đầu tìm cây bút viết trong cặp hơn nửa ngày, cuối cùng bên cạnh vang lên tiếng của Nam Cung Gia Duyệt: "Cậu tìm bút sao?"

Vân Nghê cong mi: "Là cực kỳ xứng đôi."

Vân Nghê có chút ngại ngùng: "Nhỡ đến lúc đó có mỗi mình em là con gái thì sao?"

Hàng Mộng quay đầu lại nhìn Vân Nghê, cô ta cảm thấy bản thân mình rất trắng nhưng người này lại trắng hơn, hơn nữa không phải loại trắng gầy yếu bị bệnh, mà gương mặt lộ ra màu đỏ tươi trông cực kỳ xinh đẹp.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Vân Nghê giả vờ đứng đắn tránh thoát khỏi tay anh, cô vừa đi về phía trước chưa được hai bước thì ngay giây sau cổ đã bị giữ lại, Lục Kiêu Trần giơ cánh tay dài lên ôm cô vào trong lòng ngực, anh cúi đầu nhìn cô, đáy mắt lướt qua ý cười: "Lá gan em lớn hơn rồi đúng không?"

Vậy bây giờ cô về trường học một mình luôn được rồi nhỉ?

Chu Phi Trì nghe vậy thì đê tiện cười: "Vân Phong, tôi nói với cậu này, Lục Kiêu Trần thật sự rất quá đáng, nếu tôi là cậu chắc chắn tôi sẽ phải nghiêm khắc thử cậu ta trong một khoảng thời gian, ví dụ như khi cậu ta muốn gặp Vân Nghê thì phải có sự đồng ý của cậu."

Lục Kiêu Trần trực tiếp tung ra đòn phản kích.

"Là cậu ta bảo tôi dẫn Vân Nghê đến đó, nói là cặp đôi mà đi đến đó thì sẽ cực kỳ lãng mạn, vòng đu quay chính là do cậu ta đề cử."

Nói đến lại cảm thấy kỳ quái, cô không ghét mùi rượu mà ngược lại còn rất thích mùi mạch nha, đương nhiên là trong điều kiện không uống đến khó chịu.

Sau khi trở về, Vân Nghê ngồi bên cạnh Lục Kiêu Trần, Lục Kiêu Trần thuận thế nắm chặt tay cô.

"Tôi sai rồi!!! Chuyện này không phải là do Lục Kiêu Trần không cho tôi nói sao, má nó Lục Kiêu Trần, tôi giúp cậu mà cậu lại phản bội tôi như thế…" Chu Phi Trì ôm đầu xin tha, chọc những chàng trai khác cười mãi không ngừng.

Vân Nghê thu dọn mặt bàn, chợt nhìn thấy Hàng Mộng đang ngồi bên cạnh đeo tai nghe chơi game, giọng nói yêu kiều mềm mại: "Anh trai, vậy em dùng dao hỗ trợ anh nhé, anh có thể để con gái đi một mình sao, em chỉ biết hỗ trợ thôi…"

Cô gái kia nhìn Vân Nghê, thân thiện cười nói: "Em ăn được rau thơm không?"

"Cậu cảm thấy tôi sẽ về sao?"

Vân Nghê bĩu môi, cô gật đầu: "Ồ."

Chào tạm biệt với những người khác rồi xe bắt đầu chạy, Vân Nghê vừa ngồi xuống Lục Kiêu Trần đã ôm eo cô, anh kéo cô vào trong lồng ngực.

"Bảo sao lần trước giới thiệu người yêu cho anh Trần mà lại nói không cần, thì ra là đã có từ lâu."

Cô vừa dứt lời thì Lục Kiêu Trần đã ôm lấy cô, anh mạnh mẽ ôm cô lên đè ở trên vách tường.

Chỉ là ầm ĩ thì ầm ĩ, cuối cùng Vân Phong cũng hết giận.

"Ừm." Anh nhìn cô, đuôi lông mày hơi nhọn: "Người nói chúng ta xứng đôi nhiều hơn mà, sao em không khoe ra một chút?"

Sau khi đồ ăn được mang lên, mấy chàng trai bắt đầu uống rượu trước, Lục Kiêu Trần từ chối không nổi, hơn nữa tối nay anh còn đưa bạn gái theo nên cơ hội cho mọi người trêu chọc anh càng nhiều hơn.

Đôi mắt Vân Nghê trông mong nhìn anh, đáy mắt Lục Kiêu Trần đầy ý cười: "Nếu em không sợ sau khi uống xong sẽ làm những chuyện như ôm anh mãi không chịu buông gì đó thì cứ tự nhiên mà uống."

Cô nhìn tay thon dài rõ ràng của anh, lại nghĩ đến một chuyện: "Lục Kiêu Trần, em cảm thấy bạn cùng phòng của anh với bạn gái anh ấy cực kỳ xứng đôi, tình yêu chị em siêu ngọt ngào, anh có cảm thấy như vậy không?"

Anh lặng lặng nhìn cô, ánh mắt mang theo dã tính xâm lược, âm thanh khàn khàn phát ra từ trong cổ họng: "Bây giờ mới biết lo lắng sao? Vừa nãy còn quyến rũ anh mà."

Lục Kiêu Trần rũ mắt nhìn cô, khóe môi cong lên, con người dần thêm sâu.

"Rốt cuộc tôi cũng hiểu rõ vì sao Lục Kiêu Trần lại chờ người ta hai năm rồi, bởi vì chị dâu vô cùng xinh đẹp luôn đó." Mọi người cười nói: "Đúng là trai tài xứng với gái sắc, Lục Kiêu Trần, cậu với bạn gái cậu rất xứng đôi!"

Chuyện yêu đương này của hai người Vân Phong vẫn chưa nói cho Đỗ Cầm và Vân Hưng Bình, dù sao thì suy xét đến việc bọn họ mới yêu nhau không được bao lâu, ba mẹ không cần thiết biết, hơn nữa ai mà biết được hai người bọn họ có thể yêu nhau được bao lâu chứ.

"Dạ?"

Vân Nghê nhìn anh uống vào không ít rượu, có chút lo lắng anh có bị say hay không.

Vân Nghê nghe vậy lại nhớ tới lúc học cấp 3, trước kia khi gặp được Giang Nguyệt, Giang Nguyệt cũng nói như vậy với cô.

Những người không hiểu rõ thì vô cùng chấn động, không ngờ tới hai người bọn họ sẽ yêu nhau.

Lục Kiêu Trần đưa cô tới ký túc xá, nhìn vẻ mặt lộ ra sự vui vẻ chờ đợi của cô gái, anh xoa đầu cô, mỉm cười đổ cho cô một xô nước lạnh: "Mới vừa vào đại học sẽ rất bận, chuyện cần làm cũng rất nhiều, có thể đại học không nhẹ nhàng vui vẻ giống như em tưởng tượng đâu, không cần vui mừng quá."

Một lúc lâu sau Lục Kiêu Trần mới dừng lại, Vân Nghê giật người, sắc mặt bỗng nhiên trở nên đỏ ửng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bên cạnh có người cười: "Haiz, cậu biết rõ rồi còn cố hỏi, không chừng người ta đã đặt phòng khách sạn xong lâu rồi."

Vân Nghê hừ nhẹ một tiếng: "Bây giờ anh uống say, anh mới là đồ ngốc."

Cô ngước mắt lên nhìn mái tóc đen láy của anh, nhìn sa đọa không kiềm chế được, cô nhịn không nổi lên nhón mũi chân hôn lên mặt anh một cái, chớp chớp đôi mắt đầy ánh sao: "Bạn trai em thật đẹp..."

Trước khai giảng học kỳ mới hai tuần, Vân Nghê thật sự bận đến mức trời đất tối sầm, mỗi ngày không chỉ cần họp đủ loại hội mà các câu lạc bộ và bộ phận cũng bắt đầu tuyển thành viên mới, mỗi ngày cô chỉ có thể ăn cơm với Lục Kiêu Trần, không còn chút thời gian nào để hẹn hò cả.

Từ trong cửa hàng đi ra, tay Vân Nghê vẫn bị Lục Kiêu Trần nắm, cô nghĩ đến tối nay có lẽ số rượu anh uống lên đến khoảng sáu bảy chai, có hơi lo lắng hỏi: "Tối nay anh định đi đâu vậy? Anh có định về ký túc xá với bạn cùng phòng không? Hay là vẫn về chung cư?"

-

Đầu tháng 9, Vân Nghê, Lục Kiêu Trần và Vân Phong cùng bay đến thành phố Lạc Thông.

Vân Nghê ngại ngùng lại càng thêm ngại ngùng, nhìn dáng vẻ của anh trai mình bỗng nhiên cô cảm thấy có chút buồn cười nhưng lại không dám cười ra tiếng, chỉ có thể liều mạng nén khóe môi đang cong lên của mình.

Vân Nghê ngẩn người: "Em tưởng chị cũng tầm tuổi em chứ?"

Ngày thứ sáu hôm đó cuối cùng Vân Nghê không còn việc gì nữa, Lục Kiêu Trần đã gọi điện cho cô hẹn cô tối nay ra ngoài ăn cơm.

Dần dần một kỳ nghỉ hè yên bình qua đi.

Mặt Vân Nghê đỏ lên, ngay lập tức vùi đầu vào ngực anh, khóe môi không kìm được nổi lên má lúm đồng tiền.

Trong đó có một bạn cùng phòng ôm bạn gái nói: "Bọn tôi về trước nha."

Ấn Tử Trân nhíu mày: "Này…"

Vào đến phòng khách, Vân Nghê vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh ôm ngồi xuống ghế sô pha.

Sắc mặt Vân Nghê đỏ lên, ngay sau đó gáy bị nắm lấy, môi đỏ bị giam cầm thêm một lần nữa.

Lúc cô đang bận rộn, Lục Kiêu Trần cũng bắt đầu tham gia học tập các công việc liên quan đến tập đoàn Hoàn Lục, kế hoạch nghề nghiệp của anh vẫn là kế thừa công ty, ngoài ra anh còn cảm thấy hứng thú với phương diện mô tô và siêu xe cũng có liên quan đến lĩnh vực này.

Tim cô đập loạn lên, cảm nhận được nụ hôn ấm áp vô cớ của anh dừng trên vành tai cô, cùng với hơi thở nhàn nhạt thổi bên tai làm cho vành tai cô đỏ bừng.

Vân Nghê mỉm cười đi đến: "Nếu như cậu không vui thì chúng ta có thể giả vờ không quen nhau nha."

Thật ra trong khoảng thời gian này anh ấy nhìn Lục Kiêu Trần và Vân Nghê tương tác với nhau, tuy ngoài mặt anh ấy tỏ ra ghét bỏ hai người họ, nhưng anh ấy nhìn ra Lục Kiêu Trần đối xử với em gái của mình rất tốt nên cũng dần dần yên tâm.

Hai người đi xuống dưới tầng, Ấn Tử Trân hỏi: "Sao cậu không đi ăn cơm với bạn trai thế?"

Lục Kiêu Trần: "Mấy người khác có người yêu chắc cũng sẽ dẫn theo thôi."

Sáng sớm, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt đất, Vân Nghê đi vào khuôn viên trường Lạc Đại, nhìn phong cảnh bên trong đột nhiên cô có một loại cảm giác hạnh phúc.

Hai người đang nói chuyện thì Vân Nghê nhìn thấy bạn trai của cô gái kia đi tới: "Chị đừng uống nước đá, chị lấy một chai không lạnh đi."

Vân Nghê cong mi, cuối cùng sánh vai với Lục Kiêu Trần đi về phía trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thích khoe khoang…"

Vào thang máy, Lục Kiêu Trần lười biếng dựa người vào tường, Vân Nghê đứng đằng trước bị anh nhẹ nhàng kéo vào trong lòng ngực.

Khóe môi cô nhếch lên: "Đương nhiên là hiểu rồi, em có bạn trai mà."

"Vậy một phần này." Cô ấy nhìn về phía Vân Nghê: "Em nhìn xem em còn muốn ăn gì nữa không? Hay muốn ăn chè ngọt gì đó? Chị thấy mấy người kia toàn gọi thịt cá, quá ngấy."

"..."

Bàn của Vân Nghê ở bên cạnh Hàng Mộng, Vân Nghê đang lau mặt bàn lại nghe được Thẩm Hi Mộ hỏi: "Vân Nghê, cậu điền đơn trở lại trường chưa? Lát nữa cần nộp xuống dưới tầng đó."

Cuối cùng nhóm người ha ha tâm tự tới hơn 9 giờ tối.

Vân Nghê quay đầu lại thì nhìn thấy Ấn Tử Trân.

Mọi người cười nhanh chóng mời hai người họ ngồi xuống, Vân Nghê nhìn thấy hôm nay có tới tận sáu người con trai, trong đó có một người cũng đưa bạn gái đến, anh ấy là bạn cùng phòng của Lục Kiêu Trần.

-

Lục Kiêu Trần lười biếng cười: "Được, lần sau sẽ chú ý."

Có mấy chàng trai thích ồn ào không ngừng trêu chọc hai cặp đôi, làm cho mặt Vân Nghê đỏ bừng, còn có chút ngại ngùng khi thân mật với Lục Kiêu Trần ở trước mặt nhiều người như vậy.

Vì thế Vân Nghê đành phải cùng một cô gái khác đi theo người phục vụ để gọi thức ăn, Vân Nghê nhìn thực đơn trên tường, trong lúc nhất thời khó mà lựa chọn được, cô gái bên cạnh đã hỏi người phục vụ: "Ở đây có rau thơm trộn gân bò không?"

Mọi người đều trông rất xinh đẹp, một người tên là Nam Cung Gia Duyệt, cô ấy là một ngự tỷ có phong cách trung tính, dáng người rất cao, một người khác tên là Thẩm Hi Mộ, khi cười rộ lên đôi mắt biến thành mắt cún làm cho người ta có cảm giác tác động rất mạnh.

Sau khi Vân Phong đi đến Lạc Thể, Lục Kiêu Trần và Vân Nghê đi đến Lạc Đại.

Lục Kiêu Trần nói thẳng: "Là chủ ý của Chu Phi Trì."

Cô từ bỏ suy nghĩ này, sau đó cuối cùng Lục Kiêu Trần cũng để rượu ở trước mặt cô: "Chỉ được uống một chút thôi."

"Em ăn được ạ…"

Đi ra khỏi thang máy, hai người đến chung cư trước, Lục Kiêu Trần mở cửa đi vào, Vân Nghê còn đang do dự xem mình đưa anh đến đây đã được hay chưa, ai ngờ ngay sau đó đã bị Lục Kiêu Trần kéo vào rồi đóng cửa lại.

Vân Nghê nghĩ có lẽ anh đang nói đến chuyện lúc ở trong thang máy, không nghĩ tới cái hố này lại ở đây chờ cô, khóc không ra nước mắt nói: "Em không có..."

Lục Kiêu Trần đảo mắt nhìn cô: "Em cảm thấy thế nào?"

Vân Nghê gật đầu: "Vậy..."

"Lục Kiêu Trần..."

Đối phương ngồi ở đối diện, đưa một cây bút cho cô: "Cho cậu này."

Ấn Tử Trân cũng thi đậu vào trường học này, cô ấy học cùng ngành với cô và còn ở phòng ký túc xá bên cạnh.

Cả khuôn mặt Vân Nghê đều đỏ, cô nghe được một tiếng cười nhẹ của anh, giọng nói khàn khàn: "Em cảm nhận được chưa?"

Qua một khoảng thời gian, vào lúc Lục Kiêu Trần ăn cơm với những người bạn cấp ba của mình, anh chính thức công khai quan hệ yêu đương với Vân Nghê.

Đúng lúc này cửa phòng ký túc xá bị gõ, một cô gái mang khuôn mặt dò xét đi vào, ánh mắt tìm tòi nhìn qua một vòng: "Này, Vân Nghê…"

Vừa hư hỏng vừa hoang dã.

Cô nghiêng đầu lập tức nhìn thấy Lục Kiêu Trần tựa người vào ghế ngồi, thắt lưng nới lỏng, đôi mắt hơi nheo lại nhìn cô, dáng vẻ lười biếng tùy ý nhưng tình yêu nơi đáy mắt không hề che giấu.

Giữa tháng 7, Vân Nghê chính thức nhận được thư nhập học vào ngành phát thanh và dẫn chương trình nghệ thuật chuyên nghiệp của Đại học Lạc Thông, lấy điểm số cao thứ hai toàn tỉnh thi đỗ vào Lạc Đại.

"Biết."

Cô có cảm giác quen thuộc nên nhìn nở nụ cười nhìn Thẩm Hi Mộ, rất nhanh hai người đã có thể trò chuyện với nhau.

"Nghe có chút đúng đó…"

Vân Phong quay đầu lại nhìn hai người, anh ấy mất tự nhiên hỏi: "Hai người có thể chú ý chừng mực chút được không?"

Vân Nghê cười nhẹ, cô nhìn về phía chàng trai đang ra vẻ nghiêm túc nói: "Lần sau anh phải chú ý một chút, chúng ta sẽ duy trì khoảng cách nhất định."

Bàn tay để dưới bàn của Vân Nghê bị anh nắm trong toàn bộ quá trình, đôi khi lòng bàn tay cô bị ngón tay cong lại khẽ cọ xát mấy cái.

-

Cuối cùng cô đã đồng ý với anh.

Ngay sau đó cằm cô bị nắm lấy, nụ hôn của anh mang theo khí thế che trời lấp đất đột nhiên tiến tới khiến cô không kịp phòng ngừa.

Vân Phong tức đến bật cười, anh ấy lập tức tiến lên đánh người: "Mẹ nó Chu Phi Trì, tôi sẽ g**t ch*t cậu, cậu biết sớm như vậy còn hùa theo Lục Kiêu Trần lừa tôi đúng không, cậu còn cho cậu ta lời khuyên nữa…"

-

Bạn cùng phòng đứng bên cạnh thấy thế, lập tức hiểu ý nói: "Vân Nghê, anh thấy Lục Kiêu Trần uống hơi nhiều quá rồi, để cậu ấy về chung cư một mình không tốt lắm đâu, hay là em đưa cậu ấy đi một đoạn đường nhé?"

Anh mỉm cười nói thêm một câu: "Sớm hay muộn gì thì cũng gặp, bốn năm đại học em có thể trốn được hết sao?"

Phòng cô ở là phòng bốn người, sau khi đẩy cửa ra cô nhìn thấy ba cô gái cùng phòng khác đều đã tới, cô đi vào bên trong thì có hai cô gái đang thu dọn đồ đạc nhiệt tình chào hỏi với cô.

Vân Phong hừ nhẹ một tiếng: "Tôi xem cậu là anh em, còn cậu thì từ lâu đã muốn làm em rể tôi."

"Anh ấy có việc ở trường rồi."

Những chàng trai khác đều cười, Vân Nghê nghe ra được ý nghĩa trong lời nói của bọn họ, nghĩ tới cái gì đó không nên nghĩ, mặt cô lập tức có cảm giác nóng bừng lên.

Sau đó cô ấy đưa Vân Nghê đi lấy đồ uống, cô ấy trêu ghẹo cô: "Chị nhìn qua thấy em không giống sinh viên chút nào cả, giống học sinh cấp 3 hơn, cực kỳ non nớt, hâm mộ ghê."

"Ừm."

Vân Nghê nói lời cảm ơn rồi cầm lấy, nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên mặt Nam Cung Gia Duyệt, cô phát hiện hình như đối phương rất dễ sống chung.

Vân Nghê nói chuyện với mấy cô ấy, sau đó Thẩm Hi Mộ nhìn Vân Nghê rồi cười: "Cậu trắng thật đó, trông cũng rất đáng yêu."

Vân Nghê nhìn thấy mấy người con trai đang uống rượu, cô nghiêng người sang nhỏ giọng hỏi anh: "Tối nay em có thể uống rượu không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 59: Khó thoát

Bên cạnh có người xấu xa phụ họa: "Đúng vậy, tối nay Lục Kiêu Trần uống nhiều lắm, bọn anh còn phải về ký túc xá làm nốt bài tập, phiền em đưa Lục Kiêu Trần về nhé?"

Vân Nghê nhớ tới lần chủ động tỏ tình đó, cô có cảm giác mình thật sự sẽ làm ra loại chuyện này.

Vân Nghê cong mi cười: "Vậy ý thức anh vẫn còn tỉnh táo hả? Anh biết em là ai không?"

Đổi một góc độ khác để nghĩ thì Lục Kiêu Trần là anh em tốt nhất của anh ấy, với nhân phẩm và các phương diện khác của đối phương, Vân Phong tin anh thật sự thích em gái mình, anh ấy có thể yên tâm để Vân Nghê yêu đương với anh.

Sau khi Lục Kiêu Trần đưa Vân Nghê đến nơi, cô ở dưới tầng đăng ký danh sách sinh viên mới, sau đó lên tầng tìm ký túc xá của bản thân.

"Ừm, tớ vẫn chưa điền…"

Vị trí của bọn họ là một cái ban công lớn ngoài trời, lúc Lục Kiêu Trần dẫn Vân Nghê đi qua đó, mấy chàng trai kia nhìn thấy Vân Nghê thì cực kỳ kích động: "Wow! Cuối cùng hôm nay cũng đã nhìn thấy người thật rồi!!!"

Vì thế Vân Nghê vẫn rót cho mình một ly nhỏ.

Vài phút sau mấy người kia đã gọi được taxi, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần lên hàng ghế sau của xe ngồi.

Vân Nghê chào hỏi với các cô ấy xong, một cô gái ngồi trước đống đồ trang điểm quay đầu lại nhìn cô, mái tóc đen dài mặc một chiếc váy ren hai dây màu trắng, giọng nói nũng nịu: "Xin chào, tớ là Hàng Mộng."

"Sẽ không, chỉ là trong một thời gian ngắn cậu ta không quen được với thân phận mới của hai chúng ta thôi."

Vào kỳ nghỉ hè này ngoại trừ yêu đương ra, Vân Nghê vẫn không buông thả chuyện học tập của bản thân mình, mỗi ngày ngoài luyện tập phát thanh như bình thường, cô còn đăng ký tham gia vài cuộc thi dẫn chương trình và hướng dẫn viên tình nguyện của viện bảo tàng, làm cho cuộc sống sinh hoạt của bản thân trở nên phong phú hơn.

Mấy chàng trai này đều biết Lục Kiêu Trần thích một cô gái hơn hai năm, bây giờ mới chính thức được nhìn thấy người thật.

"Không phải sợ chút nữa chị bị bà dì hành cho đau c·h·ế·t đi sống lại sao, uống sữa đậu nành này đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vân Nghê nhìn hai người, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Giống như một ngọn lửa đốt cháy trái tim cô.

"Còn nói không quyến rũ anh nữa không hả?"

Tóm lại… Không có cảm giác khó chấp nhận như thế.

Ấn Tử Trân biết chuyện hai người bọn họ ở bên nhau: "Không ngờ hai người lại chịu đựng được việc yêu xa, thật bội phục. Tớ thấy bài đăng phát cơm c·h·ó của cậu rồi, không thể không nói cậu với bạn trai rất xứng đôi."

Vân Nghê kinh ngạc: "Vậy chị với bạn cùng phòng Lục Kiêu Trần…"

Về sau nhìn quen rồi sẽ tốt hơn thôi.

Trái tim cô đập rộn ràng, tim cứ đập như thể bị anh xáo trộn vậy.

Người này đã uống say như thế rồi sao còn hấp dẫn như vậy cơ chứ...

Cứ như vậy chuyện của Vân Nghê và Lục Kiêu Trần đã bị Vân Phong bỏ qua.

"Chị lớn hơn bạn trai mình, bọn chị học chung một trường."

Trong lúc ăn cơm không khí trên bàn vẫn luôn náo nhiệt.

Cô hơi ngẩn người: "Em còn phải trở về..."

"Được! Để anh gọi xe cho hai người."

"Thôi, đi nhanh đi nhanh đi."

Buổi tối thứ sáu sau khi tan học, Lục Kiêu Trần tới khu dạy học đón cô rồi hai người đi ra khỏi cổng trường, Lục Kiêu Trần gọi xe taxi vì anh nói có khả năng tối nay sẽ uống rượu nên không tự đi xe của mình.

"Em là bạn gái ngốc nhà anh."

"Có ạ."

Vân Nghê quay đầu lại nhìn cô ấy nở nụ cười, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Đi ăn cơm với tớ không?"

Mọi người gọi xong đồ ăn, một lát sau người phục vụ đi tới thông báo có mấy món đã bán hết, hỏi bọn họ muốn đổi thành cái gì, vì vậy đã có người đề nghị để cho hai cô gái đi theo gọi món, họ để cho con gái làm chủ.

Hồi trước tới nơi này cô giống như một vị khách du lịch, bây giờ lại như thể biến thành chủ nhân.

Ấn Tử Trân nhanh chóng đuổi theo: "Đi."

Mười lăm phút sau, xe taxi đi vào tiểu khu cao cấp, khi đến nơi, Lục Kiêu Trần trả tiền sau khi xuống xe, sau đó nắm tay Vân Nghê đi vào bên trong.

Cô muốn tránh đi nhưng bị anh cố tình đè lại, trong lòng Vân Nghê hoảng hốt, ngẩng mặt lên lập tức đối diện với ánh mắt đen nhánh sâu xa của anh.

Lục Kiêu Trần nghe vậy thì khóe miệng cong lên, bỗng nhiên anh hỏi Vân Phong: "Cậu biết vì sao ngày hôm đó tôi và Vân Nghê đi công viên trò chơi không?"

Vân Phong không rõ nguyên do: "Vì sao?"

Đôi mắt Vân Nghê mở lớn, trái tim đập nhanh hơn một nhịp, cô theo bản năng đưa tay ra ôm lấy cổ anh: "Lục Kiêu Trần..."

Chu Phi Trì chột dạ gật đầu: "Tôi vô tình phát hiện thôi…"

Chu Phi Trì đoán được ra gì đó, sắc mặt khẽ anh ấy biến đổi, muốn ngăn lại: "Này…"

Lục Kiêu Trần nhìn cô, đáy mắt có ý nghĩa sâu xa: "Anh về chung cư."

Cô cảm giác được trạng thái của anh không quá tỉnh táo nên gật đầu: "Em cảm thấy anh say rồi, lúc em uống say không tỉnh táo cũng giống như thế này…" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

… Hình như rất đúng.

Anh đối diện với ánh mắt cô, giọng nói trầm thấp có hơi khàn: "Em cảm thấy anh say hay không say?"

Vân Nghê nghe vậy lập tức gật đầu: "Vậy để em đưa anh ấy về."

"Phát hiện từ bao giờ?"

"Ở đại học sẽ gặp một ít người linh tinh, em phải biết phân biệt, có chuyện gì thì tới tìm anh chứ đừng chịu đựng một mình, hiểu không?"

Vân Nghê nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, Ấn Tử Trân nhìn cô, rụt rè mà kiêu ngạo nói: "Trùng hợp ghê, hai người chúng ta lại phải làm bạn học tương thân tương ái thêm bốn năm nữa rồi, sao tớ lại có duyên phận với cậu như vậy chứ?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Khó thoát