Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 51: Chương 51

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51: Chương 51


Có muốn cân nhắc yêu đương với anh không?

Nhưng trong lòng lại nghĩ, tôi không tìm thấy, tôi không thấy gì cả.

Khi còn nhỏ, bố mẹ chưa ly hôn, nhưng họ rất bận rộn với công việc, hoặc lấy cớ để trốn tránh trách nhiệm làm cha mẹ.

-

Cố An quên nhắm mắt, cũng không muốn nhắm mắt, cô muốn nhìn thấy mí mắt khép sâu và hàng mi dài dịu dàng của anh.

Khi sự sống trôi đi, hình ảnh cuối cùng trong tâm trí anh là về cô.

Giang Nghiễn, em thích anh.

Cố An không kìm được muốn chạy ra ngoài, bị Giang Nghiễn nhấc lên như một đứa trẻ, mặc áo khoác, quàng khăn, cuối cùng không quên cài mũ áo khoác phao lên đầu cô.

Giang Nghiễn giúp cô thắp nến: "Ước một điều đi, bé con."

Anh thấy buồn cười, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào.

Giang Nghiễn hơi tách ra, hàng mi như lông quạ phủ lên đôi mắt, má lúm đồng tiền bên khóe miệng dịu dàng vô cùng khiến lòng người rung động.

Giang Nghiễn gật đầu, như hiểu như không, rồi lại đưa cho cô một túi khác.

Vậy nên, bưu thiếp cùng thành phố có thể nhận trong ngày đúng không?

Cố An đặt tay lại lên vai anh, đôi mắt to chớp chớp, già mồm giả vờ vô tội: "Anh nói gì vậy?"

---

Đúng lúc đó, trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay âm thầm rơi xuống, cùng ánh trăng lạnh lẽo trắng xóa, phủ lên mọi thứ bên ngoài, tòa nhà cao tầng bỗng chốc hóa thành lâu đài trong truyện cổ tích.

Nhưng bây giờ khác rồi, bây giờ là anh đang theo đuổi cô!

Tuy nhiên, bột mì loại mềm lại nằm ở vị trí rất dễ thấy.

Giang Nghiễn cùng Cố An đi dạo quanh trường, đi bộ trên sân tập, còn ra chợ đêm trước cổng trường ăn một ít xiên nướng. Vừa về đến nhà, điện thoại của anh liền reo lên.

Giang Nghiễn khẽ nhướng mày, nắm tay cô trong lòng bàn tay mình, dịu dàng cười: "Thần tuân chỉ."

Ánh trăng dịu dàng, người dưới ánh trăng cũng vậy.

Không khí trong bếp đột ngột nóng lên, kéo theo má cô cũng đỏ bừng. Cô vẫn còn mỏng manh, không thể so sánh với anh cảnh sát hình sự hai mươi sáu tuổi được.

Cố An đỏ mặt tía tai không nói lời nào, hồi lâu sau, mới gật đầu dưới ánh mắt anh, giọng nhẹ như kẹo bông tan chảy: "Thích."

Giang Nghiễn ngẩng đầu, nhưng không thả cô xuống, anh dựa lưng vào tường, mỉm cười nhìn cô.

Khuôn mặt nhỏ của Cố An nhăn lại, có chút thất vọng nhỏ bé, lan tỏa từ đáy lòng.

Biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, tay ôm cổ Giang Nghiễn của Cố An siết chặt sau lưng anh, mặt đỏ như quả cà chua chín, và đôi mắt anh càng lúc càng rõ ràng.

Hàng mi mắt thanh tú của Giang Nghiễn bị sự cưng chiều làm cho cong lên.

Khi anh nhận được bưu thiếp của Cố An vào buổi sáng, hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu năm ngoái cuối cùng cô chỉ đợi được tin anh hồn về quê nhà, rồi nhận được tấm bưu thiếp này, sẽ là cảnh tượng thế nào. Cô dễ khóc như vậy, chắc lại rơi nước mắt.

Nhưng khi về nhà, anh sẽ vụng về cột tóc cho cô, học nấu đủ món ngon cho cô, và sau khi khiến cô khóc, anh sẽ ngượng ngùng ngồi xuống dỗ dành cô.

Trong khoảnh khắc đó, Cố An thực sự muốn khen anh trai một ngàn tám trăm chữ luận văn.

Nhưng, cô dường như, vẫn, rất muốn biết.

Đôi mắt đẹp ánh lên ánh tuyết, ánh mắt trong trẻo, thẳng thắn mà vô cùng táo bạo, hơi thở hòa quyện, anh khẽ hỏi cô: “Có thể hôn thêm lần nữa không?”

"Không sao đâu, chỉ là sinh nhật hai mươi tuổi thôi mà, đâu phải đại thọ tám mươi," Cố An ngoan ngoãn nhận bát đũa từ tay anh trai và đặt lên bàn ăn: "Anh, khi nào anh đi?"

Cố An không bao giờ tin vào điều ước sinh nhật.

Ước cho anh hai và anh ấy, luôn luôn bình an, vạn sự như ý.

Giang Nghiễn vô tội chớp mắt, hàng mi dài và dày hơi cong, ánh nắng buổi chiều vương nhẹ lên, trông thật mềm mại.

Cố An cảm thấy mình như ly kem bơ, bị anh nhìn, cứ thế tan chảy từng chút một.

Giang Nghiễn cười nhẹ, mày nhướng lên, dịu dàng vô hại, nhưng lại như đang lặng lẽ quyến rũ: "Vậy có muốn hôn không?"

Cố An đứng yên trong tuyết như một người tuyết nhỏ.

Ngày gửi: Ngày 22 tháng 11 của một năm sau.

Cho đến khi anh đặt cô xuống, trái tim nhỏ bé của cô vẫn không ngừng nhảy nhót, không tìm được điểm dừng.

"Không chắc," Khi đi ngang qua, anh dừng bước, sau đó cúi xuống ghé sát tai cô, nói từng chữ một: "Lần sau gặp lại, anh sẽ là bạn trai của em."

"Dạ, buổi trưa tan học thì về luôn ạ."

Chỉ là, mỗi ngày mở mắt ra cô đều vui vẻ, trước khi đi ngủ cũng vậy. Còn một tháng nữa, cô sẽ tròn hai mươi tuổi, tấm bưu thiếp viết năm mười tám tuổi sẽ được gửi đến tay Giang Nghiễn.

Tim cô đập nhanh hơn, Giang Nghiễn đột ngột xuất hiện trước mặt cô, lạnh lùng, thanh thoát, sạch sẽ vô cùng. Cố An chợt nhận ra, mình thực sự rất nhớ anh.

Có thể là sớm gả cho anh không?

Giang Nghiễn đưa tay ôm cô vào lòng, vòng tay siết chặt sau lưng cô.

Giang Nghiễn lấy từ túi áo khoác phao ra một phong bì, đưa cho cô.

“Sợ rằng lỡ đâu không quay lại được, gửi đến tay em, chỉ thêm phiền lòng.”

Cố An mặt đỏ tim đập, vì căng thẳng, mắt cô cũng không dám chớp.

Cố An lấy cốt bánh ra khỏi lò, phết một lớp kem dày lên, đặt lên đó các miếng kiwi, dâu tây, xoài và việt quất, đơn giản, nhỏ gọn, trông thật ngon miệng.

"Bột mì đâu rồi? Bột mì bị Cố Trinh đặt ở đâu rồi?"

Cô đỏ mặt, ngón tay siết lấy vạt áo khoác của anh, kiễng chân hôn nhẹ lên má lúm đồng tiền của anh.

"Em cũng chỉ đến thế," Cố Trinh đặt một lớp tôm dày lên mì, rắc hành lá và rưới xì dầu lên: "Anh phải đi công tác, Giang Nghiễn ở tỉnh bên cạnh, sớm nhất là tuần sau mới về."

Ngón tay thon dài nâng mặt cô lên, theo lực nhẹ nhàng, Cố An ngẩng đầu.

Cậu ấm này đúng là không hiểu chuyện bếp núc, chỉ biết ăn đồ nướng, Cố An thở dài: "Không phải cái này, cái này là tinh bột, không phải bột mì."

"Cái này phải không?" Anh đưa túi bột cho cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố An đi trước Giang Nghiễn, hai tay giấu sau lưng, đối diện anh mà đi lùi, giẫm lên tuyết kêu lạo xạo.

Và những niềm vui bất ngờ, sự ngọt ngào ngập tràn trong bong bóng hồng này, tất cả đều đến từ người cô thích.

Ngày gửi: Ngày 22 tháng 11 của một năm sau.

Cố An nhắm mắt, khóe miệng khẽ cong, nghiêm túc và thành kính.

Trong lòng anh là cô bé anh thích, là vợ chưa cưới chưa tròn hai mươi tuổi của anh.

---

-

Cô chạm một cái đã không muốn buông, lá gan lại lớn hơn, ngón cái và ngón trỏ cùng nhau, nhéo nhéo má anh, lại nhéo nhéo thêm lần nữa, nhân cơ hội xơ múi đủ đường.

Cố Trinh từ nhỏ đã biết nấu ăn, hay nói cách khác là từ nhỏ đã bắt đầu chăm sóc em gái.

Và cuối cùng anh đã hôn được cô gái anh thích.

Cố An đứng yên tại chỗ, trong khoảnh khắc, toàn bộ những ngọt ngào, cay đắng suốt bốn năm qua dồn lên tim, tầm nhìn dần dần mờ đi, khuôn mặt thanh tú của anh trước mắt chỉ còn lại bóng dáng mờ ảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố An lo lắng nhìn anh, lúc anh nghe điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng, quai hàm căng thẳng, nét mặt sắc bén. Ngay khi cúp máy, anh liền vào phòng thay quần áo, nhét thẻ cảnh sát vào túi áo khoác rồi bước ra ngoài.

(*) địa lão thiên hoang: dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng.

Giang Nghiễn cúi đầu, ánh trăng rơi trên hàng mi rậm của anh.

Anh từng từ từng chữ, giọng điệu trong trẻo mà dịu dàng, như bông tuyết rơi bên tai:

Anh cứ thế nhìn cô, dịu dàng vô hại, ngoan ngoãn vô cùng, như một kẻ đáng thương bị trêu chọc nhưng không dám giận, mặc cho cô xơ múi.

Giang Nghiễn cúi đầu, khuôn mặt đẹp không tì vết của anh gần ngay trước mắt, xương mày cao và hốc mắt sâu, lông mi dài và đen nhánh, đồng tử đen thuần khiết.

Vì vậy, cô làm gì anh cũng không được từ chối, đúng không?

Lông mày kiếm sắc nét, mắt hai mí sâu, sống mũi thẳng tắp phản chiếu ánh sáng, gần khóe môi một ngón tay là lúm đồng tiền nhỏ mà cô thích.

"Anh đưa cái này là bột làm bánh bao, không làm bánh ngọt được."

Cố An đưa tay cho Giang Nghiễn, chiếc răng khểnh nhỏ trông thật đáng yêu, âm cuối trong giọng nói vui vẻ không che giấu: "Muốn anh nắm tay em."

Hơi thở của anh trên chóp mũi cô trở nên xa vời, đôi môi mỏng mềm mại không ngờ nhẹ nhàng chạm vào trán cô, như chuồn chuồn lướt nước, chạm rồi buông.

Bất kể đã trải qua bao nhiêu lần nguy hiểm, nhìn thấy bao nhiêu mặt tối tăm không ai biết, vầng trán của anh vẫn luôn sạch sẽ, khiến người ta không khỏi nhớ đến bầu trời xanh trong sau cơn mưa lớn, sáng sủa và trong trẻo.

Dù bây giờ, quầng thâm dưới mắt anh rất rõ, cằm lại có râu mới mọc, trông vừa mệt mỏi vừa điển trai, vẫn không thể phủ nhận rằng anh rất đẹp, vẫn có sức hút c·h·ế·t người đối với cô.

Đúng lúc đó, có tiếng chìa khóa mở cửa, Cố An không nhìn, vì Cố Trinh đã nói rằng Giang Nghiễn sớm nhất cũng phải tuần sau mới từ ngoại tỉnh về. "Anh? Không phải anh đi công tác sao?"

Tim nhỏ của Cố An đập mạnh một cái, ánh mắt bất giác rơi vào đôi môi anh, mỏng nhưng rõ nét, bình thường lạnh lùng mím lại thành một đường, nhưng lần đó ở rạp chiếu phim, cô vô tình chạm vào, mềm mại đến không ngờ...

Giang Nghiễn khẽ nghiêng đầu, đuôi mắt cong xuống, mỉm cười nói: "Ngoan, nhắm mắt lại."

Có nên để anh cảnh sát này chính thức trở thành bạn trai không nhỉ...

Hiện tại, trước mắt là cảnh tượng Cố Trinh 26 tuổi và Cố An 20 tuổi.

Tay áo hoodie của anh rộng thùng thình, khi anh giơ tay, cổ tay thanh mảnh của anh lộ ra, làn da trắng muốt sạch sẽ. Mùi bạc hà chanh nhẹ nhàng thoang thoảng trong không khí, tim cô đập nhanh hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì cô rất thích...

Người nhận: Học viện Mỹ thuật Đại học A, Cố An.

Khuôn mặt nhỏ của Cố An đỏ bừng, hoàn toàn quên mất khóc.

Muốn chọc.

Khi trước mắt tối sầm, tất cả các giác quan đều bị khuếch đại vô hạn.

Cố An muốn cười mà cũng muốn khóc, giọng nói theo nhịp tim run rẩy: “Sao lại ở trong tay anh vậy?”

Ngón tay Cố An siết chặt vạt áo của Giang Nghiễn, siết rồi lại buông, hơi thở của anh ngày càng gần, dần dần không phân biệt được là của anh hay của cô.

Giang Nghiễn treo áo khoác đen lên giá ở lối vào, mỉm cười nhìn cô.

“Khi quyết định đi Tây Nam, anh đã lấy lại nó.”

Tấm bưu thiếp mà Giang Nghiễn đã viết vào một năm rưỡi trước, cứ thế xuất hiện trước mặt cô.

Thời tiết dần trở lạnh, đầu đông đến đúng hẹn, ngày trước sinh nhật cô đúng vào thứ Sáu.

Trên thế giới này, cô có anh trai, và anh trai cô là Cố Trinh.

"Thích không?" Giang Nghiễn tựa lưng vào tường, vì cô cao hơn anh một chút, ngước đầu nhìn cô, giọng nhẹ nhàng, từ ngữ gần như mờ ám.

Điều ước sinh nhật năm nay có thể liên quan đến anh không?

Cố An cúi đầu nhìn vào các dụng cụ làm bánh của mình, vui vẻ cười lộ cả răng khểnh.

Sau khi ngủ trưa dậy, cô buộc tóc dài thành một búi nhỏ, cân từng loại nguyên liệu bằng cân điện tử ở nhà bếp và đặt vào từng cái đĩa nhỏ.

Cô lại thêm vào sau chữ "cậu cả" hai chữ "của em".

"Cố An, sinh nhật vui vẻ."

Đột nhiên nhớ lại hơn một tháng trước, anh đã nói lần sau gặp lại, anh sẽ là bạn trai của cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh mặc chiếc áo khoác phao trắng ngắn mà cô đặc biệt thích, trông rất sạch sẽ và trẻ trung, như một cậu trai lạnh lùng ở tuổi đôi mươi.

Cô rất muốn, rất muốn gả cho anh, cùng anh trải qua năm này qua năm khác, sớm chiều có nhau.

Cô cứ nghĩ viên kẹo trong tay mình là ngọt nhất, nhưng lại phát hiện ra, viên kẹo tiếp theo còn ngọt hơn, viên kế tiếp lại càng ngọt hơn, hoàn toàn không thể nào dự đoán trước.

Gương mặt ấy lúc nào cũng gây choáng ngợp, tim Cố An đập mạnh.

Cố An nâng tay đang đặt trên vai Giang Nghiễn, duỗi ngón trỏ, chạm vào khóe môi anh một cái.

Cố An vui vẻ nhắm mắt lại, ngủ một giấc trưa ấm áp thoải mái, khi mở mắt ra, dưới nhà có tiếng nấu ăn.

Như một bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống tim, dòng điện nhỏ nhoi ấy trong khoảnh khắc đã truyền khắp tứ chi, tồn tại mãi không tan.

"Em về từ hôm qua à?"

Tôi chỉ muốn như thế này, để anh ôm thêm một lúc nữa...

"Đẹp không?"

"Anh ơi, giúp em lấy bột mì với, em không với tới." Cố An từ bỏ kiễng chân, nhăn mặt quay lại cầu cứu.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh nghiêng đầu, đôi môi mỏng chạm vào má cô, nơi anh chạm vào như có dòng điện nhỏ lan tỏa, hơi ấm lan tỏa qua từng lỗ chân lông, ngón tay Cố An nắm chặt đến trắng bệch.

Cô bé này đúng là không hề che giấu sự h*m m**n nhan sắc của anh.

Những món ăn khác đều do cậu ấm họ Giang mua về, mỗi món đều rất ít, đặt ngay ngắn giữa đĩa, tinh tế vô cùng, mang theo khí chất "tôi rất cao quý" không thể bỏ qua.

"Anh," Giang Nghiễn tiến lại gần hơn, hơi thở quấn quýt với nhau, chóp mũi gần như chạm vào: "Đẹp không?"

Ngày 22 tháng 11, sinh nhật Cố An, dự báo thời tiết ở thành phố Kinh hôm nay sẽ có tuyết đầu mùa.

Năm cô 19 tuổi, anh trải qua muôn vàn nguy hiểm, dùng tay cầm s·ú·n·g vẽ bức chân dung ấy, tưởng chừng không bao giờ gặp lại cô.

Giang Nghiễn bước tới, đứng sau lưng cô, khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp, hương thơm từ người anh bao phủ lấy cô. Cô đứng im, không dám động đậy, vì chỉ cần lùi lại chút nữa, cô sẽ chạm vào lòng anh...

Tuyết đầu mùa, sinh nhật, người mình thích.

Giang Nghiễn khẽ nâng mí mắt, cô bé trong lòng đang tròn mắt nhìn anh, ngón tay trên má anh nghịch ngợm không ngừng.

Cố An cười tủm tỉm, che mặt lại, chỉ lộ ra đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, rực rỡ như những ngôi sao nhỏ, sáng lấp lánh.

Mặt trăng lặng lẽ trốn sau những đám mây, dường như cũng bị cặp đôi đang yêu cho ăn chanh, không dám nhìn nữa, chỉ để lại ánh sáng màu xanh, nhẹ nhàng bao phủ.

Thôi, không sao, dù sao sắp là bạn trai cô rồi, cùng lắm thì bắt anh viết cho mình mỗi ngày một tấm!

Cảm thấy mình như một đứa trẻ được yêu thương.

Giang Nghiễn kéo cổ tay cô, đưa cô đến trước mặt, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô:

Đội phó đội điều tra hình sự Giang Nghiễn, khi còn đi học có một khuôn mặt lạnh lùng như núi băng, đẹp trai đã nhiều lần đứng đầu bảng xếp hạng hot boy của trường, vào ngành cảnh sát rồi vẫn có nhiều cô gái theo đuổi quanh khu vực. Đáng tiếc, anh vẫn còn độc thân, chưa kịp được chính thức trở thành bạn trai của vị hôn thê nhỏ thì đã bị một cú điện thoại triệu hồi về cục cảnh sát thành phố, tăng ca đến mức địa lão thiên hoang (*).

Mũ áo khoác phao do Giang Nghiễn cài rất chặt, khiến cô trông thật tròn trĩnh, cô rụt mặt vào trong khăn quàng, vì câu nói sắp tới khiến cô có chút hồi hộp: "Anh, anh đã nhận được bưu thiếp của em chưa?"

Năm 18 tuổi, cô tin một lần, ước rằng đến năm 20 tuổi, Giang Nghiễn sẽ là bạn trai của cô.

Cố An tiến lên một bước, tựa đầu vào ngực anh, nước mắt không kìm được rơi xuống, giọng mũi nặng nề: “Muốn...”

Trên gác xép nhỏ của cô, chăn bông được ánh nắng phơi khô, mềm mại và ấm áp.

Chương 51: Chương 51

Nhưng lại cảm thấy có nhan sắc để bị thèm muốn, cũng là một vinh dự.

Có muốn cân nhắc hẹn hò với anh không?

Đây có tính là nụ hôn đầu không?

Cố An phồng má, thành thật đáp: "Đẹp."

Cô không nhận được bưu thiếp của anh, xem ra anh không gửi cho cô...

Ngay sau đó, trong đầu cô có một sợi dây "tách" một tiếng, đứt đoạn.

Còn việc anh đã viết gì vào lúc đó, cô rất tò mò nhưng không đoán ra được, chỉ âm thầm mong đợi, liệu đó có phải là bức thư viết cho cô hay không.

Thôi, cô vẫn nên leo ghế nhỏ tự kiếm vậy, tự thân động thủ cơm no áo ấm.

Thật tốt biết bao, Cố An vui vẻ cười đến híp cả mắt.

Quãng thời gian dài phía trước, công huân dành cho em, người cũng là của em.

Ánh trăng như dòng nước, rơi trên hai tấm bưu thiếp đặt cạnh nhau.

Cô như một đứa trẻ mẫu giáo, bỗng nhiên có một hộp kẹo khổng lồ, mỗi viên kẹo đều trông thật ngon lành.

Khuôn mặt dịu dàng, răng khểnh dễ thương, cười nói anh trai luôn luôn bình an, vạn sự như ý.

Bên ngoài gió lạnh gào thét, nhưng trong nhà lại tràn ngập hương thơm của kem. Dù chỉ có mình cô, nhưng cô vẫn quyết định làm một chiếc bánh nhỏ cho bản thân.

Giang Nghiễn xoa xoa mũi, khóe miệng không kiềm được nụ cười nhẹ, nghe cô lẩm bẩm:

Vậy anh sẽ gửi cho ai chứ?

Cô nghĩ đến năm ngoái Giang Nghiễn đã trải qua một năm sống c·h·ế·t, nghĩ đến bức bưu thiếp mà Giang Nghiễn gửi khi anh 25 tuổi, nghĩ đến việc anh đã lấy lại tấm bưu thiếp trước khi thực hiện nhiệm vụ, nghĩ đến lúc anh bị thương vì đ·ạ·n dẫn đến hôn mê và câu nói đầu tiên khi tỉnh dậy là: “Lại đây, anh lau nước mắt cho em.”

Nhân gian tuyệt sắc, mỹ mạo mê người.

Giang Nghiễn mặc chiếc hoodie trắng không họa tiết, khác hẳn với bộ cảnh phục cứng nhắc nghiêm túc, chất liệu mềm mại, trông rất thoải mái, nhiệt độ cơ thể anh truyền qua lớp vải từ từ thấm vào da cô, cô vươn tay còn lại tìm bột mì loại mềm trong tủ.

Đôi mắt Cố An mở to.

Mọi thứ trước mắt đẹp đến mức không thể tin được.

Ngón tay trắng lạnh của anh lướt từ má cô xuống, đầu ngón tay dừng lại nơi khóe môi, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, như lời thì thầm dịu dàng mê hoặc: “Vậy, có thể hôn ở đây không?”

"Ừ," Giang Nghiễn cúi mắt, đuôi mắt cong xuống đẹp đẽ: "Đã nhận được."

Khoảnh khắc được anh bế lên, cô vô thức ôm cổ anh, bây giờ hai người rất gần nhau...

“Vậy Cố An 20 tuổi, có muốn cân nhắc hẹn hò với anh không?”

Không khí dường như ngưng đọng, mỗi giây đều bị kéo dài vô tận, dần dần có thể cảm nhận được hơi thở của anh lướt qua má cô, chóp mũi anh nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cô...

Hóa ra khi cô thầm yêu anh, anh cũng đang thích cô.

Tính chứ, tính mà!

Anh chàng đẹp trai trước mắt đúng là có thể dùng mặt g·i·ế·t người.

Mùa thu năm đó ngọt ngào như caramel pudding, cuộc sống hàng ngày của Cố An vẫn là lớp học, phòng vẽ, ký túc xá, căn tin, đơn giản nhưng đầy đủ. Thời gian rảnh rỗi, cô gửi bài dự thi, nhận đơn hàng, vẽ để kiếm tiền sinh hoạt.

“Muốn biết không?”

Giang Nghiễn gần như dùng cách bế trẻ con để nhấc bổng cô lên.

Người nhận: Đội điều tra hình sự Cục Công an thành phố Kinh, Giang Nghiễn.

Cố An 20 tuổi,

Điều ước sinh nhật năm nay, có thể tham lam hơn một chút được không?

Là mong anh trai và người ấy, năm tháng bình an, vạn sự như ý.

Năm 19 tuổi, cô tin một lần, ước rằng Giang Nghiễn có thể trở về, không cần phải là bạn trai của Cố An.

Dễ thương.

Cố An bị anh ôm như vậy, chân không chạm đất khiến cô cảm thấy không thực tế, tim cũng theo đó mà nhảy loạn. Toàn bộ trọng lượng cơ thể cô dựa vào cánh tay anh, còn nhan sắc mà cô thèm muốn lại ở ngay trước mặt.

Vào ngày cô 20 tuổi.

Giang Nghiễn tắm rất nhanh, lau tóc bước ra khỏi phòng, đã thay áo dài tay trắng và quần thể thao đen. Tóc đen mềm rũ xuống trán, râu đã cạo sạch sẽ, mặt lại trắng trẻo, toàn thân toát lên vẻ thanh xuân tươi xanh.

"Anh đi tắm đã," Anh xoa đầu cô: "Rồi qua giúp em."

Tính khí anh nóng nảy, miệng lại cực kỳ độc địa, và với tính cách lạnh lùng cùng chiều cao vượt trội, ở trường chẳng ai dám chọc vào.

Khuôn mặt thanh tú của Giang Nghiễn phóng đại trước mắt, hàng mi dài mềm mại rủ xuống, trong ánh tuyết, làn da trắng lạnh càng trắng hơn, nổi bật trên đôi môi mỏng màu hồng phớt, hơi ấm lan tỏa từ gò má đến tai và cổ.

Chữ đẹp đẽ và đầy khí phách, từ đầu bên kia của hầm thời gian, Giang Nghiễn 25 tuổi hỏi Cố An 20 tuổi --

Năm cô 18 tuổi, anh đã ở bên cô mừng sinh nhật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước mắt là hàng mi dài và dày của anh, cặp lông mày gọn gàng, ánh mắt dọc theo sống mũi cao xuống dưới, là đôi môi mỏng rõ nét, khóe môi hơi nhếch lên. Anh xoay người về phía tủ, cười nhẹ hỏi: "Thế này có đủ cao không?"

Cô lạch bạch chạy xuống gác xép, Cố Trinh cao ráo, mặc một bộ đồ thể thao đen rộng rãi, đeo tạp dề SpongeBob của cô.

Anh nghiêng đầu, kề sát tai cô, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy bây giờ anh có thể hôn bạn gái của mình không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Nghiễn vuốt tóc cô, đôi mắt đẹp cong lên, nhẹ nhàng nói:

Khi anh nói câu này, ánh mắt vô tội, giọng điệu nhẹ nhàng.

Đôi tai trắng nõn của Cố An tê tê vì giọng nói trầm thấp của anh, đến khi Giang Nghiễn xoa đầu cô rồi ra ngoài, nhiệt độ trên má cô vẫn chưa hạ xuống, trong lòng như có trăm con gà đang la hét, cuối cùng ngồi xuống góc tường nhỏ, che mặt giả bộ như một cây nấm.

Cố Trinh hiếm khi dịu dàng với cô, nhưng giọng nói vẫn lười biếng và chảnh c·h·ó: "Anh sẽ ăn mì trường thọ với em trước."

Thực tế chứng minh, trai đẹp thì có khoác một cái bao tải cũng đẹp, anh hai mặc bộ này trông rất không hợp, nhưng lại vô cùng dễ thương, mang một sự tương phản đáng yêu mạnh mẽ.

Cố An nhảy chân sáo về nhà, hai anh cảnh sát đều không có ở nhà. Cô thay bộ đồ ngủ bông mềm mại với đầy hình trứng chiên, nấu một nồi cháo đơn giản, vừa xem chương trình giải trí vừa vui vẻ ăn hết, ngáp dài một cái.

Cố An mềm mại như một cục bột, đứng trước mặt Giang Nghiễn, nhíu mày nhỏ: "Anh phải ra ngoài sao? Có vụ án à? Lần này đi bao lâu? Có nguy hiểm không?"

Mặt Cố An nóng lên, không thể tránh khỏi cảm giác ngọt ngào vì cái ôm bất ngờ, cô cũng học theo anh, gật đầu nhẹ nhàng, chỉ có ngón tay đang ôm cổ anh thì siết lại, hơi toát mồ hôi.

Trước đây, mỗi lần muốn nhìn anh cười, muốn chạm vào lúm đồng tiền nhỏ ấy, cô đều phải cung kính báo cáo, được phép mới dám làm bậy.

Khi cô ngủ dậy thì chắc hai anh đã quay về rồi nhỉ?

Nhưng ngay khi cô định kéo ghế nhỏ ra, Giang Nghiễn cúi người, tay vòng qua chân cô, giây tiếp theo, tầm nhìn của cô thay đổi, từ đáy tủ chuyển thành nhìn thẳng vào tủ.

Cố An cảm thấy vô cùng thỏa mãn, khóe môi không kìm được cong lên, lại chạm vào một cái nữa. Da mặt anh đẹp, hơi lạnh, má rất mềm.

Chỗ bị cô chạm vào, vô phương cứu chữa mà ngứa ngáy.

Cố An kiễng chân, nhưng cái tủ mà Cố Trinh đã làm theo chiều cao 1m85 của anh, chẳng hề cân nhắc đến cô em gái chỉ cao 1m60, nên cô chỉ có thể nhìn thấy đáy tủ.

Điều ước sinh nhật 20 tuổi của cô, giống như mong ước lớn nhất lúc 16 tuổi.

Cố An bị anh ghẹo đến mặt đỏ tim run, giọng nói mềm mại mơ hồ không rõ: “Ừm...”

Cố An mím môi, gật đầu thật thà.

"Dù đều là bột mì, nhưng không phải cùng loại đâu cậu cả của em ơi."

Nếu bình thường, cái đầu nhỏ ngốc nghếch của cô có lẽ sẽ nghĩ Giang Nghiễn cố tình trêu cô, nhưng lúc này cô chỉ nhỏ giọng nói: "Được rồi, tìm thấy rồi."

Anh có nét mặt và khí chất hoàn toàn trái ngược với cô: Cô có đôi mắt tròn, anh có đôi mắt dài hẹp; cô có khuôn mặt tròn, anh có khuôn mặt gầy; cô mũm mĩm, anh sắc sảo; và cô đáng yêu, anh đáng đánh.

Mùa đông năm nay, gió sương mưa tuyết đều dịu dàng.

Cố An thở dài, khuôn mặt tròn trịa dễ thương tràn đầy sự bất lực và bực bội, nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, cô lại thấy anh đẹp như vậy, thiếu chút kiến thức sống cũng không sao, hơn nữa đôi tay đẹp đẽ đó lại cầm s·ú·n·g.

"Là mì tôm à!" Mắt Cố An sáng lên: "Em thích món này nhất, trường em không có!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51: Chương 51