Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 217: Hủy hoại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 217: Hủy hoại


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mất đi người chồng, mất đi nhan sắc, mất đi tương lai mười năm, hai mươi năm sau, cũng mất đi những năm tháng vui vẻ kɧօáϊ hoạt bên cạnh đàn ông của cô, cô ngay cả thú cưng cũng không làm được, mà tôi, có lẽ tôi chẳng xinh đẹp lắm, nhưng bối cảnh của tôi, quyền lực của bố tôi, tôi có thể cho Thành Nam lợi thế, từ đầu đến cuối đều đã định tôi sẽ không bao giờ thua thua. Tình đầu ý hợp không dễ dàng, và thật ngu ngốc khi mơ tưởng đến sự hoàn mỹ, tôi gả cho anh ấy, không phải mới là quan trọng nhất hay sao?”

Máu, tro bụi, quần áo rách rưới.

Mạng nhện giăng đầy ở bốn phương tám hướng trêи xà nhà, có mùi hôi thối cùng tiếng c·h·ó săn đang sủa từ xa truyền tới.

Tôi không thể lúc nào cũng lo lắng phòng bị, thậm chí Quan Lập Thành biết tôi dây dưa với người đàn ông nào, nhưng cũng không thể từng giây từng phút đặt tôi trong tầm mắt, mà bẫy rập từng bước từng bước mai phục, chỉ muốn diệt gọn tôi đi cho xong.

Nhưng tôi sẽ không.

Cô ta từ từ cúi người xuống, đối diện ngang với tôi, nhìn thẳng vào mắt, đáy mắt cô ta toàn là khinh thường và châm biếm, rõ ràng vô cùng khác biệt với dáng vẻ chật vật giống như tên ăn mày của tôi.

Sự chất vấn của tôi như đá chìm đáy biển, không có lấy một chút vang vọng, người đàn ông cường tráng cầm đầu thôi lỗ lấy băng dính dán chặt miệng tôi lại, lỗi tôi lên xe của bọn họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hận thù và ghen tuông không thể nào hòa giải được.

Xem như bọn b·ắ·t· ·c·ó·c này vẫn còn có chút nhân từ, tôi càng thêm khẳng định, người kia hoặc là biết rõ về tôi, hoặc cũng rất hiểu tôi. Mời đọc truyện trêи truyen99.vip

“Danh tiếng của cô ta tốt lắm. Đâu chỉ có mình ông ba”

Tôi đổ mồ hôi lạnh, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô ta hy vọng tôi cầu xin tha thứ, giống như kẻ bại trận quỳ dưới chân cô ta, không hề có một chút tôn nghiêm.

Lưỡi dao xoẹt qua đôi gò má và thái dương của tôi, cuối cùng dừng ở nốt ruồi son vô cùng diễm lệ: “Có muốn thử xem tên đàn ông đó đến cùng là yêu thích nhan sắc của cô, hay là bản thân cô không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người phụ nữ ném chìa khóa cho ông ta: "Để cô ta sống dở c·h·ế·t dở thì chúng ta không ai thoát khỏi. Nhưng nếu cô ta chỉ là một cái xác c·h·ế·t thì đương nhiên không gây ra được sóng to gió lớn gì. Đây là lợi ích của việc nhổ cỏ phải nhổ tận gốc."

Cô ta nắm chặt dao găm cửa vào khuôn mặt tôi, đau đớn khiến tôi hơi cau mày.

Cô ta vừa nói dứt lời, một tia sáng bạc chói mắt bị cô ta rút ra từ thắt lưng, vừa nhanh vừa mạnh đâm về phía tôi.

Ánh nến vén cái khăn che mặt để lộ khuôn mặt vờ ngây thơ của Phùng Thúy Hoài, vạch trần vẻ dối trá và vờ ngây thơ của cô ta, khiến người khác cảm thấy ghê tom.

Tôi không rõ tình hình lắm, thử thăm dò s* s**ng một lượt, dưới ʍôиɠ tôi được lót một đống rơm dày, ẩm mốc, nhầy nhụa như có máu, lại có chút giống với nước tiểu của con tin trước kia từng ở đây, trong bóng tối còn có tiếng kêu cót két, có những con chuột lông xù đang cắn giày và tất của tôi, gặm nhấm ngón ngón chân của tôi, tôi theo bản năng vẫy mạnh chân, chúng lần lướt văng ra, đập vào cột xi măng, phát ra tiếng kêu thê thảm. Tại của tôi dựng thẳng lên để nghe ngóng bốn phía, cuộn mình thành một vòng, xuyên qua mái tóc dài hỗn độn rối tung, tôi nhìn thấy diện tích khổng lồ của phòng giam này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xe chạy cả một đường, tôi cũng hôn mê suốt, đến khi tôi tỉnh lại thì bản thân đã nằm ở trong một nhà giam không có lấy một tia sáng, hai tay và hai chân không bị trói quá chặt, có thể di chuyển trong phạm vi mười mét.

“Yêu là sự chiếm hữu lâu dài.”

Người phụ nữ bước tới gần cửa sắt, loay hoay với sợi dây xích: “Đừng sợ, có chạm vào cũng chẳng trách các người. Ở cái bãi tha ma hoang tàn vắng vẻ này, cho dù có trải qua tai họa như nào đi nữa thì cuối cùng cũng phải về cõi Phật, ai rảnh rang mà truy cứu đâu chứ. Chồng cô ta sợ mất mặt, đương nhiên là dấu diếm hết mọi chuyện.”

Cô ta bóp lấy cổ tôi, nhấc đầu tôi lên, bắt tôi phải nhìn cô ta, cô ta muốn dùng sự chênh lệch này để đánh tan điểm cao quý mấu chốt của tôi, muốn tôi nhìn cho rõ tình cảnh hoàn toàn tương phản này giữa tôi và cô ta. Ngay cả khi tôi có cái danh bà chủ Quan bảo hộ, nhưng nửa đường làm hòa thượng, cũng không bì nổi kẻ lớn lên trong chùa. Một đường tôi đi chông gai bụi rậm gì cũng có, tôi đã chiến thắng hàng ngàn hàng vạn người phụ nữ, không từ thủ đoạn, táng tận lương tâm. Nhưng tôi thắng quá dễ dàng, nên những thứ xấu xa và đố kỵ cũng nhiều, kẻ địch cũng ngày một tăng lên, thế nên chiến thắng ấy mong manh yếu ớt, không chịu nổi sự tàn phá.

Bọn b·ắ·t· ·c·ó·c nói rằng chúng không còn nhiều sức lực, ngủ cũng không ngon lắm.

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, người phụ nữ sải bước tiến vào, bóng dáng gầy gò của cô ta nửa ẩn nửa hiện trong u ám, một nửa lộ ra ngoài. Khi cô ta nói câu thứ hai, tôi cũng nghe rõ được tám chín phần.

Cô ta nở một nụ cười của người chiến thắng, giả mù sa mưa chào hỏi: “Thật ủy khuất cho bà chủ Quan, cô cũng đã nhiều năm không nếm qua mùi vị như này rồi nhỉ?”

“Cô nói đùa rồi. Chúng tôi chỉ rất đứng đắn, chỉ b·ắ·t· ·c·ó·c những kẻ có tiền và những kẻ không may gặp nạn, không phải phải là ɖâʍ tặc. Thời thế hỗn loạn, chúng tôi biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm."

“Bà chủ Quan là nhà Hán sao?” Cô ta càng cười lớn hơn: “Cô cho là phụ nữ chiếm vị trí rất quan trọng trong cuộc sống của Trương Thành Nam sao? Anh ấy giống như một ngựa dung manh trêи thảo nguyên vậy, kể cả võ sĩ mạnh nhất đi nữa, cũng không kiềm chế được anh ấy. Tôi yêu chính là sự lạnh lùng, bản lĩnh, sự cơ trí của anh ấy, yêu tất cả mọi thứ thuộc về anh ấy. Tôi không vội chiếm đoạt trái tim anh ấy, tôi có thời gian và thủ đoạn.”

Mặt của tôi mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào mũi dao bén nhọn đang gần trong gang tấc: "Cô nghĩ anh ấy yêu cô sao?”

“Một tháng trước tôi về nước, đặt chân đến Đông Bắc, Cát Lâm vẫn bình yên, còn Long Giang lại là thiên hạ của bà chủ Quan rồi. Từ nhân vật hiển hách nổi tiếng trong giới, lại bị hạ xuống khu phố hạng ba như vậy, chuyện quá khứ vinh quang của cô, tôi nghe xong cũng chẳng thèm để ý, loại người độc ác thế gian này không thiếu, chẳng phải Tôn Ngộ Không cũng không thoát khỏi bàn tay của Như Lai Phật Tổ được hay sao?”

Được mài đến rực rỡ lấp lánh, chém sắt như chém bùn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khuôn mặt lấm lem bẩn thỉu của tôi, và dáng vẻ sáng sủa gọn gàng của Phùng Thủy Hoài đúng là cách biệt như trời với biển.

Cho dù trong lòng tôi là bão táp thế nào, thì trêи mặt vẫn không có chút cảm xúc gì nhìn cô ta: “Là cô.”

Kẻ chủ mưu sau màn sai khiến bọn họ b·ắ·t· ·c·ó·c tôi khả năng cao là người quen biết tôi, bọn họ hiểu tính cách tôi ra sao. Mấy tên sát thủ này rõ ràng có thể b*p ch*t tôi ngay tại chỗ, nhưng bọn họ chỉ đánh mạnh vào sau gáy tôi một cái, tôi còn không kịp nhớ kỹ mặt mũi của bọn họ, đầu choáng váng, không cảm nhận được gì nữa ngã vào trong ngực người đàn ông phía trước.

Cô ta cười dữ tợn, không thèm che dấu sự ác độc của mình: “Thành Nam giấu cô ở trong nhà, không tiếc lừa dối tôi, cô cho là tôi thật sự không phát hiện cô ở trong nhà sao? Người phụ nữ thông minh nếu tìm được dấu vết mà cãi nhau một trận là thất bại rồi, tôi và Thành Nam tạm thời không thể xảy ra chuyện xung đột và chửi rủa như thế, tôi chỉ đành giả câm giả điếc. Bà chủ Quan còn nhớ việc cô trốn trốn tránh tránh là vì sợ tôi làm hỏng kế hoạch hay không? Cô biết bản thân không thể quanh minh chính đại, anh ấy lại biết bản tính đơn thuần của tôi, chịu đựng mấy ngày mà thôi. Cô nói xem, anh ấy làm sao có thể liên tưởng đến việc người phụ nữ lương thiện hiền lành như tôi, lại là độc phụ g**t ch*t người phụ nữ của anh ấy được chứ?”

Dao thứ hai lại đâm sâu thêm một chút, chạm đến tận xương gò má, cô ta vô cùng hưng phấn rạch dọc theo đường xương gò má, vẽ lên kiệt tác xinh đẹp nhất của tô ta.

Cô ta rạch một đao gần khóe miệng tôi, lúc rút dao ra làm văng ra mấy giọt máu.

Cô ta búng tay một cái, bọn b·ắ·t· ·c·ó·c mở cửa sắt và thắp một ngọn nến màu vàng.

Cô ta ném cây dao xuống, gót chân dùng sức giảm xuống: “Có lẽ, một ngày nào đó anh ấy sẽ biết ơn tôi. Cô đã đẩy anh ấy xuống vực sâu, còn tôi đã kéo anh ấy ra khỏi vực sâu này. Không chỉ có anh ấy, mỗi một kẻ làm trong chính trường này, hoặc là chẳng có yếu điểm gì, hoặc là dứt quyết cắt bỏ điểm yếu ấy để bảo toàn đại cục. Thành Nam thích cô, vậy khác gì vạch áo cho người xem lưng?”

Có lẽ là một vùng ngoại thành hoang tàn vắng vẻ, tất cả âm thanh đều có vẻ tịch liêu đổ nát.

Cô ta lập tức đứng thẳng, từ trêи cao nhìn xuống chỗ tôi, con người trước khi c·h·ế·t thường sẽ nói lời thật lòng, cô ta có lẽ cũng biết tôi không giữ được mạng lâu nữa, cho nên giọng điệu có chút đồng tình: “Cô có được quá nhiều, hơn phân nửa những người đàn ông có quyền ở Đông Bắc này đều động tâm với cô. Tôi chân chính hiểu được tâm ý của Thành Nam là khi cùng anh ấy tiếp rượu xã giao, anh ấy nửa tỉnh nửa mơ nói với Tiến Bình rằng phong tình có đến ngàn vạn loại, nhưng phong tình của Trình Bảo Ái thì không người phụ nào có thể bắt chước được.”

Đường chân trời bên ngoài cửa sổ chuyển dần sang màu xanh thẫm, trong hành lang tĩnh mịch bỗng nhiên xuất hiện một giọng nữ âm trầm mà mờ mịt, giống như đã từng quen biết: “Tỉnh chưa.

Tôi hít sâu một hơi, hơi thở bị nghẹn lại ở cổ.

“Cô biết không? Giờ phút này, cô giống như tên tù nhân ở trong tay tôi vậy, công danh lợi lộc mà cô vốn kiêu ngạo lại không chịu nổi một kϊƈɦ, tôi mới chợt hiểu ra, cô dựa vào cái gì mà kiêu ngạo cơ chứ. Cô là một kẻ nghèo hèn, xuất thân là gái gọi ở nhà thổ, nếu không có khuôn mặt xinh đẹp này lừa người, cô có thể có cái gì chứ?”

Là dao găm.

Vùng ngoại thành này từng là đập chứa nước, nay bị bỏ hoang, không có dây cáp nào được kết nối đến đây, chỉ có thể dùng nến để chiếu sáng, ánh nến hắt lên khuôn mặt cô ta, trông vô cùng kỳ dị.

Bọn b·ắ·t· ·c·ó·c muốn nói lại thôi: “Ngài nghĩ lại đi, ông ba Trương và anh Hiên chia nửa giang sơn, người đàn bà này là người của ông ba, nếu động vào chỉ sợ lại là một hồi mưa to gió lớn.”

Người phụ nữ dừng lại hai giây, nghiền ngẫm: "Có chạm vào nó không?”

Cô ta cầm lấy chiếc còng sắt thắt vào cổ tay sưng tấy của tôi, liếc mắt một cái, chậm rãi buông lỏng một chút: "Kẻ đáng thương tất có chỗ đáng giận, bà chủ Quan phải chịu đối xử như này, có muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao không?” Mời đọc truyện trêи truyen99.vip

Thể lực của tôi đã suy yếu, sắp không chống đỡ được nữa, khuôn mặt cô ta cũng trở nên hỗn loạn trước mắt tôi, không thể phân rõ: “Lợi dụng”

Ở chỗ cửa sổ hình vuông cách mặt đất một mét, có một lỗ hổng tầm hai viên gạch hồng, xiêu xiêu vẹo vẹo ảm đạm vô cùng, giống như đang lúc hoàng hôn, sắc trời hồng cam, tôi thoáng nhìn thấy một chiếc máy bay bay qua, để lại vệt máy phía sau chậm rãi tan đi.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phùng Thủy Hoài chuyên chú rạch dao trêи mặt tôi, lúc này tôi mới nhìn thấy cô ta đeo găng tay trong suốt, việc này giúp cô ta xóa được tất cả những chứng cứ bất lợi về mình: “Bà chủ Quan có tồn tại hay không cũng không ảnh hưởng đến việc Thành Nam kết hôn với tôi. Nếu anh ấy không có tính toán này, tội gì chọc đến bố tôi, khiến hai phía đều khó xử cơ chứ. Tôi vốn chẳng quan tâm đến cô, là cô uy hϊế͙p͙ tôi. Tôi cho phép anh ấy nuôi phụ nữ khác, nhưng không cho phép anh ấy vì người phụ nữ khác mà lừa tôi. Cô là tại họa ngầm lớn nhất của tôi, nếu cô dễ khống chế, tôi cũng chẳng động đến cô. Nhưng những lời đồn đại kia của cô, tôi không hại cô thì sớm muộn gì cô cũng hại tôi. Thay vì chờ cô mọc rễ nảy mầm rồi tôi phải cố sức nhổ, thì tốt nhất là phải tắt gió xuân thì lửa mới không cháy lớn được.” Mời đọc truyện trêи truyen99.vip

Tôi buồn cười chế nhạo: "Người thì ở bên doanh trại của quân Tào nhưng trái tim lại hướng về nhà Hán, hóa ra tình yêu mà cô Phùng muốn là thứ tình yêu như vậy!”

Chương 217: Hủy hoại

Nhìn lướt qua thùng xe, bọn b·ắ·t· ·c·ó·c hiển nhiên không nhìn thấy tôi, ông ta nói người này có lai lịch lớn như vậy mấy anh em khó lòng sống sót. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi cuộn người ở góc tường, gió lùa vào lạnh buốt như đến từ địa ngục băng giá, lạnh đến mức khiến tôi tê tái.

“Lợi dụng kẽ hở, tránh cho trường hợp triền miên sinh ra tình cảm đánh mất lý trí. Thừa dịp vẫn chưa sâu sắc, bà chủ Quan đành phải góp một chút sức vậy.”

“Cô hẳn là đã nghe tin con dâu của bí thư Thẩm, Thẩm Hạo Hiên không an phận bằng Trương Thành Nam. Văn Nhật Hạ khi mới được gả cho Thẩm Hạo Hiên thì sự tự tin, kiêu căng không kém cô là bao."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 217: Hủy hoại