Chạy Về Phía Em - Diệp Kiến Tinh
Diệp Kiến Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Chương 70
Dù sao… giờ cô đi đứng cũng không được bình thường cho lắm, Hứa Nguyên Cầm là người từng trải, nếu nhận ra điều gì thì mặt mũi cô để đâu cho được.
“……”
Trầm Nhứ từ từ ôm lấy anh.
Thấy vậy, biểu cảm của Trầm Nhứ hơi khựng lại, còn chưa kịp phản ứng thì Chu Hành đã đẩy cửa bước vào.
Trầm Nhứ đứng ở cửa bếp, nhìn người đàn ông bên trong đang thuần thục đảo chảo, động tác gọn gàng dứt khoát, không giấu được vẻ ngạc nhiên: “Anh còn biết nấu ăn cơ à?”
Sợ hoành thánh để lâu mất ngon, anh không nấn ná lâu mà lái xe thẳng về Vịnh Boyuelan.
Bộ phim là do Chu Hành chọn – một tác phẩm điện ảnh tình cảm nước ngoài, lãng mạn và đậm chất điện ảnh. Tuy nhiên, như thường lệ, phim nước ngoài có phần táo bạo hơn trong cách thể hiện.
Giọng người đàn ông trầm thấp, pha chút dụ hoặc: “Lần này để em ở bên trên.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngừng một chút, cô không nhịn được nói: “Thực ra em tự đi được mà.”
Trầm Nhứ mím môi, đột nhiên cảm thấy việc cùng Chu Hành xem kiểu phim này… có chút khó diễn tả.
Thấy vậy, cô tò mò mở túi ra, giây tiếp theo lập tức đứng sững tại chỗ.
Vừa bước vào nhìn thấy bát đũa trên bàn, Chu Hành đột nhiên có cảm giác như mình và Trầm Nhứ đã sống chung rất lâu rồi vậy.
Anh ngừng lại hai giây, rồi đưa tay đóng cửa, thay dép bước vào, cười bước lại gần: “Sao tỉnh nhanh thế?”
Trầm Nhứ mím môi, cụp mắt xuống: “Em cũng không về.”
Chu Hành cười: “Anh về thật, cái áo sơ mi hôm qua bị em kéo rách chỉ, cúc cũng mất rồi, nên anh về thay bộ khác.”
Chu Hành khẽ ngẩng mắt, ánh nhìn thản nhiên dừng lại vài giây trên gương mặt nghiêng của cô, sau đó hơi nhướng mày hỏi: “Hôm qua anh làm sao cơ?”
Xe vừa đỗ ở cổng khu, Chu Hành xách hai hộp hoành thánh đi vào, gần đến cửa thì bỗng nhớ ra điều gì đó, quay đầu bước vào cửa hàng tiện lợi 24h bên cạnh.
Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn anh: “Vừa nãy chẳng phải anh hỏi rồi sao? Không đau nữa rồi.”
Không biết đã qua bao lâu, trong không khí vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.
“Không cần.”
“……”
Không như nụ hôn đầy khao khát tối qua, lần này anh hôn rất nhẹ, dịu dàng lướt qua như đang tỉ mỉ vẽ lại, tựa một chiếc lông vũ khẽ lướt qua, cảm giác như dòng điện chạy dọc sống lưng.
Chu Hành giọng nói nhẹ nhàng hẳn: “Hôm qua nói canh giao thừa mà không thức được, hôm nay phải ở lại với em.”
Trầm Nhứ là được Chu Hành bế qua đây, chân không mang dép, giờ chỉ có thể đứng lên chân Chu Hành, hai người dính sát vào nhau, hơi khó hoạt động.
Giấc ngủ này cũng không dài, chưa đến hai tiếng, lúc tỉnh dậy trời vẫn còn sáng.
Uống được nửa ly nước, Trầm Nhứ vừa cầm ly vừa đi về phía ghế sofa, vừa cúi đầu mở khoá điện thoại.
Nghe vậy, Chu Hành bật cười khẽ: “Vậy hôm nay, chỉ có hai ta đón Tết?”
Cô không nhịn được mà quay đầu tránh đi ánh nhìn, lại bất ngờ trong bóng tối bắt gặp ánh mắt sâu thẳm, đen láy, xen lẫn vài phần khát khao của anh.
Chạm vào ánh mắt anh, Trầm Nhứ mím môi, gật đầu: “Cũng được.”
Trầm Nhứ im lặng vài giây, tai bắt đầu đỏ.
Chu Hành cụp mắt xuống: “Lần này anh không hỏi cái bên trên.”
Ngập ngừng, cô mím môi, tránh ánh mắt anh, lắp bắp đáp: “Cũng… cũng không đau nữa.”
– (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay sau đó anh chuyển chủ đề: “Chắc đói rồi, muốn ăn gì anh ra ngoài mua cho.”
Trầm Nhứ không kìm được run nhẹ một cái, cổ họng khô khốc. Sau chuyện tối qua, cô rõ ràng biết mình đang ngồi lên cái gì.
“Mạnh tay quá.”
Vừa nói, Chu Hành vừa đưa tay lấy áo khoác vắt trên sofa, vừa mặc vào vừa quay đầu hỏi cô: “Còn muốn ăn gì khác không? Anh mua luôn một thể.”
Tính sơ sơ các loại cộng lại, ít nhất cũng phải hai chục hộp…
Chu Hành không rời mắt, chậm rãi “à” một tiếng, tiếp lời: “Anh làm gì mà mạnh tay quá?”
Trong ánh sáng lờ mờ, hơi thở của họ quyện chặt vào nhau, hơi nóng từ đôi môi tràn ra lại bị nuốt ngược trở lại.
Thực ra lúc nãy Hứa Nguyên Cầm có nhắn tin rủ cô về ăn cơm, nhưng cô lấy cớ bị cảm để từ chối rồi.
Trầm Nhứ: “……”
Trong hơi thở quấn quýt, Trầm Nhứ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Hôn nhé, em yêu?”
Nhìn thấy Trầm Nhứ đang bưng ly nước đứng trong phòng khách, Chu Hành cũng hơi bất ngờ, không ngờ cô lại tỉnh sớm thế.
Chắc là về rồi.
Bốn mắt nhìn nhau trong vài giây, yết hầu người đàn ông khẽ động đậy.
Trầm Nhứ nghĩ vậy, kéo chăn dậy, xuống giường rót nước.
Ba phút sau, anh xách theo hai túi đồ đi vào khu nhà.
“Ăn hoành thánh đi.”
Một đêm trôi qua, chắc cũng hồi phục được bảy tám phần, đã vậy Trầm Nhứ không muốn nói thêm thì anh cũng không ép.
“Thế còn em?” Chu Hành nhìn cô hỏi.
“Thật không đấy?”
Nhìn nhau vài giây, tai Chu Hành hơi nóng lên, anh ho nhẹ một tiếng đầy vẻ che giấu, rồi đưa tay lấy lại hộp trong tay cô, tiện tay nhét lại vào túi nilon, quay người nhét luôn cả túi vào ngăn tủ gần đó.
Móng tay Trầm Nhứ là hôm qua vừa về nhà đã cắt, hiện vẫn còn sắc. Dấu vết trên vai và xương quai xanh của Chu Hành cũng chẳng thua kém gì so với những gì còn lưu lại trên người cô.
“Chuẩn bị sẵn, không bao giờ là thừa.”
Hai ánh mắt chạm nhau, không khí lập tức trở nên có phần ngượng ngùng.
Trầm Nhứ thu lại ánh nhìn, khẽ chạm vào vết bầm dưới xương quai xanh: “Cũng đỡ rồi, chỉ còn hơi đau chút thôi.”
Đúng lúc đó, Chu Hành từ phòng tắm đi ra, thấy Trầm Nhứ đang đứng bên bàn ăn, liền bước lại gần: “Sao không ăn đi, để nguội là mất ngon đấy.”
Trầm Nhứ tưởng anh nghe không rõ, vừa bóp kem đánh răng vừa lặp lại một lần nữa.
Hơi thở của Trầm Nhứ hơi loạn, lơ mơ tiếp lời anh: “Em nói gì cơ?”
Chu Hành ghé sát tai cô, hơi thở phả nhẹ: “Lần sau xem phim ấy mà—”
Trầm Nhứ mím môi, cúi người đặt ly nước xuống bàn trà rồi ngồi xuống sofa: “Hôm nay là mùng Một Tết, anh không cần về nhà sao?”
“……”
Nghe vậy, Trầm Nhứ theo phản xạ ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã gần một giờ: “Sao anh không gọi em dậy sớm hơn?”
Trầm Nhứ lắc đầu, đưa điện thoại lại cho anh: “Không, chỉ thế thôi.”
“……”
Thấy anh tiến lại, Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn lên.
Không bao lâu sau, trong bóng tối vang lên giọng nam trầm khàn, lạnh mát: “Lần trước em nói gì ấy nhỉ?”
Đánh răng xong, Trầm Nhứ vốn định nói để mình tự đi về, nhưng chưa kịp mở miệng, Chu Hành đã vòng tay ôm ngang eo bế cô lên lần nữa.
Chu Hành cúi người nhẹ nhàng đặt cô lên sofa, sau đó đứng thẳng người hỏi: “Không đau nữa thật à?”
Thời gian như kéo dài ra, những tia lửa ám muội dường như cũng đang chậm rãi bùng cháy.
Khoảnh khắc ấy, dường như thời gian ngừng lại, vạn vật lặng yên, chỉ còn lại sự ấm áp và thân mật giữa hai người.
Trầm Nhứ đón lấy hai túi nilon trong tay anh rồi đi vào trong, vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay bên ngoài chắc náo nhiệt lắm nhỉ?”
Cô cứ nghĩ hôm nay cũng như vậy.
Còn chưa kịp ngồi xuống, đã nghe thấy tiếng tra chìa khoá vào ổ cửa vang lên từ phía cửa chính.
Nói xong, cô cho bàn chải vào miệng, cúi đầu nhẹ nhàng chải răng.
Trầm Nhứ nhận lấy điện thoại, tìm đến cửa hàng cô hay ăn: “Ra ngoài làm gì, gọi ship về chẳng phải tiện hơn sao.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàng mi của Trầm Nhứ khẽ run rẩy, nhịp tim dần tăng tốc.
Trầm Nhứ từ tốn gật đầu hai cái: “Em tưởng anh về nhà rồi cơ.”
Lúc này Trầm Nhứ mới nhận ra có gì đó sai sai, cô cau mày, lập tức ngẩng đầu nhìn sang.
“Cũng tạm.”
Lên tới lầu trên, Trầm Nhứ đã dọn dẹp sơ qua căn phòng, bát đũa cũng đã được bày sẵn chờ anh.
Ánh mắt chạm nhau giữa không trung.
Tim Trầm Nhứ không ngừng tăng tốc, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể từ Chu Hành đang từng chút lan sang da thịt mình, như thể cũng đang châm lên ngọn lửa trong lòng cô.
Trầm Nhứ nhìn hộp màu hồng trong tay, không khỏi đơ người, thứ này… bây giờ còn có cả loại chứa hyaluronic luôn à?
Cơ thể cô khẽ run lên, cảm giác điện giật càng mãnh liệt, nhịp tim cũng không kiểm soát được mà dồn dập.
Cùng lúc đó, những ngón tay thon dài, rõ từng đốt của Chu Hành khẽ chạm vào vùng nhạy cảm của cô.
Chu Hành quay đầu lại, làm như không có gì xảy ra, bước tới ngồi xuống đối diện cô, giọng bình thản: “Chuẩn bị trước vẫn hơn.”
Quán hoành thánh cô chọn cách Vịnh Boyuelan không xa, lái xe đi về tổng cộng chưa đến mười phút, lại thêm hôm nay là mùng Một Tết, khách khứa không nhiều. Chu Hành nhanh chóng lấy được hai suất hoành thánh rồi ra ngoài.
Trầm Nhứ một trận cạn lời, anh định “khuân sạch” cả kệ bao cao su của cửa hàng tiện lợi dưới nhà à?
Có lẽ vì hôm qua mệt quá, ăn trưa xong Trầm Nhứ vẫn cảm thấy hơi uể oải, lại lên giường chợp mắt một lúc.
Âm thanh thở d.ốc được khuếch đại qua loa vang lên bên tai, khiến má cô hơi nóng lên.
Bên trong là những hộp nhỏ đủ màu sắc, toàn là các loại bao cao su, nào là siêu mỏng, không cảm giác, siêu nhẹ… thậm chí còn có cả loại chứa axit hyaluronic…
Biết cô gái nhỏ này xấu hổ, Chu Hành cũng không tiếp tục truy hỏi. Tuy hôm qua anh có hơi mất kiểm soát, nhưng cũng vẫn giữ chừng mực. Tối qua lúc tắm cho cô, anh đã kiểm tra rồi, ngoài việc bên ngoài có hơi sưng một chút thì không có vấn đề gì.
Chu Hành dịu giọng đáp: “Ngoài đường không quá đông, nhưng khắp nơi treo đèn kết hoa, không khí Tết đậm lắm. Ăn xong mình ra ngoài đi dạo nhé?”
Chu Hành từ từ tiến lại gần, cúi đầu dùng răng cắn từng chiếc khuy áo ngủ của cô, hơi thở nóng bỏng rơi xuống dưới xương quai xanh.
Thật ra vẫn hơi khó chịu, nhưng nói ra thì xấu hổ c·h·ế·t mất.
Gặp ánh mắt trêu chọc của Chu Hành, cô không nhịn được nhỏ giọng mắng khẽ: “Đồ lưu manh…”
Chương 70: Chương 70
Anh từ từ cúi xuống, môi nhẹ nhàng chạm vào môi cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe vậy, người đàn ông đang cầm muôi khẽ cười, nhướng mày liếc cô một cái: “Người đàn ông của em có gì là không biết?”
……
Phòng khách nhà Trầm Nhứ lắp đặt máy chiếu, chất lượng hình ảnh cực kỳ rõ nét. Khi tắt đèn, không khí trở nên đặc biệt có cảm giác.
Răng nhẹ cắn lấy vành tai cô, giọng nói khàn khàn ám muội: “Ngồi trên đùi anh mà xem.”
Chỉ là Chu Hành đã không còn ở đó.
Chu Hành cười nhẹ: “Tại vì bạn trai em cũng chẳng dậy sớm hơn em là bao.”
Trên màn ảnh, đôi nam nữ chính tái ngộ sau thời gian xa cách, vừa gặp đã như củi khô bén lửa, khó mà kiềm chế.
Trầm Nhứ thấy tai mình nóng bừng, cảm giác bị người ta bế đi bế lại khiến cô khó chịu vô cùng, dù chân có hơi mỏi nhưng đâu đến mức không đi nổi.
Cô mím môi, cơn giận trong lòng lập tức vơi đi một nửa.
Chu Hành nhìn vẻ mặt cô, bán tín bán nghi hỏi.
Chu Hành cười khẽ như thể được khen, giọng nhẹ nhàng: “Còn đau không?”
Dù chưa đến mức quá giới hạn, nhưng cách đạo diễn ghi hình, kết hợp với phần hậu kỳ và âm thanh, khiến cho phân cảnh trở nên đặc biệt mờ ám.
Nghe vậy, Trầm Nhứ mới nhớ ra đoạn đối thoại hôm trước giữa cô và Chu Hành ở rạp phim, còn chưa kịp đỏ mặt, cả người đã bị anh bế lên đặt ngồi lên đùi mình.
Giờ cô đi đứng vẫn còn ê ẩm phần đùi đây này.
Phòng tắm nằm chếch bên bàn ăn, Trầm Nhứ lại quay lưng về phía đó, nên Chu Hành không biết cô đang nhìn gì.
Dạo gần đây Trầm Nhứ khó ngủ, mỗi lần như vậy Chu Hành đều đợi cô ngủ rồi mới rời đi.
Bộ phim kéo dài gần hai tiếng nhưng chưa đi được nửa, cảnh hôn của nam nữ chính đã xuất hiện đến ba lần. Lần này, cảnh quay còn táo bạo đến mức khiến người xem đỏ mặt.
Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt sau gáy cô, cúi đầu chậm rãi tiến gần.
Vừa nói, anh vừa cúi đầu mở điện thoại, tìm một ứng dụng rồi đưa qua: “Muốn ăn gì, anh đi mua.”
Bữa tối hôm nay do chính tay Chu Hành nấu, bốn món một canh, đặc biệt phong phú.
“Đầu năm mới còn đâu ra shipper, có thì cũng chờ cả ngày mới đến. Trời thì lạnh, lúc hoành thánh tới nơi chắc đã nguội ngắt rồi.”
Thấy vậy, Trầm Nhứ không nhịn được hỏi: “Sao anh mua nhiều thứ này thế?”
“……”
“……”
Tới gần mới thấy Trầm Nhứ đang nhìn đống bao cao su anh vừa mua, tay còn đang cầm một hộp sáu cái.
Trầm Nhứ đem hai suất hoành thánh đã đóng gói sẵn đổ ra hai chiếc bát sứ, đặt lên bàn thì mới phát hiện trên bàn còn một túi nữa.
Anh cúi đầu xé bao, nghiêng người hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười thoả mãn: “Anh đã nói gì nhỉ?”
Sau bữa tối, hai người ngồi trên thảm trong phòng khách xem một bộ phim.
Trầm Nhứ suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu: “Thôi, để lần sau đi.”
Trầm Nhứ gật đầu: “Ừm, thật đấy, không sao đâu.”
Trầm Nhứ khẽ cong môi, không nhịn được “hừ” một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.