Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc
Bát Bảo Chúc Chúc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Bạn gái
Vẻ mặt anh ngừng lại, ánh mắt bớt đi vẻ tức giận, một lát sau thậm chí còn lóe lên ý cười.
Cô tự cho mình là vô cảm miễn nhiễm với tất cả, nhưng hóa ra chỉ là chưa gặp người đủ ấn tượng.
Nhưng Trần Giang Dã chỉ một câu nói, thậm chí một ánh mắt cũng dễ dàng làm cô mất kiểm soát.
Trần Giang Dã khiến cô ấn tượng không chỉ vì gương mặt mê người kia, mà còn bởi trên người anh có một sự tự do giống như một cơn gió hoang dã, thêm vào đó là cảm giác chán chường trong đôi mắt dường như không có h*m m**n, tất cả đều mê hoặc cô.
Trần Giang Dã hàng ngày: Trêu vợ, trêu vợ và vẫn là trêu vợ
Khi Trần Giang Dã nói ra ba chữ "cô đoán xem" này, Tân Nguyệt rõ ràng cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn.
Sau đó, anh nói với hai cô gái kia: "Không được, tôi sợ Tân Nguyệt hiểu lầm."
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, xem xét lại trái tim của mình –
Mà trong hai giây đó, Trần Giang Dã ở bên kia đã trả lời câu hỏi của cô gái kia:
Thím Vương không hề nhận ra hai cô gái này đang nhìn Trần Giang Dã, chỉ liên tục thúc giục, qua một lúc nữa đến giờ ăn cơm, bà không muốn phải khách sáo hỏi bọn họ có vào ăn cơm không, lỡ bọn họ đồng ý thì sao?
Chương 11: Bạn gái
Mặc dù cô cảm thấy bản thân sẽ không đến mức sẽ để mình rơi vào hoàn cảnh đó, nhưng cô không dám đánh giá thấp Trần Giang Dã.
Anh đã từng đến nhiều danh lam thắng cảnh trước đây, nhưng chưa từng đến vùng núi hoang sơ chưa được khai phá như thế này, ở đây động thực vật phong phú, có thể nhìn thấy rất nhiều loài chim không biết tên và một số côn trùng có hình dáng kỳ lạ, thỉnh thoảng còn có thể gặp thỏ rừng và sóc, đối với anh đó là điều rất mới mẻ, cho nên hầu như ngày nào anh cũng dạo chơi trên núi đến chạng vạng mới về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Giang Dã cười lạnh một tiếng, đang định giáo huấn họ, lúc này ánh mắt anh liếc thấy Tân Nguyệt đang đi về phía này, cô đeo một cái sọt đan sau lưng, có lẽ vừa cắt cỏ cho lợn xong, đang chuẩn bị về nhà.
Một trong hai cô gái tên là Thu Thu có vẻ nhát gan, bị ánh mắt của Trần Giang Dã nhìn qua, hai mắt cô ấy lập tức ứa lệ.
Cô không hiểu Trần Giang Dã, nhưng dù anh là người tốt hay xấu, cô đều không muốn bị anh quấy nhiễu nữa.
"Tân Nguyệt?"
"Ồ... Vậy ạ?"
Anh nói xong, còn hất cằm về phía Tân Nguyệt, để hai cô gái nhìn về phía cô, sau đó nói: "Cô ấy tới rồi, chắc là các cô biết tính tình cô ấy rồi nhỉ, còn không mau đi đi?"
Hai cô gái sửng sốt.
"Bây giờ thì chưa, nhưng sẽ sớm thôi."
"Mau về đi, lúc thím về thấy ba cháu đang gọi cháu đấy."
Hầu như ngày nào anh cũng lên núi dạo một vòng, trong phòng quá ngột ngạt, lại không có sóng, không chơi game được, chỉ có thể nói chuyện với người khác, mà một người không bao giờ dài dòng và trả lời tin nhắn với một chữ ‘Ừ’ duy nhất như anh sao có thể ở trong phòng nhắn tin trò chuyện với người khác được.
Đợi họ đi xa rồi, thím Vương mới lẩm bẩm: "Sao đường từ trên núi về nhà mấy đứa nó lại đi đến đây được nhỉ?"
Thấy phản ứng này của họ, Trần Giang Dã càng chắc chắn câu nói anh nghe được ngày hôm đó:
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu cứ ở mãi trong phòng, anh sẽ c·h·ế·t ngạt mất, trong khi trên núi thì mát mẻ, phong cảnh cũng khá đẹp.
Cô cảm thấy Trần Giang Dã cũng có tiềm năng như vậy.
Dù bị chọc giận, từ tận đáy lòng cô luôn tự nhủ nhất định phải giữ được bình tĩnh.
Hơn nữa, cho dù là nói chuyện, nếu như anh muốn gửi một bức ảnh thì cũng phải mất nửa ngày mới gửi được.
Cũng đúng vào lúc này, cô chợt nhận ra, ở trước mặt Trần Giang Dã, cô trở nên có chút không giống mình.
Bà tặc lưỡi hai tiếng, xoay người vào nhà.
Hai cô gái thấy anh đột nhiên đi về phía mình thì sững người đứng tại chỗ, mắt mở to nhìn anh, hai má đỏ ửng lên trông thấy, biểu cảm có chút hồi hộp ngượng ngùng lại có chút vui mừng, khóe miệng không kìm được khẽ nhếch lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì vậy, cô mới không muốn chơi trò tán tỉnh anh đoán tôi đoán với anh, chỉ lườm anh một cái rồi đi thẳng về phía trước.
Một lúc sau, anh mới lười nhác bước đi, theo sau cô không xa không gần, cùng cô về làng.
Cô vẫn nên tránh xa một người nguy hiểm như vậy càng xa càng tốt.
Nghĩ một hồi, nhớ lại ánh mắt không đúng của hai cô gái kia, bấy giờ thím Vương mới phản ứng lại:
Nhưng có lẽ xuất phát từ bản năng của con người một loài động vật giàu cảm xúc, dù cảm giác này có xa lạ, nhưng đủ để cô hiểu, đây là dấu hiệu của trái tim rung động.
Điều quan trọng nhất đối với cô bây giờ là học tập, nhân lúc bây giờ còn chưa đến mức bị từng cử chỉ của anh chi phối cảm xúc, cô phải nhanh chóng rời xa anh, để không giống như con gái của trưởng làng, rõ ràng có khả năng đỗ vào trường 211, nhưng chỉ vì một người đàn ông mà đòi sống đòi c·h·ế·t, chôn vùi tiền đồ tốt đẹp một cách vô ích.
h*m m**n của con người là khởi đầu cho sự bất hạnh của cô.
Sự chú ý của anh đều dồn vào Tân Nguyệt, không phát hiện hai cô gái đi theo sau mình.
Giọng anh lạnh lùng đến đáng sợ, ánh mắt cũng không có chút độ ấm nào.
"Chúng cháu về ngay."
Từ tất cả những trải nghiệm trong quá khứ, cô ghét nhất là những người dễ dàng bị kiểm soát bởi h*m m**n.
Mà mối hiềm khích của bọn họ với Tân Nguyệt còn hơn thế nữa, trước đây bọn họ thường xuyên đi theo một nhóm khác bắt nạt Tân Nguyệt, nhưng sau khi bị Tân Nguyệt quyết liệt trả thù, bọn họ không dám công khai trêu chọc cô nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng cô ấy vì bất ngờ mà chợt cao vút lên, khiến Tân Nguyệt cách đó mười mét mà cũng nghe thấy câu này.
Hai cô gái vừa từ ngã rẽ bên kia tới, ban đầu bọn họ định đi thẳng, nhưng khi nhìn thấy Trần Giang Dã, bọn họ lập tức chuyển hướng lộ trình của mình.
Chỉ là hôm nay anh hơi khó chịu, vì phát hiện có hai cô gái cứ đi theo sau mình.
Vậy thì kết thúc ở đây thôi.
"Trần, Giang, Dã!"
Hai cô gái tất nhiên biết tính tình của Tân Nguyệt như thế nào, trước đây chính bọn họ là người nói với đám người anh Thành là tính tình của cô rất nóng nảy.
Tân Nguyệt đột nhiên nghe được một câu như vậy, khiến đầu óc cô trống rỗng hai giây.
Ngay lúc câu nói này hiện lên trong đầu anh, tiếng hét tức giận của Tân Nguyệt vừa vặn vang lên bên tai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Mộng có chút lơ đễnh, bởi vì lúc này Trần Giang Dã xuất hiện trên ban công lầu hai, ánh mắt cô và cô gái kia đều liên tục liếc lên trên.
Hai cô gái đùn đẩy nhau, không ai dám đi lên hỏi phương thức liên lạc, cuối cùng dứt khoát đi theo sau, theo Trần Giang Dã về nhà thím Vương.
Ban đầu anh không chắc hai cô gái kia có đang đi theo mình không, nhưng khi anh dừng lại, hai cô gái cũng dừng, anh vừa đi, hai cô gái đó lập tức đi theo.
"Còn không mau về đi?"
"Không phải nói tính tình cô ấy rất nóng nảy sao?"
Bình thường cô luôn bình tĩnh, tự chủ, và gần như không bao giờ hoảng loạn.
Chỉ là họ không ngờ rằng, câu đầu tiên Trần Giang Dã nói lại là:
Cô gái tên Tiểu Mộng giật mình, rồi vội hỏi: "Tân Nguyệt là bạn gái của anh?"
"Con mẹ nó, các cô cứ thử đi theo tôi nữa xem?"
Lúc này nghe Trần Giang Dã nói Tân Nguyệt tới, bọn họ gần như co giò bỏ chạy theo bản năng.
Cô gái tên là Tiểu Mộng nói: "Chúng cháu lên núi một chuyến."
Xem ra tính tình đúng là rất nóng nảy.
Một số chàng trai có sức hấp dẫn c·h·ế·t người.
Sau khi chắc chắn bọn họ đang đi theo mình, anh trực tiếp xoay người đi thẳng về phía hai cô gái đó.
Ngũ quan của Trần Giang Dã sắc bén, dường như từng đường nét trên người anh đều sắc bén, ánh mắt đầy áp lực.
Cảm giác này rất xa lạ với cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nửa giây sau, anh ngẩng đầu đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Tân Nguyệt, con ngươi đen láy khiến người ta khó thấy được cảm xúc trong mắt anh.
Hai cô gái này cũng là người ở làng Hoàng Nhai, thím Vương nhận ra bọn họ, thấy bọn họ ngượng ngùng đi ngang qua cửa nhà mình, bèn hỏi: "Thu Thu, Tiểu Mộng, sao hai đứa lại đến đây?"
Cô có chút rung động với Trần Giang Dã, nhưng chỉ là một chút mê mẩn mà thôi.
--------------------
Cô gái còn lại cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói một câu: "Chúng tôi... Chúng tôi chỉ muốn làm quen với anh một chút thôi."
"Không phải bọn nó theo Trần Giang Dã đến đây chứ?"
Trần Giang Dã nhận được cái lườm của cô, ngây người mất nửa giây.
Trần Giang Dã không biết có người đi theo mình, chiều hôm sau lại lên núi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.