Chấp Thoa Sư - Ân Dưỡng
Ân Dưỡng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13
“Đừng, đừng g·i·ế·t hắn.”
“Ta chỉ muốn hỏi nàng.” Hắn gằn từng chữ, giọng nghẹn lại, “Có phải nàng coi tấm chân tình của ta chỉ như trò mua vui không?”
Nghe hai chữ “hoang d·â·m”, mặt ta lập tức đỏ bừng.
“…”
Thân thể trong lòng ta bỗng cứng lại. Không biết bao lâu sau, hắn quay đầu nhìn ta, giọng điệu không rõ buồn vui:
Ta ngước nhìn hắn, cắn môi, hạ giọng xuống thật thấp:
Ta há miệng, lại chẳng biết phải nói ra sao. Tiêu Dực rũ mắt:
Hắn thấy mình bị sỉ nhục, lập tức kéo ta tiếp tục, cho tới khi ta đổi giọng khen hắn mới chịu buông tha cho ta ngủ. Nửa đêm còn lén ghé tai hỏi có phải hắn giỏi hơn kẻ khác không. Tất nhiên là ta gật đầu. So với việc cùng vị cẩu hoàng đế kia ngủ sáu năm thì làm chuyện này cùng người mình yêu sung sướng hơn nhiều. Chỉ tiếc, cả hai lại cùng là một người. Nghĩ vậy, ta bỗng thấy sáu năm ấy cũng không quá đáng ghét nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 13
Hắn dừng bước quay đầu, giọng điệu không thể tin: “Chẳng lẽ, nàng vẫn còn thích hắn sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khó trách gần đây tâm trạng nàng tốt, ta còn tưởng quan hệ của chúng ta lại tiến thêm một bước…”
“Tiêu Dực, ta thề với trời, ta thật sự thích ngài! Ta biết ngài không tin, ta cũng chẳng thể giải thích. Nhưng sẽ có một ngày ngài sẽ hiểu, ta chỉ thích một mình ngài thôi.”
Tiêu Dực ngây ra: “Là hắn bám lấy nàng đúng không?” Giọng điệu hốt hoảng, xoay người định rời đi, “Ta sẽ sai người g·i·ế·t hắn.”
Tiêu Dực ngẩng đầu: “Hắn là ai?”
“Ta không hiểu ư?” Một tiếng cười nhạt lạnh lùng vang lên, “Vậy nàng dạy ta đi.”
“Nàng tới đi, nàng biết mà.” Ánh mắt đầy chờ mong.
Huống chi ta vẫn còn nhớ rõ đêm động phòng, Tiêu Dực đã khá thông thạo chuyện phòng the. Không ngờ lần đầu lại đến nỗi tìm không nổi, mà chỉ một năm sau đã tiến bộ thần tốc, rốt cuộc là đã luyện tập ở đâu? Nửa đêm, ta bỗng mở mắt. Chẳng lẽ là… luyện trên chính người ta?
“Không có gì, ngủ nhanh đi.”
Một cước đá tới, hắn kịp né tránh.
“Ta không thể nói rõ được! Tóm lại, ngài đừng g·i·ế·t hắn.” Ta nghiêng đầu né tránh ánh mắt hắn.
18.
“Ta tên là…”
“Không phải như ngài nghĩ đâu!” Ta cuống quýt kéo tay hắn.
Sau lưng truyền đến tiếng ai oán: “Ý nàng là gì?”
Bị ta gọi, hắn ngẩng đầu, mặt mày đỏ bừng, giọng run run:
Nước mắt lạnh lẽo rơi xuống mu bàn tay ta, lại khiến ta thấy nóng rát.
Ta ngẩng đầu: “Không, là ta lớn tuổi.”
“Điện hạ, ngài mới mười tám tuổi, còn ta đã là một cung nữ hai mươi chín, sao xứng để hầu hạ ngài?”
“Ta thật sự rất thích nàng.”
“Nàng chỉ thích cái lão già tâm tư lăng nhăng kia thôi.”
“… Thái tử điện hạ?”
Lời vừa dứt, eo ta bỗng nhiên bị nhấc bổng lên. Ta bị ôm ngang, sau đó ném xuống giường. Tiêu Dực phủ người lên, cúi xuống nhìn chằm chằm vào ta.
“Hắn là phu quân trước kia của ta. Chúng ta thất lạc sáu năm, nay mới gặp lại.”
Trong điện lặng ngắt như tờ.
Ta nhìn vào mắt hắn, trái tim như bị xé rách từng mảng. Tiêu Dực thở dài, lệ rơi xuống, dứt khoát quay người bước xuống giường rời đi.
Ta cẩn trọng ghé sát bên tai, giọng nhẹ đến như gió thoảng:
Nghe ta gọi, hắn khựng lại, ngoái đầu, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ. Ta quỳ trên giường, thẳng lưng nhìn hắn, chậm rãi tháo đai lưng. Y phục trượt khỏi bờ vai, lặng lẽ rơi xuống.
Hắn nhìn ta rất lâu rồi buông tay, quay người định rời đi. Tim ta rúng động, vội vàng ôm lấy eo hắn.
Ta ngẩn người ra, cúi đầu nhìn hắn thì thấy người ấy đã ngủ say. Ta lặng lẽ ngắm hắn, nghĩ đến đại hôn mùng chín tháng giêng cùng cái c·h·ế·t sắp tới. Bất kể là giả hay thật, ta đều phải rời xa hắn. Ngón tay khẽ lướt qua chân mày hắn, trong lòng ngập tràn lưu luyến. Ta yêu chàng, Tiêu Dực.
“Lần trước giữ ngài qua đêm, là ta đã đồng ý rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nàng dám thừa nhận? Nếu ta không bắt gặp, nàng thật sự định ở bên hắn sao? Nàng không thích ta ư? Nếu không thích, sao lại xăm hình cho ta, còn hôn ta…”
“Hắn là ai? Vì sao nàng lại ở cùng hắn?”
Không ngờ Tiêu Dực lập tức nổi giận, siết chặt cổ tay ta, càng thêm phẫn nộ.
Mà chuyện này vốn dĩ đã từng xảy ra. Vậy thì rốt cuộc ta có cự tuyệt hắn hay không?
Sau lưng, chú c·h·ó nhỏ vẫn dán chặt, mơ mơ màng màng lẩm bẩm:
Hắn đột nhiên ngẩn ra, ôm ngực thì thầm:
“Ngài! Ngài… cút cho ta!”
“Điện hạ!”
“Chẳng lẽ nàng thật sự lừa gạt ta… Phụ hoàng nói nàng coi ta như kẻ ngốc…”
“Chỉ mỗi chuyện đó thôi mà cũng lăn lộn lâu như vậy. Ngủ đi.”
“Ta bằng lòng.”
“Khó xử lắm sao? Ta đang cho nàng cơ hội để dỗ ta. Không phải nàng đã nói thích ta sao?”
“Ta không cút.”
“Cho dù hắn từng là phu quân trước kia thì đó cũng là chuyện đã qua. Giờ nàng là người của ta, sao có thể giấu diếm ta, lén lút hoang d·â·m cùng hắn, còn để ta bắt gặp?”
Chợt nhớ lại cái gọi là yêu cầu quá đáng mà Tạ Trường Ẩn đã từng nói: “... Nàng nhớ kỹ phải từ chối ta.”
“Được. Nàng nói thích ta, vậy ta muốn nàng hầu hạ trên giường, nàng có đồng ý không?”
Ta nghẹn lời, quay lưng lại.
Ta chỉ đành nhận tội: “Là ta sai.”
“Ta không cố ý theo dõi nàng. Gần đây đến tìm nhưng nàng luôn né tránh ta, ta lo lắng có chuyện, không ngờ lại thấy nàng…”
“À… ta… tìm không thấy…”
“Không phải, ta chỉ sợ ngài đau lòng. Thực ra, nam nhân ấy… hắn là…”
Ta nhìn thẳng vào gương mặt của hắn. Chính là chàng. Là chàng của mười ba năm sau. Chỉ là, hiện giờ chàng chưa hề hay biết.
Hắn ôm ta chặt hơn, xoay người nằm xuống:
“Điện hạ, ta tên là A Vãn, là thê tử của người.”
Chúng ta đồng thanh, cả hai đều sững sờ kinh hãi.
“Ta… ta…” Căn bản không có cách nào giải thích.
Ký ức chợt ùa về. Hắn đang hỏi tên thật của ta.
Hắn bật cười lạnh:
“Nhưng ta thấy rồi…” Hắn ngẩn ngơ nhìn bàn tay bị ta nắm, giọng điệu bình thản mà thê lương, “Nàng làm thế, là gạt ta sao? Nàng sợ ta tức giận, sợ ta làm hại hắn sao?”
Ta vội xoay lại, dưới ánh trăng nhận rõ là Tiêu Dực. Hắn như đã say, gò má ửng đỏ, ánh mắt ngây dại.
Hắn mơ hồ đáp lại, ôm ta càng chặt. Tiêu Dực cứ thế dễ dàng tha thứ việc ta cùng người khác “tư thông”, nhưng lại cấm ta ra khỏi cung, còn phái Thực Hà theo sát trông chừng. Không ngờ mấy hôm sau, khi ta đến tìm Nguyên Y lấy thuốc lại đụng ngay gian phu Tạ Trường Ẩn ở đó.
“Sao huynh/nàng lại ở đây?!”
Hắn rũ mắt: “Nàng chê ta nhỏ tuổi?”
Ta nhất thời sững người.
Ta quay đầu, che mặt, chỉ hận không thể c·h·ế·t quách đi cho rồi. Miễn cưỡng xong việc, Tiêu Dực lại dính chặt lấy ta hôn không ngừng, cứ như chú c·h·ó nhỏ tìm được chủ nhân vậy.
“Nhưng nàng nói hắn đối xử với nàng không tốt, nàng cũng rất ghét hắn, tại sao vẫn không chịu buông bỏ?”
Ta im lặng. Tự mình mắng chính mình, miễn hắn vui là được. Ánh mắt hắn bỗng khựng lại, dừng ở vết hồng mờ nhạt bên cổ ta, ấy chính là dấu vết mà Tạ Trường Ẩn đã vô ý để lại. Ngay sau đó, hắn tự giễu cười một tiếng:
Vừa là bạch nguyệt quang tuổi trẻ, vừa là phu quân đã chung giường sáu năm, lại là người trước mắt, tương lai của hắn, làm sao ta có thể không thích cho được? Nhưng hắn sẽ chẳng bao giờ tin rằng trên đời còn có một hắn như thế..
Tiêu Dực bóp cằm ta, áp sát lại, hơi thở nóng rực.
“Tên thật của nàng là gì? Ta không muốn gọi tên người khác… cái tên A Kiều đó là nữ nhân xấu xa, nàng ta lừa ta đi tìm khuyên tai, còn đẩy ta xuống…”
Ta lập tức sụp đổ, toàn thân nóng bừng:
Hắn giật mạnh vạt áo, để lộ đóa hoa đào được xăm cẩn thận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta bị ép đến mức buột miệng: “Chuyện phu thê, ngài không hiểu đâu!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật ra, cũng chẳng khó xử. Nhưng Tạ Trường Ẩn bảo ta phải từ chối hắn… Để không thay đổi quá khứ, ta có nên từ chối không? Huống hồ, ta và hắn vốn không cùng một dòng thời gian, lỡ có chuyện gì sai lệch thì sao? Ta quỳ trên giường, cúi đầu dập xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.