Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 97: Mở ra cơn ác mộng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Mở ra cơn ác mộng


Triệu Lập Quốc chợt cười lạnh, “Cũng là do tao mềm lòng không đúng lúc nên mới giữ lại hậu hoạn cho đến tận bây giờ, sớm biết......”

Hạ Chấp Ngộ tưởng tượng đến khung cảnh đó, không khí quanh thân như đông thành băng, Triệu Lập Quốc vậy mà không hề đi mua thuốc cho Tống Tương Niệm.

Triệu Lập Quốc cười như phát điên, “Đều đến bước đường này rồi, tao còn phải nể tình cha con với nó? Lúc nó báo án bắt tao, đã từng nghĩ đến ơn dưỡng d·ụ·c của tao chưa?”

Hạ Chấp Ngộ khàn giọng quát: “Ông chỉ muốn mạng của tôi, vậy thì không phải thiêu cả cô ấy, thả cô ấy đi đi, tôi cho ông cái mạng này!”

Ông ta ép Tống Tương Niệm mở cửa xe, ngón tay cô chạm đến tay nắm cửa.

Đầu kia điện thoại truyền đến giọng của Tống Tương Niệm, “Anh đang ở đâu? Cẩn thận với Triệu Lập Quốc......”

“Tao biết!” Triệu Lập Quốc trốn chui trốn lủi mấy ngày nay, ông ta cũng đã mệt lắm rồi.

“Tao ném mày xuống đó, vậy là xong rồi! Nhưng sau khi đi được một đoạn, tao lại sợ mày chưa c·h·ế·t hẳn, nên muốn quay lại nhìn một cái.”

“Cảm ơn bác, bác mau rời khỏi đây đi ạ.”

“Mày nói rất đúng, lẽ ra tao phải b*p ch*t mày từ sớm rồi.”

“Lần này thử xem mày có thể lại tránh được một kiếp không đi?”

Chính ông ta cũng không hiểu vì sao mình lại mềm lòng.

Bỗng như ông ta nghe thấy Tống Tương Niệm gọi mình một tiếng ba.

Bên trong xe tối thui, Hạ Chấp Ngộ không nhìn rõ tình trạng của người bên trong, chỉ có thể gọi tên Tống Tương Niệm.

Triệu Lập Quốc cũng đã nhận ra trạng thái bất thường của hắn, bỗng trở nên cực kỳ kích động.

Triệu Lập Quốc hơi khom người, rút từ dưới gầm xe ra một cây gậy sắt.

Cô bé ấy từ ngày bị mang đi, theo cạnh ông ta, chưa từng có một ngày vui vẻ hạnh phúc.

Trợ dịch: Bối Diệp

Tống Tương Niệm vừa tiến vào trong rừng, không khí mang theo mùi xăng nồng nặc lập tức bay xộc vào mũi.

Triệu Lập Quốc tự mở ra cơn ác mộng của chính mình, từng hình ảnh hiện lên rõ ràng trước mắt.

“Vì sao những chuyện trước đây tôi đều không nhớ? Còn nữa...... vì sao ông không g·i·ế·t tôi?”

Triệu Lập Quốc nhìn bốn phía xung quanh, khu rừng kia còn to hơn nơi này rất nhiều.

“Vâng, là một người rất quan trọng với cháu, hiện tai sống c·h·ế·t không rõ.”

Trên mặt Triệu Lập Quốc thoáng có tia phức tạp, “Mày vậy mà lại gọi tao một tiếng ba.”

Ông ta không chịu được nữa rồi.

“Tôi không phải,” Tống Tương Niệm không hề sợ lời của mình sẽ chọc điên ông ta, “Ông không xứng với hai chữ đó, nếu không phải năm đó ông mang tôi đi, tôi sẽ không phải xa cách ba mẹ ruột của mình hai mươi năm nay. Ông thì là cái thá gì? Chỉ là một kẻ g·i·ế·t người chạy trốn mà thôi!”

Hạ Chấp Ngộ khẽ cong môi, cũng vì biết không còn thời gian nữa, nên mới muốn nói thêm mấy câu với cô.

Muốn Tống Tương Niệm nói mình không sợ, chính bản thân cô cũng sẽ không tin.

Tống Tương Niệm gọi cho Lý Hạc Lâm, sau đó lại gọi 110.

“Tương Niệm, thử yêu thêm một lần nữa đi, sống cho thật tốt, nhưng người lúc trước mẹ nuôi giới thiệu cho em thật sự không ổn đâu.”

Cũng không kịp nghe một câu của Tống Tương Niệm ở đầu bên kia, “Em đồng ý với anh, anh muốn gì cũng được!”

Triệu Lập Quốc do dự đứng cạnh xe, rõ ràng là điên cuồng bố trí từng bước đến được đây, nhưng giờ phút này ông ta lại do dự.

Triệu Lập Quốc muốn khiến hắn cầu xin tha thứ, muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Hạ Chấp Ngộ, như một con thú bị giam trong lồng vật lộn gào khóc, nhưng hắn hiện tại lại vô cùng bình tĩnh, ánh mắt cũng thản nhiên.

“Đến lúc mày tỉnh lại thì đã không nhớ gì nữa rồi.”

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

Triệu Lập Quốc đối mặt với hắn, trong lòng bỗng hoảng loạn, Hạ Chấp Ngộ này đúng là điên rồi.

“Ơn dưỡng d·ụ·c? Ông nghĩ mình xứng!”

Triệu Lập Quốc đi lên trước mấy chục bước, sau đó cúi người châm xuống một ngọn lửa.

Tống Tương Niệm cũng đã nghe một câu này đến phát ngấy rồi.

Khi đó Triệu Lập Quốc bị dọa cho hồn lìa khỏi xác, ông ta tìm rất lâu trong khu rừng, rốt cuộc tìm thấy bé gái nằm dưới một gốc đại thụ.

Tài xế cũng đã nhận ra được tình hình nghiêm trọng thế nào, đạp ga, “Người nhà bị b·ắ·t· ·c·ó·c sao?”

Hạ Chấp Ngộ đấm lên cửa kính, tấm kính phát ra âm thanh rất lớn, Triệu Lập Quốc không khỏi lùi về sau mấy bước, “Tương Niệm, con cũng đừng trách ba nhẫn tâm, nếu như có thể ba cũng không muốn động đến con.”

Một lời này quả thực có sức đả kích rất lớn với Triệu Lập Quốc, ông ta quơ lấy cây gậy sắt ném về phía Tống Tương Niệm.

“Ông đừng làm tổn thương cô ấy, thả cô ấy đi đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đi?”

“Anh đừng lừa tôi, có phải Triệu Lập Quốc tìm đến anh rồi không?”

“Hạ Chấp Ngộ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lúc đó tao chỉ nghĩ phải b*p ch*t mày, mày sốt cao rồi, bị sốt đến mơ màng không nhận ra ai nữa, ngay khi tao sắp b*p ch*t mày......”

Hắn nhìn thấy hiển thị trên màn hình, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng bắt đầu vùng vẫy bò lên.

“Trong mắt người khác, cái mạng rẻ mạt của ông chẳng đáng một đồng, nhưng hai mươi năm này tôi cũng chỉ theo đuổi một thứ, đó là khiến ông phải c·h·ế·t!”

Điện thoại sửa xong, Tống Tương Niệm mở định vị.

“Vậy nên ấy à, tao phải kéo mày làm đệm lưng.”

“Đã là lúc nào rồi anh còn nói mấy lời vô nghĩa này hả!”

Hạ Chấp Ngộ nhìn vào mắt ông ta, chợt bật cười.

Triệu Lập Quốc không cam lòng, “Mày rõ ràng là con gái tao......”

“Dù hôm nay tôi có c·h·ế·t ở đây thì ông cũng đừng hòng chạy thoát.”

Hạ Chấp Ngộ nghe thấy tiếng cảnh báo ở điện thoại, sau đó màn hình bắt đầu đếm ngược ba mươi giây.

“Tôi thật sự muốn ở bên em, muốn kết hôn với em, sinh hai đứa nhỏ, trai hay gái đều được......”

Nhưng có thể kéo dài phút nào hay phút đấy, cô áp mặt lên cửa kính, “Có thể cho tôi c·h·ế·t một cách minh bạch không?”

“Tôi không sao.”

Giống hệt như trước đây khi đang sốt cao mê man, tiếng nức nở khiến người ta đau lòng.

Thế nhưng bây giờ còn không nói, sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Tương Niệm nghe đến hai chữ này, lệ nóng như nước tràn bờ đê.

Hô hấp càng lúc càng khó khăn, Hạ Chấp Ngộ không sợ Triệu Lập Quốc dùng một ngọn lửa lập tức thiêu rụi mình tại chỗ, mà có những lời hắn vẫn không dám nói.

“Đừng sai lại càng thêm sai nữa, tự thú đi.”

Hạ Chấp Ngộ nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm kính bị bao phủ bởi thứ chất lỏng sền sệt.

Triệu Lập Quốc quay đầu lại một lần nữa.

Hạ Chấp Ngộ ngồi trong xe, còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng hắn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, lại thấy Tống Tương Niệm đang chạy về phía này.

Tống Tương Niệm xuống xe, tài xế thò đầu ra ngoài cửa sổ ngó quanh.

Triệu Lập Quốc nhìn thấy đứa con gái mình nuôi dưỡng hai mươi năm, trong mắt viết đầy ngạc nhiên, “Mày...... sao mày tìm được đến đây?”

Đến cả ông ta còn cảm thấy đổi mạng hắn lấy mạng mình là không đáng, thế nhưng mục đích của Hạ Chấp Ngộ lại chỉ có mạng của ông ta, dùng mạng của bản thân cũng phải kéo ông ta cùng c·h·ế·t.

Type: YZ95

Triệu Lập Quốc rút chìa khóa xe trong túi ra, đẩy Tống Tương Niệm lên cánh cửa. “Hai chúng mày đã có duyên phận với nhau từ nhỏ như thế, thì hôm nay để tao thành toàn cho.”

Nhưng bên tai chỉ còn lại chuỗi tút tút dài, Tống Tương Niệm đưa điện thoại đến trước mặt, phát hiện cuộc gọi đã kết thúc.

Cây gậy gõ lên cửa xe, Tống Tương Niệm đứng tại chỗ không tránh, Triệu Lập Quốc lại như đang phát tiết, vừa đi quanh xe, vừa dùng sức đấm đá.

Cũng có thể xem như, nhờ vậy nên Tống Tương Niệm mới giữ được cái mạng nhỏ của mình.

Triệu Lập Quốc quay đầu nhìn lại, còn có ảo giác nghe thấy tiếng khóc của Tống Tương Niệm.

Lửa rất nhanh lan theo đường xăng ông ta đã đổ ra từ trước, sẽ chẳng mấy chốc đốt lên mặt đường, sau đó lan đến thân xe.

Triệu Lập Quốc giơ bật lửa lên, “Không được qua đây, nếu không đừng trách tao thiêu c·h·ế·t nó!”

Tống Tương Niệm giữ cổ tay hắn, Triệu Lập Quốc không xuống tay ngay, ông ta đưa lưng về phía hai người, trong mắt đang không ngừng đấu tranh giằng xé.

Triệu Lập Quốc lấy bật lửa, trước mắt hiện lên một ngọn lửa rất nhỏ.

“Hóa ra là mày muốn một mạng đổi một mạng à? Vậy thì tao cũng không thiệt. Dù gì mày cũng là người rất có ảnh hưởng với xã hội đúng không? Mày là thanh niên tài năng tuấn tú, mà tao trong mắt người khác cũng chỉ là một kẻ cặn bã......”

“Tao đưa mày theo, nhưng mày sốt cao ba ngày, trừ những lúc đói không chịu được nữa ăn vài miếng cháo, đều không mở mắt lấy một lần.”

Triệu Lập Quốc nhìn hai người trong xe, giống như ánh mắt hai mươi năm trước ông ta nhìn Hạ Thiệu Nguyên đang cận kề với cái c·h·ế·t.

Triệu Lập Quốc khi đó đúng là bị giật mình đến mức vội thả tay, “Tao cũng có một đứa con gái, cũng lớn bằng đó.”

Hai mươi năm trước ông ta có thể tự hủy khuôn mặt của chính mình, dùng thân phận giả chạy đông trốn tây, nhưng bây giờ đều vô nghĩa, ông ta như con chuột trốn trong ống cống từng khắc bị người ta nhìn chằm chằm, chỉ cần sơ hở thò đầu ra một cái sẽ bị tóm ngay tức khắc.

“Đừng hận tôi nữa, được không?”

“Tao vất mày vào xe, đến tận lúc định bỏ xe cũng không thấy mày tỉnh lại, tao nghĩ mày đã c·h·ế·t......”

“Mau đốt đi thôi, trước đó còn chưa đủ để phán ông tử hình, nhưng nếu thêm một cái mạng của tôi, ông phải c·h·ế·t là không thể nghi ngờ.”

“Tao mang mày vào một khu rừng, đào hố chuẩn bị chôn xác.”

Giữa một đêm mưa gió, bé gái nhỏ thoi thóp cứ thế bị người ta chôn sống.

Chờ hắn quay lại bên cạnh Tống Tương Niệm, trên tay đã có thêm một con dao, ông ta kề con dao lên sát cổ Tống Tương Niệm.

“Đừng có nói mấy câu như lời trăn trối thế nữa!” Tống Tương Niệm lo lắng phát điên, “Bên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói với em!”

Màn hình chuyển về tối thui, Hạ Chấp Ngộ còn chưa chờ được một chữ ‘được’ của cô.

Nhưng ngoại trừ tiếng tạt xăng ở bốn phía quanh xe, hắn hoàn toàn không nghe thấy Tống Tương Niệm đáp lại.

Dịch: CP88

Hạ Chấp Ngộ muốn từ cánh cửa đối diện đi ra, nhưng khóa cửa đã bị phá hỏng. Triệu Lập Quốc đẩy mạnh cô vào trong, sau đó khóa cả hai người trong đó.

Chương 97: Mở ra cơn ác mộng

Tống Tương Niệm chỉ giống như đang nghe chuyện của một người khác, thế nhưng Hạ Chấp Ngộ ngồi bên cạnh lại không ngừng mường tượng ra những hình ảnh này, ngón tay cũng đã run lên.

Hạ Chấp Ngộ lúc này như mới là người đứng sau bài cục, là hắn chiếm thế thượng phong, đến cả khóe mắt đuôi lông mày đều nồng đậm ý cười, ánh mắt âm hiểm nhìn con mồi là Triệu Lập Quốc đã rơi vào tròng.

Ánh mắt của Hạ Chấp Ngộ giống hệt như hai mươi năm về trước.

“Không chỉ có tôi, còn có cảnh sát nữa, ông không chạy thoát đâu.”

Hạ Chấp Ngộ thử lấy khuỷu tay nện lên cửa sổ, nhưng cửa kính không hề lung lay, Triệu Lập Quốc đi đến cạnh xe, khom lưng nhìn chằm chằm con mồi bị nhốt bên trong.

Hạ Chấp Ngộ nhìn ra ngoài, thấy Triệu Lập Quốc đứng ở trước xe cười khành khạch, hai tay chống trên mui, trong mắt đều là khiêu khích và đắc thắng.

“Ông muốn mạng của tôi, tôi tặng đến tận tay, sau đó món nợ ông thiếu của tôi cũng đến lúc phải trả rồi.”

“Thằng oắt, năm đó mày giống hết như thế này, cũng trừng mắt lên với tao như thế, nhưng có tác dụng gì chứ? Ba mày không phải vẫn c·h·ế·t rồi đó sao?”

“Cô gái, không thì chờ cảnh sát đến đã.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên mặt Hạ Chấp Ngộ không hề có một tia run sợ.

Trước đây cũng là ánh mắt choán kín hận thù này nhìn theo, tựa như hận không thể nhào tới xé xác ông ta thành trăm mảnh.

Điện thoại của Hạ Chấp Ngộ chị còn 1% pin cuối cùng, cô nhìn thấy dấu chấm đỏ dừng lại ở một ví trí rất xa lạ.

Triệu Lập Quốc giật mũ ném sang một bên, lộ ra khuôn mặt kh*ng b* khiến người ta ghê tởm.

Mùi xăng lan ra không khí, k*ch th*ch đến đại não, Triệu Lập Quốc kích động đi một vòng quanh xe, “Tao không tin lần này mày còn có thể thoát được!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi đó có lẽ ông ta đã nghĩ, chịu được thì là mạng cô lớn, không chịu được, thì tìm một cái rãnh nước hôi thối nào đó, ném cô vào là xong.

Tài xế nhìn theo bóng lưng kiên định của Tống Tương Niệm tiến về phía trước, cô nhìn hai bên đường, ngoại trừ mảnh rừng kia thì toàn bộ đều là đất hoang.

Hạ Chấp Ngộ gấp đến mức hận không thể xông ra ngoài, tiếng của hắn cách một lớp kính truyền ra ngoài cũng bị nhỏ đi không ít.

Đây đều là những chuyện Tống Tương Niệm nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Ác mộng của ba người họ, đều là bắt đầu từ một ngày đó.

“Bác ơi, bác có thể lái nhanh hơn không ạ? Xin bác đấy ạ, cháu thật sự có việc rất gấp.”

Tống Tương Niệm nhếch mép, “Rồi sao, vì vậy nên ông không g·i·ế·t tôi nữa?”

“Đây cũng là lời tôi muốn nói với ông đấy,” Hạ Chấp Ngộ áp khuôn mặt tuấn mỹ của mình đến tấm cửa thủy tinh, “Ông nghĩ rằng mình rất thông minh, hành động không hề có sai sót sao? Chẳng qua là tôi không muốn lãng phí thời gian với ông nữa.”

Cô hận ông ta, oán ông ta, toàn bộ trong lúc này đều không giấu diếm nữa.

“Hôm đó trời mưa......” Triệu Lập Quốc hơi dừng lại.

Triệu Lập Quốc siết chặt cây gậy sắt trong tay, “Mày còn gì chưa biết nữa?”

“Dừng tay!”

“Không ngờ tới mày vậy mà không c·h·ế·t, lúc tao quay lại thấy chỗ đất mỏng tùy tiện phủ lên đã bị bới ra hai bên, mà mày thì không còn ở bên trong.”

Hạ Chấp Ngộ hét lên, “Dừng tay!”

Một ngọn lửa bùng lên nơi đáy mắt của Hạ Chấp Ngộ, bàn tay càng lúc càng siết chặt.

Hắn đấm mạnh lên cửa kính, “Ai cho em đến đây!”

Nơi này cũng không cách đây quá xa, Tống Tương Niệm vội vàng xông ra đường bắt xe, sau đó gấp gáp gọi điện cho Hạ Chấp Ngộ.

Triệu Lập Quốc đi đến trước mui xe, lấy từ trong túi quần một chiếc bật lửa, ngọn lửa lập lòe một lần nữa phản chiếu trong con ngươi của ông ta.

“Sớm biết thì lúc đó b*p ch*t tôi luôn đi đúng không?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Mở ra cơn ác mộng