Chàng Rể Đại Gia
Linh Vân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 678: Chỉ là hai trăm mà thôi!
“Ha ha, nếu như mọi người đều đã nói như vậy rồi thì Liễu Tuyết này, tôi cũng không ép cậu như vậy nữa, cũng không cần hai trăm của cậu. Chỉ cần một trăm thôi, nếu như cậu lấy ra được một trăm thì cậu có thể rời khỏi đây ngay.”
Cô ta cũng biết Liễu Tuyết bây giờ là một lãnh đạo nhỏ ở Vịnh Lục Cảnh, nhưng dù vậy, một tháng lương cũng không thể vượt quá hai mươi nghìn được.
Chương 678: Chỉ là hai trăm mà thôi!
“Hì hì, Liễu Tuyết, đừng tưởng rằng cậu bám víu được Lý thiếu gia thì có thể như vậy, cậu trả tiền á?”
Hứa Mai thản nhiên nói, như thể người có tiếng nói cuối cùng ở đây là cô ta vậy.
…
Chương 678: Chỉ là hai trăm mà thôi!
Chưa nói đến ý đồ của Hứa Mai là gì, chỉ nói về hai trăm nghìn tệ thôi, bản thân Liễu Tuyết không phải không thể chi được. Chính khi nãy cô vừa mới lấy một chiếc thẻ màu đen từ chỗ Lý Minh Phong, trong đó có những năm mươi triệu.
“Lớp trưởng Hoàng, cậu nói gì đi chứ.”
“Tôi có một ý kiến thế này, cho dù Liễu Tuyết có chuyện gì với Lý thiếu gia kia, cũng không liên quan gì đến chúng ta. Theo tôi thấy chi bằng chúng ta tạm gác chuyện này sang một bên. Chúng ta ăn xong bữa cơm này thì rời khỏi đây đi chơi tăng hai, thế nào?”
Chưa nói đến việc bây giờ mọi người đều không tin cô, và ánh mắt họ nhìn cô cũng rất không bình thường.
Hắn là bạn học của Đồng Diễm, không liên quan gì đến người khác, đứng lên làm người làm hòa lúc này là thích hợp nhất.
Liễu Tuyết dửng dưng nói, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Dù bây giờ có thể không có chuyện gì xảy ra nhưng không có gì đảm bảo rằng trong tương lai hai người sẽ không đến với nhau.
Tất cả những thứ cô ta làm trước đây chẳng phải đều bị lãng phí hay sao.
Còn Hoàng Cương và Hứa Mai cũng không cảm thấy gì nhiều, chuyện này cũng chả tổn thất gì với họ.
Nhưng Liễu Tuyết không nghĩ vậy.
“Đúng vậy, nếu Liễu Tuyết muốn đi, thì để cậu ấy đi, chúng ta vẫn có thể đi chơi cùng nhau được mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Mai nói vậy, rõ ràng là đang muốn ép Liễu Tuyết phải đi tăng hai cùng với mọi người.
Đó không phải là đang tự tìm cái c·h·ế·t sao?
Lúc trước làm cho Liễu Tuyết xấu hổ cũng đủ rồi, nhưng bây giờ Hứa Mai vẫn muốn ép cô ấy nên khiến mọi người cảm thấy có chút hơi quá.
Còn những bạn học khác, mới tốt nghiệp được nửa năm, mới bắt đầu đi làm chưa lâu.
Vì dù sao, hai trăm nghìn này đã khiến bọn họ thầm kinh ngạc rồi, họ còn tưởng rằng Liễu Tuyết căn bản không thể có nhiều tiền như vậy.
Dù sao thì theo lời của Hoàng Cương và Hứa Mai, Liễu Tuyết có thể đã móc nối quan hệ với Lý thiếu gia rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liễu Tuyết hoàn toàn không có chút hứng thú nào đối với tăng hai mà mọi người nói.
Vì dù sao, bất kể Hoàng Cương và Hứa Mai nói gì, cho dù Liễu Tuyết và Lý thiếu gia có mối quan hệ mờ ám nào đi chăng nữa, điều đó không liên quan gì đến họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Do đó, Hứa Mai chắc chắn rằng Liễu Tuyết không thể chi ra được hai trăm nghìn.
“Phải đó, một tăng làm sao đã đủ được. Lớp trưởng, chuyện này đừng đôi co nữa, đâu có liên quan gì tới chúng ta chứ. Chúng ta nên nhanh chóng thu dọn một chút chuẩn bị rời khỏi đây đi.”
“Hứa Mai, có phải như vậy hơi nhiều rồi không.”
Mà trước đó Chu Dương đã nói sẽ đợi cô ở nhà, có chuyện quan trọng muốn nói với cô, Liễu Tuyết cũng không thể để cho Chu Dương không đâu tự dưng phải chờ đợi mình như vậy được.
Sắc mặt Hoàng Cương cũng có chút khó coi, nhưng dù sao hắn cũng không tức giận. Chỉ là trong giọng nói rõ ràng đã có chút không vui.
Mà bây giờ, Liễu Tuyết mới chỉ làm được nửa năm, không thể có hai trăm nghìn được.
“Không cần đâu, tôi còn có việc phải đi trước đây, mọi người cứ đi đi.”
“Phải đó, Liễu Tuyết, khó khăn lắm mọi người mới tụ tập được với nhau, đây là cơ hội hiếm có, cậu tuyệt đối đừng làm mất hứng chứ.”
Hai trăm nghìn!
Điều này đương nhiên là không có gì đối với người giàu, nhưng đối với tất cả mọi người trong phòng Vip này, ngay cả đối với Trương Dũng, nó chắc chắn không phải là một món tiền nhỏ.
Bởi vì nếu Hứa Mai làm như vậy thì sau này mọi người có còn làm bạn được với nhau nữa hay không. Sau này còn có thể gặp Liễu Tuyết được nữa hay không?
Khi đó, họ cũng căn bản không thể nảy sinh mâu thuẫn hay xung đột đối với chuyện gì xảy ra giữa Liễu Tuyết và Lý thiếu gia.
Khó khăn lắm mới cô lập được Liễu Tuyết, khiến cô xấu mặt trước đám đông. Nếu như giờ Liễu Tuyết không đi thì Hứa Mai còn làm ăn được gì nữa?
Trong căn phòng VIP này, nếu có ai là người ngoài, thì chỉ có mình Trương Dũng mà thôi.
Những người ở đây, ngoại trừ Trương Dũng đã thành lập công ty riêng của mình, có thể có tài sản ròng dồi dào hơn một chút và có thể dễ dàng chi ra được hai trăm nghìn tệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dù sao Liễu Tuyết mới làm việc nửa năm, làm sao có thể lấy ra được hai trăm nghìn tệ chứ.”
Khi Hứa Mai nói như vậy, cô ta muốn làm cho Liễu Tuyết càng xấu hổ hơn nữa.
Mặc dù Liễu Tuyết không kiểm tra xem trong thẻ thật sự có năm mươi triệu hay không, nhưng cô nghĩ rằng trước mặt Chu Dương, tên Lý Minh Phong đó căn bản không dám đưa đồ giả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người thuyết phục như vậy, ngoài mặt thì nói rằng chuyện này không liên quan gì đến họ, nhưng ý tứ trong lời nói đều rất rõ ràng, họ đã ngầm mặc định rằng đúng là Liễu Tuyết đã dụ dỗ Lý thiếu gia.
Trương Dũng cười nói.
“Đừng, Liễu Tuyết, tăng hai này do Hoàng Cương đặc biệt chuẩn bị. Tất cả chúng ta đều không tốn một xu. Bây giờ mọi người đều đi tăng hai mà cậu cứ thế rời đi, chẳng phải là coi thường lớp trưởng Hoàng hay sao?”
Vừa nói, Hứa Mai vừa chỉ vào một cái đĩa trống không trêи bàn.
Bản thân có thể mới chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi, chắc chắn không thể có được số tiền hai trăm nghìn.
———————-
“Đây là câu lạc bộ Silver Lake, bất kể một bữa ăn nào cũng không dưới mười nghìn. Hơn nữa, đây là phòng VIP, do lớp trưởng nhờ vào mối quan hệ với người ta mới đặt được, giá vô cùng đắt đỏ, ít nhất cũng phải hàng trăm tệ.
Tuy nhiên, Liễu Tuyết không hề quan tâm đến cái gọi là lòng tốt của Hứa Mai.
Khi hắn nói như vậy đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người và nhận được sự đồng tình của nhiều người.
Mọi người không ngừng thuyết phục.
Đột nhiên, nhiều người lại muốn đỡ lời cho Liễu Tuyết.
Mặc dù có chút nghi ngờ về việc liệu Liễu Tuyết có thể lấy ra hai được hai trăm nghìn hay không, nhưng Hứa Mai trước đó đã hỏi thăm rất rõ từ chỗ các bạn học khác về công việc sau khi tốt nghiệp của Liễu Tuyết.
Bọn họ cũng đâu thể có quan hệ gì với Liễu Tuyết, thay vì dồn hết sự chú ý vào chuyện của Liễu Tuyết ở đây, tốt hơn hết nên tranh thủ cơ hội và thời gian hiếm có tụ tập bạn học này để chơi cho vui vẻ.
“Không cần, không phải là hai trăm tệ thôi sao? Tôi sẽ thanh toán.”
“Không sai, chúng ta đi tăng hai đi.”
“Thật sao, bữa ăn này đều là cậu trả tiền phải không? Nếu đã như vậy, hết bao nhiêu tiền tôi trả là được. Còn cả đơn của các bạn nữa, tôi cũng trả luôn, coi như tôi tạ lỗi với các vị.”
Cũng chỉ có như vậy, bọn có mới có thể thờ ơ như vậy.
Nhìn thấy Liễu Tuyết sắp rời đi, Hứa Mai đột nhiên không vui.
Hứa Mai nói xong thì vòng tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn Liễu Tuyết.
“Không sai, Liễu Tuyết, cậu cũng đi cùng với chúng tôi nhé. Dù sao đây là chuyện riêng của cậu, chúng tôi cũng không quan tâm.”
…
“Đã nhìn thấy cái đĩa trống rỗng đó chưa, trêи đó chứa đầy trứng cá muối thượng hạng, chỉ một phần nhỏ thôi cũng đã trị giá một trăm nghìn tệ rồi.”
Sau khi nói xong, Liễu Tuyết liền rút chiếc thẻ ngân hàng màu đen từ trong túi ra.
“Mọi người đều từng là bạn học với nhau, những cái khác tôi không nói, nhưng cậu chỉ cần lấy ra hai trăm nghìn thì có thể rời thẳng khỏi đây một cách đường hoàng rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.