Chân Mệnh Hoàng Hậu
Đậu Đậu Ma Ma
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62
mộtđội kỵ binh (Quân cưỡi ngựa gọi là kị binh 騎兵)chậm rãiđitừ ngoài thành vào, ngườiđiđầu chính là Vệ Trường Hận. Tuy cách hơi xa nhìnkhôngrõ, nhưng trong cả đoàn người chỉ cóhắnđeo mặt nạ, cũng đủ biết. Cách xa cũng có thể nhìnrõlưnghắnthẳng tắp cùng thân hình có chút ngoài ý muốn hơi gầy yếu, những cái kháckhôngrõlắm.
“Sao tự dưng lại muốn dạo chơitrênđường phố?” A Đoàn cũngnhỏgiọng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Đoàn lại hơikhôngthích, bộ quần áo này đẹpthìđẹpthậtnhưngkhôngthích hợp mặc đến trường, giống như hạc đứng giữa đàn gà (nổi bật giữa đám đông: ví với người nổi trội giữa đám đông).
Cam đoansẽtrả lại A Đoànkhôngthiếumộtsợi tóc.
A Đoàn cảm thấy hứng thú, An Dương lại tràn đầy sùng bái “Takhôngbiết làmộtngười như thế nào, ta cũngkhôngđể ýhắnlà người như thế nào, ta chỉ cần biết,hắnlà đạianhhùng, bảo vệ biên cương bình an, bảo vệ Quốc Uy ta,hắnlà con dân, thanh danh củahắnlàm cho kẻ địch nghe thấyđãsợ mất mật!hắnlàm cho nước chúng ta nổi danh trong ngoài.”
Đưa tay khẽ vuốt đai lưng,khôngmềm mại như trước đây, thậm chí còn thấy hơi cứng rắn. An Dương cũng đưa tay chọc chọc vào nơ bướm ở sau lưng A Đoàn, nhưng hình dạng cũngkhôngthay đổi, nhìn rất chắc chắn,khônggiống như là chỉ tùy tiện thắt, công sức nửa khắc cũng thay đổi thành mềm mại như này.
Ngày sinh nhật Thái Tử ca ca đưa mình ra ngoài chơi sao? A Đoàn nghiêng đầu, mờ mịt, hình nhưđãrất lâu trước đây, bản thân mình cũngkhôngnhớrõ, chỉ mơ hồ nhỡ đó làmộtcảm giác rất vui sướng, nhưng mà cụ thểthìkhôngthể nhớ được,đãrất lâu rồi.
Cũngkhôngnóigì, lôi cổ tay A Đoàn chạy vội xuống bên dưới.
Hưng phấn cả khuôn mặt đều đỏ lên, A Đoàn cũngkhôngdám thảo luận với An Dương về người này nữa, chỉ là xoay người vào bên trong rót cho An Dươngmộtly trà ấm. Vừa đưa ly cho An Dương bên dưới truyền đến từng đợt kinh hô, khom người nhìn xuống, hóa ra là Hoàng Thượng đến,mộthàng màu vàng nổi bật từ xa chậm rãiđiđến.
“Phụ hoàng, chắchắncũng lập tức tới ngay!”
“À, nhân tiện nhìn Vệ Trường Hận,khôngphải hôm nayhắntrở về sao…”
“Nô tỳ cũngkhôngbiết Tú nương giỏi như thế nào, chỉ nghe Đại phu nhânnóivài câu.nóiTú nương kia nayđãnăm mươi, ánh mắt cũng có chút nhìnkhôngrõ, chỉ là tài nghệ tay thêu xuất thần nhập hóa (tuyệt diệu),đãngừng tay vài năm, nhưng vẫn có rất nhiều người tìm bà ấy bái sư. Nếukhôngphải Đại thiếu gia có duyên gặp gỡ đúng dịp làm cho bà ấy chút chuyện tốt, bà ấy tuyệt đốisẽkhôngrời núi.”
“Hôm nay là sinh nhật của ngươi, tất nhiên phải cho tất cả mọi người ngắm ngươi, có gì mà phải ngại ngùng! Ngươi đấy, da mặt quá mỏng, nhất định phải mặc cho ta, quần áo đẹp như vậy mà bị giấu trong rương quần áo ngươikhôngthấy đáng tiếc sao? Quần áo đẹp mặc đến chỗ nào mà chả được, sao lại còn phân trường hợp!”
Yên tĩnh, yên tĩnh, tuần tra, tuần tra, A Đoàn từ xa nhìn lại, hôm nay thủ vệ tuần tra phíatrêntường thành cũng nhiều gấp đôi bình thường. Tất cả những cái này đều vì Vệ Trường Hận, cho dù A Đoàn hờ hững cũngkhôngnhịn được tưởng tượnghắnlàmộtngười như thế nào.
Nhìnthìtưởng đơn giản,thậtra lại hao tâm tốn sức nhất.
Quần áo này chỉ thích hợp đểđidự yến tiệc.
Bán Đông ở bên cạnh cườinói“Tiểu thưđivài bước thử xem.” Giọng điều như có điều huyền bí này là sao?
Lại nhìn xuống dưới, quả nhiênhắnđãbắt đầu vào thành.
A Đoàn nghiêng đầu nhìn mình ở trong gương, vết thươngtrênmặt quả nhiên như ngự yđãnóimộtvết sẹo cũngkhôngcó, trơn mịn như lúc đầu. Trong đầu tự nhiên chợt lóe lên lờinóivừa rồi của An Dương, cẩn thận nhìn lại, hình như, mặt tròn lênkhôngítthìphải?đangmuốn nhìn về phía eo. An Dương a lênmộttiếng.
“Bộ quần áo này, hôm qua mới đưa đến, phải thêu mất ba tháng.”
Vừanóivừa đem đai lưng Bách điệp xuyên hoa (trăm bướm đậutrênhoa) cùng bộ thêu minh kim thêu (màu vàng nổi lên) để A Đoàn cài lên, chiếc đai lưng này dài gấp đôi đai lưng bình thường, hai đầu đều có tua kết, ở cuối tua kết còn treoanhđào cùng kích cỡ với Hồng Bảo Thạch (ruby), mỗi cái đều trong sáng ngọt ngào, nhìn rất là hài lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có lẽ là để chúc mừng vết thương của A Đoànđãtốt hơn hoặc là để loại bỏ chuyện xui xẻo của Hứa Tĩnh Ngữ, lần này mẫu thân mang đến quần áo đặc biệt lộng lẫy. Lớp lót màu hồng, bên ngoài cổ tay áo để lộ ra viền áo màu vàng, trừ những cái đó, ở bên ngoàikhôngcó hoa văn khác.
“Hơn nữa hôm nay ta xin mẫu hậu cho chúng ta dạotrênphố, mẫu hậuđãđồng ý, pháimộtít thị vệđitheo, để chúng ta dạo chơitrênđường phố ~”
Sau khi đến thư viện cùng An Dương xong, những người khác chào mừng A Đoàn trở về, còn có nhiều người hỏi thăm vết thương của nàng có đúng làđãtốt như lúc đầukhông. A Đoàn đều cười cười, sa đó tất cả mọi người đều vây quanh vàomộtchỗ líu ríu, trọng điểm duy nhất là: Vệ Trường Hận.
Sửa soạn xong, bản thân cũng An Dươngđichào tạm biệt Trần thị, nghe được từ mẫu thân với nhị ca vô số lời khen, biết được hôm nay họ cũng muốnđiđến cổng thành, nếu A Đoàn muốnđinhớ mang theo nhiều thị vệ, hôm nay nhiều người, khó tránh việc gặp cản trở, cẩn thận vẫn hơn. A Đoàn còn chưanóichuyện An Dươngđãvỗ ngực đảm bảo.
Bán Đông vừa hâm mộ vừa tiếc nuối “Y phục này là do Đại phu nhân từ ban tháng trướcđãlệnh cho người chuẩn bị, địnhsẽđể tiểu thư mặc vào hôm có yến tiệc. Kiểu dáng quần áo đều rất tốt, người cũng bắt đầu bắt tay vào làm rồi, khi đó tiểu thư lạinóikhôngtổ chức yến tiệc. Tú nương kia là người Đại thiếu gia vô tình gặp được khiđiTô Châu du học.”
“Hai chúng takhôngđicó vẻkhôngphù hợp!”
Khác biệt với bên kia,đãthấy hài lòng.
A Đoàn đừng trước gương, tùy Bán Đông ở sau chơi đùa, có hơi nghi hoặc muốn xoay người, Bán Đôngđitheo mình cũngđãlâu, hầu hạ mặc quần áo cũngđãquen, sao lần này buộc đai lưng lại lâu như vậy?đangmuốn xoay người, Bán Đông còn chưa lên tiếng, An Dươngđãnóithẳng “Đừng nhúc nhích!”
Khi đó nghe người khác tung tin vịtnóikhuôn mặthắnxấu xí nên mới mang mặt nạ mặt mũi hung dữ, từ trước đến nay chưa có ai nhìn thấy mặtthậtcủahắn, cũngkhôngbiết lần này trở về diện thánh (gặp mặt vua), có tháo mặt nạ xuống haykhông, mọi người rất tò mò với khuôn mặt củahắn. Người nàynóinhất định là xấu c·h·ế·t, có ngườinóicũng chưa chắc, cãi nhau, ngay cả thầy giáo vào lớp cũngkhôngbiết.
Cũngđangnhìn A Đoàn trong gương “Nhìn như vậy, hình nhưkhôngnhìn thấy béo giống như trước đây đâu.”
“Chỉ tiếc, sinh nhật năm nay tiểu thưkhôngmở yến tiệc, quần áo này được mặc vào, bao nhiêu ngườisẽhâm mộ c·h·ế·t.”
Lại cẩn thận đánh giá A Đoàn từtrênxuống dướimộtlúc lâu mới khen “Bây giờ nhìn lại, quảthậtlà có kỹ thuật chuyên môn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đợi ngườiđilại gần hơn chút mới thấyrõràng, mặt nạkhônggiống trước kia mọi người đồn mặt mũi hung tợn, mà là màu bạc rườm rà nửa mặt hoa văn, chặn hơn nửa khuôn mặt, lộ ra mũi miệng cằm. A Đoàn cố gắng khom người muốn nhìnrõhơnmộtchút, lại pháthiệnVệ Trường Hận vẫn luôn nhìn thẳng phía trước bỗng nhiên khẽ nâng tay phải, sau đó toàn bộ đoàn quân đều dừng lại.
An Dương cũngkhôngnhận ly trà, chỉ túm lấy tay A Đoàn, thiếu chút nữa nhảy lên vì hưng phấn.
Khuỷu tay đểtrênlan can, hỏi An Dươngđangphấn khích “Ngươinóixem,hắnsẽlàmộtngười như thế nào?”
Tất cả những gì hôm nay,đãđịnh trước ngày sauhắnsẽkhôngtầm thường.
Ý nghĩ trong đầu vừa hình thành phía sau truyền đến tiếng bước chân, nhìn lại làmộtthị vệ đeo đao, nhìn thấy hai ngườithìkhom người thỉnh an “Hoàng thượng lệnh công chúa cùng Hứa tiểu thưđixuống dưới.” Cái này hợp với ý của An Dương, vốn dĩ sợ phụ hoàngnóimình làm loạn, bây giờ chủ động để mìnhđixuống nhìnanhhùng gần hơn, có lý nào lạikhôngđichứ?
Lại theo thứ tự nhà hoàn khác đemmộtcái hộp lớn mở ra từng tầngmột, càng thấy tiếc nuối chỉ vào “Trâm cài này cũngkhôngdùng được.” A Đoàn nghe vậy nhìn lại, quần áo quý giá, trâm cài càng phiền phức hơn, ba tầng bày ba bộ, theo thứ tự là bảo thạch, Phỉ Thúy, vàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hôm nay là sinh nhật ngươi.” An Dương chớp chớp mắt, nhìn xung quanh giải thích. A Đoànkhôngtin, nhất định là có nguyên nhân khác, cũngkhôngnóilời nào, bình tĩnh nhìn An Dương, chẳng bao lâu An Dươngkhôngchống đỡ nổi “Được rồi, được rồi,thậtlà sợ ngươi.”
“Lúc trước vị Tú nương kianóimàu nàythậtra Đại phu nhân có chútkhôngmuốn, Đại phu nhân thích màu đỏ tươi hoặc đỏ rực, cảm thấy màu sắc như vậy mới tôn lên làn da của người, nhưng mà Tú nương kia kiên trì, chỉnóilà sau khi hoàn thành Đại phu nhân nhất địnhsẽhài lòng, nếu Đại phu nhân nhất định đòi đổi màuthìbà ấysẽkhônglàm nữa.”
An Dương giục Bán Đông mau chải đầu, trang điểm cho A Đoàn, ăn sáng xong cũng có thể đến trường, trong lờinóicó chút kích động, ngay cả mình cũng rất thích bộ quần áo này, những người khác càngkhôngcần phảinói, như vậymộtthời gian ngắn nữasẽcó rất nhiềucônương mặc quần áo tương tự như nàyđihọc.
khôngcử độngsẽkhôngthấyrõ, chỉ cần vừa cử độngsẽtừ từhiệnra.
khôngnhìn A Đoàn, chỉ nhìn chằm chằm sau eo. Bộ dáng của hai người cực kỳ chuyên chú làm cho A Đoàn rất tò mò, bình tĩnh nhìn mình trong gương,âmthầm nhẫn nại.
Khó có được hôm nay thời tiết tốt, mưa thu rơi tí tách hơn nửa tháng, hôm nay mặt trờiđãló dạng, chiếu lêntrênngười ấm áp, có chút mệt mỏi muốn ngủ, phía dưới lại khí thế ngất trời. Hoàng Thượng muốn tự mình đến cổng thành tiếp đón, tất cả công tác chuẩn bịđãlàm tốt.
Hừ, từ ngày mai phải ăn uống điều độ.
“thậtra ta nghĩ trước kia lúc sinh nhật ngươi ca ca đềusẽdẫn ngươiđichơi, mấy năm nay huynh ấykhôngở đây, ta làm muội muội, cũng muốn làm tốt trách nhiệm chăm sóc ngươi. Hôm nay ngươi muốnđichơi chỗ nào cũng được, yên tâmđi, mẫu hậuđãđồng ý, đừngđiquá xa là được, kể cả ra khỏi thành cũngkhôngsao, trở về trước khi cửa thành đóng là được.”
A Đoànkhôngnóigì làm cho An Dương tưởng đụng vào nỗi đau lòng của nàng, hậnkhôngthể cho mình hai cái bạt tai,đãbiếtrõcònnóira!đangđịnh há mồm chữa lạithìA Đoànđãhồi thần, nghiêng đầu nhìn An Dương hỏi “Còn gì nữakhông, takhôngtin chỉ có lý do này, nhất định còn lý do khác.”
An Dương đương nhiên cũngđãchuẩn bị chỗ tốt từ sớm, có mưu đồ từ sớm làm sao có thể ở bên dưới chen chúc cùng mọi người chứ! Lôi kéo A Đoàn lên phòng bao ở tầng ba Vọng Giang Lâu, dựa vào aln can nhìn xa xa phía dưới. A Đoàn nhận lấy lò sưởi nha hoàn đưa qua cầm trong tay, cũng học theo động tác của An Dương nhìn xuống phía dưới.
Nhưng quamộtkhắc đồng hồ Bán Đông mớinóitốt rồi, buộc đai lưng cũng mất thời gian như vậy. Bán Đông cũngkhôngche giấu, mangmộtchiếc gương khác đến sau lưng A Đoàn. A Đoàn từ chiếc gương đằng trước nhìn lại, mới biết vì sao lại lâu như vậy.khôngphải chỉ buộc tùy ý như bình thường là xong mà buộc thànhmộtcái nơ bướmthậtto.
Cái liếc mắt vừa rồi, chắc chỉ là ảo giác thôi, có lẽ làhắnnhìn người khác, chỉ là trùng hợp cùng hướng với mình mà thôi.
A Đoàn nghe vậy,đivài bướcnhỏ, chỉ cảm thấy hơi chật chứkhôngcó cảm giác gì khác, An Dương lại mở to mắt, chỉ nhìn chằm chằm vạt áo của A Đoàn, luôn mồm thúc giục “Ngươiđithêm vài bước, mau lên!” A Đoànđivài bước nữa, cũng nhìn chằm chằm vào vạt áo của mình, cuối cùngđãhiểu được ý của Bán Đông.
Đầu tiênkhôngnóilàm sao Bán Đông làm được như vậy, A Đoàn cũng thích bộ quần áo này, đặc biệt là ở phía sau. Nơ bướm màu vàng nổi bật,anhđào Hồng Thạch, tăng thêm vẻ hoạt bát cùng thú vị, chỉ nhìn chằm chằm vào phía sau. Nhìn phía trước, tuy xinh đẹp nhưng có chút nghiêm cẩn,khônggiống quần áo ở nhà, chỉ có thể mặcđidự yến tiệc.
Mày liễu của An Dương dựng lên, ấn A Đoàn ngồi trước gương trang điểm, ra lệnh cho Bán Đông “Trang điểm!”
Hôm nay A Đoàn quay trở về trường học, hôm nay cũng là sinh nhật nàng. A Đoànđãnóirõsinh nhật mười hai tuổikhôngtổ chức yến tiệc, cho nên vẫn lên lớp như trước, bộ quần áođangmặc là quần áo mới hôm qua mới may xong.
mộtcái nơ bướm rất to, nếu cách từ xa mà nhìn từ phía sau A Đoànthìchỉ có thể nhìn thấy cái nơ bướm này.
Editor: huyetsacthiensu
A Đoàn còn chưa hiểu làm sao,thìđãthấy người nọ ngẩng đầu nhìn thẳng về phía mình, môi hơi cong, như cười nhưkhông. A Đoàn cũngkhôngbiết mình bị làm sao, lại lập tức đứng thẳng người, hình như rất sợ cảm giác này? Lắc đầu đem ý nghĩ này ném ra khỏi đầu, bản thân cũng cảm thấy buồn cười, mình cũngkhôngbiếthắn, sao lại có thể sợhắnchứ?
Đúng lúc, cũngđãhẹn bạn thân ở vị trí tốt trong Vọng Giang Lâu ngoài cửa thành, đây là vị trí tốt nhất ngoài cổng thành.
A Đoàn vội túm tay An Dương để nàng đừng nhảy, trong tay vẫnđangcầm cái ly nếu giội vàotrênngườithìphiền phức! An Dương cũng khoog đẻ ý đến, chỉ chạy đếnmộtbên lan can, kiễng chân nhìn về phía ngoài thành. A Đoàn xoay người cất ly trà xong, cũngđiđến bên cạnh An Dương, nhìn ra hướng ngoài thành.
Bán Đông ở bên cạnh tiếp tục giải thích.
đãbiếtkhôngđơn giản như vậy, trước kia cũngkhôngthấy nàng ấy ân cần như vậy, A Đoàn quay đầu, nhìn Bán Đông chải tóc cho mình. Bên tai truyền đến tiếng An Dương cưỡng từ đoạt lý (ngụy biện) “Cũngkhôngphải chỉ có ta muốnđi, hôm nay phụ hoàng còn muốn tự mình đến cổng thành nghênh đón đấy,khôngbiết có bao nhiêu long trọng, bao nhiêu người muốnđiđấy!”
“hắnlàm được tất cả những cái này, ta coihắnlàanhhùng!”
“A Đoàn…” Thanhâmcủa An Dương dừng lạimộtchút, rối rắm nửa ngày, tay ở bên hông A Đoàn khoa chân múa tay vài cái, cuối cùng xác định “A Đoàn, người ở nhà ngây ngốc nửa tháng béo rathậtnhiều.” A Đoànđanggiơ tay để cho Bán Đông mặc quần áo cho mình, nghe được lờinóinày động tác dừng lại, nhìn về chính mình ở trong gương.
Đúng vậy, đai lưng làkhôngbuộc vào chỗ eo, mà buộc vào phía bên dưới ngực. Đủ để che được eo A Đoàn gần đây có chút mập ra. A Đoàn đưa tay bóp bóp, được rồi, nửa tháng này thoải mái quá,khôngcó Hứa Tĩnh Ngữ thỉnh thoảng gây rối lạikhôngphải đến trường, mỗi ngày chỉ ở trong sân, đúng là có thêmthậtnhiều thịt.
May mắn làkhôngcó ý định tổ chức sinh nhật nếukhôngmẫu thân định làm cho toàn thân mình phú quý bức người sao…
Cuối cùng còn khom ngườinhỏgiọngthìthầm bên tai A Đoàn.
Thầy giáokhôngtức giận chút nào, cũngkhôngmở miệng răn dạy, chỉ cười nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu. Chủ yếu là vì bị các học sinh nam làm cho bực bội, các tiểu thư bên này tuy rằngkhôngyên lặng nhưng tốt xấu gì còn có người đến. Bên các học sinh nam, ngay cả cái bóng cũngkhôngthấy, tất cả đều xin nghỉ, đều chạyđixem Vệ Trường Hận.
nhẹnhàng vỗ bàn vài cái muốn làm cho cáccônương bên dưới chú ý đến, tiếc làkhôngcó chút tác dụng nào, tất cả mọi người đều tụ tập tốp năm tốp banóichuyện, chỉ cómộtngười chú ý thầy giáo tới. Thôi, cầm sách lên rồi rờiđi, hôm nay cũngkhôngmuốn lên lớp, dù sao lúc nữa cũng phải chạyđi.
Bây giờđanglà sáng sớm, bên ngoài trời vẫn hơi tối, trong phòngđãthắp nến từ sớm. Lúcđilại, vạt áo theo động tácđilại của A Đoànhiệnramộtcon Phượng Hoàng rất sống động, nhưẩnnhưhiện, tầng tầng lớp lớp. An Dương kéo vạt áo ra, nhìn kỹ dưới ánh nến, là hắc ti ám thêu (sợi tơ màu đen thêu chìm vào).
“khôngcần đâu, nếu ngươi thích nhìn, lần sau trong cung có yến tiệc ta lại mặc là được…
Nhìn khoảng nửa khắc, ánh mắt A Đoàn xác định, đến rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.