Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chân Mệnh Hoàng Hậu

Đậu Đậu Ma Ma

Chương 42

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42


Hỏi Giang Vạn Líthìhắncái gì cũngkhôngnói, A Đoàn chỉ khóc màkhôngcó trả lời câu hỏi của Trần thị. Cũng may Trần thị chỉ đợimộtcanh giờ, Đại lão giađãđivào đại sảnh,khôngđể ý A Đoànđãvề, vẻ mặt tức giận, trực tiếp lớn tiếng "Quả là làm liều, Thái tử sao có thể ra nước ngoài du học được?"

Rất lâu sau mới nghe thấy giọngnóinhẹnhàng của A Đoàn.

Bởi Giang Vạn Líkhôngcười.

A Đoànkhôngtrả lời, chỉ nhào vào lòng Ngô Đồng im lặng khóc.thậtlâu sau mới rầu rĩnói"Thái tử ca ca muộikhôngnỡ để huynhđi, huynhđirồikhôngcó ai nhắc muội ăn cơm, cũngkhôngcó ai che chở cho muội và An Dương, cũngkhôngcó người kể chuyện cho muội nghe, cũngkhôngcó người đẩy xích đu cho muội..."

"Vậy các ngươi đều phản đối, Hoàng thượng còn có thể đồng ý cho Thái tửđidu học sao?" Trần thịkhônghiểu được cũngkhôngthể tưởng tượng được.

"Muội ngủ đây, mai còn phải về nhà sớm."

"Tại sao lại khác mọi ngày như vậy?"

Đại lão gia tức giận đến độ lời th* t*c đềunói.

"Takhôngở cạnh chăm sóc, nàng phải nhớ ăn cơm đúng giờ,khôngđược ăn kiêng, phảiđingủ đúng giờ,khôngthể ham chơi rồi lại ngủ muộn..."

Giang Vạn Lí lúc nãysẽkhônglàm trái theo ý A Đoàn, lập tức phân phó ngườiđichuẩn bị xe ngựa, trước tiên đưa A Đoàn về, còn đồ vậtthìcó thể từ từ sắp xếp, cái gì cũng được chuẩn bị sẵn.

Ngô Đồng vẫnnhẹnhàng cười như trước, hơi cúi đầu đưa tay chỉnh lại vạt áo cho A Đoàn, sau đónhẹvéo má A Đoàn,ẩnsausựvui vẻ trong mắt là đau thương A Đoànkhôngnhìn ra.

Giang Vạn Lí nhìn trong mắt A Đoàn là bất an cùng đau lòng, vừa hỏi xong mặt liền nhanh chóng trắng bệch, làm cho người khác nhìnkhôngkhỏi đau lòng "Nô tài nghĩ có lẽ Thái tử điện hạkhôngmuốn rời xacônương,khôngmuốn thấycônương đau lòng nên mới lựa chọnđimàkhôngtừ biệt,cônương đừng buồn, khoảng vài nămsẽtrở về."

cônương cònnhỏnhư vậy mà tại sao Điện hạ lại nhẫn tâm như thế...

A Đoànkhôngbiết nênnóinhư thế nào, nhưng có cảm giác Thái tử ca cađidu học có gì đókhôngđúng?

Mặt A Đoànđangtươi cười liền cứng lại, rất lâu sau vẫnkhôngcó phản ứng, mình, mình bị đưađi? Mắt chớp chớp, nước mắt cũng sắp trào ra "Thái tử ca ca huynhkhôngquan tâm đến muội nữa?" Cố nén nước mắt nhưng tayđãnắm chặt lấy tay Ngô Đồng.

nhẹnhõm thở ramộthơi,khôngphải làkhôngquan tâm mình. Sau đó lập tức phản ứng kịp, sao lại là ta phảiđi? Đây là hoàng cung, là nhà của Thái tử ca ca nha!

Ngô Đồng ôm A Đoànthậtchặt, mắtđãhơi hồng hồng nhìn chằm chằm vào đỉnh màn.

Ngô Đồng đưa tay vuốt tóc A Đoàn,khôngcó phản ứng. Bất đắc dĩ lắc đầu, cũng nằm xuống, kéo A Đoàn ôm vào trong ngực, cằm đểtrênđỉnh đầu nàng. "Ta biết nàngkhôngvui, nhưng việc này ta phải làm, ta là Thải tử, những việc như thế nàykhôngthể tránh được, ta muốn làm gương cho mọi người." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chờ ta trở lại.

"sẽrất nhanh thôi, khi lá cây ngô đồng rụng lần thứ năm, tasẽtrở lại..."

Trời vừa sáng liền tỉnh, ngây ngốc nhìnmộtlúc lâu, bên ngoàiđãsớmkhôngcònmộtbóng người. Từtrêngiường bước xuống, lớn tiếng gọi "Người đâu?" Bên ngoài truyền vào tiếng bước chân, Giang Vạn Lí nhanh chóngđivào "cônươngđãdậy?" Trước sau nhưmộtquan tâm nhưng A Đoàn biếtrõđãxảy ra chuyện.

Khuôn mặt nhăn lại thànhmộtnắmnhỏ, nghĩ mãi cũngkhôngbiết nguyên nhân là gì, Ngô Đồng cũngkhônggiải đáp thắc mắc của A Đoàn, chỉ gật đầu "Đúng, ta muốn ra ngoài vài năm, trong cung cũngkhôngcó người chăm sóc nàng, mẫu hậu dạy An Dương cũngđãđủ mệt nên ta nghĩ nên để nàng về nhàthìtốt hơn."

Ba năm? Ba năm sau, nàng tám tuổi có khác gì bây giờ?

đithật...

Chương 42

Tất cả đều hỗn loạn,khôngcómộtgiấc mơ đẹp.

A Đoàn mãi mới hết khóc, nghe được lời Đại lão gianóilại im lặng rơi nước mắt.

Editor: Tống Thiên Ân

"Huynh muốnđiđâu?"

Miễn cưỡng đem những vấn đề này bỏ quamộtbên, ôm A Đoànđivào phòng, trước tiên dỗ congáiđã, cái gì cũng để sau bànđi.

A Đoàn cúi đầu nhìn tấm đệm màu đen, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Giang Vạn Líkhôngnóigì, khóc được mới là chuyện tốt, chỉ im lặng đứng cạnh. Mặc dù Thái tử mới chính là chủ tử của mình nhưng nhìn thấy A Đoàn như vậy, Giang Vạn Líthậtsựkhôngnỡ, thậm chí còn oán trách Ngô Đồng.

A Đoàn nhìn Ngô Đồng, sau đó quay lại giường, đưa lưng về phía Ngô Đồng nằm xuống.

"Cái gì?"

"Thái tửđãđitừ sớm rồi,đãđixa cửa thành rồi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Mẫu thân, con có thể trồng ngô đồng trong sân đượckhông?" Giọngnóikhô khốc.

Giọng rất bình tĩnh.

Thở dàimộthơi, cằm cọnhẹtrênđỉnh đầu A Đoàn.

Trong đôi mắt to tràn ngập hoảng sợ, hô hấp như ngừng lại.

A Đoàn giống như người ngốc, hồn bay phách lạc lên xe ngựa,khôngquay lại nhìn Đông cungmộtlần. Giang Vạn Lí nghiêng đầu nhìn về hướng khác, mày nhíu lại, thở dàimộttiếng, cuối cùngkhôngnóigì, nhảy lên xe ngựa vung roiđivề phía trước. Xe ngựa phát ra tiếng lộc cộc, dần dầnđiđến cửa cung.

Giang Vạn Lí vừanóixong, Trần thị kích động đến ngay cả việc vỗ lưng cho A Đoàn cũng ngừng lại, vừa mừng vừa sợ, thế này là thế nào? Congáitrở về là chuyện tốt, nhưng sao lại đột nhiên trở về? Là Hoàng hậu nương nương ghét bỏ hay là cãi nhau với Thái tử điện hạ? Trần thị có quá nhiều câu hỏi nhưng nhìn nét mặt của Giang Vạn Líthìbiếtrõhắnsẽkhôngtrả lời.

"Ra nước ngoài du học."

A Đoànkhôngbiết mìnhđãngủ như thế nào, hình như là khóc mệt quá rồi ngủ? Cả đêm ngủkhôngngon, luôn nằm mơ, đều là mơ về Thái tử ca ca. Thái tử ca cađirồi, Thái tử ca cakhôngtrở lại, Thái tử ca catrênđường gặp người xấu.

"Nhiều nhất là năm năm tasẽquay về."

Sao lại như vậy?

Ngô Đồng chắp tay đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn xe ngựađangdần dầnđixa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Hôm nay mẫu hậunóirất đúng, ngày maisẽcho muội về nhà."

"Tiểu Giang công côngnói, quan tâm quá mức bình thườngkhôngphải dối tráthìcũng là ăn trộm! Thái tử ca ca hôm nay huynh rất khác nha, tuy hôm nay là sinh nhật muội nhưng những năm trước huynhkhôngcó như hôm nay, cả đêm đều cười! Cười lại còn rất dọa người nữa, rốt cuộcđãxảy ra chuyện gì, hôm nay huynh cùng Hoàng hậu nương nươngđãnóichuyện gì?"

Việc Thái tử muốnđinước ngoài học Hoàng thượng chưa tuyên bố, mình cũngkhôngbiết nênnóinhư thế nào.

Trần thị vừa vỗ về A Đoàn vừa dùng mắt hỏi Giang Vạn Lí.

Trần thị vừa cầm khăn lau mặt cho A Đoàn vừa hướng Đại lão gia hỏi "Thái tử sao có thểđidu học được, Hoàng thượng đồng ý rồi sao?"

Kiếp này, tasẽcho nàngsựtự do,sẽkhôngđể cuộc sống nàng bị người khác sắp xếp, nàng có thể tự làm chủ cuộc sống của mình.

"Ainóikhôngthể? Tuyđidu học giúp nâng cao kiến thức là chuyện tốt nhưng Thái tửkhôngthểđi! Thái tử củamộtnước,khôngthể lấy việc này ra đùa được! Lại còn là trò thông báo cho cả thiên hạ biết, thiên hạ mới thái bình, cònkhôngbiết có bao nhiêu ngườiđangrục rịch, Thái tử lại gióng trống khua chiêngđira ngoài du học, cho dù mang theo thị vệ cũngkhôngđược!"

"Tiểu Giang công công, bây giờ ta về nhà có đượckhông, ngày mai mới đến tạm biệt An Dương cùng Hoàng hậu nương nương có đượckhông?"

A Đoàn, nàng phải sốngthậttốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Du học? A Đoàn cũng biết cái này bởi đại ca nhà mình cũng chuẩn bị ra nước ngoài du học. Đa số nam nhânnóichung đều như vậy, điều kiện gia đình tốt liền có thể ra nước ngoài du học từ năm mườimộtmười hai tuổi, ít nhất ba năm còn nhiềuthìcũng năm năm sau đó mới có thể trở về chuẩn bị thi cử, đó là người bình thường, tại sao Thái tử ca ca cũng muốn?

"Chúng ta bây giờ có thể trở về nhà,cônương đừng khóc!"

Kể chuyện xong A Đoàn vẫnkhôngbuồn ngủ, mở to mắt nhìn chằm chằm Ngô Đồng. Ngô Đồng dựa nửa người vào giường, cánh tay tùy ý đểtrênđỉnh đầu A Đoàn, thấy nàng nhìn mình, sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng hơi nhếch lên,nhẹnhàng nhìn nàng "Cònkhôngngủ?"

A Đoàn vẫnkhôngnóilời nào,mộtmực đưa lưng về phía Ngô Đồng,mộtchút phản ứng cũngkhôngcó, giống nhưđãngủ rồi.

"Đừng khóc." Cúi đầu hônnhẹlên mắt A Đoàn, giọng có chút run rẩy.

Giang Vạn Líkhôngcó trả lời câu hỏi của Trần thị, chỉnói"Phu nhânhiệntại có thể phân phó người quét dọn viện củacônương, từ hôm nay trởđicônươngsẽvề nhà ở."

Đại lão gia tức giận ngồitrênghế thở hổn hển.

"Phản đối có tác dụng cái rắm!"

"Giang Vạn Lísẽtheo nàng về nhà,hắnsẽluôn theo nàng. Mặc dù nàngkhôngcòn ở trong cung nhưng ta biết nàng và An Dương tình cảm rất tốt, tasẽcho Giang Vạn Lí lệnh bài, nàng muốn muốn lúc nào cũng được, muốn tìm An Dương lúc nào cũng được." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đây là lần đầu tiên A Đoànnóichuyện trong ngày hôm nay, Trần thị đương nhiên là đồng ý,nóinàng muốn trồng bao nhiêuthìtrồng bấy nhiêu. A Đoàn gật đầu, khóe miệng giươngnhẹ, miễn cưỡng cười lần đầu trong ngày.

"Ba năm với năm năm cũngkhôngkhác nhau mấy, ta đồng ý với nàng tasẽtrở về nguyên vẹn, nhưng nàng cũng phải đồng ý với ta, trong khoảng thời gian takhôngở đây phải đối xử tốt với bản thân mình, muốn khócthìkhóc, muốn nháothìnháo,khôngđược để trong lòng,khôngđược tựmộtmình gánh vác."

Cổ vươn cao,nóimộtcách rất đương nhiên.

Nhưđãhiểu ra điều gì, giọngnóikinh ngạc hỏi "Thái tử ca cađãđirồi?"

Thấy A Đoàn như vậy Ngô Đồng nên an ủi nhưng trong lòng lại thấy rất vui. Hóa ra cố gắng của mìnhkhôngphải là phí công, có phải A Đoànkhôngnỡ rời xa mình? Đưa tay vỗ vỗ lên tay A Đoàn nhu hòanói"Đừng sợ,khôngphải làkhôngquan tâm nàng, mà là ta phảiđinên nàng cũngkhôngcần phải ở trong cung."

Đây là lần đầu tiên Ngô Đồngnóinhiều như vậy. A Đoàn chợt xoay người lại, nước mắtđãsớm tràn ra "khôngthể ba năm sao? Đại ca muộiđicó ba năm, tại sao Thái tử ca ca lại muốnđinăm năm?"

"Được chứ?"

Trần thịđangdùng điểm tâm chợt nghe người thông báo Tamcônương trở về, nhanh chóng đứng dậyđira sân, mới sáng sớm sao lại về? A Đoàn từtrênxe ngựa nhảy xuống chạy về đại sảnh, thấy Trần thị, nước mắt mới khô lại như đê vỡ, nhào vào ngực Trần thị khóc lớn.

Được, hay cho chiêu tiền trảm hậu tấu! Trần thị cũng biết vì sao A Đoàn khóc, vì sao Giang công công lạikhôngtrả lời rồi. Vừa suy nghĩ sao Thái tử vẫn thận trọng như vậy mà lần này lại làm việckhôngcẩn thận, vừa mừng thầm,đirồi cũng tốt, ít nhất trước khihắntrở lại A Đoàn đều ở cùng với mình.

A Đoàn đem cái taykhôngyên phận của Ngô Đồng đẩy ra, từtrêngiường ngồi dậy, khuôn mặtnhỏnhắn có biểu cảm quái dị.

"A."

Hôm nay tâm Trần thị đều đặttrênngười A Đoàn, việc Thái tửđidu học đối với A Đoàn thực làmộtđả kích lớn, sợ nàng nghĩ đến những chuyện vớ vẩn. Khuyên cảmộtngày trời, ngay cả buổi tối cũng cùng A Đoàn ngủ. A Đoàn ngoan ngoãn nằm trong lòng Trần thị, khócmộtngày khiến cho mắt sưng đỏ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42