Chân Mệnh Hoàng Hậu
Đậu Đậu Ma Ma
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40
Cũngkhôngphảikhôngquý trọng, chỉ làkhôngđáp lại nàngthậtnhiều, chỉ cảm thấy, nên như thế.
Gió thunhẹnhàng, thổi loạn vạt áo Ngô Đồng, tóc A Đoàn cũng bị thổi rối bời, vậy mà nàng còn cười vui vẻ, chơi hăng say, thoạt nhìn giống nha đầu bị ngốc. Phất tay đáp lời cho hạ nhânđixuống, khoanh tay lẳng lặng nhìn A Đoàn, nhìn nàng cười, nhìn mặt nàng, đột nhiên nghĩ tới bộ dạng nàng khi lớn lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ tới đại hôn khi vừa vén khăn voan đỏ, khi ngượng ngùng cười.
Đúng vậy,khôngmuốn.
Tầm mắt A Đoàn thủy chungkhôngrời khỏi tuấn mã, nghe vậy thànhthậtlắc đầu "khôngdám."
nóixong cũng mặc kệ A Đoàn ngây người, hai tay ôm lấy, trực tiếp dùng sức, đem A Đoàn ôm lên lưng ngựa.
A Đoànđangkhôngvui, làm gì còn tâm tư chơi đùa! Cho dù Thái tử ca cađangcười rất đẹp cũngkhôngđược!
Toàn thân A Mặc tối đen lại là bảo mã tốt nhất (BMW), phụ thân nó là Mã Vươngtrênthảo nguyên xa xôi. Tuy rằng lúc đưa đến bên cạnh Ngô Đồng nó còn là ngựa non, lại so với ngựa non bình thường hung dữ hơn nhiều. Lúc ấy Ngô Đồng tuổi cũngnhỏ, quảthậthao tốn nhiều thời gian mới chiếm được lòng tin của nó.
A Đoàn, cũng có lúc cười to vui vẻ, chỉ là mình bỏ lỡ, kiếp này mới có thể nhìn thấy.
A Đoàn hơi hơi ngửa đầu nhìn giống như mặt trời ngày càng gần, đột nhiên bay quamộtđám chim nhạn. A Mặc giống như càng thêm hưng phấn,khôngcần Ngô Đồng vung roi liền tự mình đẩy nhanh tốc độ, giống như muốn vượt qua chim nhạn vậy. Từ đầu A Đoàn lên ngựa vẫn mím chặt môi giờ chậm rãi buông lỏng ra, thậm chí nhắm mắt cảm nhận tốc độ của gió.
Dùng qua bữa cơm chờ A Đoàn cùng Trần thịnóiđủ lâu, Ngô Đồng mới dẫn nàngđibãi tập ngựa.
" Đúng vậy, lúc đến bên cạnh ta nó vẫn là ngựa non, chưa thành niên lại dã tính khó thuần, ta hao tốnthậtnhiều thời gian mới thuần được nó. Nó ở bên ta lớn lên, mấy năm nay mỗi khi săn bắn, đều là nó ở bên ta.""
trênvũ đàiđãbắt đầu khởi xướng hát hò, là thời điểm A Đoàn đại náo thiên cung, khắp nơi đều náo nhiệt bầukhôngkhí, Ngô Đồng như có nhưkhôngliếc mắt nhìn A Đoàn bên kiamộtcái, thấy nàng cười vui vẻ, nhớ tới nàng vừa rồi ní đói bụng, nhướn mày muốn đứng dậy lị bị Hứa Tiêu Nhiên ở bên cạnh đè xuống bả vai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai tay giữ chặt dây cương đem A Đoàn ôm vào trong ngực. Khom người cằm dựa vào bả vai A Đoàn, cảm thấy nàng hơi run, thấp giọng trấn an "khôngphải sợ, có ta ở đây."" Ôn hòa hô hấp bên tai, A Đoàn nghiêng đầu nhìn ánh mắt Ngô Đồng, bình tĩnh nhìnmộthồi lâu, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Lại ngẩng đầu hăng hái, híp đôi mắt ngẩng đầu nhìn về phía xa.
khôngphảikhôngmuốn cưỡi, mà làkhôngdám cưỡi. Nếuđãkhôngphảikhôngmuốn, vậythìtốt rồi.
Lạikhôngdám hỏi trực tiếp,hiệntại nhìn thấy bọn họ hòa hợp, cũng buông lỏng tâm tình. Trần thị sửa sang xong tâm trạng, tiến lên cười tiếp đón hai người ngồi vào vị trí dùng cơm, A Đoànđitheo Trần thị về lại bàn tiệc,khôngnhìn đến nhị tỷ tỷ, ngay cả đại tỷ tỷ cũngkhôngquan tâm. Hứa Tiêu Nhiên vẫn chú ý động tĩnh của A Đoàn, cứ tưởng rằng nàngsẽhỏi, ngay cả cách viện cớ cũngđãnghĩ xong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy thế, cũngkhôngđể ý nữa, xoay ngườiđiđến bên cạnh đại lão gia ở bên kia bàn tiệc.
Chương 40
Nghe được Ngô Đồng gọi tên nó, đầu ngựa ngửa lên, lạimộtlần phát ra tiếng phì phì trong mũi, sau đó cúi đầu, cọ và lòng bàn tay Ngô Đồng.
" Muội đói bụng......""
A Đoàn chợt bị ôm lên ngựa, hoảng hốt sợ hãi, đúng lúc A Mặc tung vó, khí lực rất lớn, A Mặckhôngthoải mái lắc đầu, thân mình cũng run run, tưởng rằng đem A Đoàn hẩy xuống. A Đoàn cònkhôngkịp kinh hãi, Ngô Đồng vỗ vỗ thân A Mặc liền an tĩnh lại, tuy rằng vẫnkhôngthoải mái lắc đầu.
" Ngồi yên.""
Khi động phòng uyển chuyển hầu hạ, phòng Hồng Tụ thêm hương, đem tĩnh lặng triền miên tràn đầyyêuthương, tình cảnh này cũng chưa bao giờ quên, khắc cốt ghi tâm. Đó là hồi ức nửa đời sau nhớ lại, A Đoànđãđirồi, bản thân lại cảm thấy nàng vẫn còn bên cạnh, càng nghĩ, chỉ có ký ức tốt đẹp nhất, đau lòng đến động lòng người.
" Ha ha ha." Ngô Đồngkhôngthể kìm nén cười ra tiếng, kéo A Đoàn vào trong ngực x** n*n giày vò.
khôngnghĩ tới, chính mình sai rồi. Trong trí nhớ nụ cười yếu ớt kia, cũngkhôngphải thời điểm nàng thoải mái nhất. Vừa vén khăn voan, ngoại trừ nàng ngượng ngùng, đáy mắt còn có chờ đợi, bất an, run nhènhẹ.
Khuôn mặtnhỏnhắn làm bộ mặt hung dữ "" Chính huynhnói, muốn hỏi gì liền hỏi,hiệntại ma trả lời,khôngđược cười!""
Ngô Đồng nhìn A Đoàn sợ thành như vậy còn cố giả vờ bình tĩnh, hoàn toàn bị lấy lòng, ởtrênngựa cười to. Kéo dây cương,mộtcái xoay người liền từtrênngựa nhảy xuống, vỗ vỗ đầu ngựađitới chỗ A Đoànđangởthậtxa, đưa tay bóp bóp mặt nàng.
Nha đầu ngoan như vậy, sao có thể buông tay được.
Hai chân thúc vào bụng ngựa, roi giương lên, A Mặc chi nâng cao người mìnhmộtcái, sau đó nhanh chóng chạy.
Kết quả vừa độngmộtchút, kinh ngạc nhìn đột nhiên vó ngựa màu đen xuấthiện. Khẽ nhếch miệng chậm rãi ngẩng đầu, làmộttuấn mã toàn thân ngăm đen, thấy A Đoàn nhìn nó, ngửa đầu phát ra tiếng phì phì trong mũi, vó ngựa cũng nâng lên. A Đoàn ngây khuôn mặtnhỏ, từ từ chuyển mông mình về phía sau...
thậtlớn!
" Bạn?"
Tiểu Hồng vừa xinh xắn vừa ngoan, lấy can đảmđisờ đầu nó lúcthìnó có thể thẹn thùng, còn có thể trốn sau người khác. Dáng vẻkhônggiống như con ngựa này, nhìnmộtcái có thể thấy cơ bắp mạnh mẽ, nếu con ngựa này đạp người mình, nhất địnhsẽđạp thành bánh thịt. Nghĩ tới điều này, khuôn mặtnhỏnhắn vẫn như trước, chỉ là yên lặng tăng nhanh tốc độ lùi về sau.
Chống đầu gối đứng dậy, cũng đem A Đoàn từ mặt đất kéo dậy, A Đoàn đứng lên nháy mắt liền trốn sau lưng Ngô Đồng. Ngô Đồng đưa tay xoa xoa đầu nàng, thoáng dùng sức lôi kéo nàngđitới tuấn mã bên cạnh. Sờ đầu ngựa cúi đầu nhìn A Đoàn giới thiệu " Đây là A Mặc, là bạn của ta, khi 8 tuổi phụ hoàngđãđưa cho ta"
A Đoàn cẩn thận thăm dò, nhìn A Mặc khai hỏa mũi lại muốn trốn về, nhưng nhìn thấy bộ dạng nó cọ vào tay Ngô Đồng, vừa mới còn hung dữ, lúc này lại thây đổi ngoan ngoãn như vậy.
" Muốn cưỡikhông?"
"khôngphải muộinói, muội cũng rất thích khối ngọc bội kia sao....""
Giống nhưhiệntại, sắc mặt Thái tử ca ca nhu hòa mặt mày như họa, nhưng mà A Đoạn lại cảm giác đượchắnkhôngmuốn.
Lạikhôngnóingọc bội kia rốt cuộc lấy lại để làm gì, tuy vậy A Đoàn rất hài lòng. Bởi vì trước giờ Thái tử ca ca đềunóichuyện giữ lời,hắnsẽkhôngnóidối. Về phần nguyên nhân đến cùng vì sao,đãném qua bỏđi,sẽchờ khi trưởng thành rồi biết, nước mắt muốn chảy ra lập tứcđãthu trở về.
khôngchỉ mỗi Ngô Đồng để ý A Đoàn, bên này thời điểm ấy Hứa Tiêu Nhiên cũng chú ý đến động tĩnh của A Đoàn. Ngô Đồng gật đầu, nhìn thoáng qua nụ cười nhạt của Hứa Tiêu Nhiên, vẻ mặt ảm đạmkhôngrõ.
" Thái tửkhôngcần lo lắng, nươngđãcho nàng ấy ăn rất nhiều thức ăn,sẽkhônglàm A Đoàn đói bụng.""
Ngô Đồng rủ mi mắt xuống, khụmộttiếng, có chút khô khốc, sau lưng tay nắm chặt chưa từng buông lỏng.
An Dương, ta cũng thích cưỡi ngựa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Ngọc bội?" A Đoàn ngây cả người, trực tiếp hỏi lại " Vì sao lại muốn đưa lại cho muội ngọc bội này?" Tuy rằng a nươngnóikhối ngọc bội kiađãtừng là của mình, nhưng màhiệntại chủ nhân cũngkhôngphải mình nha. Đôi mắt to đen lung liếng nhìn qua, ánh mắt trong veo.
Vừa định vênh váonóivài câu, kết quả bụng đột nhiên phát raâmthanh.
Hai người trở lại chính sảnhthìmộtmặt cười tươi như hoa,mộtmặt nhu hòa sủng nịnh, liếc mắtmộtcái liền biết bầukhôngkhí rất tốt. Điều này làm cho tâm tình chờ đợi của Trần thị cùng ba huynh đệ buông lỏng xuống. Tuy rằng A Đoàn tựnóinguyên nhân nhưng bọn họkhôngtin, khẳng định là Thái tử có nguyên do khác.
A Đoàn nhướn mày, trực tiếp ấn bụngnhỏcủa mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong thâm tâm, Ngô Đồng cũngkhônghi vọng A Đoàn đem ngọc bội lấy lại. Khối ngọc bội này đối với Ngô Đồng mànói, phía sauẩnchứa ý nghĩa quá tàn khốc, tàn khốc đến nỗi nghĩ đến thôi cũng phí công. Chỉ là chủ nhân của ngọc bội kia là A Đoàn, tuy rằng bản thân nàngkhôngcho là vậy.sẽkhôngđem ý nguyện của mình đặt lên người A Đoàn, nếu nàng vẫn thích như trong lờinói.....
Miệng vểnh lên, lại hỏi " Chẳng lẽ Thái tử ca ca muốn đem ngọc bội giữ lại cho tỷ tỷ xinh đẹp kia?" Vừa ngừng lại nước mắt như viên ngọcnhỏmuốn tuôn ra tới nơi, chỉ cần Ngô Đồng dámkhôngtrả lời,sẽlập tức khóc.
Bãi tập ngựa này từng là biệt uyển của tiền triều hoàng gia trước, chỉ có người của hoàng tộc mới được đến nhưng là đến săn bắn. Khi hoàng thượng chấp chính nơi này liền mở rộng, mọi người ai cũng có thể đến. Hôm nay Thái tử muốn tới đây nên sớmđãbiết tin tức,thậtsớm đem người ngoài dọn sạch, làm tâm trạng Thái tử có thể thả lỏng.
Lắc đầu, vẫnkhôngnhịn được cười ""khôngphải giữ lại cho tỷ tỷ xinh đẹp""
Xoay người lên ngựa.
A Đoàn cùng Ngô Đồng chung sống mấy năm nay, có lúc theo trực giácsẽcó thể biếthắnvui haykhôngvui.
Bất đắc dĩ cườinhẹ, nắm đấm căng thẳng liền thả lỏng. Chính mìnhmộtlòngmộtdạ rối rắm như là chờ phán quyết, kết quả đổi lấy làkhôngbiết nên khóc hay cười. Mềm lòng nhéonhẹlên chóp mũinhỏcủa A Đoàn, tiểu nha đầu ghen tị, ăn dấm với "" chính mình"".
"Thái Tử ca ca!" Bĩu môimộtcái dáng vẻ tủi thân, con ngựa nàythậtlớnthậtlà dọa người, so sánh với An Dương Tiểu Hồngmộtchút cũngkhônggiống!
hiệntạiđãlà giữa thu, dưới đất đều là lá cây khô vàng, liếc mắt nhìn nhìn đồng cỏ, có vẻ trống trải mênh mông. Nhưng mà A Đoàn lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sắc như vậy, ở tong cung quen nhìn cảnh sắc phồn hoa, đột nhiên nhìn thấy loạikhôngkhí thê lương, cảm thấy lạ.
khôngphải sợ, có ta ở đây.
A Đoàn cònnhỏkhôngthể uống rượu, các nô tài tâm phúc đều biết. Lấy nước thay rượu, xếp thành hàngđitới chúc mừng A Đoàn, bắt đầu từ lão gia nô,nóira lai lịch tuổi tác với A Đoàn, cứ như vậy thẳngmộtđường tới cuối, mất nửa canh giờ.
" Ha."" Phíatrêntruyền đến tiếng cười khẽ.
"thậtngoan" Cúi đầu hôn hai má A Đoàn.
Đềunóitân nương tử là lả thời khắc đẹp nhất cả đời của nữ tử. A Đoàn cũng vậy. Tân hôn là lúc A Đoàn, là nàng khi lớn lên khi sống trong thời kỳ vừa tối vừa sáng, dù chođãđitheo mẫu hậu học nhiều năm như vậy, vẫn còn giữ nét khờ dại tươi sáng. Chỉ là khi đó mình là thiếu niên tự cao, Hoàng Hậu ngưỡng mộ trong lòng mình cho rằng đấy là điều đương nhiên.
A Đoàn giống như ngựa non thoát cương điênmộttrận mới dừng lại, sau đó trực tiếp đặt mông ngồitrênmặt đất,khôngngừng th* d*c, khuôn mặtnhỏnhắn đỏ rực, cònđangkhôngngừng cười. Nghỉmộthồi chớp chớp mắt, Thái tử ca ca đâu? Suy nghĩ đến đây, tayđãchống dưới đất muốn đứng dây.
Chỗ này chạy đến chỗ kia sờ, sờ đến khi tiếng cười như chuông bạc cất lên.
Hai bên cảnh sắckhôngngừng lui về phía sau, tầm mắt A Đoàn có chút trôi nổi nhìnkhôngrõ, A Mặc chạythậtnhanh. Mỗi khi xóc nảy đều làm cho A Đoàn tưởng mìnhsẽrơi xuống, nhưng mà lúc ấy hai bên cánh tay cùng lồng ngực sau lưngsẽđem nàng che chở chặt chẽ.
Xuống xe ngựa, Ngô Đồng cùng người quản lý bãi tậpnóichuyện, A Đoàn hoan hô vỗ taymộtcái rồi chạy vội ra bên ngoài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.