Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chân Mệnh Hoàng Hậu

Đậu Đậu Ma Ma

Chương 126-2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 126-2


Lại mặt gặp phải loại chuyện xui xẻo này, truyền ra ngoàithìthậtlàkhôngtốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng điều này cũngkhôngthay đổi đượcsựthậtHứa Tâm Dao có ác tâm!

“Phu nhân, tiểu thư, nhị tiểu thư c·h·ế·t rồi!”

Ngô Đồngkhôngđáp lời, lặp lại động tác vừa rồimộtlần nữa, sau đó lại chặn lên môi của A Đoàn, làmđilàm lại mấy lần,mộtbình rượu lớn tất cả đều rót vào bụng A Đoàn. A Đoànkhôngbằng lòng, đưa tay đẩy Ngô Đồng ra, đứng lên nhìn xuống Ngô Đồng “đangyênđanglành chàng rót rượu cho ta làm gì!”

Bây giờ A Đoàn mới pháthiện,trênngười Ngô Đồng có mùi rượu nhàn nhạt, sắc mặt người này vẫn như thường, vừa rồi vẫnkhôngchú ý. Đứng dậy đưa tay sờ hai má Ngô Đồng, quả nhiên có hơi nóng, tức giận trách “Chàngkhônguống ít thôi, mấy người Đại ca rót cho chàng mà chàng cũng vẫn nhận sao?” Vừanóivừa kéo Ngô Đồngđivề giường.

Thấy A Đoàn gặp chuyện vui vẻ của An Dương cũngkhôngquên mình, trong mắt Ngô Đồng nhiễm lênsựvui sướng, dịu dàngnói“khôngsao, gần đâykhôngxảy ra chuyện gì lớn, ta cũngđãxử lý mọi chuyện tốt rồi. Hơn nữa, lúc trước ta rờiđilâu như vậy,khôngphải cũngkhôngcó chuyện gì sao?”

Trần thị cùng A Đoàn đều có vẻ mặt trầm trọngđinhanh về phía nhị phòng, Trần thị là vì suy nghĩ đến chuyện sau đó, A Đoàn lạiđangnghĩ, hôm nay Giang Vạn Líđãra tay rồi? Lúc đoàn ngườiđiđến nhị phòng, Ngô Đồng Đại lão gia cùng ba huynh đệđãđến nơi, nhìn thấy hai người Trần thịthìgật đầu, sau đó cau mày nhìn Hứa Tâm Dao nằmtrêngiường, bên cạnh quỳ đầy nha hoàn ma ma quỳ xin tha thứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai mẹ con dặn dò nhauthậttốt mới ngừng lại, sau đó Đại lão gia với ba huynh đệ cùng nhau đưa A Đoàn và Ngô Đồng lên xe ngựa.

A Đoànkhôngnghe đám người hầu cầu xin tha thứ, chỉ nhìn Hứa Tâm Dao. Hứa Tâm Daođãbị phủ vải trắng lên, chỉ lộ ra đôi giày thêu ướt đẫm. Hứa Tâm Dao vẫn thích màu trắng, giày cũng thế, đáy màu xanh nhạt, phíatrênthêu đóa Lan màu xanh. Giống đôi giày màu ngày đó của Trần thị, theosựrađicủa chủ nhân mà cũng mấtđimàu sắc vốn có.

Mày liễu vừa nhướn, bàn tay trắng nõn véomộtcái lên mu bàn tay của Ngô Đồng! Ngô Đồng kêumộttiếng, đảo tay bắt được bàn tayđanglàm bậy của A Đoàn, kéo luôn người vào trong ngực, bóp mũi A Đoàn tức giận bất bình “Quỷ nha đầu, vậy mà nàng cũng nỡ ra tay!” A Đoànkhôngnóilời nào, mắt hạnh nhìn chằm chằm vào Ngô Đồng.

Dừngmộtlúc, A Đoàn nhìn về Tiểu Tứ đứng bên cạnh,trênmặthắncũng lộ vẻ hoảng sợ, người cũng kinh ngạc, bị dọa sợ rồi. Chỉ nhìnmộtcái liền thu lại ánh mắt, nhắm mắt tựa vào ngực Ngô Đồng. Lúc Đại lão giađanghỏi chuyện, Hứa Tiêu Nhiên quay đầu nhìn bộ dáng của A Đoàn, nhíu màynóithẳng “A Đoàn, muội dẫn Thái Tử điện hạ đến phòng muội nghỉ ngơimộtlátđi.”

Ngón tay Ngô Đồng động đậy, cuối cùng vẫn nhịn đượckhôngnóicái gì.

Mấy ngườianhvợ mời rượu, sao có thể từ chối chứ? Ngô Đồng cũngkhônggiải thích, để mặc cho A Đoàn cởi áo giúp mình, sau đó kéo A Đoànđangmuốnđira ngoài lại, tay cũng c** q**n áo của nàng, A Đoàn vừa giãy dụa vừanói“Tađilàm cho chàng chén canh giải rượu, chàng ngủ trướcđi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngô Đồng vẫn để ý A Đoàn, nhìn nàng đứng lại chỗ thất thần,đivài bước đến bên cạnh nàng, giang tay ôm bả vai nàng,khôngtiếng động an ủi nàng. Lúc này A Đoàn mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Ngô Đồng, Ngô Đồng nhíu mày, lắc lắc đầu.

“Lúc cứu lênđãkhôngcòn thở nữa!”

“Thái Tử ca ca, chàng bị làm sao vậy?”

Lời này vừanóira, quả nhiên A Đoàn vui vẻ, lập tức ngồi thẳng người dậy từ trong ngực Ngô Đồng, ánh mắt tỏa sáng “Chúng ta có thểđitìm An Dương sao? Chuyện của chàngkhôngnhiều sao, chàng có thể rờiđibao nhiều ngày? Có khó xửkhông, phụ hoàng mẫu hậusẽkhôngnóigì sao?”

khôngchờ A Đoàn trả lời, trực tiếp dùng sức mạnh đoạt lấy.

Ngô Đồng gật đầu, đưa tay phủ lên bàn tay có chút lạnh của A Đoàn.

Hơn nữa, lần này An Dương rờiđicũngđãlâu, mặc dù mẫu hậu biết nàng an toàn, nhưng dù sao cũng lo lắng. Lần này chúng tađi, cũng nhân tiện đón An Dương về nhà, mẫu hậu cũng có thế vui vẻ trở lại, tại sao có thể trách chúng ta chứ?”

Ngô Đồng cũng đứng dậy, khom người bế A Đoàn dậy, sau đó ném nàng thẳng vào bên trong giường, lúc A Đoàn cònđangchưa hoàn hồn liền phủ người lên người nàng, con ngươi ngăm đen nhìn chằm chằm vào A Đoàn, cười cười, đưa tay rútmộtquyển sách bên dưới gối ra, tiện tay giởmộttrang, giơ ra trước mặt A Đoàn.

A Đoàn quả nhiên bị mắc câu, kéo cổ tay A Đoàn vội vàng hỏi.

Lúc này A Đoàn mới hài lòng, rất nhớ An Dương! Hưng phấn nhào vào trong ngực Ngô Đồng, đôi mắt cong cong hôntrênmặt Ngô Đồngmộtcái “Thái Tử ca ca, chàngthậtlà tốt quá!” Ngô Đồng cũng hài lòng,đangmuốn cúi đầu gia tăng tình cảm với A Đoàn,côgáinhỏnàyđãlui sangmộtbên, khuôn mặtnhỏnhắn hưng phấnkhôngbiếtđangsuy nghĩ cái gì.

khôngchờ Ngô Đồng lên tiếng, A Đoàn lại nghiềng đầu nhìn về Ngô Đồngđangngồi bên cạnh, đôi mắtrõràng.

Cuối cùng đương nhiên là Ngô Đồng chịu thua.

khôngphải Giang Vạn Lí làm.

Ngô Đồng gật đầu, đồng ý với lờinóicủa A Đoàn, giọngnóinhẹnhàng “Nàng suy nghĩ lâu như vậy, kết luận được cái gì?”A Đoàn phồng miệng, có chút trẻ con nghiêng đầu, trong mắt chợt lóe bất đắc dĩ cùng nghịch ngợm “Kết luận là, so với nàng ấy takhôngđủ thành thụckhôngđủ ổn trọng, ta tùy hứng hơn nàng ấy rất nhiều.”

Lúc trước chuyện Hứa Tâm Dao gây ra mọi người đều biết, ngày con giánhỏlại mặtthìnàng ta c·h·ế·t, đám tiểu nhân nhất địnhsẽđồn bậy bạ về congáinhỏnhà mình! Mấy ngày nay nhất định phải dìm chuyện này xuống, quamộtthời gian nữa lạinói. A Đoàn gật đầu, lôi kéo tay Trần thị dặn dò “Nương, chăm sóc thân thể mìnhthậttốt,khôngnên quá mệt mỏi, lúc nào người nhớ con, chỉ cần tiến cung là được.”

Buổi tốisẽtrừng trị nàng sau!

Xảy ra chuyện như vậy, hai người A Đoàn cũngkhôngđợi lâu, sau khi ngủ trưa dậy A Đoàn chào tạm biệt Trần thị. Trần thịđangxử lý chuyện của Hứa Tiêu Nhiên, thấy thế cũngkhônggiữ nàng ơ lại lâu, nhìn thoáng qua Ngô Đồngđangđứng khoanh tay chờ ngoài cửa, kéo A Đoàn ra xanói“Việc này con phải kiềm chế lại,khôngđượcnóicho người bên ngoài biết.”

Ngô Đồng trừng mắt tức giận nhìn Giang Vạn Líđangcười trộm, trực tiếp phất tay áo xoay người đến thư phòng.

Chương 126-2

“Thái Tử phi tùy hứng, bây giờ có thể ngủ trưa cùng takhông?”

A Đoàn gật đầu “Đương nhiên, chúng consẽtránh.” Sau đó lạinói“Chuyện kia, mẫu thân định lúc nàothìtổ chức tang lễ?” Trần thị cũngđangthấy khó khăn, cau mày suy nghĩ mớikhôngxác địnhnói“Cho dù thế nàothìcũng phải bảy tám ngày sau mới tổ chức tang lễ, cũng may người ngoài cũng đều biết nàng ta bị điên rồi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũngkhôngtính đếntrênđầu con.”

Khí thế có đủ,âmthanh lại mềm mại kỳ lạ, còn bất tri bất giác mang theosựyếu ớt cùng mị ý.

Ngô Đồng ngậm miệng,thậtsựkhôngnghĩ là nàng suy nghĩ lâu như vậy, hóa ra chính là nghĩ cái này! Bất đắc dĩ lắc đầu,khôngbiết nênnóinhững gì. A Đoàn cười càng vui vẻ hơn, yếu ớtnói“Xin hỏi Thái Tử điện hạ, có đồng ý nhận người Thái Tử phi tùy hứng nàykhông?” Ngô Đồng bật cười “Cưới cũngđãcưới rồi, chỉ có thể nhận lấy!”

Ngô Đồng đứng tại chỗ nữa ngày, nhìn A Đoàn nhưmộtcon bướmđiquađilại, nhưng ngay cảmộtánh mắt cũngkhôngnhìn mình! Khóe miệng co giậtđãlâu, sắc mặt càng ngày càng trầm. Giang Vạn Lí vẫn hầu hạ ở bên cạnh, nhìn nam chủ nhân nhà mình, cuối cùng vẫnkhôngnhịn được, thấp đầu dùng sức nhịnkhôngđể mình cười ra tiếng.

Những lời nàng tanóilúc phát bệnh, Trần thịkhôngnóivới A Đoàn, nhưng lạinóihết tất cả cho Đại lão gia, trong lòngđãcó bất mãn từ lâu, nay ngườiđãđirồi, ngược lại càng cảm thấy dễ chịu!

Vừa thành thân lại là ngày thứ ba lại mặt, vậy mà lại gặp phải chuyện này, ngay cả Đại lão gia cũng thấy xui xẻo, vội vàngnói“Đúng vậy, mauđingủ trưa đo.” Vốn còn có chútyêuthương đối với Hứa Tâm Dao, dù sao cũng là congáicủa đệ đệ. Ai biết nàng ta lại có dã tâm quá lớn, nuôi dưỡng cũngkhôngthành, lại là nữ nhi, Đại lão giađãsớmkhôngcòn lòngyêumến đối với Hứa Tâm Dao.

“Tathậtsựkhôngbiết gần đây nó như thế nào, chúng tađinhìn nómộtcáithìbiết thôi.”

Hết chương 126​

Lần này đúng lúc mangđi!

“Ta cũngkhôngnhìn thấy nàng ấy, ta làm sao mà biết được?” Ngô Đồng trả lờimộtcâu rất sạchsẽlưu loát.

Cẩm Túthậtsựrất kích động, còn quên mất sửa miệng vẫn gọi A Đoàn là tiểu thư. Cũng may lúc nàykhôngcó ai so đo nàngnóisai, Trần thị đứng dậy, A Đoàn cũng vội vàng theo Trần thị ra ngoài, vừađivừa hỏi Cẩm Tú “Cái gì gọi là c·h·ế·t rồi nữa? Nàng ta vẫnđangbị trói cơ mà,đãxảy ra chuyện gì?”

“Mẫu thân biết rồi, con chăm sóc bản thân mình cho tốt, trong lòng có gì khó xử luẩn quẩn, phái người đếnnóicho mẫu thân biết,khôngcần tự mình gánh vác.”

“Takhôngkhổ sở vì nàng ta, ta cũngkhôngthấy vui sướng.”

Lúc ấy nàng ấy chọn cái c·h·ế·t, muốn giải thoát, cũng là vì tác thành cho Hứa gia, coi như đây là trả ơn sinh thành.mộtkích cuối cùng kia, người bên cạnh xem như làmộtkích trí mạng, nhưng nàng ấy chỉ coi đó làmộtcái cớ. Thời cơ bức tranh kia xuấthiệnkhôngnhiều, nếu như là lúc nàng ấy vừa cãi nhau với Thái Tử ca ca, bức tranh kia có lẽsẽlàmộtkích trí mạng.

Ngô Đồng nhịn đến mức mu bàn tay nổi đầy gân xanh A Đoàn cũngkhôngnhìnhắn! Lúckhôngthể nhịn được nữathìkhôngcần nhịn! Trực tiếp đứng dậy,điđến bên cạnh bàn lấy bình rượu sau đó trở lại bên giường, trước ánh mắt kinh ngạc của A Đoàn, rótmộtngụm rượu lớn vào miệng, sau đó chặn lên môi A Đoàn!

Bán Hạ mê hoặc nhìn ngoài cửa sổ, a, trờiđãhiệnra ánh ban mai, trời sắp sáng rồi.mộtđêm nàykhôngngủ, mắt Bán Hạ cùng Bán Đông đều bị thâm xanh, sắc mặt cũng có chút quỷ dị. Bán Đông là xấu hổ, cảmộtđêm nghe tiếng giường rung động, nữ tử r*n r*, nam tử thở hổn hển, làm sao có thể ngủ được chứ!

Cho nên, nàng ấy c·h·ế·t,thậtrakhôngcó quan hệ nhiều lắm với Hứa Tâm Dao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng nó xuấthiệnquá muộn, năm năm sau nàng ấyđãhiểu rất nhiều.

nóixong người cũng bị Ngô Đồng ôm lên giường, cánh tay duỗi dài ra, áo ngủ bằng gấm bọc kín lấy hai người. Ôm chặt A Đoàn cònđanggiãy dụa vào ngực, cọ cọ khuôn ngực mềm mại của A Đoàn, than thởmộthơinói“khôngcần, nàng chính là canh giải rượu tốt nhất của ta.”

Gia sắp thành hòn Vọng thê rồi!

Ly biệt luôn làm cho người ta có chút u sầu, cái này tuykhôngphải sinh ly tử biệt nhưng cũng khó chịu, A Đoàn ngồi trong khoang xe, có chút rầu rĩkhôngvui. Ngô Đồng đưa tay chọc chọc đôi môiđangvểnh lên của A Đoàn, nhận lấymộtánh mắt tức giận của A Đoàn. Đuôi mắt Ngô Đồng thoáng nhướn “xem ra nàngkhôngmuốn biếthiệntại An Dương thế nào.”

Khuê phòng của A Đoàn vẫn như khi nàng chưa xuất giá, Ngô Đồngđãquen thuộc từ lâu, hai ngườiđivào, cho toàn bộ nha hoàn lui xuống, A Đoàn ngồi ở ghế quý phí trước cửa sổ, nghiêng người nhìn cây ngô đồngđãbắt đầu rụng lá ngoài cửa sổ. Lá ngô đồng bị gió thu thổiđi, bay lượn giữakhôngtrung, sau đó rơi xuống đất.

“Tối nay chúng ta thửmộttư thế có được haykhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bị ép nuốtmộtngụm rượu lớn vào miệng, A Đoàn trợn tròn mắt.

A Đoàn vừa bận liền bận đến lúcđingủ, cònđanghưng phấn! Lúc Ngô Đồng tắm rửa xongđira, liền nhìn thấymộtmình A Đoàn vẫnđangngồi bên giường lải nhải trong miệng! Mím mím môi,khôngtiếng động tiến lên ngồi ởmộtbên “Cũngkhôngbiết An Dương có thích kiểu dáng mới ra này haykhông, có lọt vào mắt nàng haykhông…”

“hiệntại An Dương thế nào rồi?”

Tay Ngô Đồng khô ráo ấm áp, A Đoàn động đậy tay, siết chặt mười ngón tay vào nhau “Ta chỉđangsuy nghĩ, nếu như nàng ấy còn sống sót (A Đoàn của kiếp trước)sẽlàm như thế nào.”khôngđợi Ngô Đồngnóichuyện tiếp tụcnói“Tađãthấy sắc mặt và bộ dáng của nàng ấy lúc đó, ta cảm thấy nàng ấysẽkhôngtrả thù, hoặc lànói, sống c·h·ế·t của Hứa Tâm Dao vốn nàng ấykhôngquan tâm.”

Ngô Đồng gật đầu, ôm theo A Đoàn xoay người rờiđi.

“Vậy nàngđangnghĩ gì vậy?”

Nhưng mà,đãmộtđêm rồi, động tĩnh vẫn lớn như vậy,khôngbiết tiểu thư có chịu được haykhông…

Ngược lại Bán Hạ lại vui mừng, hóa ra hai ngườikhôngcó việc gì, rất nhiệt tình.

A Đoàn ngẩng đầu nhìn lại, pháthiệnngười nàyđãnhắm mắt, hô hấp đều đều.khôngkhỏi bật cười, đưa tay ôm chặt eo Ngô Đồng, cọ cọ ở cổhắn, cũng nhắm mắt im lặng ngủ.

“Nô tỳ cũngkhôngrõ, vừa nhận được tin vội đến báo cho phu nhân, chỉ nghe người bên ngoàinóihôm nay tứ thiếu giađithăm nhị tiểu thư, nhóm nha hoàn ma ma lười biếng đềukhôngcó ở đó, hình như tứ thiếu gia cởi trói cho nàng, cũngkhôngbiết tại sao lại chạy đến hồ, rơi xuống nước!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 126-2