Chân Mệnh Hoàng Hậu
Đậu Đậu Ma Ma
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 116
"Huynh... định làm gì?"
Sau đại hônkhôngmuốn gặp lại người này là điều tất nhiên rồi.khôngphải bậc cha chú nhưng cũng là họ hàng, sắp đại hôn mà có tang lễthìcũngkhôngphải là điềm lành.
Nhìn nhau nhưngkhôngnóigì, A Đoàn dừng mắttrênmặt Ngô Đồng, đôi mắt đen như mực,khôngcó chút cảm xúc gì, từ đầu mày đến cuối mày đều yên tĩnh. Ngược lại mình lại vừa nghiên cứu tìm tòi, vừa hiếu kì, cảm xúc gì cũng lộ ra hết.mộtlúc sau Ngô Đồng mới khẽ động đậy,nhẹnhàng đem A Đoàn để lên giường.
mộtcâu liền có thể phản bác. Mắt hạnh của A Đoàn mở lớn, có chút khó tin nhìn Ngô Đồng. "Huynhkhôngquan tâm năm năm qua nàng sống như thế nào, ngược lại chỉ muốn khẳng định rằng chúng ta là cùngmộtngười?" Cái này, cái nàykhôngphải là trọng điểm a! Huynhyêunàng như vậy...
khôngđợi A Đoàn trả lời, Ngô Đồngđãbế nàng lên đặt lên giường, đắp chăn mỏng cho nàng, khóe miệng khẽ cười nhưng từng câunóira lại sắc bén hơn câu trước.
"Dựa vào cái gì mà ta lại rơi vào kết cục này?"
Phòng lại lần nữa yên tĩnh trở lại.
Ngô Đồngnóimộtđiều là mắt A Đoàn lại mở lớn hơnmộtchút, cuối cùng cả mắt và miệng đều mở lớn.
Bước chân Ngô Đồng ngừng lại,khôngquay đầu, chỉ ngẩng đầu nhìn về hướng mặt trời mọc.
Nghiêng người lấy chén cháonhỏBán Đông đặt ở cái bànnhỏbên cạnh lên, ngón tay thon dài cầm lấy thìa bạcnhẹnhàng quấy, múc nửa thìa thổi nguội sau đó đưa đến trước miệng A Đoàn. Lông mày A Đoàn nhíu lại, hỏi "Tại sao huynhkhônghỏi năm năm qua nàng phải trải qua những gì, mọi chuyện như thế nào?"
"Bởi vì nàngđãcoi nàng là bản thân mình, nên mới tức giận, nên mới phẫn nộ như thế."
Đối với đề nghị này Ngô Đồng cũngkhôngthấy có gì khác thường, gật đầu sau đó gọi Giang Vạn Lí tớinóiyêucầu của A Đoàn, Giang Vạn Lí nhận lệnh xong liền nhanh chóngđimời Hứa Tâm Dao đến. Hứa Tâm Dao đến vô cùng nhanh, thực ra là bị Giang Vạn Lí kéo tới. Trong mắt A Đoànhiệnlênmộttia nghi hoặc, vài ngàykhôngthấy sao nàng ta lại biến thành bộ dạng này rồi?
Đưa tay nhéo má A Đoàn vì kích động mà đỏ ửng, khẽ cườinói"Chúng ta khác nhau ở chỗ là ta có thể nhớ lại được kiếp trước, nếu như takhôngnhớ lại, ta bây giờ và ta của kiếp trước cũng hoàn toàn khác nhau, vậy nàng cũngsẽkhôngcó thời gian mà để ý xem nàng có phải là thế thân haykhôngrồi."
Cổ họngđãthoải mái hơn rất nhiều, lúcnóichuyện cũngsẽkhôngcảm thấy đau đớn. A Đoànkhôngchút do dự gật đầu,nóikhẽ "Chúng ta sao có thể là cùngmộtngười được? Cho dù phụ mẫu giống nhau hay bằng hữu giống nhauđichăng nữa nhưng tính tìnhthìhoàn toàn bất đồng, thời gian lại là khoảng cáchmộtđời."
"Huynh..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyện kiarõràng là do Nhị phòng làm sai, vì sao lại muốn nàng đến gánh tội hộ!
Khuôn mặt mỉm cườinhẹnhõm, vừa chăm chú lại vừa chânthậtđáng tin.
Hai tay đan chéo đặt ở trước bụng, tròng mắt đen như mực nhìn A Đoàn,nói"hiệntại nàngđangđem mình lúc trước cùng bây giờ chia làm hai người, nàngkhôngcho rằng đó làmộtngười, đúngkhông?"
"Sau đại hôn takhôngmuốn nhìn thấy nàng nữa."
"hiệntại, điều quan trọng là, nàng phải chăm sóc bản thân mìnhthậttốt."
"Bây giờ thân thể nàng rất yếu, phải ăn theo tuần tự,khôngđược ăn quá nhiều." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cườinóivô cùng chắc chắn.
Sau đại hôn? Lúc này cần suy nghĩmộtchút rồi. Giang Vạn Lí thoáng nhìn qua Ngô Đồng từ đầu đến cuốikhônglên tiếng đứng bên cạnh, sau đó nhanh chóng nhận lệnh. Thấy được A Đoànkhôngcó tâm trạng mà nhìn đến Hứa Tâm Dao nữa, trực tiếp cầm khăn tay nhét vào miệng Hứa Tâm Daođangđiên cuồng gào thét sau đó kéo ra ngoài.
Hứa Tâm Dao bị đánh đến choáng váng, mắt mở lớnkhôngthể tin nhìn A Đoàn. Nét mặt A Đoànkhôngthay đổi, lần nữa nâng cao tay lên rồi lại hạ xuốngthậtnhanh và mạnh. Khí lực rất lớn, mặt Hứa Tâm Dao bị đánh lệch sangmộtbên,trênkhuôn mặt trắng nõn dần dầnhiệnrõdấu bàn tay. A Đoàn có chút th* d*cnói"Hai cái tát này là ngươi thiếu nàng."
"Muộinóimuốn huynh đem mình hạ dược đến choáng váng chứ, huynhkhôngthể làm như vậy!"
A Đoànkhôngngốc, lúc nhìn thấysựđiên cuồng xuấthiệntrênmặt Hứa Tâm Dao cũng đoán được vài phần nên liền chuyển tầm mắt qua Giang Vạn Lí. Giang Vạn Líkhôngtốn chút sức nào kéo Hứa Tâm Daođangkhôngngừng muốn lao về phía A Đoàn lại, sau đó quay quanóivới A Đoàn "Hồi tiểu thư, nô tài cho nàng ăn vài thứ, miễn để cho nàng lại đến quấy rầy tiểu thư."
Ngô Đồng ngồi cạnh giường, hai chân thon dài thẳng tắp tùy ý để bên giường.khôngnhìn A Đoàn mà nghiêng đầu nhìn về phía hàng cây ngô đồng ngoài cửa sổ, lá xanh mơn mởn, bừng bừng sức sống, hoàn toàn đối lập với cảnh những ngày thu lá rụng.mộtlúc sau mới thu hồi ánh mắt, như có nhưkhôngnhìn về phía A Đoànđangcó chút hoảng hốt.
Phản ứng của Ngô Đồng lại là đem thìa bạc để sát lại hơn,khôngcho cự tuyệt.
"Chúng ta tại sao lại cùng làmộtngười được?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngô Đồng khẽ cười, khóe miệng hơi nhếch lên "Giống như nàngnói, ta cũng vậy, khác biệt duy nhất là ta có thể nhớ lại kí ức của kiếp trước."
A Đoàn đến ánh mắt cũng lười phải bố thí cho Hứa Tâm Dao, nàng trực tiếp nhìn về phía Giang Vạn Lí. Thân mình cứng ngắc của nàng có thể cho thấy nàngđangcực lực khắc chế, nhìn Giang Vạn Límộtlúc sau đó nhắm mắt.
Hứa Tâm Dao vốn dĩ chỉ còn chút thần trí, giờ đây bị đánh cũng chỉ có chút hoảng hốt. Bị A Đoàn đánh như vậy ngược lại khiến nàng ta tỉnh táo hơn rất nhiều, hai tay ôm lấy má trái má phải bị đánh sưng vù, hung hăng trừng mắt nhìn A Đoàn. "Ta thiếu nợ ai chứ? Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta? Cho dù ta thiếu nợ người khác cũngkhôngđến lượt ngươi ra tay!"
Hứa Tâm Dao vốnđangngây ngốc nhìn theo từng động tác của A Đoàn, sau đó thấy Ngô Đồng cầm áo choàng khoác lên cho A Đoànthìtrong mắt nhanh chónghiệnlên thần thái,sựngây ngốc trước đó như ảo giác. Nếu nhưkhôngcó Giang Vạn Líđangtúm chặt lấy tay nàngthìnhất định nàngsẽxông lên.
"Takhôngdạy nàngkhôngthể g·i·ế·t người, nhưng nàng vẫnkhôngmuốn làmmộtkẻ sát nhân; takhôngnóinàng phải nhẫn nhịn, thậm chí ta còn luôn luôn dung túng cho nàng nhưng nàng vẫn có thói quen có chuyện gì đều giữ trong lòng; takhôngdạy nàng phải sốngmộtcuộc sống bình lặng nhưng nàng lạikhônglục đục tranh đấu; takhôngdạy nàng phải nương tay nhưng nàng vẫn thủy chung lương thiện."
Sắc mặt hung ác, nếukhôngcó Giang Vạn Líđangkéo nàng ta lại, khẳng định nàng ta nhất địnhsẽnhào đến chỗ A Đoàn.
"Tại sao lại tức giận như vậy?"
Tầm mắt Ngô Đồng hạ xuống,khôngđể ý.
"BA~!"
Nằm hai ngàu, thân thểđãsuy yếu đến đỉnh điểm, họng khô rát, dạ dày lạikhôngngừng kháng nghị. Mùi thơm của cháo lan tỏa, A Đoàn mấp máy môi,khôngcự tuyệt, há miệng.mộtchén cháo đầy rất nhanhđãthấy đáy, A Đoàn l**m l**m môi, vẫn chưa thỏa mãn. Ngô Đồng nghiêng người để chén cháokhôngquamộtbên, sau đó khom người kê sau lưng A Đoànmộtcái gối để cho nàng tựa lưng.
Lá thư kia A Đoàn cũngđãthấy, tại sao lòng dạ Hứa Tâm Dao có thể độc ác đến như vậy? Đầu tiênkhôngnóitới việc nàng sinh ra đứa bé, cũngkhôngnóitới việc nàng tìmmộtngười có dáng dấp giống với Ngô Đồng. Chỉnóiđến mình chuyện bức thư cùng bức tranh kia của nàng ta cũngrõràng là buộc nàng phải tìm đến cái c·h·ế·t! Cho dù nàng sai, cho dù nàng ích kỉmộtlần nhưng Hứa Tâm Dao cũngkhôngnên vì Nhị phòng mà bức nàng phải c·h·ế·t!
"Dựa vào cái gì mà tất cả đều là của ngươi? Vì cái gì màhắnmãi mãi đối xử với ngươi tốt như vậy?"
Vậy tại sao, ta lại tức giận đến như vậy?
A Đoàn nhìn thẳng vào mắt Ngô Đồng, có chút giật mình. Đúng vậy, tại sao mình lại tức giận như thế? Thậm chí... Thậm chí nàng còn có cảm giác bị cảm động lây.khôngđúng, nàng là nàng, ta là ta, giữa chúng ta có liên quan đến nhau nhiều đến mấy cũngkhôngthể thay đổi đượcsựthậtchúng ta là hai người khác nhau.
Vì muốn sống qua ngày mà bức chếtmộtnữ tử đến hơi tàn cũngkhôngcòn, tại sao lòng dạ lại độc ác đến như vậy! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngữ điệu bình tĩnh lại có thểnóinhững lời dọa người như vậy.
"Huynh cho rằng chúng ta là cùngmộtngười, vậy huynh cũng biết ta ghét cái gì."
Sắc mặt tái nhợt, bộ dạng mắt hạnh mở to giống như con thỏ con bị giật mình làm Ngô Đồng càng thấy vui. Tiếp tục tới gần, đưa tay chạm vào đôi môi nứt nẻ của A Đoàn, thần sắc lạnh nhạtkhôngthay đổi. "Trong mắt ta, nàng và nàng ấy đều cùng làmộtngười, nàngkhôngphải thế thân."
Gió đầu xuân lướtnhẹqua khiến tóc A Đoàn có chút rối, thân thể mỏng manh có chút lung lay sắp ngã. Gắt gao nắm chặt tay lại, vừa hận Hứa Tâm Dao, cũng vừa hận chính bản thân mình! Hận Hứa Tâm Dao sao có thể ác độc như thế, hận chính mình sao lại có thể dễ mềm lòng như vậy! Khi nàng chìm dần vào ngọn lửa thống khổ đến nhường nào, Hứa Tâm Daokhôngthể bù đắp lại dù chỉ làmộtchút! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từnhỏdung mạo của Hứa Tâm Daođãxuất chúng, ngày sau trưởng thành càng đẹp hơn, bình thường nàng ta cũng rất chú trọng cách ăn mặc, dù là khi Nhị phòng xuống dốc vẫn như vậy. Nhưng nàng bây giờ, tóc tán loạn, quần áo nhăn nhúm, khuôn mặt hốc hác, tinh thần hoảng hốt, đâu giống như ngày thường? Cự tuyệtsựtrợ giúp của Ngô Đồng, A Đoàn có chút khó nhọc xuống giường, sau đó đứng trước mặt Hứa Tâm Dao.
"Tại sao lại tức giận như vậy? Nàng ta và nàngthìcó quan hệ gì chứ? Người nhà? Bằng hữu? Tại sao chuyện của nàng ta lại khiến nàng tức giận như vậy, lại còn vẫn có thể dễ dàng nhẫn nhịn tha thứ cho Hứa Tâm Dao màkhônggiết nàng ta?"
Trái lại Ngô Đồng lại vân đạm phong khinh (ung dungnhẹnhàng), nụ cườinhẹnhàng vui vẻ vẫn giữtrênmôi. Hai mắt mở lớn, khẽ thở dài "Tađãsớmnóiqua hai người lạimộtnhưng nàngkhôngmuốn tin mà thôi."
Môi dướiđangcắn chặt bị người khác tách ra, mở to mắt nhìn Ngô Đồng đứng trước mặt.
"Ăn xongnóisau."
Khúc mắc cứ như vậy bị Ngô Đồngnhẹnhàng gỡ bỏ, bộ dạng có chút nghe theo. Thở ramộthơi dài, sau đó ngẩng đầu lênnói"Muội muốnđigặp Hứa Tâm Dao." Khuôn mặthiệnlênmộttia tàn nhẫn.
Chương 116
"Tasẽkhôngbao giờ mắc phảimộtlỗi đến hai lần,nóinhiều cũngkhôngcó tác dụng, sau này nàngsẽbiết."
Giang Vạn Lí thẳng thắnnóixong, A Đoàn liền cảm thấy có chút buồn bực.khôngphải là mềm lòng, mà là bộ dạng này của nàng tathìcó thể hỏi được cái gì? Nhìn Hứa Tâm Daothậtlâu, đối với lờinóicủa nàngthìxem nhưkhôngkhí, tiến lên phía trướcmộtbước, sau đó nâng tay lên.
"Dù là sống trong hoàn cảnh khác nhau nhưngyêuthích chán ghét của hai người lại giống nhau như đúc."
Nhìn A Đoàn như còn muốnnóithêm gì đó, Ngô Đồng cười cười, bình tĩnhnói. "Hay lànói, nàng muốn ta đem mình hạ dược đến choáng váng mới cảm thấy ta là của nàng chứkhôngphải của nàng ấy?"
Vừa muốn bước chân qua tấm bình phongthìnghe thấy giọng của A Đoàn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.