Chân Mệnh Hoàng Hậu
Đậu Đậu Ma Ma
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 110-1
“Hơn nữa lần này bà v·ú chỉ quay về để thăm tamộtchút, cũngkhôngở lại lâu.”
Vậy là đủ rồi! Tình huống bây giờđãkhôngdễ dàng gì, bản thân mình nhất định phải c·h·ế·t, cònkhôngbằng báo thù cho mẫu thân! Bên phòng bếp lớn kia vẫn bị đại bá mẫu nắm giữ, bản thân mình cũng luônkhôngnghĩ đến thủ đoạn hạ độc hạ cấp như vậy, nhưng bây giờđãkhônggiống như vậy nữa,đãkhôngcòn đường lui!
Bà v·ú nghi ngờ nhưng vẫn thànhthậttrả lời “Nàng chỉ là người trợ giúp, nhiều nhất là lúc hầm canh đứng bên cạnh cầm quạt trông coi,khôngphải đầu bếp chính.” Người tỷ muội kiakhôngphải là người hầu trong nhà mà là mua ở bên ngoài, mặc dù ở phòng bếp lớn béo bở nhưng vẫnkhôngcó gì khá hơn.
Lại làmộtvẻ lạnh lẽo sắc bén.
“nóichuyệnđi!”
Như hôm nay là lần đầu tiên.
Bà v·ú chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Hứa Tâm Dao. Tiểu thư do sữa của mình nuôi lớn, mặc dù chủ tớ có khác biệt nhưng dù sao tình nghĩa cũngkhônggiống những người khác. Hơn nữa tiểu thư có lễ nghi, cho dù nhiều nămkhônggặpkhôngcònsựthân mật lúc bé nữa, nhưng vẫn đối với mình kính trọng rất nhiều, lại thường trợ cấp tiền bạc, bà v·ú sớmđãdung hợp Hứa Tâm Dao bây giờ và Hứa Tâm Dao ngày bé với nhau rồi.
Nhìn thấy Hứa Tâm Dao tàn khốc, tay đặttrêntrán Hứa Tâm Dao bịnóiđãthu về mấy phần, động tác đưa tay bị dừng lại giữakhôngtrung, dừng đúng trước mặt Hứa Tâm Dao. Hứa Tâm Dao nhíu mày, nhìn bàn tay sần sùi trước mặt, vết bẩn trong móng tay cho dù rửa thế nào cũngkhôngsạch,mộtlớp đen kịt ở sâu bên trong.
“Ban ngày sao lại đóng cửa chứ.”
Trả lời như vậy, làm cho Hứa Tâm Dao càng kinh hãi, lúc này cũngkhôngthể cốnóithêm chuyện gì với Giang Vạn Lí nữa, trong đầu chỉ cómộtcâu: nhất định là Giang Vạn Líđãbiết rồi! Tùy tiệnnóivài câu liền vội vàng cáo từ, Giang Vạn Lí biết nghe lời phải khom người tiễn ngườiđi. Chờ đến lúc hoàn toànkhôngthấy bóng dáng Hứa Tâm Dao nữa Giang Vạn Lí mới đứng thẳng người lên.
Bà vúnhẹnhàng bò từ dưới đất lên, cẩn thận quan sát Hứa Tâm Daomộtlúc sau khi thấy hình như Hứa Tâm Daođãbình tĩnh lại, cẩn thận tiến lên.
Hứa Tâm Dao vội vàng trở về nhị phòng, ngay cả hai chân bị đau cũngkhôngthèm để ý, chỉ hỏi tiểu nha hoàn canh cửa “bà v·ú đâu?” Cũngkhôngchờ tiểu nha hoàn đáp lại, trực tiếp ra lệnh “Lệnh cho nàng ta lập tức đến gặp ta, ngay lập tức!” Sắc mặt nghiêm trang, ngay cảâmthanh cũng đều nhiễmsựtàn ác.
“Tỷ muội kia của ngươi làm công việc gì ở phòng bếp lớn?”
Vừanóivừa muốnđilên gọi người mở cửa.
“hiệntại thân thể tiểu thư yếu đuối, dù sao cũng nên uống vài hớp để bồi bổ, nếu như tiểu thư thích, mất mặt già của nô tỳ cũngkhôngsao, cùng lắmthìđiphòng bếp lớn nhiềumộtchút. Trời đất rộng lớn đềukhôngquan trọng bằng sức khỏe của mình, trước tiên tiểu thư điều dưỡng sức khỏe của mình cho tốt sau đó lạinói, sức khỏekhôngtốtthìkhônglàm được gì cả…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà v·ú vẫn ngã ngồitrênmặt đất, chỉ yếu ớt phản bác.
Đối với loại thăm dò này Giang Vạn Lí có thểnóilà rất điêu luyện thành thạo. Buồn cười trừng mắt, trực tiếp lắc đầu “Tiểu thư là chủ nhân, đương nhiênkhôngbiết những việc nô tài cần phải làm rồi.” Dừngmộtchúttrênmặt rất là vui vẻ “Khôg phải là nô tàiđangkhoe khoang đâu, nhưng người trong Quốc công phủ từtrênxuống dưới nô tài đều biết.”
Lui về phía sau hai bước cung kính đứng, cúi đầu lúng túng “Trong phòng bếp của Nhị phòngkhôngcó gì ngon để ăn, nô tỳ nghĩ tiểu thư gặp nạn lớn như vậy, muỗn bồi bổthậttốt cho tiểu thư.” Vẫn cúi đầu như cũ, chỉ là chỉ vào chén canh gà nhân sâmnói“Mặc dù nô tỳ rờiđicũngđãlâu, nhưng vẫn cõ mấy người tỷ muội lâu năm niệm tình cũ, nênđiđến phòng bếp lớnmộtlần…”
Vẫn là đứanhỏkhônglớn lên, muốn ăn bánh ngọt.
Tiểu nha đầu liên tục gật đầukhôngngừng, nhanh chóng chạy ra ngoài tìm bà v·ú.
Cho dù là nguyên liệu thừa, nhưng canh chắc chắn là đồ tốt!
“Tiểu thư cũng nênnóivới phu nhânmộttiếng để người ban thưởng cho bà ấy mới đúng.”
Lúc Hứa Tâm Dao khoảng bảy, tám tuổi bà v·ú của Hứa Tâm Dao đột nhiên trở về quê nhà.
Chỉ làkhôngthể xác định cuối cùngthìlúc nào mà Giang Vạn Lí biết mình có quan hệ với bà v·ú chứ?
“Tiểu thư hãy nghe nô tỳ khuyênđi,khôngnên gây khó dễ với Tam tiểu thư, yên ổn sống cuộc sống của mình thôi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vì sao mẫu thân ta lại phải c·h·ế·t, cho dù là đuổiđicũng được!”
Đột nhiên nghĩ đến lúc trước bà vúnói, chuyện mẫ thân mình c·h·ế·t ở biệt viện đại bá mẫu cũngkhôngcó ý che giấu. Mặc dù biếtsựthậtcũng chỉ có mấy người tâm phúc bên đại phòng, nhưng những người đó đều là tâm phúc của đại bá mẫu, mặc dù bên nhị phòng cũng có người nghi ngờ, nhưng cũngkhôngcó ai dámnóigì với mình.
khôngquan tâm bà vúđangnghi ngờ, Hứa Tâm Dao vội vàng hỏi.
“Tất cả đều tại nàng!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Tâm Dao bị Bán Đông đẩy có chút nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi viện của A Đoàn, quay đầu lại chỉ nhìn thấy sườn mặt của Tam muội vẫnđangtức giận cùng vẻ mặt nhưđangđuổi ôn thần của Bán Đông, sau đó phanhmộttiếng, cửa viện màu đỏ thẫm ở trước mắt đóng lại. Đầu óc trống rỗng, chân lại như tự có ý thức tiến lênmộtlần nữa.
trênmặt cũng khổ sở, cũng khóc theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thậm chí tay vẫn giữ nguyên tư thế cầm chén.
Vội vàng tiến lên, đặt bát canhtrêntay xuống bàn, tay trực tiếp xao trán Hứa Tâm Dao, thân thiết hỏi “Tiểu thư bị làm sao vậy? Tiểu thư đừng dọa bà v·ú!” Bấy giờ Hứa Tâm Dao mới hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào mắt bà v·ú, ánh mắt mãnh liệt “khôngphải tađãnóivới ngươikhôngcó chuyện gìthìkhôngđượcđiloạn hay sao, sao hôm nay ngươi lạiđira ngoài!”
Dừngmộtlát lại tự nhiên như nhớ đến gì đónói.
Cúi đầu, mái tóc cheđisắc mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mím chặt cùng thân thể hơn run rẩy.
“Chuyện của lão gia, là bởi vì gặp phải giặc cỏtrênđường,khôngliên quan gì đến Tam tiểu thư cả…”
Mấy năm nay bà v·ú ở quê nhà ngây ngốc, mặc dù Trần thị có cho tiền, nhưng dù sao cuộc sống cũngkhôngbằng những ngày ăn uống thoải mái ở Quốc công phủ. Sắc mặt khô quắt, khớp ngón tay khô ráp, quần áo mặctrênngười cũng làm từ sợi đay. Lúc nàyđangbưngmộtbát canh tiến vào, nhìn thấy bộ dáng Hứa Tâm Dao hai mắt đờ đẫn tâm thầnkhôngyên cũng bị dọa sợ.
Bây giờđãmuộn rồi, tađãkhôngcòn đường lùi! Hứa Tâm Dao dùng sức đẩy bà v·ú ra, sức lực rất lớn, bà vúđangkhôngphòng bị nên bị đẩy ngãtrênmặt đất. Ai da hai tiếng lại ngẩng đầu, nhìn thấy hai mắt Hứa Tâm Dao đờ đẫn lại dữ tợn “Mẫu thân ta sai, nhưng nàngkhôngchếtkhôngđược sao!”
Tayđangnâng lên định gõ cửa trong nháy mắt chợt dừng lại.
Tay trong tay áo nắm chặt thành quả đấm, sắc mặtkhôngđổi cẩn thận nhìn sắc mặt Giang Vạn Lí, tác phong thanh thản, nhìnkhôngra chút sơ hở nào. Nhưng càng là như vậy, Hứa Tâm Dao càng sợ hãi! Miễn cưỡng cười cười “Đại bá mẫu là người tốt nhưng dù sao đây cũng là người của nhị phòng, cho dù công lao có lớn thế nàothìchẳng qua cũng chỉ làmộtbà v·ú,khôngcần làm lớn để mọi người đều biết.”
Lúc này đột nhiên Hứa Tâm Dao hoàn hồn, mặc dù Giang Vạn Lí hầu hạ Tam muội, nhưng Hứa Tâm Dao luônkhôngquênhắncònmộtthân phận khác! Mặc dù chuyện hôm nay nhất địnhsẽkhônggiấu đượchắn, nhưng ít nhấtkhôngnên bị vạch trần ngay trước mặt như vậy. Vội vàng đưa tay ngăn cản, bối rối nhanh chóngnói“Tam muội hơi mệt mỏi,đãđinghỉ ngơi trước rồi.”
Khói trắng bay ra mơ hồ đôi mắt của Hứa Tâm Dao, hai mắt dần phiếm hồng.
Chán ghét thẳng lưng cách xa.
Hơn nữatrêndưới trong Quốc công phủ chẳng qua cũng chỉ có hơn trăm miệng ăn, cònkhôngbằngmộtnửa của Đông cung.
Cho dù như thế nào, lúc mẫu thân c·h·ế·t, Thái Tử cũngđãtiếp xúc với những người đó.nóicách khác việc này Thái Tử điện hạ cũng biếtrõ. Tim đập thình thịch kinh hoàng, mặt trắng bệch tay run lên, chén trà sứ trắng xanh rơi xuống, vỡ nát. Nước trà bắn lên vạt váy, Hứa Tâm Dao lạikhôngcó tâm tư mà quan tâm.
“Bà v·ú, ngươi có giúp ta haykhông? Ngươi cũngkhôngđành lòng nhìn tađitìm đường c·h·ế·t đúngkhông?”
“Ha ha… Ha ha ha ha.” Hứa Tâm Dao cười lạnh, lại ngửa đầu cười to. Vừa cười vừa khóc, vô cùng kỳ quái, bộ dáng quỷ dị, sắp điên rồi. “Ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi cho rằngthậtsựlà giặc cỏ sao? Có chuyện trùng hợp như vậy sao!” Bộ dáng bây giờ của Hứa Tâm Dao quá đáng sợ, bà v·ú há mồm vài lần,khôngnóinên lời nào.
Chương 110-1
Hôm nay bị k*ch th*ch quá lơn, chuyện nàyđãbị bên kia biết được, hơn nữakhôngphải Tam muội biết được mà là Thái Tử điện hạ biết! Bây giờ Hứa Tâm Dao cũng lười giả vờ làm người tốt,sựchán ghétrõràngtrênmặt làm bà cú đau lòng.
Nhìn bát canh còn hơi bốc hơi nóng, đau lòng. Chuyện này lạinóinữa cũngkhôngtốt, cho dù thịt gà ít nhưng cũng là đồ tốt! Bưng bát canh đến trước mặt Hứa Tâm Dao, cũngkhôngdámnóiđến đại phòng nữa, chỉ khuyên nhủ “Tốt xấu gì tiểu thư cũng uốngmộtchút thôi, cho dù là có hơi kémmộtchút, nhưng mà tỷ muội của nô tỳnói, đây là canh của Tam tiểu thư được chia ra…”
“Là nàngkhôngđể ta sống tốt qua ngày!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
nóilà nhân sâm, chẳng qua chỉ có mấy sợi râu nổi lên mà thôi, ngay cả thịt gà cũngkhôngthấy có mấy miếng, canh suông, ném mạnh cái nắptrêntay xuống đất! Bản thân mình chưa từng phải chịusựđối xử như vậy! Ngay cả trước kia khi còn Trương thị, phụ thân cũng vô liêm sỉ, nhưng dù sao về ăn mặc cũng chưa từng bạc đãi mình.
Tầm mắt chuyển sang nhìn ánh mắt của Giang Vạn Lí “Nhưng mà làm sao Giang công công lại biết đó là bà v·ú của ta? Lúc bà vúđi, Giang công công vẫn còn ở trong cung mà.”
Tê tâm liệt phế rống lênmộttrần Hứa Tâm Dao cũng mệt mỏi, chán nản lại ngã xuống ghế, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt lại dại ra.
Editor: huyetsacthiensu
Sau khi Giang Vạn Lí trở về cùng A Đoànthìbiến mất, lúc này lại đột nhiên xuấthiệnđitừ bên ngoài vào, nhìn thấy bóng dáng Hứa Tâm Dao bước chân dừngmộtchút, sau đó nhếch môi tiến lên, sau khi hành lễ cười nhạt hỏi “Nhị tiểu thư đứng ở cửa làm gì vậy?” Lại quay đầu nhìn cửa sân đóng chặt,sựnghi ngờtrênmặtkhônggiống giả vờ.
Hứa Tâm Dao ngồi ở sảnh chính, tay bưngmộtchén trà nóng, nắmthậtchặt chén trà. Nhưng chút nhiệt độ ấykhônglàm ấm được trái tim lạnh lẽo của Hứa Tâm Dao, thân người còn hơi phát run. Làm như thế nào, bên kia nhất định biết! Giang Vạn Lí biết, vậythìnhất định Thái Tử điện hạ cũng biết!
Lờinóinày trăm ngàn lổ hổng, cho dù là người vô tâm như thế nào, gặp được chuyện hôm nay, làm sao có thể yên ổnđivào giấc ngủ chứ? Hơn nữa cho dù là tạm nghỉ, cũng vẫn mở cửa, ban ngày ban mặt sao lại đóng cửa việc chứ? Giang Vạn Líkhôngcó biểu cảm gì, chỉ gật đầunói“Vậythìkhônglàm phiền tiểu thư nữa, lát nữa nô tàiđivà từ cửa hông là được.”
Bây giờthìsao? Mặt dàyđixin cũng chỉ là đồ vật dành cho bọn hạ nhân ăn!
“Đây là bổn phận của nô tài, ngay cả hầu hạ chủ nhân cũngkhônglàm đượcthìcòn gọi là nô tài kiểu gì nữa?”
Nhưng mà ngây ngốc nhiều năm như vậy, ở phòng bếp lớn cũng có chút mặt mũi, nếukhôngcũngkhôngtrộm đem được canh này đến cho mình.
“Vừa rồi nô tài cóđiđến phòng bếp lớnmộtchuyến,trênđường nhìn thấy bà v·ú của Nhị tiểu thư, bà v·ú của tiểu thư trở về lúc nào vậy? Saokhôngcó ai biết?” cũngkhôngđể ý sắc mặt của Hứa Tâm Dao đột nhiên càng thêm tái nhợt, buồn cườinói“Nhị tiểu thư cũngthậtlà, mặc dù chỉ là bà v·ú, nhưng dù sao cũngđãnuôi lớn người, tình nghĩa tất nhiênkhônggiống những người khác.”
Đối với lời của bà v·ú, Hứa Tâm Daokhôngcó chút phản ứng nào, bà v·ú cũng nhụt chí, tiếp tục lải nhải.
Tại sao tiểu thư lạikhôngnghe nô tỳ khuyên chứ? Chuyện của lão gia nô tỳkhôngbiết, nhưng chuyện của phu nhân nô tỳ rấtrõ! Phu nhân có kết cục như vậy là do tự nàng gây ra! Khi đó Tam tiểu thư vừa mới đầu tháng,mộtchút sơ ý cũngkhôngđược xảy ra, nhưng mà phu nhân vẫn làm, Đại phu nhân tức giận cũng là đương nhiên…”
Dựa vào đâu mà mình phải chịusựđối xử như vậy! Dựa vào cái gì! Mẫu thân vì nàng mà c·h·ế·t, phụ thân cũng vì nàng mà c·h·ế·t, cũng chỉ vì nàng, bản thân mình mới trở thànhcônhi, trở thành người phải ăn nhờ ở đậu! Dựa vào cái gì! Đều là vì Hứa gia tiểu thư, vì sao tất cả những gì tốt nhất đều là của nàng? Tại sao ta phải chịu tất cả những điều này!
Như vậy, mấy năm nay mình đột nhiên nhắm vào Tam muội, có lẽ Tam muộikhôngbiết, nhưng mà, Thái Tử điện hạ với Giang Vạn Lí vẫn biết hết mọi chuyện? Vậythìvì sao bọn họ cònkhôngra tay? Thái độ của Giang Vạn Lí đối với mình từ đầu đến cuối vẫnkhôngthay đổi…
“Còn phụ thân ta, phụ thân tađãlàm sai cái gì! Phụ thân ta vô liêm sỉ,khôngsai, nhưng nhiều năm naykhôngphải ông ấy vẫn luôn như vậy sao! Vì sao đột nhiên lại bị xử tội? Cònkhôngphải tại nàngnóira sao! Cho dù nàng quý giá như thế nàothìnàng cũng là tiểu bối, nàng dựa vào đâu mà khoa chân múa tay với phụ thân ta! Dựa vào đâu mà làm cho phụ thân ta chếttrênđường chứ!”
Nhị phòngthậtsựkhôngcó thứ gì tốt. Từ sau lần xét nhà lần trước, ngay cả đồ dùng trong nhà cũngkhôngcòn mấy thứ, đừngnóiđến tiền bạc với mấy thứ thu nhập khác, tất cả đều mất rồi. Mấy năm nay vẫn dựa vào Quốc công phủ sống qua ngày, ngày tháng thiếu thốn. Hứa Tâm Dao nghiêng người mở nắp ra, mùi thơm nháy mắt bay ra.
Bà v·ú cònđanglải nhải, Hứa Tâm Dao đột nhiên hoàn hồn ngồi thẳng người gắt gao nhìn bà v·ú, thfo tay bắt lấy cổ tay bà v·ú, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng “Ngươinóicanh này là được chia ra từ canh của Tam muội sao?” ánh mắt Hứa Tâm Dao sáng kinh người, bà v·ú nghi ngờ gật đầu,khôngbiết có chuyện gì vậy.
Ý cườitrênmặt đâu còn nữa?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.