Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 73: U Vân Địa Cung (8).

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: U Vân Địa Cung (8).


Dù được cho những lời khuyên như vậy, nhưng Trương Vệ không muốn đặt cược tính mạng của Thẩm Y Y vào một chuyện không chắc chắn. Hay nói theo một nghĩa khác là Trương Vệ không tự tin vào chính mình. Chàng liền tránh né việc đó:

Sau khi đánh dấu vị trí chứa đầy sự nghi ngờ này. Thẩm Y Y liền quoảnh đầu bước tiếp vào bên trong. Tính tới thời điểm này, quãng đường của họ đã di chuyển chắc đã hơn bảy dặm đường, nếu tính cả những lần đi vòng quanh tại những vị trí mấu chốt.

"Hẹn gặp nhau ở lối đi kia."

Đoạn đường thẳng của hai người giờ đây đã biến mất.

Thấy tình hình đang bất lợi, Thẩm Y Y liền trấn an tinh thần của Trương Vệ:

Nghe thấy vậy, bên kia Trương Vệ im lặng một lúc. Rồi thư thả đáp lại:

Trương Vệ kinh ngạc vô cùng. Khi chàng thốt ra những lời này, cả hai đã không thể xác định được phương hướng nữa, nguồn sáng tại đây cũng đã tắt, phủ lấy U Vân Địa Cung một màu đen tối. Từ những gian phòng kia khối lượng nước cực lớn tràn vào bên trong.

Vừa nghe được lời hứa của nàng, mặc dù không biết nó có hữu ích hay không. Nhưng Trương Vệ đã hào hứng nói:

Thời gian trôi thêm một canh giờ, lúc này khả năng di chuyển cũng đã hạn chế đi rất nhiều vì mực nước đã đến ngang hông. Lúc này Trương Vệ cảm thấy bất lực, vì dường như họ đã không thể quay đầu lại, quyết định 200 bước quay đầu của họ đã không thể đạt được, mực nước này đã di chuyển nhanh hơn những gì mà họ tính toán.

Thời gian chậm trôi.

"Vậy thì làm phiền cô nương rồi."

"Nó cũng quá tuyệt hảo như cô nương nghĩ đâu, những thứ của ta hiện giờ đều dở dở ương ương. Không có gì thực sự định hình cả. Nhiều khi ta tự hỏi liệu ta có đang lạc lối hay không?"

"Thẩm cô nương ta hiểu cô nương muốn nói điều gì, tuy nhiên ta không thể để cô nương có bất kỳ nguy hiểm nào được. Vậy nên chúng ta nhanh chóng quay lại thôi."

Sau đấy cùng nhau chạy thẳng về lối ra. Với tốc độ này chẳng mấy chốc họ sẽ quay lại nơi cũ. Thành công mà thoát thân.

Phía bên Trương Vệ, chàng đã di chuyển qua nhiều ngã rẽ, ngã ba ngã tư khác nhau. Tại mỗi vị trí chàng đều đánh dấu lại nhằm phân biệt lối đi nào đã từng đi qua. Kết quả chàng thu lại là rất nhiều ngõ cụt ở đây, cứ thế họ cứ đi mãi đi mãi mà dần mất đi lối ra của chính mình.

"Chuyện... chuyện gì đang diễn ra."

Vì thời gian đã gần đến thời điểm mấu chốt. Nên niềm hy vọng của cả hai đặt để vào nơi của Trương Vệ, chờ đợi chàng tìm ra nơi trú ngụ trước khi mực nước dâng lên cao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhận được lời hứa đầy tương lai đó, Trương Vệ đã trở nên phấn chấn hơn. Chàng đứng tại chỗ hít lấy một hơi không khí, rồi mạnh mẽ nói:

"Được! Nhanh chân tìm ra nơi đó thôi!"

Song song với quãng đường là thời gian mà họ bỏ ra cũng đã lên đến 3 canh giờ liền. Mực nước dưới chân họ cứ dần dần lên cao. Và hai người đương nhiên đã nhận ra điều này. Cho nên họ đã thống nhất chỉ đi vào thêm chừng 200 bước chân nữa thì ngay lập tức quay trở ra, việc khám phá sẽ dời lại vào hôm sau.

Với khả năng của hai người, thì vẫn còn đủ thời gian đặng có thể trở lại chốn cũ kịp lúc, trước khi nước sông có thể nhấn chìm hoàn toàn nơi này. Tuy nhiên tất cả suy cho cùng chỉ là tính toán của họ mà thôi, thực tế ra sao còn phải để thời gian quyết định.

Ẩn trong giọng nói của Trương Vệ có một chút gì đó chua chát, đã khiến Thẩm Y Y phần nào cảm thấy đồng cảm. Nàng nhỏ giọng động viên, đồng thời gieo xuống một chút hy vọng.

Trong lúc di chuyển, Trương Vệ đã không để ý đến một khối gạch được đặt nhô lên trên hành lang sát với thân rắn. Lúc đi vào, chàng đã không để ý đến nó. Cho nên lúc di chuyển nhanh thế này, còn bị nước cản trở tầm quan sát thì lại càng không.

"Được!"

Hai người lúc này tiến cũng không được, lùi lại càng không thể vì đã không còn nhìn rõ lối đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Không biết là ngươi đang nghĩ gì, nhưng ta có một dự cảm không lành."

Thấy Trương Vệ như vậy, Thẩm Y Y cũng không muốn nói gì thêm. Nàng tôn trọng quyết định này của chàng, liền đáp lại một cách nhẹ nhàng.

"Nhưng... ta..." Trương Vệ thấy, Thẩm Y Y tin tưởng mình như vậy thì khiến chàng cảm thấy hổ thẹn. Chàng ngập ngừng nói: " Ta chỉ có thể nhận diện được những thứ không có vật cản thôi, lúc nãy chẳng qua chỉ là ăn may. Giờ ta không thể làm lại được nữa đâu."

Khi đã quyết định xong chuyện cần làm, cả hai tức tốc di chuyển thật nhanh bất chấp có nước cản đường. Họ đã dùng hết năng lượng có trong người mà bạo phát ra với tốc độ di chuyển cực nhanh. Chưa đầy ba phút hai người đã gặp lại nhau tại giao lộ lúc nãy.

Thế là chàng đã dẫm lên nó, với sức nặng của chàng đã trực tiếp nhấn nó xuống nền đất.

"Ngươi cứ bình tĩnh, chúng ta vẫn còn có lối thoát nếu ngươi tìm ra được vị trí gian phòng kia mà. Hãy tập trung thử lại một lần vào cảm nhận không gian của ngươi đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng chuyện ở đời nào có thể dễ dàng đến như vậy.

"Cô nương thực sự làm được điều đó ư!"

"Nếu như vậy thì ngươi nào phải là một phế nhân chứ. Loại năng lực đó không phải người nào cũng có thể sở hữu được."

"Đừng quá lo lắng, nếu ngươi và ta đều sống sót trở ra bên ngoài. Ta sẽ giúp ngươi khuếch đại khả năng đó lên, ngươi thấy sao?"

Nghe được những lời đó, biết rằng Trương Vệ đang nhục chí, Thẩm Y Y lớn giọng nạt: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khối đá, nhẹ nhàng trở nên bằng phẳng so với những phiến gạch còn lại. Chính ngay thời khắc đó, một cổ âm thanh ầm ầm như thứ gì đó đang chuyển động vang lên khắp nơi. Nó đã khiến hai người Trương Vệ không biết nơi đây đang xảy ra điều gì.

Chương 73: U Vân Địa Cung (8). (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Phải, môn phái của ta có một bí thuật tên là Thiên Nữ Tản Hoa. Có thể dẫn kinh mạch lẫn công lực đến những nơi muốn đột phá. Tuy nhiên muốn dùng nó ta cần phải đến Viên Tục Thế Phòng để lấy Kim Châm."

"Cô nương đừng quá lo lắng, nói có thể cô nương không tin. Nhưng ta có thể cảm nhận được không gian này đang ẩn giấu rất nhiều điều thú vị. Tuy không thể nắm được vị trí chính xác, nhưng ta dám khẳng định như vậy."

Thẩm Y Y đẩy sự cẩn trọng của nàng lên cực cao, vì trực giác đã mách bảo nàng một dự cảm không lành. Khi di chuyển một quãng đường khá xa, nàng liền mở giọng nói với Trương Vệ thông qua thần giao cách cảm:

Thẩm Y Y gật đầu đáp:

Trương Vệ nghe đến đó thì hừ lạnh một cái rồi chán nản trả lời:

Trương Vệ dùng chất giọng của mình, trầm giọng khẳng định. Nghe vậy, Thẩm Y Y đang cước bộ liền đứng khựng lại. Rồi nàng đáp:

Mực nước dâng lên mỗi lúc một cao. Đã vượt qua ống quyển của cả hai. Lúc này họ đã di chuyển được 100 bước.

"Có thể nói như vậy."

Nói đoạn chàng xoay người, vận công vào song cước. Bọc lấy nó bằng một ngọn lửa đỏ rực. Sau đó nói tiếp:

Bất chợt, mặt nước cuộn cuộn lại thành lốc xoáy. Cách vách hành lang liền tách nhau ra thành nhiều gian phòng khác nhau. Biến lối đi trở nên vô cùng hỗn loạn.

"Ngươi có phải nam nhân không, đã là đấng nam nhân thì không được yếu đuối đến như vậy. Ngươi sinh ra đã là một nam nhân đứng giữa đất trời rộng lớn, không thể nói bỏ cuộc là bỏ cuộc như vậy. Nếu không thì lời hứa của chính ngươi với người khác cũng không thể thực hiện được."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: U Vân Địa Cung (8).