Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Nếu là nam nhi.
Nghe những lời nói đó, Kinh Như Tuyết, thở nhẹ phát ra một tiếng hừm rồi vuốt mái tóc của mình một cái đáp.
Khiến y gần như phát điên.
Sau đó vung song trảo sang hai bên trực tiếp dùng những đầu ngón tay bấu chặc lấy khoảng không.
Thua cuộc là một điều mà y không bao giờ chấp nhận, y luôn hướng mục tiêu của bản thân về phía trước. Điên cuồng như một loài dã thú là thứ miêu tả đích xác nhất con người này.
Nói vậy bởi là vì bằng mắt thường thật không thể nhận ra được mối liên kết không thể xê dịch của những bông hoa kia. Cho đến khi y tận mắt nhìn thấy thứ mà bản thân vừa bỏ công bỏ sức ra phá hủy đã xuất hiện trở lại không một chút sức mẻ.
Xuất phát điểm từ đầu ngón tay, đường nứt gãy nhanh chóng lan ra như mạng nhện. Trong không gian hư hư ảo ảo xuất hiện một hình ảnh to lớn bước ra từ vết nứt không gian vừa được tạo ra ấy.
Lôi trảo được tăng thêm sức mạnh.
Lôi kình, như một chiếc xe mất phanh đâm thẳng vào trận pháp, tạo ra thanh âm c·háy n·ổ. Khi vừa chạm đến bề mặt hoa trường thọ nó lập tức truyền luồng điện năng đi khắp nơi.
Khi khí chiêu vừa xuất, không cần biết kết quả có ra sao thì Bạch Hổ đã vội thu tay về.
Không gian tĩnh lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho nên Tiêu Chính Nam đành phản xạ theo tự nhiên, dùng bàn tay tả xuất thủ phá giải đi thứ ngáng đường.
Gió nhẹ.
Đối với bản thân y mà nói.
Kinh Như Tuyết điềm đạm nói với khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc. Như muốn khẳng định một điều với đối phương rằng. Ta và ngươi vẫn còn một khoảng cách rất lớn. Từng câu từng chữ đó, Tiêu Chính Nam nghe không sót một từ nào.
Sát thương gấp bội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không gian như những tấm kính mỏng, đã bị Bạch Hổ thuận tay bóp nát thành hình dáng kính vỡ.
Đùng!
"Ngươi biết ngươi và con ruồi giống nhau ở chỗ nào không?"
Nhất thời.
Nghĩ là làm.
Biểu hiện này của Tiêu Chính Nam nằm gọn trong tròng mắt của Kinh Như Tuyết hắn hừ lạnh trong lòng:
Điều này khiến Bạch Hổ ngày càng mất kiên nhẫn.
Hữu dũng vô mưu.
Lúc này.
Y đẩy hữu trảo thật mạnh về phía trước, trong khoảnh khắc đó vật thể kia đã lộ nguyên hình là một đóa hoa trường thọ tử sắc. Nó trụ vững đến mức với sức mạnh của lôi trảo dù có khủng kh·iếp đến bao nhiêu cũng đã bị hóa giải.
Song thủ biến thành lôi trảo, với ngũ chỉ sắc nhọn không thua kém nanh vuốt của hổ dữ. Khi chiêu thức này được Tiêu Chính Nam sử dụng, nó đã sinh ra những đường kẻ lôi kình mạnh mẽ trong lòng bàn tay, đồng thời mang đến những đường sét mở ảo mỗi khi y di chuyển.
Tiêu Chính Nam hỏi Kinh Như Tuyết, nhưng câu hỏi ấy không cần hồi âm. Vì hắn đã tự trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng từ "khó" là dùng cho kẻ khác chứ riêng Tiêu Chính Nam y chưa từng biết từ đó viết ra làm sao, không phải y không biết mà là y không muốn biết.
"Tên hèn... đây là cách ngươi chiến đấu à. Nếu là một đấng nam nhi, chỉ ít hãy đánh một trận ra trò đi."
Với sức mạnh vượt trội, Tiêu Chính Nam không coi trận pháp trước mặt ra gì nữa, y tự tin xuất chiêu.
Lôi Thần.
Với chiều cao, từ trên không chạm đến dưới khu rừng ước chừng hai mươi trượng. Gương mặt hung tợn giống quỷ diêm la, cùng cây quyền trượng vang danh tứ hải với Thiên Lôi Bát m.
Ngay lập tức, tiêu Chính Nam đan chéo song thủ ngay trước mặt, từng đầu ngón tay được cung cấp thêm nguồn chân khí, từ bên trong chúng tứa ra những tia chớp uy lực.
Nhắc đến Thanh Long là nhắc đến một vết sẹo dài trên lưng của y. Một đường chém từ bả vai chéo xuống đến đốt xương sống. Tuy đã thành sẹo nhưng nó vẫn nhói đau từng ngày từng giờ, như một lời nhắc nhở cho y về sự thất bại năm ấy. Cái ngày mà y đã cùng Thanh Long quyết c·hiến t·ranh giành Liên Hoa Thất Sắc.
Xoảng... Rắc.
Dù rằng hiện giờ Lôi Thần chỉ đang tồn tại dưới dạng hồn lực, nhưng chớ vội đánh giá vì nó đã được Tiêu Chính Nam dùng pháp lực triệu hoán về. Sức mạnh cần phải được kiểm chứng.
Mây bay.
"Chính là lải nhải khiến ta rất phiền."
Sự xuất hiện của nó đã kéo theo hàng loạt những thanh âm.
Khiến những thứ do Kinh Như Tuyết tạo ra bị nhiễm điện và đồng loạt bị hủy. Chúng nối đuôi nhau tạo ra hiệu ứng bắt cầu, chẳng mấy chốc mà Kinh Như Tuyết đã trơ trọi đứng giữa vòng vây,
Kinh Như Tuyết nhếch môi đầy lạnh lùng.
Chính vì hành động đó, đã gọi ra những cổ thanh âm chấn động cả bầu trời. Hàng trăm hàng ngàn tia sấm sét đã đánh xuống cộng hưởng với đòn công kích của Tiêu Chính Nam tạo ra một đòn thế cực hiểm và không kém phần mạnh mẽ.
Tuy nhiên.
Mục tiêu mà y nhắm đến chính là phần yết hầu của đối phương, với uy lực hiện giờ chỉ cần một đòn thôi cũng đủ để phá nát một khu vực rộng lớn không chút khó khăn.
Nhìn có vẻ không có chuyện gì đương xảy ra, nhưng thực tế cả hai đều đã nhận ra cuộc chiến sắp sửa bắt đầu. Họ tranh thủ điều hòa lại khí tức cùng nội lực trong cơ thể chuẩn bị quyết đấu. Trận chiến của hai cường giả, chỉ có một mất một còn thì không có gì có thể nói trước.
"Bằng mọi giá, hôm nay ta sẽ khiến ngươi biến mất khỏi thế giới này mãi mãi."
"Lôi Thần Giáng Thế: Lôi Phạt."
Rẹc...rẹc.
Kinh Như Tuyết xếp song thủ, ngay giữa ngực, lòng bàn hướng vào nhau và cách một khoảng hai tất. Miệng thở nhẹ.
Chương 3: Nếu là nam nhi.
Nhận lãnh toàn bộ khí chiêu của Tiêu Chính Nam, màu sắc của hoa càng đậm dần, rồi trở nên lấp lánh như thủy tinh.
Tiếp theo y chắp song thủ trước ngực.
Tả hữu hợp lực y đã thành công phá nát đi bông hoa trường thọ.
Trực tiếp.
Tức thì.
Từ trong lòng bàn tay của y trực tiếp phóng ra những đường điện tương tự như roi mây hướng thẳng về phía Kinh Như Tuyết mà đến. Đồng thời điểm y ra tay thì Lôi thần đã dậm quyền trượng của mình một cái thật mạnh xuống nền đất.
Trong một khoảnh khắc, Kinh Như Tuyết đã cho Bạch Hổ thấy được thế khó mà phải rút lui.
Tạo ra một lỗ hổng lớn.
Cả hai cường giả nhìn nhau với ánh mắt hận thù, và đầy sát ý.
Cho nên khi nhìn thấy Kinh Như Tuyết tạo ra hoa trường thọ làm khó, y lại càng hừng hơn.
Trò đùa lặp lại, gián tiếp đánh một đòn tâm lý mạnh khiến Tiêu Chính Nam càng mất đi sự bình tĩnh. y nghiến răng:
Khi những lời nói đó vừa thoát khỏi cuống họng, cũng là lúc Tiêu Chính Nam đạp mạnh vào không gian mà lướt đến tiếp cận đối thủ chỉ trong một cái tích tắc, không gian vì thế mà bị biến chuyển.
Thì Bạch Hổ nhìn được một nụ cười chế giễu xuất phát từ môi miệng của Kinh Như Tuyết. Dù không trực tiếp nói, nhưng y đã tự hiểu, đối phương đang tỏ ý khinh dễ mình.
Cơ thể y không ngừng bạo phát ra chân khí, khiến trong lòng bàn tay nơi tiếp xúc giữa chúng sinh ra một cổ năng lượng xanh trắng với những đường nét của sấm và sét.
Ngay lúc này, y đã nhận ra trước mặt mình không chỉ có một mà đến hàng trăm bông hoa với kích thước và màu sắc giống y như đúc. Chúng liên kết với nhau tạo thành một trận đồ bao phủ lấy Kinh Như Tuyết.
Con đường đến mục tiêu của Tiêu Chính Nam giờ đây đã không còn bất kỳ sự cản trở nào nữa.
Tuy nhiên.
Lời nói chưa hoàn chỉnh, trong không gian ẩn ẩn hiện hiện những cổ năng lượng tím nhạt, vừa khi Bạch Hổ chỉ còn cách một chút nữa là đạt được ý định thì xuất hiện một vật thể đặt gọn trong lòng bàn tay hữu của y.
Y vẫn chưa dừng lại.
Bằng tốc độ nhanh như sấm, y thoắt ẩn thoắt hiện tiếp cận Kinh Như Tuyết từ nhiều hướng, vô tình tạo ra những dư kình lớn nhỏ khác nhau.
"Hoa Hoa Tại Tại Liên Mãn Thiên."
Thoáng chút ngạc nhiên.
Y di chuyển về vị trí mà xem là an toàn.
Đang bế tắc.
Uỳnh...Uỳnh...Uỳnh.
"Ngươi nghĩ rằng một kẻ suýt chút nữa m·ất m·ạng trong tay Thanh Long như là ngươi có thể thắng được ta sao? Nếu ta không rút lui trong Cửu giới thì chiếc ghế Tứ Linh còn lâu mới thuộc về ngươi. Một kẻ chiến bại." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngươi vẫn chỉ là kẻ thất bại, muốn chứng minh điều gì ở đây chứ?"
Tiêu Chính Nam dùng ngữ điệu nhấn mạnh đanh thép ý định của bản thân. Y không giấu diếm bất kỳ điều gì, suy cho cùng y là một kẻ đầu óc đơn giản chỉ mưu cầu sức mạnh tuyệt đối. Tuy nhiên khi y còn đang hừng hực chiến ý thì đã bị dội một gáo nước lạnh.
Không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Máu sục sôi, hắn phát điên mà mắng:
Ngữ điệu của y đã trở nên vô cùng bức bối. Nhận ra t·ấn c·ông kiểu này không phải là cách, hắn đã quyết định dùng đến chiêu thức mạnh hơn.
Bức tường mà Kinh Như Tuyết tạo ra, có sự liên kết đáng kinh ngạc, khi phá hủy một điểm thì ngay lập tức sẽ có thứ khác thay thế lấp vào, liên miên bất tận.
Bất chợt con đường để Tiêu Chính Nam tiến lên đã trở nên vô cùng phức tạp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từng đòn, từng đòn mà Tiêu Chính Nam đánh ra, v·a c·hạm với hoa trường thọ phát ra âm thanh chấn động kéo dài.
Đồng tử trợn ngược đầy dữ tợn.
Cơn tức giận của Tiêu Chính Nam dường như đã vươn cao đến tận mây xanh. Khí tức của y thoáng cái đã bao trùm lấy toàn bộ khoảng không. Khiến không khí trở nên ngột ngạt khó thở.
"Ngươi muốn lấy mạng của ta ư! Vậy thì hãy cho ta thấy ngươi đã tiến bộ như thế nào đi."
"Nhờ ngươi nói ta mới nhận ra bản thân mình là ai. Cứ nhầm tưởng mình là nữ nhi chân yếu tay mềm không thôi."
Vậy nên, chỉ cần coi thường đối thủ, Kinh Như Tuyết sẽ phải trả giá đắt.
"Lôi Trảo."
Sát ý xẹt qua trong tiềm thức.
Vang vọng khắp từ bề.
"Vậy sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.